Dưới tình huống thế này, một cặp vợ chồng bình thường, đang bàn chuyện giống loài trên giường, quần áo lại không ngay ngắn, nhìn kiểu gì cũng thấy mờ ám. Đường Hoàn như bị đóng đinh dưới đất, muốn nhúc nhích cũng không được.
"Sợ gì chứ? Sợ tôi ăn cậu à?" Tông Hách chậm rãi hỏi, lẳng lặng nhìn bộ dạng co rúm của Đường Hoàn, chẳng hề vội vã. Hắn đã hiểu tính cậu từ sớm, mềm mỏng quá thì chẳng khiến cậu thấy áp lực, sẽ không tự mình mở lòng. Mà cứng rắn quá lại chỉ khiến cậu cảnh giác hơn, không tài nào tin tưởng được.
Thấy vẻ mặt Đường Hoàn hơi lúng túng, Tông Hách cười nhạt: "Tôi bây giờ thân thể còn chưa hoàn toàn hồi phục, cậu không cần lo tôi sẽ làm gì cậu ngay lúc này."
Đường Hoàn lập tức thở phào. Sớm nói thế thì có phải đỡ sợ hơn không, cái điệu bộ cứng rắn ban nãy làm cậu muốn nhảy dựng!
"Anh muốn nói chuyện giống loài gì với tôi?" Đường Hoàn chậm rãi đi đến mép giường, ngồi ở cuối giường, giữ khoảng cách an toàn với hắn.
Tông Hách có vẻ buồn cười: "Cậu sợ tôi đến vậy sao?"
Đường Hoàn xấu hổ cười, rồi dịch tới gần hơn, ngồi ngang eo đối phương:"Không sợ."
Giây tiếp theo, tay đã bị hắn nắm lấy, Đường Hoàn nín thở, người cứng đờ mất hai giây, nhưng cuối cùng cũng không rút lại tay: "Muốn nói gì thì nói đi."
Từ vẻ mặt nghịch ngợm đùa giỡn, Tông Hách thoáng nghiêm lại, bất đắc dĩ nghĩ thầm, đúng là con mèo ranh mãnh.
Tông Hách nghiêm túc nói: "Đại Tráng không phải mèo, là hổ."
"... Phụt!" Đường Hoàn không nhịn được cười, bị nguyên soái đại nhân này nói câu đó nghiêm túc đến buồn cười. Là do Đại Tráng ấm ức quá nên chú thưa kiện, hay là ông chú này nhìn không nổi nữa? "Đại Tráng mách lẻo với anh hả?"
Tông Hách gật đầu, coi như thừa nhận.
Đường Hoàn mỉm cười hỏi: "Nó mách kiểu gì? Kêu meo meo à?"
Tông Hách nhéo nhẹ ngón tay cậu: "Meo sao?"
Đường Hoàn bật cười khẽ: "Thì kiểu như mèo con mách lẻo, meo meo meo đó."
Tông Hách cười: "Cậu meo nghe còn dễ thương hơn nó."
Đường Hoàn bĩu môi, cố tình bắt hắn bắt chước tiếng mèo, có tâm đen không chứ?
Tông Hách cười mỉm, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, ra hiệu cho Đường Hoàn lên giường ngủ: "Nó là hổ, không biết kêu meo."
Đường Hoàn leo qua người Tông Hách, cũng thấy bất đắc dĩ. Người này lần nào cũng chiếm cái vị trí này! Cậu vừa bò qua thì eo liền bị ôm chặt, Đường Hoàn ngẩn người, vai lập tức bị một cái đầu to gác lên. Cậu quay đầu nhìn, hơi căng thẳng , sao mà giống Đại Tráng vậy, ngủ một cái là bám người liền?
Tông Hách vẫn cố chấp: "Là hổ, không phải mèo."
"Được rồi được rồi, là hổ, không phải mèo, nghe theo anh." Đường Hoàn vừa dỗ hắn như dỗ mèo con, vừa cố gắng bò ra ngoài, cảm giác mình như cá từng bị Đại Tráng đè, giãy mãi mà không ra được, khó chịu vô cùng!
