Sau khi Cố Chiết Phong đi, Thôi Âu Ninh cảm thấy chán khi ở nhà một mình liền lấy iPad ra mở kịch bản phim
Gửi Quân Thư ra xem. Cậu đã nghe qua từ miệng Cố Chiết Phong rằng đây là một câu chuyện có tình tiết khá buồn, nhưng không nghĩ nó lại đau lòng đến như vậy.
Câu chuyện xoay quanh hai nam chính, một người tên Liên Chu, một người tên Hách Dần Thư, tuy cùng học trong một học đường nhưng hoàn cảnh cảnh gia đình trái ngược.
Liên Chu là một người không có chí tiến thủ, cha mẹ đã mất sớm, sống nhờ nhà thúc phụ - một phu tử. Nhờ vào thúc phụ, Liên Chu tiến học và cố gắng hết sức để trải qua kỳ thi tuyển tú, nhưng không để lại ấn tượng gì nổi bật. Ngược lại, Hách Dần Thư là một tiểu thiếu gia từ kinh thành, phải trốn khỏi quê nhà vì vô tình đắc tội một người có quyền hành.
Hai người từ ghét bỏ trở thành yêu thương, vì nhau mà thay đổi, cùng trải qua nhiều kỷ niệm vui vẻ. Nhưng đằng sau hạnh phúc ấy là những khoảng cách về thân phận, quyền thế, và định kiến xã hội đã trở thành ngòi nổ dẫn đến bi kịch.
Cha của Hách Dần Thư, không chấp nhận chuyện của hai người nên đã gây sức ép để ép Liên Chu rời xa con mình. Cuối cùng, Liên Chu chọn cách tự kết liễu bên hồ nơi hai người thường hẹn hò, để lại một lá thư cho Hách Dần Thư.
Đọc xong kịch bản, nước mắt Thôi Âu Ninh chảy ròng ròng, khiến dì Chu đang dọn dẹp nhà cửa thấy mà phát hoảng, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì tồi tệ. Thôi Âu Ninh liền nhắn tin cho Cố Chiết Phong:
Thôi Âu Ninh: Kịch bản này bi đát quá sức chịu đựng đi!
Cố Chiết Phong: Không thích thì không cần nhận, để em từ chối Trần Hoành Ba.
Thôi Âu Ninh: Không! anh rất thích! Nhất định anh sẽ diễn!
Vì Trần Hoành Ba rất mong chờ với dự án này nên Cố Chiết Phong đã hẹn ông đến nhà vào buổi chiều để thảo luận. Trần Hoành Ba không ngờ lại gặp Thôi Âu Ninh, người mà ông gần đây nghe nhắc đến rất nhiều, từ vụ việc trêu đùa Cố Chiết Phong ở buổi họp báo
Mãnh Liệt cho đến việc vắng mặt tại chương trình
Tuổi Trẻ Chúng Ta. Có tin đồn rằng Thôi Âu Ninh đã bị Cố Chiết Phong lạnh nhạt, nhưng thực chất không phải thế, mà là "kim ốc tàng kiều" - được Cố Chiết Phong bảo vệ trong nhà.
* Có một truyền thuyết cực kì nổi tiếng về Trần Hoàng hậu, đó là Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌), nghĩa là "nhà vàng cất người đẹp". Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc.Thôi Âu Ninh vui vẻ giới thiệu: "Ngài là Trần đạo phải không? Tôi là Thôi Âu Ninh, anh khỏe chứ."
Người đã lăn lộn trong giới nghệ sĩ nhiều năm như Trần Hoành Ba nhanh chóng lấy lại phong thái: "Tôi khỏe, tôi là Trần Hoành Ba, Thôi tiên sinh, chúc một buổi chiều tốt lành."
Khi vào phòng khách, Trần Hoành Ba ngầm quan sát và khen căn nhà: "Đây là lần đầu tiên tôi tới nơi này của Chiết Phong, thật sự rộng lớn quá."
Thôi Âu Ninh cười: "Đây là nơi cậu ấy ở lâu nhất, là nhà ông cậu ấy để lại, nên ít khi dẫn người tới đây."
Lời nói nghe như lời của nữ chủ nhân căn nhà vậy, nó khiến Trần Hoành Ba chợt rùng mình liền vội vã chuyển sang chủ đề khác: "Trước giờ cậu đã từng đóng một số vai phụ phải không?"
Thôi Âu Ninh: Đúng vậy, tôi từng diễn qua một số vai diễn nhỏ.
Trần Hoành Ba gật đầu hài lòng nói: "Được, khá tốt. Kịch bản này cũng không quá khó diễn, nếu cậu thấy hứng thú thì có thể chọn một vai cậu thích đi."
