Sau Khi Tôi Chạy Trốn, Bạn Đời Người Thực Vật Tức Giận Đến Mở Mắt

Chương 16

Tuy rằng Đường Hoàn nói chuyện giọng điệu không khác gì bình thường, ánh mắt cũng chẳng thay đổi gì, nhưng Lâm bá thấy được chút biểu hiện rất nhỏ của Tông Hách, vẫn do dự một chút, sau đó nghiêm túc nói: "Đúng vậy, hai người họ là họ hàng gần, rất gần luôn, chuyện này dính tới bí mật trong hoàng tộc."

Đường Hoàn ngẩn ra: "Bí mật hoàng tộc?"

Lâm bá liếc mắt nhìn Tông Hách, được hắn ra hiệu bằng móng vuốt, liền cắn răng chỉ tay về hướng hoàng cung. Trong cả Đế Quốc, dám mở miệng kéo bệ hạ ra gánh tội thay chắc chỉ có nguyên soái nhà ông ta thôi.

Đường Hoàn lập tức thấy trong lòng rét lạnh, trời ạ, chẳng lẽ Đại Tráng là con riêng của bệ hạ? Vậy thì đúng là cùng Tông Hách có huyết thống gần thật!

Nhìn lại Đại Tráng, ánh mắt Đường Hoàn lập tức đầy cảm thông. Thảo nào từ đầu tới giờ chưa từng thấy ba mẹ nó đâu, trẻ con thì có tội tình gì, sai là sai ở người lớn chứ! Mặt còn chưa thấy, Đường Hoàn đã thẳng tay gạch bệ hạ một dấu × trên trán rồi. Tông Hách là anh họ ruột, vậy thì bệ hạ đúng là tra nam chính hiệu! Vợ mình sinh cho hai đứa con rồi mà còn có mặt mũi ra ngoài mèo mỡ! Nhìn tuổi của Đại Tráng, thì tiểu tam chắc cũng còn nhỏ.

Đường Hoàn càng nghĩ càng thấy bệ hạ quá là cặn bã!

Tông Hách nhìn thấy sắc mặt Đường Hoàn thay đổi, lúc này mới quẫy nhẹ cái đuôi, tặng cho Lâm bá ánh mắt khen ngợi , nhìn biểu cảm của Đường Hoàn là biết nguy cơ qua rồi. Bản năng cầu sống mãnh liệt của nguyên soái đại nhân đã tự động giúp hắn phản ứng khi có nguy hiểm, chứ bản thân hắn còn chẳng rõ vừa rồi mình đã trải qua cái gì, cũng không biết tại sao Đường Hoàn lại đổi sắc mặt. Nhưng thôi kệ, có thể bình yên sống tiếp là được rồi.

Còn việc ông anh họ hoàng đế có phải gánh tội thay hay không, sau đó có hậu quả gì thì hắn không quan tâm.

Đường Hoàn xót xa sờ đầu Đại Tráng, trong lòng vẫn hơi nghi ngờ, gien hoàng thất gì mà mạnh dữ vậy, Đại Tráng trông cứ như Tông Hách đúc ra bằng khuôn vậy.

Lâm bá tiến lại gần, cắt ngang dòng suy nghĩ của Đường Hoàn: "Tôi thấy trên Weibo cậu lượng theo dõi vượt mười tỷ rồi, người ngoài hành tinh hứng thú với sinh vật Trái Đất đúng là nhiều thật."

Đường Hoàn cười cười, khóe môi cong lên thành một độ cong nhàn nhạt:"Càng hiếm, con người càng quý trọng."

Lâm bá ngồi xuống đối diện cậu, giọng hiền từ: "Cậu là thanh niên mà nói chuyện như người từng trải, còn nhìn đời rõ hơn cả ông già như tôi nữa."

Đường Hoàn ngượng ngùng nói: "Sao sánh được với bác, bác đi qua cầu chắc còn nhiều hơn tôi đi qua đường."

Lâm bá xót xa: "Cậu chắc là từng chịu khổ nhiều lắm."

Đường Hoàn nhún vai, tỏ vẻ không sao: "Tôi cũng không biết, ký ức chẳng còn gì, trí não chỉ ghi tôi tên Đường Hoàn, vậy thì cứ gọi là Đường Hoàn thôi." Trí nhớ của nguyên chủ cậu không có, đời trước thì cũng đã qua rồi.

Dù sao hai người cùng tên, cùng là người khổ, con người thì phải sống về phía trước, tới đâu tính tới đó.

Lâm bá gật đầu: "Vậy nói cách khác, tên hiện giờ cậu đang dùng cũng chưa chắc là tên thật? Có thể cho tôi xem trí não của cậu một chút không?"