"Ngủ như thế này luôn đi, đừng động đậy." Giọng lười nhác vang lên bên tai, không cho cậu nhúc nhích.
Đường Hoàn ngoan ngoãn nằm im, giơ tay lên thử vài cái, cuối cùng cũng úp được lòng bàn tay lên tóc Tông Hách, nhẹ nhàng xoa xoa, như đang v**t v* mèo lớn: "Ngủ đi, ngủ ngon."
Tông Hách khẽ cười, tắt đèn, rồi hôn nhẹ lên cằm Đường Hoàn: "Ngủ ngon."
Đường Hoàn đỏ mặt, lấy đầu ấn hắn xuống vai mình , không chịu yên là thế nào!
Sáng sớm, Đường Hoàn ngồi xổm bên ao cá, cho cá Koi ăn.
Tông Hách đứng sau lưng cậu, bình tĩnh nhìn đám cá xấu xí kia mà chẳng ai muốn ăn, không hiểu vì sao Đường Hoàn lại thích mấy con không có lông như thế.
Đường Hoàn nhìn bầy cá chen nhau giành thức ăn: "Lũ cá này sống thọ lắm, nghe nói có thể sống đến trăm năm."
Tông Hách trong mắt không giấu nổi vẻ ghét bỏ, nhưng miệng vẫn nghiêm túc nói: "Chờ chúng ta già rồi, nếu cậu vẫn thích chúng, thì mang theo để dưỡng già cũng được."
Thật khó tưởng tượng, hồi nhỏ đã xấu, lớn lên còn xấu hơn, màu sắc và hoa văn loạn hết, còn có loại ba màu, nhìn vào chỉ khiến vị nguyên soái kỹ tính càng thêm ghét bỏ.
Đường Hoàn không quay đầu lại, chỉ nhướng mày, thò tay vào nước, nhẹ vỗ mặt nước, một đám cá lập tức bơi tới: "Ý anh là, chúng ta sẽ già cùng nhau sao?"
"Chứ còn gì nữa?" Tông Hách tiến lại gần sau lưng Đường Hoàn, thân hình cao lớn chắn hết ánh nắng, bao phủ trọn bóng dáng cậu, "Còn muốn ly hôn với tôi à?"
Đường Hoàn ngẩng đầu, lập tức thấy sự nghiêm túc trong mắt hắn. Phía sau là ánh nắng ấm áp, dưới ánh sáng rực rỡ đó, Đường Hoàn hơi nheo mắt lại, vậy mà thấy đôi mắt vàng ấy như một đốm lửa rực cháy, như có thể hòa tan cả tâm hồn. Cậu mím môi, cười: "Được, tôi tin anh." Đường Hoàn vươn tay: "Kéo tôi dậy."
Tông Hách hơi bất ngờ ,lần này không giữ khoảng cách với hắn nữa sao?
Đường Hoàn giục: "Nhanh lên, chân tê rồi."
Tông Hách nhướng mày, đưa tay kéo cậu lên, nhìn Đường Hoàn nhảy tại chỗ, dậm chân cho máu lưu thông, khóe miệng hắn hơi cong lên, đưa tay chọc một cái.
Đường Hoàn đứng ngay mép ao, chân lại còn tê, bị chọc một cái hoảng hốt, phản xạ ôm lấy tay Tông Hách chạy lên, Tông Hách ôm eo cậu, gật gù hài lòng: "Ừ."
"Ừ cái đầu anh á! Ừ là sao hả!" Đường Hoàn tức quá đánh một cái vào người hắn, đánh xong mới thấy cảm giác là lạ.
Tông Hách cúi đầu, hôn nhẹ cậu trong ngực vẫn còn đơ người, nói khẽ ,đã nói là cùng nhau dưỡng già, thì đừng mơ mà thoát nữa.
