Bởi vì đã có sự chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, bộ phim 《Gửi Quân Thư》 này rất nhanh đã được khởi quay. Để đảm bảo tất cả mọi người đều có thể yên tâm đóng phim nên Cố Chiết Phong đã mạnh tay bao toàn bộ cơ sở quay phim của đài An Thị và đưa cả đoàn phim vào tổ một cách kín đáo.
Trước khi quay bộ phim này còn chưa có bất kỳ sự tuyên truyền nào, nhưng chỉ cần nghe tên của Cố Chiết Phong và Trần Hoành Ba, không ai nghi ngờ chất lượng bộ phim hay khả năng đạt được thành công của nó. Hiện nay, các bộ phim đề tài đồng tính ngày càng nhiều và được thị trường chấp nhận ngày một rộng rãi, với mức độ tiếp nhận từ các thế hệ trước cũng dần dần tăng cao.
Đoàn phim lần này chọn ở trong khách sạn sang trọng nhất, khu vực quay phim được dựng ngay tại sân vườn của khách sạn. Chỉ trong mười ngày một nhà hàng lớn đã được xây dựng với các đầu bếp chuyên nghiệp được mời từ Cửu Long về chuyên đảm nhiệm vấn đề nấu nướng. Khi đội ngũ nhân viên đến, họ đều choáng ngợp vì điều kiện quá tuyệt vời – đây là lần đầu tiên họ được trải nghiệm một môi trường làm việc tiện ích như vậy.
Cố Chiết Phong trước giờ vốn cũng luôn hào phóng nhưng không đến mức xa hoa như thế này. Vô số nhân viên trong đoàn phim cảm động đến mức rơi nước mắt, nhiều người thậm chí còn nghĩ tới chuyện sẽ gia nhập công ty hoặc phòng làm việc của Cố Chiết Phong ngay sau khi bộ phim này kết thúc.
Cố Chiết Phong đã sắp xếp cho Trần Hoành Ba ở một phòng suite tổng thống, đồ ăn cũng được phục vụ riêng khiến tâm trạng của Trần Hoành Ba khá hơn một chút... nhưng cũng chỉ một chút thôi.
" Anh nói xem, đồ ăn ở đây thật sự rất ngon," Người phụ trách tổ ghi âm là Cung Trực, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngợi. "Anh nghĩ xem, không biết Cố Chiết Phong mời đầu bếp nào mà đồ ăn còn ngon hơn cả tiệm cơm nữa, thật tuyệt!"
Trần Hoành Ba nhìn Cung Trực ăn ngấu nghiến mà có chút ghét bỏ: "Cậu làm sao vậy? Trước giờ có ai bạc đãi cậu hay sao? Nhìn cậu ăn kìa, cứ như chưa từng được ăn ngon vậy."
Cung Trực đáp: "Thế là anh không hiểu rồi, đồ ăn ngon thì không bao giờ là đủ!"
"Thôi thôi, cậu ăn đi, ăn cho đến khi cậu no chết thì thôi." Trần Hoành Ba nhìn qua điện thoại rồi đứng dậy nói: "Có một số diễn viên đã đến rồi, giờ tôi phải đi gặp bọn họ để nói chuyện về kịch bản đây."
Cung Trực vừa nhai vừa hỏi mơ hồ: "Là ai vậy?"
"Kim thúc và một vài diễn viên phụ thôi." Trần Hoành Ba trả lời.
"Cố Chiết Phong không đến sao?" Cung Trực thắc mắc.
"Cố Chiết Phong còn không thèm đến gặp tôi để đọc kịch bản kia kìa." Trần Hoành Ba thở dài.
Cung Trực cũng nghĩ như vậy, Cố Chiết Phong là một diễn viên có thiên phú, để cậu ấy tự do thể hiện thì có lẽ kết quả sẽ còn tốt hơn.
Sau khi Trần Hoành Ba rời đi, Cung Trực tiếp tục ăn uống say sưa. Vài nhân viên trẻ của tổ ghi âm thấy anh đi rồi liền cùng với hai cô gái từ tổ hóa trang mang bát cơm lại gần, vây quanh Cung Trực.
"Anh, tại sao tâm trạng của Trần đạo lại tệ như vậy?" Một trong những người trẻ tuổi lên tiếng hỏi.
Cung Trực cười nhẹ: "Trong lòng hắn chỉ đang có chút phiền muộn thôi, không liên quan gì đến mọi ngươi đâu, cứ yên tâm mà làm việc đi."
"Anh, có chuyện gì đã xảy ra vậy?" Một người khác tò mò.
"Không có gì to tát cả, chỉ là vấn đề liên quan đến việc tuyển diễn viên mà thôi," Cung Trực nói.
Mọi người xôn xao hỏi: "Vấn đề về tuyển diễn viên? Không phải diễn viên đã được chọn hết rồi sao? Có sự cố gì sao ạ?"