Đường Hoàn tháo ra, không chút do dự đưa cho ông.

Lâm bá xem kỹ một lượt: "Cái này là trí não đời mới, dựa vào mức độ mài mòn thì chắc là mua nửa năm trước khi xảy ra chuyện, tức là khoảng một năm rưỡi. Không có bất kỳ dữ liệu cá nhân nào, rõ ràng là đã bị ai đó cố ý xóa sạch. Mà đã làm sạch đến cả Tinh Võng cũng không truy được, chắc chắn không phải người thường."

Sắc mặt Đường Hoàn vẫn bình tĩnh, chẳng mấy quan tâm.

"Cậu có muốn biết thân phận thật của mình không?"

"Không quan trọng, bây giờ tôi sống cũng ổn rồi, biết ra chưa chắc là chuyện tốt."

Lâm bá vui mừng: "Đúng vậy, trước đây là ai không quan trọng, sau này là thiếu phu nhân nhà tôi."

Đường Hoàn ngạc nhiên: "Thiếu phu nhân?" Cậu nhìn Đại Tráng trên bàn:"Trước đó bác còn gọi nó là thiếu gia mà."

Lâm bá đỡ trán: "Ôi chao, quên mất thiếu gia nhà tôi lớn rồi, giờ là nguyên soái rồi. Người già rồi, trí nhớ tệ lắm. Tôi còn có việc, đi trước đây."

Ông đứng dậy, bóng dáng có vẻ già nua, nhưng bước chân thì nhanh như bay, chớp mắt đã ra khỏi vườn hơn hai chục mét, không thấy rõ ông di chuyển thế nào luôn.

Đường Hoàn dở khóc dở cười la lên: "Lâm bá, bác cẩn thận chút!" Cậu chỉ tiện miệng hỏi thôi mà, sao lại chạy trốn nhanh thế?

Sáng hôm sau, Đường Hoàn cho cá Koi ăn, thấy ánh nắng vừa đẹp, bên kia bãi cỏ lại rộng rãi, liền nghĩ không biết có nên thả đà điểu ra đi dạo chút không?

Tông Hách mặc quân phục, trông như sắp ra ngoài, thấy Đường Hoàn ngồi xổm bên ao thì nhắc: "Ngồi xa ra chút, lát tê chân ngã xuống thì cá chết no."

Đường Hoàn trợn mắt, không quay đầu lại mà vẫy tay: "Cậu đi lẹ đi!"

Tông Hách tặc một tiếng, mới sáng ra đã không nhận người , không phải tối qua còn ôm cổ hắn dụi lông ngủ, đến ngủ cũng không chịu buông tay còn gì.

Đường Hoàn vẫn ngồi bên ao, mở hệ thống lên, mua thêm sáu con thỏ tai cụp! Mấy con thỏ nhỏ lũn chũn quấn quanh chân cậu, tròn xoe đáng yêu muốn xỉu!

Cậu lần lượt vuốt từng con: "Trời ơi đáng yêu quá đi!"

Tông Hách đứng từ xa, mặt lạnh nhìn Đường Hoàn ôm thỏ ve vuốt.

Hệ thống nhắc: Đã phát hiện có thêm sáu thỏ tai cụp, không đủ thức ăn, có muốn mua thêm không?

Đường Hoàn bấm mua luôn, mua thật nhiều! Một trăm ký!

Cậu ôm hết đám thỏ nhỏ ra thảm cỏ thả xuống, lại thả thêm thỏ lớn, nhưng nhìn đi nhìn lại toàn là kiểu đáng yêu quá đơn điệu, liền mua thêm mấy con thỏ đốm trắng đen, thỏ trắng điền viên cỡ bự. Đường Hoàn ôm từng con dụi dụi, đáng yêu quá trời ~

Robbie là con thỏ được Đường Hoàn nuôi từ bé, thân với cậu nhất, lại là con thỏ háu ăn nổi tiếng. Những con khác thì tự chơi, riêng nó lại ôm lấy chân Đường Hoàn, đôi mắt long lanh chớp chớp, nhìn cậu bằng ánh mắt đáng thương thấy rõ. Đường Hoàn chỉ nhìn một cái liền hiểu: "Muốn ăn cà rốt à?

Lại đòi cà rốt hả?"

Thỏ mà ăn rau củ lâu ngày rất dễ bị viêm ruột, cách nuôi đúng theo khoa học là: từ lúc mới sinh cho đến sáu tháng tuổi thì chỉ nên cho ăn một lượng nhỏ cỏ linh lăng khô, cỏ Timothy không giới hạn, thức ăn dành riêng cho thỏ con và nước đun sôi để nguội. Sau sáu tháng tuổi thì vẫn được ăn cỏ Timothy không giới hạn, chuyển sang thức ăn cho thỏ trưởng thành và nước lọc, có thể cho thêm một ít rau củ quả nhưng phải khô ráo, không được dính nước. Tuy nhiên với giống thỏ như Robbie , thân thể khỏe mạnh, sức đề kháng tốt , thì ăn thêm củ cải cũng không thành vấn đề.

