Sau Khi Tôi Chạy Trốn, Bạn Đời Người Thực Vật Tức Giận Đến Mở Mắt

Chương 18

Tụi nó đúng là thần kỳ thiệt, trong miệng có thể nhét được biết bao nhiêu là đồ, đúng là lợi hại ghê!

"Đáng yêu quá trời!"

"Chỉ có điều đặt tên dở quá, ba Đường thiệt sự không định đổi tên khác hả?"

Đường Hoàn: "Tên vậy không tốt sao, mấy cái tên nhí nhố vậy mới dễ nuôi sống."

Người xem lười đến mức không buồn phản kháng nữa: "Được được được, cậu nói sao cũng đúng hết."

Lại có người nói: "Muốn xem Đại Tráng! Xin hãy cho Đại Tráng lên hình!"

"Đại Tráng đi học rồi, nhà tui có thằng cháu trai lớn muốn được ra ngoài va chạm thế giới một lần, ai da, trống vắng cô đơn lạnh lẽo quá, gọi Cockatiel ra chào mọi người cái đi."

Đường Hoàn nói đến đây chính mình cũng bật cười, không hiểu sao lại thấy Cockatiel giống quà tặng khi nạp điện thoại.

Cockatiel vừa ra là bắt đầu luyên thuyên: "Tiểu tỷ tỷ, hôn một cái "

Ban đầu khán giả đều thấy Đường Hoàn là đại gia, có hay không tặng quà cũng chẳng sao, nhưng giờ thì ai cũng vui vẻ, chẳng còn suy nghĩ nhiều, cứ thế ném quà lia lịa:

"Cho Cockatiel tiền ăn vặt!"

"Cho Cockatiel mua hạt dưa!"

"Cho Đại Mao ăn thức ăn chuột!"

"Cho Robbie một củ cải!"

...

Đường Hoàn nhìn đám quà tặng mà nheo mắt cười: "Hôm nay giới thiệu cho mọi người hai người bạn mới, ngựa lùn và lừa mini, hiện tại vẫn chưa đặt tên."

Phòng livestream lập tức im phăng phắc, ai cũng tò mò nhìn hai loài mới, có người gan to còn thử vươn tay sờ một cái.

Có người hỏi: "Con ngựa lùn này là tổ tiên của giống ngựa to cao chân ngắn hả?"

Đường Hoàn gật đầu: "Ừ, đúng rồi. Loại ngựa cao 3 mét, chỉ cần một cú đá là đạp vỡ cả bức tường to , chính là tổ tiên của giống ngựa lùn, lúc còn ở Trái Đất cũng đã vậy rồi."

Người xem không biết nói gì nữa. Mấy con thú dễ thương kiểu này mà tổ tiên lại hổ báo vậy, đúng là quá bất ngờ!

"Thôi, tui nghĩ ra tên cho tụi nó rồi." Đường Hoàn cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người, nghiêm túc nói: "Ngựa lùn tên là Thiết Trụ, lừa mini gọi là Nhị Hắc."

Người xem: "!!!"

"Chúng tui vùng vẫy chút, cậu sẽ đổi tên được không?"

Đường Hoàn kiên quyết: "Tuyệt đối không."

Người xem: "Thôi được rồi , tiểu ca ca vui là được!"

Đường Hoàn cực kỳ hài lòng với hai cái tên này. Sau đó để Thiết Trụ và Nhị Hắc tự đi chơi, rồi gọi Thần Thú Ca ra. Vừa thấy kiểu tóc của nó, màn hình tràn ngập những tràng "ha ha ha ha", bình luận toàn là trứng cười ha ha bay tứ tung, che luôn cả màn hình.

Đường Hoàn cũng chịu không nổi, lấy lược chải lại lông trên đầu cho Thần Thú Ca: "Đổi kiểu tóc nha, bím tóc thì sao?"

Người xem lại một trận "ha ha ha", quà tặng bay đầy màn hình, toàn là đồ cho Thần Thú Ca... mua dây buộc tóc.

Năm phút sau, Thần Thú Ca với hai bím tóc dựng thẳng trời cao, vui vẻ chạy điên cuồng trên bãi cỏ, như thể trong lòng chứa nguyên một đại dương, bay nhảy điên cuồng.

Đường Hoàn nhìn mà cũng vui lây, không nhịn được muốn phun một câu:"Con ngốc nào trong làng chạy ra vậy trời!"

Cậu chụp một tấm hình tính gửi cho Tông Hách xem, chụp xong mới chợt phát hiện: cậu không có info liên lạc của Tông Hách!

Kết hôn hơn một năm, ngủ chung một giường mà đến giờ cậu vẫn không biết thông tin liên hệ của bạn đời. Đường Hoàn dở khóc dở cười, hai vợ chồng mà thành ra thế này, cũng thiệt là không giống ai.