Một cô gái trong nhóm hóa trang nói: "Có phải Trần đạo và Cố ảnh đế đã có mâu thuẫn về việc chọn diễn viên không? Em nghe nói Cố ảnh đế là người chọn diễn viên cho phim mà anh ấy đầu tư."
"Cô nói đúng rồi đó." Cung Trực gật đầu khen ngợi.
Mọi người càng trở nên phấn khích: "người đó là ai?"
Cung Trực hạ giọng, như muốn giữ bí mật: "Mọi ngươi biết không, bộ phim này có hai nam chính."
"Em biết."
"Một trong số đó là Cố ảnh đế, không cần bàn thêm."
"Đúng vậy!"
"Còn một vị nam chính kia, mọi người biết là ai không?" Cung Trực tiếp tục hỏi.
"Ai vậy!?" Mọi người đồng thanh.
"Thôi Âu Ninh." Cung Trực nói nhỏ.
"Trời!!!?" Mọi người sững sờ không thể tin nổi: "Chẳng phải là anh chàng xuất hiện trong buổi phát sóng trực tiếp hôm đó sao?"
Cung Trực gật đầu xác nhận.
Một cô gái không giấu được sự phấn khích, bưng miệng: "Ôi trời! Đây chính là chân ái sao! Sao tôi đột nhiên cảm thấy muốn ghép CP cho hai người họ quá?"
Một cô gái khác cũng nhảy cẫng lên: "A a a! Trong đầu tôi giờ không ngừng nảy số 7749 kịch bản!"
Mấy chàng trai không có vẻ gì là vui mừng khi nghe về chuyện CP, chỉ tấm tắc ngạc nhiên: "Không phải chứ, còn có kiểu chơi này sao?"
Một người trong số đó nói: "Tôi từng xem qua mấy đoạn cắt ghép diễn xuất của Thôi Âu Ninh rồi, kỹ thuật diễn xuất của hắn thực sự rất kém, không biết Cố ảnh đế làm sao lại đồng ý......"
"Này lại là kiểu tạo sức nóng hot search một lần nữa à?"
"Với tình hình này, không chỉ một lần hot search là đủ để giải quyết vấn đề đâu."
Một cô gái nhỏ mắt sáng rực hỏi: "mọi người nói xem có khi nào Cố ảnh đế chính là muốn nâng đỡ Thôi Âu Ninh nổi tiếng không, vậy nên mới đặc biệt đầu tư quay bộ phim này?"
Một chàng trai khác lại tỏ vẻ chê bai: "Cô có thể đừng quá ảo tưởng về tình yêu được không?"
"Vậy theo thuyết âm mưu thì, có khi nào Cố ảnh đế muốn dùng CP để đẩy mạnh marketing không?"
"Không thể nào, muốn ghép CP thì chọn ai mà chẳng được, sao lại phải chọn một tiểu minh tinh không danh tiếng như thế này chứ? Như vậy cũng quá hạ thấp giá trị rồi."
......
Tin tức lan truyền rất nhanh trong đoàn phim, cho đến tối, cả đoàn đã biết về chuyện này. Các diễn viên khác và nhân viên lục tục đến đông đủ, ngoại trừ Cố Chiết Phong và Thôi Âu Ninh. Cho đến ngày trước khi bắt đầu khởi quay thì cả hai mới xuất hiện.
Hai nhân vật chính hot nhất từ mạng xã hội đồng thời xuất hiện, vẻ ngoài ưu tú của họ ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Khởi quay máy là một sự kiện không quá lớn nhưng cũng không nhỏ, Trần Hoành Ba đã rất cố gắng giữ vẻ mặt tươi cười với Thôi Âu Ninh. Tuy nhiên, cả Cố Chiết Phong lẫn Thôi Âu Ninh đều cư xử rất đúng mực khiến cho những người mong chờ chuyện bát quái phải thất vọng.
Ngay sau bộ phim chính thức khởi quay thì ai cũng bận rộn với công việc của mình, không còn thời gian để bàn tán nữa.
Trong ngày quay đầu tiên, Cố Chiết Phong đã thể hiện màn diễn xuất đầu tiên của mình. Mặc dù một số diễn viên khác vẫn còn thiếu sót do áp lực, nhưng màn trình diễn của Cố Chiết Phong đã làm cho mọi người không thể rời mắt khỏi màn hình.
Thôi Âu Ninh từ đầu đến cuối đều giữ nụ cười lễ phép, cố gắng không nói gì khi không cần thiết, thể hiện hoàn hảo điều gì gọi là "chỉ cần tôi không mở miệng, tôi chính là tích thủy bất lậu*".