Robbie đồng chí bắt đầu biểu diễn cho Đường Hoàn xem cả trăm kiểu làm nũng, dùng cái đầu dụi dụi vào cẳng chân cậu, lăn qua lăn lại không chịu đi.

Con này hình thể đã vượt mức bình thường của giống thỏ tai cụp, trông chẳng khác gì thỏ nhà cỡ lớn, nặng chừng mười cân, vì muốn ăn củ cải mà bỏ luôn dáng vẻ thỏ trưởng thành dè dặt, hoá thân thành con nít bám người.

Đường Hoàn mềm lòng, ôm nó vào ngực: "Ái chà tiểu bảo bối, đúng là biết làm nũng ghê, đợi chút nữa xong việc sẽ làm cho ngươi củ cải."

Tông Hách nhìn Robbie bằng ánh mắt khó chịu, lườm một cái khiến Robbie co rụt cổ.

Đường Hoàn quay đầu lại: "Cậu còn chưa đi à?"

Tông Hách lạnh mặt đáp: "Chờ Phó quan Trần tới đón tôi."

Đường Hoàn "Ừ" một tiếng, trong giọng cũng không nghe ra oán trách gì, cảm thấy hai con hamster hơi cô đơn, liền mua thêm năm con nữa. Giờ trong sân đầy lông tơ lông mượt, cậu còn thả luôn mấy con vẹt Cockatiel ra cho bay nhảy.

Thấy Tông Hách vẫn chưa rời đi, Đường Hoàn cố tình chỉ vào mấy con hamster: "Nguyên soái, cậu thật sự không muốn bắt thử à? Mèo mà không bắt chuột thì đâu còn là mèo tốt?"

Tông Hách liếc một cái đầy khinh bỉ, rồi quay đầu bỏ đi.

Đường Hoàn nhịn cười: "Đi đường cẩn thận nha!"

Hai phút sau, một cục lông đen tuyền như viên đạn từ xa lao tới, làm Đường Hoàn giật mình, vội vàng ôm mấy con hamster vào lòng. Mèo thấy chuột là không kìm nổi móng vuốt mà! Nhưng chưa kịp định thần thì cậu đã thấy Đại Tráng nhào thẳng vào Robbie, tát một cái đè cái đầu thỏ còn to hơn mình dính chặt xuống đất.

Đường Hoàn hốt hoảng kêu lên: "Robbie! Đại Tráng dừng lại! Nó là thỏ! Không phải chuột!"

Tông Hách liên tục vung móng cào Robbie , chính là thỏ! Là loài gây hại cho tình cảm, là nỗi sỉ nhục của cả Đế Quốc! Là cái thứ ôm đùi vợ người khác, đồ khốn!

Đường Hoàn đứng đơ tại chỗ, không hiểu nổi Đại Tráng bị gì k*ch th*ch?

Vẹt Cockatiel dùng cánh che mặt, làm bộ không nỡ nhìn tiếp, mỏ lẩm bẩm:"Muốn chết thật rồi muốn chết thật rồi muốn chết thật rồi!"

Robbie bị đánh xong liền muốn chạy tới làm nũng với Đường Hoàn để cầu an ủi, nhưng Tông Hách nhe răng ra đe dọa, làm Robbie sợ tới mức co giò chạy thẳng vào bầy thỏ, thân hình to tổ bố rúm ró lại, xung quanh toàn thỏ con tròn xoe mắt nhìn nó , vừa mới công nhận làm đại ca xong, giờ thì mười phần ngơ ngác.

Tông Hách "hừ" một tiếng, quay đầu bỏ đi, từ nay về sau ai dám làm nũng sẽ bị đánh tiếp.

Đường Hoàn gọi mấy tiếng mà hắn không quay lại, đành mặc kệ, chạy tới xem Robbie, xót xa không để đâu cho hết: "Đại Tráng chắc tưởng ngươi là chuột to, cái miêu con này đúng là mắt kém quá, chuột với thỏ cũng không phân biệt nổi."

Robbie co rúm cổ, len lén nhìn về hướng Tông Hách bỏ đi, rồi ôm đầu nằm thẳng xuống đất, mặc ai làm gì thì làm, không dám làm nũng nữa.

Đường Hoàn chỉ còn biết đưa Robbie một củ cà rốt, xem như an ủi.