Lúc đó trong phần bình luận, có người liên tục spam: "Thuê bạn về nhà tui làm Quản Lý Viên thú cưng, mời một cách chân thành luôn, lương một năm mười triệu, ngày thường bạn muốn làm gì thì cứ làm, mỗi ngày đều có thể livestream."

Khung chat im bặt. Sau vụ 700 vạn, giờ lại có người đưa ra giá mười triệu.

Nếu là thật, người thường chắc chắn sẽ động lòng.

Đường Hoàn từ chối: "Xin lỗi, mình không đi được. Mình không học hành đến nơi đến chốn, sức khỏe cũng không tốt, yếu đuối nhỏ bé, đáng thương tội nghiệp. Người nhà mình sức khỏe cũng kém, đi đường thường phải ngồi xe lăn, đi vài bước là cả người mệt mỏi, mỗi ngày đều phải điều trị, mình phải chăm sóc ảnh."

Đúng lúc đó, Tông Hách vừa xử lý xong việc bên quân đội, vội vàng bay về nhà, vừa vào đến cửa là sắc mặt tối sầm. Từ xa đã nghe thấy đoạn đó, tức thì tăng tốc phi hành khí. Ai yếu đuối nhỏ bé lại đáng thương? Ai đi đâu cũng phải ngồi xe lăn? Ai mới đi vài bước đã mệt cả người?

Đường Hoàn nghe thấy động tĩnh sau lưng, lập tức nghiêm túc trấn an:"Nguyên soái đại nhân, trong bụng đang muốn tạo sân bay cho hàng không mẫu hạm, không thể tùy tiện nổi nóng."

Tông Hách cũng nghiêm túc không kém: "Không đâu, bụng tôi nhỏ, ăn ít, không bay nổi hàng không mẫu hạm đâu."

Đường Hoàn: "...... Phụt!"

Cùng lúc đó, tại phủ Hầu tước, một người quản gia trung niên mặc đồng phục cung kính báo cáo với thiếu gia: "Thiếu gia, chủ kênh nói không thể tới."

Tiểu thiếu gia mặt lạnh tanh, tức giận đập bàn: "Đi điều tra xem hắn ở đâu, đến tận nhà nói chuyện với hắn. Con mèo đó, ta nhất định phải lấy được.

Nếu hắn không đến, thì bắt buộc phải giao con mèo ra. Bằng không, khiến hắn không làm nghề này nổi luôn!"

Alvin cắn răng, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng đầy tàn nhẫn. Từ nhỏ hắn đã sống dưới cái bóng của người anh song sinh, ai cũng nói anh hắn mới là người thừa kế xứng đáng. Hắn không cam tâm! Đối phương chỉ ra khỏi lồng ấp sớm hơn hắn một phút, dựa vào cái gì mà hắn phải bị gọi là "nhị thiếu gia"? Lần này Alvin đã hạ quyết tâm, bất kể phải xoay xở ra sao, hắn cũng phải leo lên con thuyền lớn mang tên Đường tiểu công tước, xử lý cho xong thằng anh!

Nhưng mà, thân phận của Đường Hoàn lại giống như một bí ẩn. Quản gia đã tốn không ít công sức, cuối cùng nhờ người tra trên Tinh Võng thông tin cá nhân của cậu. Kết quả ngoài tên và tuổi ra, tất cả đều chỉ hiện một dòng:không có quyền truy cập! Ngay cả tình trạng hôn nhân cũng là: không có quyền truy cập!

Quản gia hiểu rất rõ, người có thể bảo mật thân phận kín kẽ đến mức này chắc chắn không phải người thường. Ngay cả nhiều quý tộc cũng không làm nổi như vậy. Đã tra đến mức này thì không nên tiếp tục nữa. Là quản gia của phủ Hầu tước, ông ta không phải kẻ ngốc. Nhưng tiếc là Alvin chẳng buồn nghe.

"Nếu không liên lạc được thì cứ khiến hắn không thể tiếp tục làm streamer.

Đến lúc đó, tự hắn sẽ tìm đến. Về sau chuyện này ông đừng nhúng tay nữa."

Nói thật, Alvin cũng chẳng tin quản gia này bao nhiêu. Giờ thì có vẻ đứng về phía hắn, nhưng ai biết được sau này có quay sang bên phe đại ca không? Lúc đó chẳng phải sẽ thành vật cản sao?

Nghe vậy, quản gia chỉ cúi đầu, mặt không biểu cảm, giấu đi nụ cười lạnh dưới đáy mắt: "Vậy tôi lui xuống, chuyện này giao cho thiếu gia."

Đêm khuya, trời bất chợt đổ mưa. Đế Tinh quanh năm ấm áp như mùa xuân, nước mưa rơi xuống mà nhiệt độ vẫn giữ tầm mười mấy độ.

Đường Hoàn cuộn tròn trong chăn, bị một cơn bóng đè quấn chặt, cả người mơ màng hoảng loạn, vô số ý nghĩ mơ hồ xoay vòng trong đầu, muốn tỉnh mà tỉnh không nổi.