Lần này, Đường Hoàn không khách khí, tát thêm cái nữa vào lưng Tông Hách, đỏ mặt lườm: "Ở đây còn người đó, coi chừng đấy!"
Tông Hách nhìn quanh làm gì có ai? Tai hắn tốt thế cơ mà.
Đường Hoàn ôm trán, sai trọng tâm rồi... phải là , ở nhà cũng không được làm bậy!
Chiều hôm đó, Tông Hách lại đi trị liệu. Đường Hoàn định đi theo nhưng thấy ngại, hỏi chú Lâm chắc chắn không sao rồi thì quay lại phòng ngủ tiếp.
Cậu ngủ nhiều hơn người bình thường, chẳng hiểu sao nữa.
Chạng vạng, ngủ đủ rồi, Đường Hoàn thả Kim Tiểu Bàn ra, ôm con mèo mập đến ao cá chơi, chỉ để nhìn xem mèo con thấy cá mà không vớt lên được thì sẽ có biểu cảm ra sao.
Kim Tiểu Bàn rất biết phối hợp, chẳng giống Đại Tráng lạnh lùng tí nào. Vừa thấy cá là đã hưng phấn chạy quanh ao, liên tục thử đưa móng ra vớt cá.
Nhưng nó không thích nước, móng vừa chạm nước là rụt lại ngay, l**m vài cái cho sạch rồi lại thử tiếp.
Đường Hoàn bị mấy động tác buồn cười đó chọc cười không ngớt, lấy trí não chụp lại rồi đăng lên Weibo: Mèo, cá và nước.
Kim Tiểu Bàn không vớt được cá, tức đến mức kêu ư ử, thỉnh thoảng còn "meo meo" vài tiếng, chẳng khác gì đứa trẻ không giành được đồ chơi.
Đường Hoàn cười ôm nó lên, lấy thịt khô cho ăn, khen: "Đây mới là mèo thật nè! Mèo là phải biết meo!"
Cách đó không xa, trên cành hải đường, một cục lông đen vàng đang ngồi đó, nhìn chằm chằm Đường Hoàn ôm Kim Tiểu Bàn, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Đường Hoàn đột nhiên cảm thấy như có gì đâm vào gáy, theo bản năng quay đầu lại, lập tức đối mặt với đôi mắt vàng rực. Bị ánh mắt đó dọa cho giật mình, cậu vội vàng ôm Kim Tiểu Bàn vào lòng, lấy lòng: "Đại Tráng về rồi à? Mau xuống đây, ba ba ôm một cái!"
Tiểu miêu hừ lạnh, từ trên cây nhảy xuống, đáp xuống cỏ làm nát cả một mảng.
Đường Hoàn cười chạy tới, ôm lấy đại bảo bối lên, giơ cao
Tông Hách ánh mắt dừng lại trên ngực Đường Hoàn, mắt mèo hơi nheo lại, thành ra hình tam giác đầy nguy hiểm ,chỗ đó dính một sợi lông mèo vàng!
Đường Hoàn vội vỗ vỗ người, lấy lòng ôm Đại Tráng dụi mặt, cười tươi như hoa, thật sự khiến người ta không thể nổi giận được.
Dỗ xong con mèo nhỏ tính tình dữ dằn lại hay ghen này, Đường Hoàn ôm nó tản bộ trong vườn hoa, dịu dàng dỗ dành: "Tráng à, ba ba muốn bàn với con chuyện nghiêm túc lắm nè."
Tông Hách cúi đầu nhìn móng vuốt mình, đây là người ba thứ 1050 rồi đó!
Đường Hoàn tiếp tục nói: "Lần sau livestream, yêu cầu anh ra sân."
Tông Hách dùng móng vuốt ấn lên trán Đường Hoàn , nghĩ cũng đừng nghĩ!
Hắn tuyệt đối không làm chuyện mất mặt như thế!
Đường Hoàn cười gian xảo: "Tôi muốn chuẩn bị một tấm vải, may cho anh một bộ đồ mới."
Tông Hách lập tức cảm thấy có điềm xấu.