Nhìn thái độ của Trần Hoành Ba, rõ ràng ông vẫn chưa biết ý định của Cố Chiết Phong là muốn tự mình đảm nhận vai chính. Có lẽ ông còn đang thầm vui mừng trong lòng, nghĩ rằng đã mời được Cố Chiết Phong đóng vai chính và có lẽ vai nam chính còn lại sẽ mời đến một diễn viên có tầm ảnh hưởng lớn như Ứng Duyên Nhất.
Thôi Âu Ninh cố nén ý nghĩ trêu chọc vừa lóe lên trong đầu, ngoan ngoãn đáp: "Vâng, cảm ơn Trần đạo."
Trần Hoành Ba hỏi tiếp: " Thôi tiên cảm thấy có hứng thú với việc diễn bộ phim này không?"
Thôi Âu Ninh gật đầu: "Ừm, cũng có chút hứng thú."
"Vậy sao..." Trần Hoành Ba hơi ngạc nhiên nhưng không nói gì thêm, trong lòng có chút tò mò về kế hoạch thực sự của Cố Chiết Phong.
Hai người đang trò chuyện thì Cố Chiết Phong bước vào. Ba người ngồi xuống, Trần Hoành Ba lấy tài liệu đưa ra và hỏi về kế hoạch đầu tư: "Đây là một số tư liệu liên quan cùng thông tin đoàn phim đã đưa ra cân nhắc tới một số diễn viên. Tôi mời một số đối tác trước đây, hợp tác cũng an tâm hơn."
"Được."
"Còn về đầu tư, cậu tính đầu bao nhiêu? Vì tôi lỡ truyền tin là cậu muốn quay phim nên hiện giờ mới giữa trưa mà đã có tám nhà đầu tư tìm đến hỏi chuyện đầu tư."
Cố Chiết Phong cúi đầu xem tư liệu, nói: "Một mình tôi đầu tư là đủ, còn lại có thể hợp tác nhưng không cần đầu tư."
Trần Hoành Ba ngạc nhiên: "Gì? Cậu tự mình đầu tư?"
Cố Chiết Phong vốn thường là nhà đầu tư chính của các bộ phim mình đóng, nhưng tự đầu tư toàn bộ thế này thì quả là hiếm thấy.
"Phim này thuộc đề tài đồng tính thuần túy, vẫn là một thể loại khá kén khán giả..."
Trần Hoành Ba trợn mắt: "Tôi vớicậu quen biết bao lâu rồi, đừng dùng giọng điệu ấy với tôi."
Cố Chiết Phong đặt tư liệu xuống, nói thẳng: "Tôi muốn có thẩm quyền quyết định tuyệt đối cho bộ phim này."
Trần Hoành Ba khó hiểu: "Cậu nói như vậy chẳng khác nào bảo khi ở trên phim trường cậu không có tiếng nói, cậu bạn à, nếu cậu còn không có quyền lên tiếng thì trên đời này ai có quyền đây?"
Cố Chiết Phong nói: "Bộ phim này tôi muốn diễn chung cùng với Thôi Âu Ninh, chuyện này tôi không muốn nghe bất cứ ý kiến phản đối nào."
Trần Hoành Ba bật thốt lên: "Cậu muốn Thôi Âu Ninh đóng vai chính!?"
Cố Chiết Phong "Ừm" một tiếng.
Thôi Âu Ninh ngồi ngay bên cạnh nên Trần Hoành Ba ngại không nói thẳng ra ý của mình, ông quanh co: "Chiết Phong à, tuy rằng tôi chưa từng thấy kỹ năng diễn xuất của Thôi tiên sinh, nhưng đã được cậu để ý tới thì chắc chắn không tệ. Nhưng mà vai chính này thật sự rất khó diễn, cần một người có khí chất đủ mạnh để không bị cậu lấn át. Cậu cũng biết đấy, hồi mới vào nghề cậu còn chưa có được khí chất ấy, hiện tại làm sao mà người mới vượt qua cậu được."
Nói thẳng ra là: Không được, không hợp, quá non.
Nhưng Cố Chiết Phong lại đáp: "Ông xem, ông như thế này chẳng phải đang nghi ngờ quyền quyết định của tôi hay sao?"
Trần Hoành Ba khóc không ra nước mắt: "Anh trai à! Cậu không thể làm khó tôi như vậy được!"
Cố Chiết Phong khẽ cười: "Không sao, anh ấy sẽ làm được, tin tôi."
Trần Hoành Ba bất lực thốt lên: "Nhưng hắn thật sự còn non, hai vai chính đều không dễ diễn. Một nhân vật diễn không tốt là sẽ bị mắng tan tác, cậu cũng không muốn lựa chọn vai chính để bị người khác mắng, đúng không?"
