Sau Khi Tôi Chạy Trốn, Bạn Đời Người Thực Vật Tức Giận Đến Mở Mắt

Chương 17

Con lạc đà không bướu này được gọi là Thần Thú Ca. Vì sao lại có chữ "Ca" ở sau? Bởi vì nếu nhân hóa tính cách của thằng anh em này, thì chẳng khác gì một tên đầu gấu lông bông, tóc kiểu Mohican dựng ngược trên đầu, giơ chân là nổi điên, vừa mới ló ra đã vênh váo bay tới, gặp ai cũng nhè mặt mà phun nước miếng. Nếu không phải nó đẹp trai, Đường Hoàn chắc đã đập nó tám lần một ngày cho bõ tức.

Lại bị nó phun trúng một bãi, Đường Hoàn cầm cây gậy nhỏ của mình, "bạch bạch bạch" quất xuống đất dọa: "Lại phun nước miếng vào tao là tao táng mày như vậy đấy, hiểu chưa?"

Thần Thú Ca sợ đến rụt người lại, không dám lăng xăng nữa.

Đường Hoàn cầm cây gậy nhỏ chỉ xuống đất: "Không kiểm soát được thì phun xuống đất, hiểu chưa?"

"Phì!" Thần Thú Ca ngoan ngoãn phun một phát xuống đất, ra vẻ mình hiểu rồi. Bị khí thế từ cây gậy dọa cho ngoan ngoãn trở lại.

Đường Hoàn ném luôn cây gậy đi, tức mình đi tắm: Đồ hỗn đản rảnh rỗi sinh nông nổi!

Con vẹt Cockatiel phía sau không nhịn được, ré lên: "Ngốc tạp! Ngốc tạp!"

Thần Thú Ca thành thật nhìn bóng lưng Đường Hoàn ngày càng xa, cho đến khi khuất hẳn mới bật dậy chạy đi tìm ngựa lùn và lừa mini, dí theo mông người ta, rồi lại vượt lên phía trước, đi vài bước lại lùi lại, ý là rủ rê người ta chơi cùng mình, chạy nhảy đuổi bắt gì đó.

Ngựa lùn và lừa mini vẫn chậm rãi gặm cỏ như thường, lười chẳng buồn để ý cái đồ ngốc này.

Khi Đường Hoàn tắm xong đi ra, tóc của Thần Thú Ca đã sụp xuống, rối tung che cả mặt, nhìn chẳng thấy gì. Vài người hầu và lính gác đứng vây quanh xem nó, còn chụp ảnh nữa , chắc chưa từng gặp con thú nào ngu đến thế.

Cái đứa ngốc này còn tưởng mình đẹp trai lắm, xấu hổ mà vẫn ráng mon men tới gần người ta, cái miệng còn tạo hình như định phun, nhưng mới bị dạy dỗ nên không dám phun ra. Tóm lại là, ngu hết phần thiên hạ.

Đường Hoàn ho khan một tiếng, Thần Thú Ca lập tức chạy lại nịnh nọt, tóc che mắt cũng lắc lư theo từng bước. Đường Hoàn đỡ trán: chắc mình nuôi trúng đồ ngốc thật rồi.

Từ ngày nuôi Thần Thú Ca, cậu chẳng dám đụng tới Husky nữa. Xoa đầu nó một cái, Đường Hoàn bất lực nói: "Chút nữa cho mày đổi kiểu tóc."

Trong nhà có người hầu và lính gác, Đường Hoàn cũng không đuổi họ đi, cứ để họ dắt thú ra sân đi dạo. Trưa ăn cơm xong, Đường Hoàn đăng bài Weibo: Ta chuyển nhà mới rồi, chỗ rộng lắm, thả bọn lông lá ra hít thở không khí một tí. 1 giờ rưỡi livestream nha.

Khi Đường Hoàn lên sóng, đám khán giả đã đợi từ lâu đều tròn mắt: chỗ này... to thật sự!

Cậu dùng camera ngoài trời, quay từ trên cao, treo lơ lửng phía trên bãi cỏ.

