Sau Khi Tôi Chạy Trốn, Bạn Đời Người Thực Vật Tức Giận Đến Mở Mắt

Chương 19

Buổi sáng, Đường Hoàn lại một lần nữa bị đè đến không thở nổi. Cả người bị bao phủ bởi lớp lông mềm mại, ấm áp. Cậu theo bản năng đẩy ra vài cái, không nhúc nhích. Dùng chân đạp thử, vẫn vô ích. Không chịu nổi nữa, Đường Hoàn mở to mắt, bị dọa cho giật mình run lên , một cái đầu hổ sát ngay trước mặt, cái miệng dí sát cổ cậu, còn đang ngủ rất say. Mà bản thân cậu thì bị đại miêu đè nghiến xuống dưới.

Thừa lúc đối phương còn đang ngủ, Đường Hoàn gắng chịu áp lực, yên lặng ngắm mặt hắn tầm 30 giây, rồi ghé lại gần mũi đại miêu, cắn một cái.

Tông Hách bị cắn tỉnh, nhướng mày, miệng thì tỏ vẻ khó chịu, nhưng trong mắt lại không giấu được niềm vui: "Em cắn anh?"

Đường Hoàn giãy giụa: "Em gọi anh không tỉnh."

"Cho nên em mới cắn anh?"

Đường Hoàn chỉnh lại: "Là cắn, không phải hôn!"

Tông Hách lập tức biến lại thành người, đè Đường Hoàn xuống dưới: "Vậy thì cắn thêm cái nữa."

Đường Hoàn tức đỏ mặt: "Anh mặc đồ vào trước đã!"

Tông Hách khịt mũi: "Mặc làm gì, ngại gì chứ?"

Đường Hoàn che mặt: "Em không phải b**n th**, không thích nhìn đàn ông tr*n tr**ng!"

Tông Hách đầy lý lẽ: "Anh cũng đâu phải b**n th**."

Đường Hoàn nghẹn lời: "... Anh nói gì cũng đúng. Miễn là anh mặc đồ vào là được."

Sáng sớm, không mặc gì cả mà cứ nhất quyết không chịu rời giường, với nguyên soái đại nhân thì chuyện này đúng là "lỗ nặng". Giống như ra trận, không chiếm được chút lợi thế là thua rồi. Vì vậy, trước khi mặc đồ rời giường, Tông Hách vẫn cố ý đè Đường Hoàn ra hôn mấy cái. Đường Hoàn vốn định cho hắn hai cái tát, nhưng nghĩ tới biểu hiện tối qua của đối phương, lại không nỡ xuống tay. Cuộc sống không thể chỉ nằm trên giường tán dóc mãi được, phải tập thích nghi dần thôi.

Sau khi Tông Hách dậy, hắn đi kiểm tra sức khỏe ở phòng y tế. Quân y sẽ kiểm tra định kỳ mỗi sáng lúc 7 giờ. Lần này, Đường Hoàn cũng dậy theo, cùng hắn đến phòng khám.

Quân y chủ trị của Tông Hách là Thích Hân Minh, không ngờ lần đầu tiên thấy phu nhân đi cùng nguyên soái đến phòng khám.

"Thân thể hồi phục rất tốt, thêm nửa tháng nữa là sẽ hoàn toàn khỏe mạnh.

Chỉ là tinh thần lực thì vẫn chưa đủ, cần tiếp tục nghỉ ngơi. Hiện giờ ngài có thể sinh hoạt như người bình thường, nhưng tinh thần lực phải sử dụng có chừng mực, không được ép buộc." Thích Hân Minh kiểm tra xong, kết luận như vậy.

Nghe thế, Đường Hoàn cũng nhẹ nhõm cả lòng. Tốt quá rồi, cuối cùng cũng khỏe lại. Không chỉ vì hai người là vợ chồng, mà đứng trên góc độ người ngoài mà nói, Tông Hách là một thiên tài quân sự, nếu không thể mặc lại quân phục thì thật sự là tổn thất quá lớn. Nói thật, Đường Hoàn rất nể phục năng lực của Tông Hách. Trận nào cũng thắng, chưa từng thua, đúng là quá đỉnh.

"Nguyên soái vẫn có nền tảng tốt. Nửa tháng nữa nên cân nhắc trở lại chiến trường. Tới lúc đó sẽ hơi vất vả, trong khoảng thời gian này cần bổ sung đầy đủ dinh dưỡng."

Vừa nghe xong, Tông Hách liền nhìn về phía Đường Hoàn, ánh mắt như nói: nghe chưa, dinh dưỡng phải đủ.

Đường Hoàn nhịn cười gật đầu: "Em hiểu rồi, em sẽ nuôi anh thành ông mập ba trăm ký luôn."

Tông Hách bật cười: "Được, anh chờ. Còn nếu không đạt..."

Đường Hoàn bĩu môi: "Vậy em lấy mỡ heo trét lên người anh, cho đủ ba trăm ký."

Còn biết uy h**p người ta nữa ha!

Tông Hách cạn lời. Cái miệng của Đường Hoàn đúng là vừa ngọt vừa mềm, nhưng khi nói chuyện thì chẳng khác gì đổ dầu vào lửa.