Trong bóng tối, có một đôi mắt đầy ác ý đang nhìn chằm chằm cậu. Cậu biết, đó là ánh mắt của một người phụ nữ.

"Hôm nay sao ăn ít vậy? Đút cho nó ăn hết, ai nhìn vô lại tưởng tôi ngược đãi nó."

"Hôm nay cũng không cần thả nó ra ngoài. Người nó yếu, cần nghỉ ngơi.

Không được cho ai vào thăm."

"Tại sao lại nhốt mày lại? À, vì mày là đồ bỏ đi, là nỗi nhục của gia tộc!"

"Từ bây giờ, mày đã chết rồi. Không được phép xuất hiện trước mặt người khác nữa. Vì vinh quang của gia tộc, mày phải hi sinh!"

......

Đường Hoàn cảm giác như mình bị nhốt trong một không gian đen đặc, chật hẹp, tối tăm, không thấy ánh sáng. Càng về đêm, nỗi sợ càng lớn. Từ xa còn có tiếng thú dữ gào thét vọng lại. Cậu sợ đến mức đập cửa, nhưng bên ngoài không có động tĩnh gì. Muốn tháo cửa sổ mà cửa đã bị đóng đinh chặt. Đường Hoàn hoảng loạn bật khóc, gào lên đòi mở cửa, móng tay cào rách cả da, máu loang lổ khắp nơi. Lúc này, bên ngoài vang lên một giọng trẻ con khe khẽ: "Anh ơi, đợi em quay lại. Em đi tìm ông ngoại, nhất định sẽ quay về cứu anh!"

Hy vọng vừa mới lóe lên thì ngay lập tức bị dập tắt. Bên ngoài bỗng ồn ào hẳn lên, xen lẫn tiếng trẻ con khóc lóc. Một giọng đàn ông trầm lạnh vang lên: "Ai trông thằng nhóc này vậy? Đêm mưa còn để nó chạy lung tung. Lôi cái đứa hầu kia ra sau núi, chôn đi."

"Đừng mà!" Giọng non nớt kia vang lên trong mưa, sau đó chỉ còn lại tiếng nức nở bị bịt miệng.

"Tiểu Diệp!" Đường Hoàn bật dậy, mồ hôi đẫm cả người. Tông Hách đang ngồi bên cạnh cậu, vẻ mặt lo lắng nhìn cậu. Đường Hoàn chớp mắt mấy lần, đồng tử dần dần tụ lại, nhìn thấy căn phòng mờ mờ ánh đèn, nghe được tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, bỗng có chút phân không rõ đâu là thật, đâu là mơ. Tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, có cảm giác như có ai đang bóp chặt lấy nó - vừa buồn, vừa đau.

Giây tiếp theo, cậu đã bị Tông Hách ôm chặt vào lòng. Đường Hoàn cảm nhận được hơi ấm chân thật của người kia, hít một hơi thật sâu để xoa dịu cơn hoảng loạn trong ngực, lúc này mới phát hiện cả người ướt đẫm mồ hôi.

"Tông Hách?" Cậu thều thào.

"Anh đây." Tông Hách nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, dịu giọng trấn an: "Đừng sợ, anh ở đây."

Đường Hoàn đưa tay bóp trán, đầu đau ong ong, làm cậu buồn nôn: "Em gặp ác mộng... sợ muốn chết."

Tông Hách ôm cậu càng chặt hơn: "Không sao đâu, chỉ là mơ thôi."

"Em mơ thấy một đứa bé."

"Là mơ thôi, không phải thật."

Đường Hoàn yếu ớt bật cười, đúng là mơ thật. Nguyên soái đại nhân mà cũng biết dỗ người như vậy, đúng là lạ đời.

Cậu bật đèn ngủ, nhìn rõ căn phòng thân quen và người bên cạnh, tâm trạng cũng dịu xuống đôi chút: "Em muốn bật đèn khi ngủ."

Tông Hách xót xa sờ trán cậu, thấy ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hắn dứt khoát biến về thú dạng, ôm trọn Đường Hoàn trong lòng: "Anh sẽ trông em ngủ. Như vậy em sẽ không sợ nữa."

Đường Hoàn xúc động ôm chặt cổ đại miêu, cả người rúc vào lòng hắn, gối đầu lên chân đại miêu, dán sát người vào bụng ấm áp của hắn, cả cơ thể cũng từ từ thả lỏng. Có Tông Hách , chiến thần vô địch , ở ngay bên cạnh, trong lòng cậu như được dựng lên một lớp chắn an toàn tuyệt đối.

"Cảm ơn anh." Lần này, là một câu nói chân thành chưa từng có trước đây.

Tông Hách cọ cằm lên trán cậu, kéo chăn đắp kín cho Đường Hoàn, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt người kia. Nhìn cậu dần nhắm mắt lại, Tông Hách vẫn không nỡ khép mi. Hắn cứ thế canh cậu ngủ, mãi thật lâu, chẳng buồn chợp mắt.

Bình Luận (0)
Comment