Chỉ cần một ánh mắt liếc tới, camera lập tức nghe theo điều khiển, công nghệ siêu hiện đại. Để mọi người dễ thấy toàn cảnh chỗ thú cưng sinh hoạt, Đường Hoàn quay một vòng toàn bộ bãi cỏ. Người xem đơ ra vài giây rồi mới bắt đầu bình luận:

"Thật to!"

"Không phải to bình thường đâu nha!"

"Nhà giàu cỡ nào vậy trời! Bảo sao khinh thường 700 vạn!"

"Nếu đây là ở Đế Tinh, dù có là vùng xa, thì có mảnh đất thế này cũng phải trên trăm triệu!"

"Ê trên kia, bình tĩnh, cũng có thể là tinh cầu hạng ba, đất không đắt như vậy đâu."

Nghe thế ai nấy cũng bình tĩnh lại. Ờ ha, chưa chắc ở Đế Tinh, có khi chỉ là tinh cầu hạng ba. Nhưng mà dù vậy, mua được miếng đất to thế này cũng đâu phải rẻ. Vậy thì chủ kênh này đúng là có tiền.

Đường Hoàn ngẩng đầu nhìn, bằng mắt thường cũng thấy được hoàng cung, nghĩ bụng: nhà mình cách hoàng cung gần thế này, có khi đất còn đắt hơn nữa?

Cậu lười nghĩ mấy chuyện đó, vỗ tay rồi nói với mọi người: "Gần đây tinh thần lực của tui hình như tăng thêm chút xíu, giờ không chỉ gọi ra được một giống, mà có thể gọi cùng lúc nhiều giống luôn. Nhóm đầu tiên lên sân khấu là bạn Robbie dẫn đầu đoàn thỏ trời!"

Không có Đại Tráng , kẻ thù tự nhiên của tụi nó ,ở đây, Robbie dẫn đàn em thỏ con nhảy nhót khắp sân cỏ, khí thế ngút trời, nhận được tràng vỗ tay lớn. Đường Hoàn giới thiệu: "Thỏ sữa, thỏ đồng quê, thỏ tai cụp, nhìn hình là biết giống. Tên tụi nó cũng dễ thương lắm, Robbie, Hương Thái, Đậu Hũ, Dưa Leo, Đậu Que..."

Người xem vừa cười vì tụi thỏ tên toàn đồ ăn, vừa không kìm được mà lướt xem mãi, ngắm tụi thỏ lông mềm mịn như bông.

Không chỉ xem một mình, họ còn rủ bạn bè vào xem. Xem thỏ giống như xem mèo, lướt rồi không dừng lại được, lướt xong lại muốn lướt tiếp!

Dĩ nhiên, có nhiều thỏ vậy, ai cũng tò mò một chuyện: "Đường Đường, cậu nhớ hết tên tụi nó được á?"

"Kia thì tất nhiên." Đường Hoàn mở hệ thống, kiểm tra danh sách thú đã mua, mỗi con đều ghi rõ tên, rành mạch từng đứa một.

Phần bình luận tràn ngập emoji quỳ lạy, bái phục trí nhớ của Đường Hoàn.

Tên đặt kiểu rau dưa mà vẫn nhớ được, đúng là đại thần.

Cũng có người hỏi: "Đường Đường, tinh thần lực của cậu có phải cao lắm không? Chưa từng nghe ai gọi được một đống sinh vật sống như vậy luôn á."

Đường Hoàn sờ cằm, trong lòng nghĩ có khi mình khoe quá rồi? Có làm phiền tới Tông Hách không ta? Cậu vội khiêm tốn: "Không rõ nữa, dù sao cũng chỉ triệu hồi mấy đứa không biết đánh nhau, toàn để làm nũng, chắc không tốn nhiều tinh thần lực đâu."

Không khí bình luận lập tức đổi sang chế độ bóc phốt:"Lo mà đi kiểm tra tinh thần lực đi!"

"Há há, ngồi đó mà giả ngu!"

"Ngốc thật hay sao vậy? Có biết đánh nhau hay không thì liên quan gì! Mau đi test tinh thần lực, nếu được cấp A là có quyền lợi nhiều lắm đó!"

