Sau Khi Tôi Chạy Trốn, Bạn Đời Người Thực Vật Tức Giận Đến Mở Mắt

Chương 11

Thấy Đại Tráng không có vẻ gì là phản đối, Đường Hoàn vui vẻ bế hắn lên, cười tít mắt bước vào phòng tắm. Mèo vốn dĩ chẳng ưa nước, trước đây mỗi lần cậu tắm cho Đại Tráng là y như rằng cái mặt nó cau có như ai vừa giật mất bát cơm, trông chán đời không chịu nổi. Ấy vậy mà lần này lại chịu tắm chung, đứa nhỏ này lại không phản đối gì.

Chẳng lẽ là sợ cậu không vui rồi sẽ không thích nó nữa?

Đường Hoàn bật cười. Cũng coi như Kim Tiểu Bàn lần này mua được món hời, Đại Tráng biết nắm bắt thời cơ.

Một tay ôm Đại Tráng, một tay xả nước vào bồn, cảm nhận cân nặng trong tay, Đường Hoàn cười nói: "Tráng à, có phải mày cao hơn rồi không? Mà nặng thật đó." Con mèo nhỏ trong lòng vẫn nằm im re, Đường Hoàn dụi cằm vào đầu nó, khẳng định luôn: "Mày mập ra rồi."

Tông Hách: "......"

Đường Hoàn đặt "bảo bối lớn" của mình ngồi ở mép bồn, sờ sờ chân mèo: "Mập."

Rồi lại sờ sang bụng mèo: "Nhiều mỡ ghê."

Rồi lại sờ xuống mông: "Cũng đầy thịt luôn."

Một cú đánh ba phát, Tông Hách lập tức lấy đuôi che ngực lại. Hắn là tráng kiện! Không phải mập!

Cảm giác tay Đường Hoàn sắp sờ tới eo, Tông Hách trừng cậu một cái cảnh cáo, còn không chịu dừng tay à?!

Đường Hoàn bị chọc cười, cố tình trêu: "Mày đúng là đồ nhóc con chưa lớn, càng như vậy, tao lại càng muốn chọc."

Tông Hách nhe răng, trong khoảnh khắc suýt chút đã muốn biến hình thành mãnh hổ cho cậu biết tay. Nhưng nghĩ tới hậu quả sau khi biến thân, Tông Hách vẫn cố nhịn, chỉ giơ móng vỗ bay cái tay Đường Hoàn đang giả vờ vươn tới. Cái đồ yêu nghiệt này! Có biết mình đang làm gì không vậy!

Thấy Đại Tráng thực sự giận rồi, Đường Hoàn cũng không dám trêu chọc nữa, lỡ đâu thằng nhỏ này lại bỏ chạy, lúc đó muốn tìm cũng khó. Cậu loạng choạng bắt đầu c** đ*, chuẩn bị tắm.

Thân hình Đường Hoàn mảnh mai, khung xương nhỏ, các khớp cũng không rõ ràng, theo cách nói hiện đại thì là một "mỹ nhân xương mỏng". Tông Hách lén nhìn mấy lần, rồi thấy hơi ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác, vành tai đỏ ửng. Tự nhiên lại thấy hối hận, tại sao lúc nãy lại gật đầu đồng ý tắm chung làm gì? Tên yêu nghiệt này! Thực ra chính cậu ta mới là yêu quái!

Không nhịn được lại lén liếc nhìn thêm phát nữa, Tông Hách khẽ vểnh tai lên đầy bất mãn. Gầy quá, chẳng chịu ăn uống gì cho đàng hoàng! Toàn học thói mấy ngôi sao trong giới giải trí! Theo nguyên soái đại nhân thấy, nuôi vợ là phải nuôi cho tròn trịa, dắt ra đường người ta nhìn cái là biết sủng cỡ nào. Gầy trơ xương, liếc một cái đã thấy hết cả xương cốt, đúng là kiểu đàn ông yếu đuối, đến bạn đời cũng không nuôi cho no được.

c** đ* xong, Đường Hoàn bế Đại Tráng vào bồn tắm, đặt mèo nhỏ nằm lên ngực mình, vốc nước lên, làm ướt phần lưng nó trước: "Nếu mày sợ nước thì ráng bám chặt vào, đừng có ngã nhào xuống."