Tích thủy bất lậu – 滴水不漏 – dī shuǐ bù lòu (một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài).Rất nhanh sau đó, nhân viên trong đoàn làm phim cũng không còn hứng thú tán gẫu về quan hệ giữa Cố Chiết Phong và Thôi Âu Ninh nữa... Vì bộ phim đã chính thức khởi quay.
Trần Hoành Ba, người nghiêm khắc tiếp quản việc dạy dỗ Thôi Âu Ninh, khi làm việc thì gương mặt lạnh lùng như thép, ông ngồi ở phía sau máy quay, mọi diễn viên và nhân viên đều cảm thấy căng thẳng trước uy thế của ông.
......
Trong khi dựng cảnh, Thôi Âu Ninh ngồi trên ghế để chuyên viên trang dặm lại tạo hình cho anh. Khác với sự tùy tiện trên sân khấu trong chương trình Tuổi trẻ chúng ta, đội trang điểm mà Cố Chiết Phong chỉ định đều đạt tiêu chuẩn cao nhất, từ hiệu suất cho đến kết quả, tạo nên sự khác biệt như trời với đất.
Gương mặt của Thôi Âu Ninh vốn đã đẹp, giờ chỉ cần vài nét trang điểm tinh tế để làm nổi bật vài chi tiết đã hoàn toàn biến thành Liên Chu - một chàng trai phong lưu phóng khoáng.
Trần Hoành Ba nhìn Thôi Âu Ninh sau khi đã tạo hình với phục trang, sắc mặt tươi sáng hơn hẳn — ít nhất khuôn mặt đã không gây trở ngại gì, hình tượng cũng khá khớp với dự đoán của ông.
Để thuận lợi cho Thôi Âu Ninh - người có kỹ thuật diễn "rất kém", Trần Hoành Ba đã bố trí trình tự quay theo kịch bản, tạo điều kiện để cảm xúc của Thôi Âu Ninh dần dần nhập tiến.
Cũng may là bộ phim này không đòi hỏi bối cảnh quá phức tạp, chỉ có vài khung cảnh chính, chủ yếu là yêu cầu nhân vật chính dẫn dắt người xem bước vào câu chuyện...
Mà việc dẫn dắt người xem bước vào câu chuyện... lại đòi hỏi kỹ thuật diễn xuất cao.
Đây lại chính là thứ mà Thôi Âu Ninh thiếu nhất.
Nghĩ đến điều này, Trần Hoành Ba càng thêm chán nản.
Cảnh quay chính thức bắt đầu.
Cảnh đầu tiên là cảnh diễn của Cố Chiết Phong.
Hắn vào vai Hách Dần Thư, từ kinh thành đến học đường, mặc dù mới bị quở trách một chút, nhưng vẫn giữ được vẻ thư sinh nghiêm túc.
Hắn mang theo một người hầu đến học đường, cùng nói chuyện với thúc thúc của Liên Chu.
Đây là đoạn dạo đầu, chỉ là cuộc gặp gỡ đơn giản với chú của Liên Chu để hiểu sơ qua về học đường, về cơ bản không hề có đọ khó cao, nhưng vì là cảnh quay đầu tiên, ngoại trừ Cố Chiết Phong, những người khác diễn xuất đều NG*.
* NG là từ viết tắt của "no good" và "not good".Đặc biệt là Từ Khải Hào, người đóng vai người hầu của Hách Dần Thư.
Từ Khải Hào, nam chính của bộ web drama
Thanh xuân bổng bổng bổng, đã thu hút được một lượng người fans đáng kể nhờ cốt truyện thú vị và diễn xuất đáng yêu. Tuy nhiên, khi so với dàn diễn viên còn lại của bộ phim, Từ Khải Hào dường như vẫn còn rất "non".
Tuy kỹ thuật diễn của anh ta không thể nói là quá tệ, nhưng khi đứng cạnh những diễn viên khác trong phim, Từ Khải Hào không thể không bị lu mờ.
Toàn bộ phim trường chỉ nghe thấy tiếng mắng mỏ của Trần Hoành Ba:
"Cậu không biết giới hạn màn ảnh sao! Đừng bước qua cái đường kia!"
"Cậu đang nói chuyện với thiếu gia của mình, sao lại có thể dùng giọng điệu như vậy, muốn trèo lên đầu hắn sao?!"
"Chú ý ánh mắt của cậu! Cậu đang diễn hay chỉ đơn thuần là đứng đó cho có?"
"Không được! Quay lại từ đầu!"
Trần Hoành Ba lúc đầu còn kiên nhẫn, nhưng càng về sau càng trở nên tức giận, biến thành một quả pháo dễ nổ.
Từ Khải Hào, một nam thanh niên 23 tuổi, suýt chút nữa đã bị mắng đến phát khóc.
Sau hai, ba chục lần NG, cuối cùng Trần Hoành Ba mới hài lòng và nói "Được rồi, qua."