Cố Chiết Phong kiên định: "Tôi nói hãy tin tôi, không tin thì thôi."
Trần Hoành Ba mắt sáng lên: "Ý là có thể tìm diễn viên khác?"
Cố Chiết Phong đáp: "Ừm, diễn viên chính còn lại và nhà đầu tư đều có thể tìm mới."
Trần Hoành Ba suýt khóc: "Đừng mà, anh trai, cậu chính là Hách Dần Thư duy nhất trong lòng tôi! Cậu phải diễn!"
Vì làm Cố Chiết Phong thây đổi chủ ý, Trần Hoành Ba ra sức khuyên nhủ: "Tôi nghĩ kỹ rồi, cậu diễn Hách Dần Thư, còn Ứng Duyên Nhất sẽ diễn Liên Chu, hai người bọn cậu chính là một cặp trời sinh!"
Cố Chiết Phong nói: "Ứng Duyên Nhất không phải đã có bạn trai rồi sao? Ông gọi như vậy, không phải là muôn hủy hoại một mối nhân duyên chứ?"
Trần Hoành Ba nói: "Tôi đang nói về diễn xuất! Đừng suy diễn linh tinh!"
Cố Chiết Phong nhướn mày nói: "Vậy sao hắn là Liên Chu còn tôi lại là Hách Dần Thư? Trong hai người đó thì Liên Chu nam tính hơn, ý ông là nhìn tôi còn "thụ" hơn cả Ứng Duyên Nhất?"
Trần Hoành Ba vội chữa lại: "Không, không, cậu "công" cậu "công", người nào diễn Hách Dần Thư người nào diễn Liên Chu đều được, đều được."
Cố Chiết Phong khẽ cười: "Hoặc là tôi đầu tư và diễn với Thôi Âu Ninh, hoặc là ông tìm người khác và tự lo nhà đầu tư, ông chọn đi."
Trần Hoành Ba ủ rũ nói: "Thật không còn lựa chọn khác sao?"
Cố Chiết Phong lắc đầu: "Không có."
Ánh mắt Trần Hoành Ba nhìn Thôi Âu Ninh đầy oán trách.
Thôi Âu Ninh mỉm cười ngoan ngoãn: "Lần đầu diễn vai chính, hy vọng Trần đạo chỉ giáo nhiều hơn."
Trần Hoành Ba cố nặn ra nụ cười: "Đừng khách khí, cùng nhau cố gắng."
Ra khỏi phòng, Trần Hoành Ba như người bị rút cạn sức sống, đóng cửa lại, Thôi Âu Ninh không nhịn được phá lên cười: "Em nói xem, Trần Hoành Ba người đã lớn như vậy mà còn đáng yêu thế nhỉ?"
Cố Chiết Phong mỉm cười: "Chắc ông ấy về sẽ nguyền rủa chúng ta quá."
Trở lại văn phòng, Trần Hoành Ba im lặng tự nhốt mình suốt một buổi tối. Trợ lý lo lắng gõ cửa kiểm tra xem ông có ngất trong đó không.
Gõ một hồi lâu, bên trong mới vọng ra tiếng yếu ớt: "Vào đi."
Trợ lý vừa mở cửa đã giật mình khi thấy khung cảnh bên trong.
Chỉ có màn hình máy tính hắt ánh sáng yếu ớt, Trần Hoành Ba ôm chân ngồi trước màn hình, như bóng ma lặng lẽ.
Trợ lý hỏi: "Trần đạo, ngài không sao chứ?"
Vừa bước vào trợ lý thấy Trần Hoành Ba đang xem cắt nối biên tập một đoạn ngắn của phim truyền hình.
Nhìn kỹ hơn, thì tất cả cảnh cắt nối đều xoay quanh một người.
"Ô! Đây chẳng phải cái cậu tên Thôi Âu Ninh, người mấy ngày trước lên hot search sao?"
Nhìn kỹ thuật diễn còn vụng về của Thôi Âu Ninh, trợ lý không nhịn được bật cười: "Ôi, diễn xuất kém thế này thì sao mà xem nổi được chứ?"
Trần Hoành Ba lặng lẽ đáp: "Không phải lo, cậu ấy sẽ phát triển tốt thôi."
Trợ lý ngạc nhiên: "Thật sao? Cố ảnh đế không giấu cậu ấy đi sao?"
Trần Hoành Ba đáp: "Không những không giấu, chẳng bao lâu nữa cậu sẽ thấy cậu ấy diễn vai nam chính."
Trợ lý ngỡ ngàng: "Thật không? Cậu ấy sẽ đến đoàn phim của chúng ta diễn gì sao? Ha ha ha...tôi có xem có đoạn phim cắt ghép kia, nhảy cũng rất có mị lực nha."