Đường Hoàn ôm mèo trong lòng, chạy một mạch về phòng, từ kiện hàng lấy ra một tấm vải màu hồng phấn hoa li ti, khoe với Tông Hách: "Tôi sẽ may cho anh một cái quần đùi hoa, thêm một cái yếm nhỏ hoa hồng, sau này lúc ăn cơm sẽ không bị dính lông."
Tông Hách: !!!
Đợi Đường Hoàn ăn xong bữa tối, quay lại mới phát hiện miếng vải hoa hồng nhỏ đã biến mất. Cậu nghi ngờ nhìn con mèo đang nằm lim dim trên bậu cửa sổ: "Đại Tráng, anh không thích màu đó nên tha đi chôn rồi hả?"
Mèo vẫn nằm im không động đậy.
Đường Hoàn bất lực: "Tôi trêu anh chơi thôi, cái đó chuẩn bị cho Kim Tiểu Bàn mà, mau tìm về cho tôi!"
Lúc này Tông Hách mới chịu mở mắt, ánh nhìn đầy nghi ngờ.
Đường Hoàn giơ tay lên: "Tôi thề!"
Tông Hách lúc này mới từ bậu cửa nhảy xuống, đi đến bên thùng rác, dùng móng ấn nắp thùng, ra hiệu: ở đây, tự mà lượm.
Đường Hoàn mở nắp thùng ra xem , vải đã bị dơ, không dùng được nữa. Cậu trừng mắt nhìn con mèo nhỏ một lúc, rồi lại nhìn vào đôi mắt to xinh đẹp của nó, cuối cùng thở dài: "Anh thắng, ai bảo anh đẹp trai quá làm gì."
Đường Hoàn đành lấy miếng vải khác, bên trong còn có một mảnh màu đỏ, hắn thì thầm tự nhủ: "Nếu may thành quần đùi đỏ thì..."
Tông Hách càng nhìn càng thấy không ưa, ánh mắt như thể đang nhìn thẳng vào kẻ muốn làm nhục danh dự chiến binh , kiểu này không cay mắt à? Để ngăn Đường Hoàn đổi ý, thật sự bắt hắn mặc cái quần đùi đỏ đó, Đại Tráng đã lập tức được "người nhà đón về", nguyên soái đại nhân vừa kết thúc trị liệu đã bước ra khỏi phòng.
Đường Hoàn vẫn tiếc ngẩn ngơ. Thật lòng mà nói, cậu thật sự rất muốn thấy Đại Tráng mặc quần đùi đỏ, với nhan sắc của Đại Tráng, chắc chắn sẽ đẹp rụng trời.
Đường Hoàn ôm Kim Tiểu Bàn khoe với Tông Hách: "Xem nè, có đáng yêu không? Màu lông đẹp nữa!"
Nguyên soái đại nhân bình tĩnh đáp: "Màu này hai ta không sinh ra được đâu, Đại Tráng thì có thể."
Đường Hoàn mắt sáng rực, sau đó cười tủm tỉm, trêu: "Tôi còn chưa thấy hình dạng nguyên bản của anh trông thế nào."
Tông Hách ngạo nghễ nói: "Đại Tráng đẹp hơn cả ngàn lần."
Đường Hoàn nghĩ nghĩ đến cái hình thể kia, liếc mắt nhìn đối phương: "Anh trêu tôi đấy à? Đẹp hơn ngàn lần thì to cỡ nào, King Kong hay Godzilla vậy?"
Tông Hách cười nói: "Ừ, trêu cậu đó."
Đường Hoàn trợn trắng mắt: "Nhàm chán!"
Tông Hách kéo mặt cậu lại gần: "Lúc ngủ sẽ cho cậu xem."
Tim Đường Hoàn đập thình thịch một cái. Ban đầu không có gì đâu, mà bị hắn nói thế lại tự dưng thấy mờ ám lạ thường. Cậu nên mong đợi đây, hay là giả bộ ngây thơ ta đây không hiểu gì nữa?