Cho bọn nhỏ lông mượt chạy chơi một lúc, Đường Hoàn liền thu chúng lại, chuẩn bị cho buổi phát sóng trực tiếp buổi chiều. Sau khi mua động vật, còn có thể cất vào lại, chức năng này của hệ thống làm Đường Hoàn cực kỳ hài lòng: không phải lo chuyện cho ăn, cho uống, dọn phân, tất cả đều xử lý giúp, còn biết báo cho chủ biết tình trạng sức khoẻ và tâm trạng của từng bé thú cưng.

Thật ra, một người nuôi nhiều loài khác nhau là chuyện khó thực hiện ngoài đời, vì mỗi loài cần môi trường sống khác nhau, còn có thể tranh giành lãnh thổ.

Ví dụ thỏ tai cụp thì sợ ẩm, thích sạch sẽ, phải giữ cho nơi ở khô thoáng.

Lông thỏ cũng cần chải hàng tuần. Thỏ thì nhát, dễ hoảng sợ, nên cần nơi yên tĩnh, thoải mái.

Hamster thì phải thay lót chuồng mỗi ngày, chuồng phải thông thoáng, tránh ánh sáng mạnh, còn phải có chỗ mài răng.

Mèo thì khỏi nói, thấy chuột là vồ, gặp như Đại Tráng thì thỏ cũng không tha.

Hệ thống này có thể tự chia địa bàn cho từng con, đặt mua thức ăn dễ dàng, nhấn một cái là thêm, còn có chức năng dọn dẹp tự động. Nếu thú cưng có vấn đề gì thì hệ thống sẽ nhắc ngay, nuôi nhiều đến đâu cũng thấy nhàn.

Giờ Đường Hoàn không còn lo bị người khác dòm ngó chuyện nuôi nhiều thú cưng nữa, Tông Hách đã hứa sẽ bảo vệ cậu, cậu cũng muốn đánh cược một lần, tin tưởng hắn, thả lỏng tay chân nuôi, nuôi tiếp, mua tiếp, ai dám kiếm chuyện thì mở cửa thả Tông Hách ra xử!

Đặt online một đống chén nhỏ, Đường Hoàn vào bếp chuẩn bị cơm cho đám nhóc lông xù, tính buổi chiều sẽ phát sóng lúc tụi nhỏ ăn. Thỏ, mèo, hamster, vẹt, cả lạc đà , lần đầu tiên tụ hội phát sóng, Đường Hoàn biết chắc người xem sẽ rất thích, quà tặng chắc chắn sẽ rơi như mưa. Dù có ít cũng không sao, cậu cần là độ nổi tiếng, có lượt xem là tiền quảng cáo đủ cậu sống.

Lâm bá thấy Đường Hoàn đang làm ầm ĩ như thể chuẩn bị chuyện lớn, bèn tới hỏi: "Phu nhân, có cần tôi giúp gì không?"

Đường Hoàn nghĩ một lát: "Lâm bá, tôi có thể rào lại bãi cỏ đó để nuôi thú cưng không?"

Lâm bá cười ha hả: "Sao lại không được? Đây là nhà cậu mà, cậu muốn rào chỗ nào thì rào, muốn sửa gì thì sửa, phía sau còn có cả ngọn đồi, đến nuôi báo cũng được!"

Đường Hoàn cười tít cả mắt, lúm đồng tiền lộ ra, còn lời nào nghe vào tai mà thấy được an ủi hơn câu đó chứ?

Hai tiếng sau, người giao hàng mang đồ tới, gia nhân chỉ huy robot đã rào xong bãi cỏ Đường Hoàn yêu cầu. Đường Hoàn bước ra ngoài thấy, tâm trạng tốt cực kỳ, liền thả Thần Thú Ca ra, rồi mua thêm một con ngựa lùn, một con lừa mini, tiêu sạch điểm tích lũy có được trong mấy lần phát sóng gần đây.

Hai bạn mới tới còn hơi nhút nhát, không biết nơi này thế nào, đi đâu cũng dè dặt, nhìn chỗ này, ngửi chỗ kia, bước đi cũng chậm chạp. Riêng lạc đà thì khác, vừa ra đã xem đây là địa bàn riêng, lần đầu thấy bãi cỏ to như vậy, vui quá chạy tung tăng khắp nơi. Chạy nhảy chán rồi thì lại xông thẳng về phía Đường Hoàn.

Đường Hoàn méo mặt, biết ngay đứa ngốc này định làm gì, quay đầu bỏ chạy, chỉ nghe sau lưng một cơn gió thổi ào tới, rồi một tiếng "tuit!"

Đường Hoàn cảm giác sau gáy lạnh buốt, mặt đen như than: Thôi xong! Nhà ai nuôi đứa con ngốc thế này hả trời!!

Bình Luận (0)
Comment