Toàn bộ đoàn phim nhẹ nhõm thở phào, còn Từ Khải Hào suýt nữa đã quỳ xuống cảm tạ.
Nhưng đó chỉ là khởi đầu.
Tiếp theo, cảnh quay sẽ là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Liên Chu và Hách Dần Thư.
Ban đầu Liên Chu là một chàng tú tài ngông nghênh và không có mục tiêu lớn lao, chỉ biết tìm niềm vui và tận hưởng cuộc sống.
Khi Hách Dần Thư đi ngang qua cửa sổ, Liên Chu chỉ nhìn thấy hắn một lần đã cất tiếng huýt sáo: "Nè, học đường của chúng ta có mỹ nhân mới đến rồi!"
Bạn học xung quanh bỏ sách xuống dáo dác nhìn quanh: "Mỹ nhân đâu? Ở đâu?"
Khi thấy đó chỉ là một chàng trai, bọn họ thất vọng nói: "Liên Chu, cậu nói linh tinh cái gì thế, đây rõ ràng là một nam nhân."
Liên Chu cười: "Thế thì sao? Nam nhân thì không thể là mỹ nhân à? Cậu ghen tị vì hắn đẹp hơn cậu phải không?"
Hách Dần Thư không thích được gọi là "mỹ nhân", nhìn Liên Chu qua cửa sổ với vẻ không vui, chỉ cảm thấy người này dù có ngoại hình ưa nhìn nhưng lời nói thì quá khó chịu.
Liên Chu là người thông minh, thấy được sự không vui của Hách Dần Thư nhưng hắn chỉ nhún vai không để tâm: "Mỹ nhân, cậu tên gì?"
Hách Dần Thư cau mày trả lời: "Tôi không phải mỹ nhân, tôi là Hách Dần Thư."
Lý Kiếm đứng bên cạnh đập vai Liên Chu: "Cậu có thể nói chuyện đàng hoàng một chút được không?"
Rồi Lý Kiếm cười với Hách Dần Thư: "Cậu đừng để ý, Liên Chu chỉ là tính tình như vậy thôi."
Hách Dần Thư không thể không giãn mặt, đành cười gượng: "Không sao."
Thúc thúc đã biết trước thân phận của Hách Dần Thư, lớn tiếng quát: "Liên Chu! Mau đọc sách đi!"
Một đoạn diễn này thực sự không dễ dàng.
Liên Chu cần phải tuỳ tiện và ngông nghênh để khiến Hách Dần Thư cảm thấy khó chịu, nhưng lại không được làm cho khán giả ghét bỏ nhân vật của mình, vì đây là cảnh mở đầu quan trọng.
Trần Hoành Ba hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
Cảnh quay đã chuẩn bị xong, diễn viên vào vị trí.
Trước khi bắt đầu quay, Trần Hoành Ba không nhịn được và hỏi Thôi Âu Ninh đang chỉnh lại trang phục: "Cậu chắc chắn có thể không? Có cần xem lại kịch bản một lần nữa không?"
Thôi Âu Ninh mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Không cần, cứ diễn thôi."
Trần Hoành Ba không còn cách nào khác, đành phải để xem thử Thôi Âu Ninh sẽ thể hiện ra sao.
Cảnh quay chính thức bắt đầu.
Tất cả ánh mắt đều dồn vào Thôi Âu Ninh.
"ACTION!"
Thôi Âu Ninh không chút căng thẳng, mắt nhắm hờ, như thể đã hoàn toàn nhập vai.
Camera theo chân Cố Chiết Phong tiến vào hành lang, nơi ánh sáng tự nhiên tràn ngập, tạo nên một không gian tĩnh lặng. Khi màn ảnh đến gần cửa sổ, khuôn mặt của Thôi Âu Ninh hiện ra, vẻ đẹp thanh tú khiến mọi người không thể rời mắt.
"Ôi trời!" Thôi Âu Ninh khẽ cười, giọng nói nghe rất tự nhiên nhưng lại có chút ngạo mạn: "Học đường của chúng ta có mỹ nhân mới rồi."
Hắn dựa vào khung cửa sổ, cầm châu chấu cỏ trong tay một cách thảnh thơi nhưng vẫn giữ dáng người thẳng tắp. Đó chính là một thiếu niên nghịch ngợm, nhưng đầy quyến rũ.
Chỉ trong nháy mắt, Thôi Âu Ninh đã biến thành Liên Chu - chàng trai ngông nghênh nhưng quyến rũ.
Trần Hoành Ba nhìn vào màn hình rồi lại nhìn Thôi Âu Ninh, hoàn toàn không thể tin nổi vào mắt mình.
Đây thực sự là Thôi Âu Ninh sao?
Cuối cùng, ông chỉ còn một suy nghĩ: *Cố Chiết Phong đã làm gì thế?