Hai cái móng của Tông Hách bám chặt vào ngực Đường Hoàn, cảm giác trượt trượt không chắc tay tí nào. Da Đường Hoàn trắng, mềm mại, vừa dính nước lại càng trơn và mịn. Cả người Tông Hách cứng đơ, cái suy nghĩ muốn hóa về nguyên hình lại lởn vởn trong đầu.

"Nhóc con, sợ nước vậy hả?" Đường Hoàn xoa xoa bụng "bảo bối" trong lòng, thấy tư thế này không tiện, liền co chân lên, lật Đại Tráng nằm ngửa trên đùi mình, bụng hướng lên trời: "Tao tắm cho cái bụng trước, lông mày dài quá, may mà hành tinh Đế quanh năm mát mẻ, chứ mùa hè là chỉ có khổ."

Đường Hoàn nhẹ nhàng v**t v* phần lông mềm trên bụng Đại Tráng, quay đầu nhìn lên kệ bên cạnh, thấy sữa tắm của Đại Tráng đã hết sạch: "Chắc phải mượn đỡ sữa tắm của biểu thúc mày thôi, hai người cùng một loài, đều có lông, chắc dùng chung cũng ổn."

Tông Hách nghiêm mặt. Không, đó là sữa tắm cho người, hắn khi biến về nguyên hình là chẳng thích tắm chút nào.

Đường Hoàn đã lấy ra một ít sữa tắm, tạo bọt đầy tay, cẩn thận rửa sạch mấy cái móng của mèo con.

Tông Hách vẫn nhìn Đường Hoàn đầy cảnh giác, cảnh báo trong im lặng: chỉ được rửa nửa trên, phần dưới thì không được đụng vào!

"Chậc~ nhìn cái bộ dạng của mày kìa!" Đường Hoàn một tay bóp nhẹ cằm nhóc con: "Ai thèm rửa mông mày chứ! Tao đối xử với mày vậy, chẳng khác gì cha ruột mày luôn rồi, thế mà mày còn trừng tao! Giỏi thì tự mày rửa đi!"

Thấy nhóc con nằm im trên đùi không phản ứng, Đường Hoàn chớp mắt, đột nhiên tò mò cúi sát lại hỏi: "Bọn thú nhân mấy người đi vệ sinh xong có chùi mông không? Tao nghe nói mèo toàn tự l**m."

Tông Hách bật dậy trong một giây, tức tối hất một vốc nước vào mặt cậu. Buồn nôn quá rồi! Ai đi ị mà không chùi! Ai lại đi ăn phân của chính mình?! Đây là kiểu hiểu lầm gì vậy?!

Không những nhận sai giống loài, còn hiểu sai đến mức vô nhân tính như thế, nguyên soái đại nhân sau khi dội nước xong liền không còn sức lực nữa, gục đầu lên vai Đường Hoàn, cam chịu số phận. So đấu với Đường Hoàn về mặt lý lẽ, chắc hắn bị chọc tức mà chết mất. Thôi thì... chiều cậu ta vậy.

Cuối cùng vẫn không có rửa mông. Đường Hoàn nhìn nhóc con bằng ánh mắt có chút ghét bỏ, lau khô lông cho nó, lại chải lại cho mượt, rồi quăng hắn lên giường một phát, chui vào lòng nó nằm lăn một cái: "Ngủ thôi! Nhớ quay cái mông đi chỗ khác, đừng có chĩa vô mặt tao!"

Tông Hách: "......"

Cả đêm hôm đó, trên mạng rôm rả bàn luận về loài sinh vật tên "mèo".

Video của Kim Tiểu Bàn đã vượt qua chục tỷ lượt xem. Trước giờ cũng từng có những thú cưng dễ thương đủ loại, chạy dưới đất, bay trên trời, Đường Hoàn cũng từng livestream nhiều lần, nhưng lần này là "vũ khí hủy diệt cấp cao" - mèo - lên sân khấu. Loài vật này ở Trái Đất đã khiến hàng triệu người đổ gục, giờ lại một lần nữa chinh phục thế giới tương lai. Hơn nữa nó còn là loài đã tuyệt chủng, đến các nhà nghiên cứu cũng muốn phân tích hành vi và tập tính của nó.