"Xin lỗi mọi người, tui sẽ dắt bạn ngốc này về nhà dạy lại từ đầu!"

...

Đường Hoàn lúng túng, chẳng lẽ mình lỡ lời thiệt?

"Hầy, thôi, bỏ qua đề tài này đi." Cậu gượng gạo đổi chủ đề. "Tiếp theo, tụi mình đến với mấy bé hamster nha. Tụi nó không thích ánh sáng mạnh, nên tui làm riêng cho tụi nó một cái nhà kho nhỏ."

Cậu chạm tay lên màn hình ảo, kéo ra thêm một cửa sổ nữa. Cửa sổ trước quay tụi thỏ, cửa sổ này quay hamster, người xem có thể tự chọn. "Đây là Đại Mao, Nhị Mao, Tam Mao, Tứ Mao, Ngũ Mao, Lục Mao, Thất Mao..."

Người xem đều hiểu kịch bản của cậu, nói luôn: "Không cần giới thiệu nữa đâu, nhìn số là biết có mấy con rồi."

"Béo tròn dễ thương quá!"

"Hamster nuôi ngon ghê, lông mềm ơi là mềm!"

Tụi nó đúng là thần kỳ thiệt, trong miệng có thể nhét được biết bao nhiêu là đồ, đúng là lợi hại ghê!

"Đáng yêu quá trời!"

"Chỉ có điều đặt tên dở quá, ba Đường thiệt sự không định đổi tên khác hả?"

Đường Hoàn: "Tên vậy không tốt sao, mấy cái tên nhí nhố vậy mới dễ nuôi sống."

Người xem lười đến mức không buồn phản kháng nữa: "Được được được, cậu nói sao cũng đúng hết."

Lại có người nói: "Muốn xem Đại Tráng! Xin hãy cho Đại Tráng lên hình!"

"Đại Tráng đi học rồi, nhà tui có thằng cháu trai lớn muốn được ra ngoài va chạm thế giới một lần, ai da, trống vắng cô đơn lạnh lẽo quá, gọi Cockatiel ra chào mọi người cái đi."

Đường Hoàn nói đến đây chính mình cũng bật cười, không hiểu sao lại thấy Cockatiel giống quà tặng khi nạp điện thoại.

Cockatiel vừa ra là bắt đầu luyên thuyên: "Tiểu tỷ tỷ, hôn một cái ~~"

Ban đầu khán giả đều thấy Đường Hoàn là đại gia, có hay không tặng quà cũng chẳng sao, nhưng giờ thì ai cũng vui vẻ, chẳng còn suy nghĩ nhiều, cứ thế ném quà lia lịa:

"Cho Cockatiel tiền ăn vặt!"

"Cho Cockatiel mua hạt dưa!"

"Cho Đại Mao ăn thức ăn chuột!"

"Cho Robbie một củ cải!"

...

Đường Hoàn nhìn đám quà tặng mà nheo mắt cười: "Hôm nay giới thiệu cho mọi người hai người bạn mới, ngựa lùn và lừa mini, hiện tại vẫn chưa đặt tên."

Phòng livestream lập tức im phăng phắc, ai cũng tò mò nhìn hai loài mới, có người gan to còn thử vươn tay sờ một cái.

Có người hỏi: "Con ngựa lùn này là tổ tiên của giống ngựa to cao chân ngắn hả?"

Đường Hoàn gật đầu: "Ừ, đúng rồi. Loại ngựa cao 3 mét, chỉ cần một cú đá là đạp vỡ cả bức tường to ,chính là tổ tiên của giống ngựa lùn, lúc còn ở Trái Đất cũng đã vậy rồi."

Người xem không biết nói gì nữa. Mấy con thú dễ thương kiểu này mà tổ tiên lại hổ báo vậy, đúng là quá bất ngờ!

"Thôi, tui nghĩ ra tên cho tụi nó rồi." Đường Hoàn cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người, nghiêm túc nói: "Ngựa lùn tên là Thiết Trụ, lừa mini gọi là Nhị Hắc."

Người xem: "!!!"

"Chúng tui vùng vẫy chút, cậu sẽ đổi tên được không?"