Trần Hoành Ba nói: "Không, cậu ấy sẽ diễn vai chính trong phim điện ảnh chúng ta đang làm."
Trợ lý biết gần đây Trần Hoành Ba có kế hoạch quay một bộ phim tên là
Gửi Quân Thư, liền suy nghĩ về các nhân vật nam trong kịch bản rồi nói: "Kỹ thuật diễn của cậu ấy không được tốt lắm, dựa theo yêu cầu của ông và Cố ảnh đế, chắc là khó lòng đảm nhiệm vai chính. Tôi nhớ trong phim có một nhân vật là bạn cùng lớp với Hách Dần Thư, chỉ có hai câu thoại, là nhân vật chính diện, không đòi hỏi kỹ thuật diễn nhiều, có phải cậu ấy sẽ diễn vai này không?"
Trần Hoành Ba đáp: "Không phải."
"Vậy là vai nào?"
Trần Hoành Ba để lộ vẻ mặt âm trầm: "Hắn diễn vai Liên Chu."
Trợ lý chớp mắt liên tục.
"Liên Chu?"
"Ừ."
"Vai chính Liên Chu!?"
"Ừ."
"Chính là vai Liên Chu khó nhằn, trước ngọt ngào, giữa cay đắng, cuối cùng là luyến tiếc đau khổ ấy?"
"Ừ."
Trợ lý lẩm bẩm: "Không thể nào... Trần đạo, ngươi điên rồi sao?"
"Không phải tôi điên, mà là Cố Chiết Phong điên rồi." Trần Hoành Ba từ từ đứng dậy, vẻ mặt ủ rũ: "Cậu nói xem, vì một người cùng tên mà làm cả một công cuộc tấn công như phong hỏa hí chư hầu *, lẽ nào phải kéo ta xuống nước sao?"
*Phong Hỏa Hí Chư Hầu Đây là một điển tích rất nổi tiếng gắng liền với danh tiếng của Bao Tự. Vì nàng vào cung mà không thích cười, Chu U vương tìm mọi cách để nàng cười, thậm chí dùng nghìn lượng vàng để thưởng ai có thể khiến nàng cười. Sau đó Chu vương nghe Thạc Phụ nước Quắc đốt đài lửa đùa giỡn với chư hầu để Bao Tự cười, làm cho nhà Chu diệt vong.Có hai ghi chép về câu chuyện này:Bao Tự không thích cười. Để làm nàng cười, nhà vua đã tìm đủ mọi cách chiều chuộng. Khi ấy, quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu để khi có giặc kéo đến thì đốt các cột lửa báo hiệu cho chư hầu đến cứu. Chu U vương chợt nghĩ ra việc đốt lửa cho chư hầu đến để cho Bao Tự cười. Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở trên đài trông thấy bật lên tiếng cười khúc khích.Chu U vương thích quá. Đến một thời gian sau, ông lại sai đốt lửa lần nữa và các chư hầu lại bị lừa để Bao Tự có được tiếng cười. Đến khi Thân hầu liên hợp nước Tằng cùng Khuyển Nhung đến, U vương vội đốt lửa gọi chư hầu, song các chư hầu nghĩ đó là màn trêu chọc của U vương nên không đến. Nhà Chu do đó bị bại - Trích Sử Ký - Chu Bản KỷÔng chầm chậm đi đến trước tủ, nhìn ngắm những chiếc cúp sáng lấp lánh bên trong:
Giải Đạo diễn Tân binh Xuất sắc nhất...
Giải Đạo diễn Xuất sắc nhất...
Danh hiệu Đạo diễn Trẻ Xuất sắc nhất Thập niên...
Ông là người đã dìu dắt Thôi Âu Ninh đến thành công, là biểu tượng của đạo diễn trẻ tài năng, là minh chứng cho chất lượng trong ngành điện ảnh, mỗi khi nhắc đến tên Trần Hoành Ba, người ta sẽ nghĩ ngay đến chất lượng phim ảnh tuyệt hảo.
Nhưng giờ đây, những vinh quang đó dường như sắp rời xa ông.
Trần Hoành Ba xoay người, nhìn màn hình, hình ảnh diễn xuất cứng nhắc của tiểu minh tinh Thôi Âu Ninh lần lượt đánh sâu vào tâm lý vốn đã chịu áp lực nặng nề của ông.
Thành cũng do Thôi Âu Ninh, bại cũng do Thôi Âu Ninh.
Ông trời ơi, Anh Thôi ơi, tôi nhớ cậu, từ khi cậu ra đi, Cố Chiết Phong liền hóa điên rồi hu hu hu.