Thậm chí còn có người tìm cách liên hệ với Đường Hoàn để hỏi mua con mèo này.

Còn về thân phận của Đường Hoàn thì vẫn là một ẩn số, chẳng ai tra được bất kỳ thông tin gì về cậu trên mạng. Điều này lại càng làm người ta tò mò:"Rốt cuộc cậu là ai mà giấu kỹ như vậy? Livestream thì giỏi, vậy sao không dám lộ mặt?"

Còn cậu , người trong cuộc , thì vẫn đang đắm chìm trong thú vui ngắm mèo. Buổi sáng nắng nhẹ vừa lên, Đường Hoàn ôm Đại Tráng, ngồi trên ghế tre ngoài vườn hoa, đặt mèo lên bàn, nhẹ nhàng chải lông cho nhóc con.

Mèo lông dài đúng là phiền ở chỗ đó, lông dễ rối, phải chải thường xuyên, mỗi ngày ít nhất cũng phải chải vài lần mới giữ được độ đẹp đỉnh cao.

Chải xong, Đường Hoàn nâng mặt nhóc con lên, xoa xoa tai nó, ngắm đôi mắt vàng rực rồi hào hứng khen: "Mày đẹp quá chừng, mắt đẹp, mũi đẹp, miệng đẹp, tai cũng đẹp, xương cốt đẹp nốt, mà lông thì càng xuất sắc!"

Tông Hách khẽ rung tai, quay mặt đi, vành tai hơi ửng đỏ. Cái đồ ba hoa!

Ngày nào cũng rót mấy lời ngọt như mía lùi vào tai hắn, rồi còn định bỏ hắn nữa chứ, nằm mơ đi!

Lâm bá bưng trà và bánh ra bàn, nhìn hai "vợ chồng" hòa thuận, vui vẻ vuốt râu cười: "Phu nhân thương tiểu thiếu gia như vậy, sau này mà sinh với nguyên soái một đứa, chắc chắn sẽ đẹp giống hệt, lông cũng cùng màu luôn."

Đường Hoàn nghẹn họng, giờ nói chuyện con cái thì hơi sớm rồi, đúng là người lớn tuổi cứ thích nhắm vào chuyện sinh đẻ.

Tông Hách liếc nhìn lông mình, đuôi khẽ đong đưa hai cái, Đường Hoàn vừa thấy đã không kiềm được mà vươn tay vuốt đuôi cậu ta một phát. Màu lông này đúng là đẹp quá đi mất, nếu mà sinh ra được một đứa con giống Đại Tráng thế này thì... Đường Hoàn ôm trán, nghĩ hơi xa rồi!

Buồn tay, cậu chọc chọc bụng Đại Tráng, nhận về một cái liếc đầy chê bai của mèo con. Đường Hoàn chống cằm, áp sát lại hỏi: "Đại Tráng à, sau này mày về nhà, người ta hỏi mày ở chỗ chú học được gì, chẳng lẽ đến kêu cũng không biết? Miêu thử một tiếng coi."

Mèo con xoay người, đưa lưng về phía Đường Hoàn, chừa lại cái mông và cái đuôi xù xù.

Đường Hoàn túm nhóc con quay lại, tiếp tục chọc ghẹo: "Mày còn không biết giẫm sữa, rốt cuộc mày có phải mèo con không hả?"

Cậu nắm lấy hai chân trước của mèo con, kéo đặt lên vai mình, để hai móng đạp nhẹ: "Biết chưa?"

Mèo con vẫn giữ cái vẻ mặt... khó mà diễn tả.

Đường Hoàn thấy mệt tim. Thằng nhỏ này chắc là phát triển trí tuệ hơi chậm rồi, bao nhiêu mèo con khác đều biết mấy trò này, mà hắn thì vẫn chưa học nổi.

Lâm bá nhịn cười, nhắc: "Phu nhân à, đó là hổ, không phải mèo. Hổ đâu có kêu 'meo meo'."

"Vậy... 'mi mi' kêu?" Đường Hoàn nhớ lại từng xem một đoạn video, mấy bé hổ con kêu nghe như cừu non. Ngôi sao mà cậu thích cũng biết giả tiếng đó, "mi mi mi".