Đường Hoàn kiên quyết: "Tuyệt đối không."

Người xem: "Thôi được rồi , tiểu ca ca vui là được!"

Đường Hoàn cực kỳ hài lòng với hai cái tên này. Sau đó để Thiết Trụ và Nhị Hắc tự đi chơi, rồi gọi Thần Thú Ca ra. Vừa thấy kiểu tóc của nó, màn hình tràn ngập những tràng "ha ha ha ha", bình luận toàn là trứng cười ha ha bay tứ tung, che luôn cả màn hình.

Đường Hoàn cũng chịu không nổi, lấy lược chải lại lông trên đầu cho Thần Thú Ca: "Đổi kiểu tóc nha, bím tóc thì sao?"

Người xem lại một trận "ha ha ha", quà tặng bay đầy màn hình, toàn là đồ cho Thần Thú Ca... mua dây buộc tóc.

Năm phút sau, Thần Thú Ca với hai bím tóc dựng thẳng trời cao, vui vẻ chạy điên cuồng trên bãi cỏ, như thể trong lòng chứa nguyên một đại dương, bay nhảy điên cuồng.

Đường Hoàn nhìn mà cũng vui lây, không nhịn được muốn phun một câu: "Con ngốc nào trong làng chạy ra vậy trời!"

Cậu chụp một tấm hình tính gửi cho Tông Hách xem, chụp xong mới chợt phát hiện: cậu không có info liên lạc của Tông Hách!

Kết hôn hơn một năm, ngủ chung một giường mà đến giờ cậu vẫn không biết thông tin liên hệ của bạn đời. Đường Hoàn dở khóc dở cười, hai vợ chồng mà thành ra thế này, cũng thiệt là không giống ai.

Lúc đó trong phần bình luận, có người liên tục spam: "Thuê bạn về nhà tui làm Quản Lý Viên thú cưng, mời một cách chân thành luôn, lương một năm mười triệu, ngày thường bạn muốn làm gì thì cứ làm, mỗi ngày đều có thể livestream."

Khung chat im bặt. Sau vụ 700 vạn, giờ lại có người đưa ra giá mười triệu. Nếu là thật, người thường chắc chắn sẽ động lòng.

Đường Hoàn từ chối: "Xin lỗi, mình không đi được. Mình không học hành đến nơi đến chốn, sức khỏe cũng không tốt, yếu đuối nhỏ bé, đáng thương tội nghiệp. Người nhà mình sức khỏe cũng kém, đi đường thường phải ngồi xe lăn, đi vài bước là cả người mệt mỏi, mỗi ngày đều phải điều trị, mình phải chăm sóc ảnh."

Đúng lúc đó, Tông Hách vừa xử lý xong việc bên quân đội, vội vàng bay về nhà, vừa vào đến cửa là sắc mặt tối sầm. Từ xa đã nghe thấy đoạn đó, tức thì tăng tốc phi hành khí. Ai yếu đuối nhỏ bé lại đáng thương? Ai đi đâu cũng phải ngồi xe lăn? Ai mới đi vài bước đã mệt cả người?

Đường Hoàn nghe thấy động tĩnh sau lưng, lập tức nghiêm túc trấn an:"Nguyên soái đại nhân, trong bụng đang muốn tạo sân bay cho hàng không mẫu hạm, không thể tùy tiện nổi nóng."

Tông Hách cũng nghiêm túc không kém: "Không đâu, bụng tôi nhỏ, ăn ít, không bay nổi hàng không mẫu hạm đâu."

Đường Hoàn: "...... Phụt!"

Cùng lúc đó, tại phủ Hầu tước, một người quản gia trung niên mặc đồng phục cung kính báo cáo với thiếu gia: "Thiếu gia, chủ kênh nói không thể tới."

Tiểu thiếu gia mặt lạnh tanh, tức giận đập bàn: "Đi điều tra xem hắn ở đâu, đến tận nhà nói chuyện với hắn. Con mèo đó, ta nhất định phải lấy được.

Nếu hắn không đến, thì bắt buộc phải giao con mèo ra. Bằng không, khiến hắn không làm nghề này nổi luôn!"

Bình Luận (0)
Comment