Tông Hách nhe răng, tên ngốc này bao giờ mới phân biệt được giống loài đây?

"Để tao làm món ngon cho mày ăn, mày 'meo' một tiếng coi?"

"Giẫm giẫm bằng móng nhỏ một cái thôi cũng được mà~"

"Tao muốn tết tóc cho mày."

"Đuôi dài quá, hay buộc nơ con bướm nha?"

"À không đúng, nơ con bướm phải buộc ở cổ, thêm cái mũ nỉ nữa mới hợp."

Nghe Đường Hoàn cứ thì thầm bên tai mình không ngớt, Tông Hách hết cách, đành bò vào lòng cậu, gác mặt lên vai Đường Hoàn ngủ luôn.

Đường Hoàn thấy vậy cũng không nỡ chọc nữa, tựa lưng vào ghế, để nhóc con ngủ thoải mái hơn, rồi mở trung tâm tin tức cá nhân ra xem. Tài khoản đã được chuyển vào 100 vạn tinh tệ. Cậu sung sướng ôm chặt Đại Tráng, đúng là mèo chiêu tài~ mỗi ngày ôm một cái, mỗi ngày phát tài!

Cậu mở tiếp hệ thống ra, từ sau khi mèo con lên sóng, chỉ số phổ biến tăng mạnh, hệ thống đã mở khoá thêm mấy loài động vật lưỡng cư, như ếch xanh, rùa đen cũng có mặt. Ngoài ra còn có mấy loài thủy sinh như cá chép, cá Koi,... Đường Hoàn nhìn mà nhăn mặt: "Cút đi! Không có lông thì làm gì có cửa làm thú cưng? Chỉ có thể làm đồ ăn thôi!"

Cậu nhìn thêm một lúc, bình tĩnh lại, rồi tự nhủ: "Thôi, mua vài con cá Koi về nuôi vậy."

"Lâm bá, nhà mình có hồ cá không?"

Từ xa, Lâm bá đang cắt tỉa cây cảnh, cười đáp: "Lu thì không có, nhưng ao cá thì có, được không ạ?"

Đường Hoàn nghiêng đầu, hứng thú hỏi: "Ao cá to không?"

Lâm bá thong thả trả lời: "To nhỏ gì cũng có, ngay trong vườn luôn, có một ao nhỏ cỡ 40 mét vuông, trong sân còn có một đài phun nước, ngài cũng có thể nuôi cá ở đó. Phía sau núi còn có con suối, nếu ngài muốn, nuôi cá mập cũng được đấy."

Đường Hoàn khẽ cười đứng dậy: "Vậy dùng cái ao nhỏ trong vườn đi, tôi muốn nuôi vài con Koi."

"Koi? Loài đó tuyệt chủng rồi còn gì?"

"Ừ, nhưng người ta nói nó mang tài lộc, phúc khí, đem lại may mắn. Nuôi vài con trong nhà để tăng thêm không khí tươi vui."

Cùng ngày, ao cá được dọn sạch, nước mới được thay, hệ thống lọc cũng khởi động. Đến chiều, Đường Hoàn đã mua không ít cá Koi con thả xuống, rồi đặt Đại Tráng ngồi cạnh mép nước, cổ vũ hết sức mong chờ: "Không biết bắt cá thì không phải là mèo giỏi! Lên nào! Nhào xuống! Đừng sợ!"

Tông Hách: "......"

Chuyện giống loài này... nhất định phải nói chuyện nghiêm túc một lần!

Đêm đó, cuối cùng nguyên soái đại nhân cũng bước ra từ "phòng dưỡng thương", quần áo xộc xệch nằm trên giường, ngoắc tay gọi bạn đời đến, nghiêm túc nói: "Lại đây, nói chuyện rõ ràng về giống loài chút đi."

Đường Hoàn nghiến răng: "Mặc quần áo tử tế lại rồi nói chuyện!"

Tông Hách nhướng mày: "Ai ngủ mà lại mặc đồ kín mít?"

Đường Hoàn: "......"

Anh nói rất có lý... mà mình cứng họng luôn.

Chỉ là! Cái bộ dạng này của anh... quá gợi cảm rồi! Không thể không nói là gợi cảm quá thể luôn!

Bình Luận (0)
Comment