Ăn xong bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng, buổi sáng Tông Hách vào thư phòng xem báo cáo. Trong ba năm qua, đủ loại vấn đề quân sự, các cuộc chiến lớn nhỏ và cả các vụ xích mích giữa các nước, hắn đều cần nắm rõ. Còn Đường Hoàn thì ngồi bên cạnh đọc sách về nuôi thú cưng: phương pháp chăm sóc, các lưu ý, tập tính sinh hoạt... Không biết gì mà nuôi chết thì sẽ phải chịu trách nhiệm với một sinh mạng nhỏ. Giờ hệ thống mở ra ngày càng nhiều loài vật, có nhiều con Đường Hoàn thấy quá xấu, không muốn đưa lên live để "bán manh" như đại thằn lằn, tê giác... Nhưng lỡ sau này có nhu cầu thì cũng phải chuẩn bị kiến thức trước, để mọi loài đều khỏe mạnh mà lớn lên.

Lâm bá mang hai ly trà cùng ít bánh ngọt đến, đặt trước mặt hai người.

Thấy hai người ai nấy đều yên tĩnh, hòa hợp, ông vui đến nheo cả mắt. Có vài cặp đôi, nhìn qua một cái là biết họ có hợp hay không. Năm tháng bình yên, sống cùng nhau an ổn như thế, thật khiến người ta yêu thích.

Buổi chiều, Lâm bá ra ngoài mua một cái cặp sách trẻ con nhỏ xíu. Tới chạng vạng, Tông Hách lại biến hình thành Đại Tráng để dỗ Đường Hoàn vui vẻ. Mỗi ngày biến hình dỗ cậu hai ba tiếng đã thành thói quen của hắn rồi.

Nguyên soái đại nhân tự thấy mình rất kiêu ngạo , ai còn chiều vợ như hắn chứ?

Lâm bá nhìn quanh không thấy ai, lặng lẽ đưa cặp sách nhỏ cho Tông Hách.

Tông Hách nhíu mày đầy chán ghét. Cái cặp sách màu lam có hình con vịt béo quay về nhà ,thứ này để làm gì? Treo lên chiến hạm thì có khi còn làm chói mắt kẻ địch.

Lâm bá nhỏ giọng khuyên: "Phu nhân đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Ngài hoặc là tự nhận đi, hoặc là diễn cho giống vào."

Tông Hách nhăn mày, bực bội hất đuôi. Đường Hoàn đúng là không giỏi phân biệt loài vật lúc ban đầu, nhưng mấy chuyện này thì lại cực kỳ tinh.

Do dự nửa ngày, cuối cùng Tông Hách chấp nhận số phận, để Lâm bá cột cái cặp vào lưng mình. Sau đó đi lòng vòng trong vườn tìm Đường Hoàn.

Mỗi ngày vào giờ này, Đường Hoàn đều dạo quanh vườn, nói là "ăn xong đi trăm bước, sống thọ tới 99". Nhưng theo Tông Hách thì cậu học theo mấy minh tinh, muốn giảm cân thôi. Đã gầy thế rồi mà còn muốn giảm nữa?

Vừa thấy Đại Tráng đeo cặp sách đi về, Đường Hoàn như muốn tan chảy:"Đại Tráng! Ngươi càng ngày càng giống một bé cưng!"

Cậu ôm đại miêu lên, khen không dứt miệng: "Xem xem Đại Tráng nhà mình nè, chỗ nào cũng đẹp! Đeo cặp sách càng đẹp hơn, hôm nay ở trường học học được gì rồi?"

Tông Hách mặt đầy bất lực, suýt nữa không diễn nổi nữa. Bỗng thấy tình cảnh bây giờ... đúng là có hơi thiểu năng.

Không phải hắn thiểu năng, là Đường Hoàn thiểu năng.

"Đại bảo bối à, đi, xem thử chú con đang làm gì." Đường Hoàn bế Đại Tráng lên, muốn đi tìm Tông Hách, coi thử hai chú cháu này ở với nhau thế nào.

Tông Hách toàn thân cứng đờ, không ngờ Đường Hoàn lại chơi chiêu này.

Đường Hoàn vào thư phòng của Tông Hách, nghiêng đầu nhìn một lượt , không có ai. Lại sang phòng khám xem thử , cũng không có. Cậu nhíu mày, hơi lo lắng, liền đi tìm Lâm bá: "Tông Hách đâu rồi?"

Lâm bá liếc nhìn con mèo lớn đang nằm ngoan trong lòng Đường Hoàn, vẫn không định nói thật giúp Tông Hách, gương mặt ngơ ngác: "Không biết nữa, có phải phó quan Trần gọi đi rồi không?"

Đường Hoàn thất vọng chẹp miệng: "Vậy để lát nữa anh ấy về rồi tính tiếp."

Cậu quay đầu đi được hai bước, đột nhiên nhớ ra điều gì: "Lâm bá, thông tin liên lạc của Tông Hách là bao nhiêu vậy?"

Lâm bá bị chọc cười: "Hai người kết hôn bao lâu rồi, mà còn không biết số liên lạc của nhau. Đợi nguyên soái về, cậu hỏi anh ấy là được."

Đường Hoàn chôn mặt vào lưng Đại Tráng, dụi dụi vào lông nó, cười khan: "Ha ha... xấu hổ ghê."

Đúng lúc này, Đại Tráng trong lòng đột nhiên nhảy vọt ra ngoài. Đường Hoàn chưa kịp ôm lại thì đã thấy cục bông nhỏ đó nhảy mấy cái rồi biến mất như cơn gió. Đường Hoàn nghi hoặc đuổi theo, đi một vòng trong hành lang, không thấy bóng dáng đâu. Đi tìm quanh mấy phòng, ánh mắt cậu hướng về phía nhà vệ sinh, trong lòng nghĩ: không lẽ con nít này chạy vào WC?

Tông Hách vừa thiết lập xong tín hiệu che chắn trong máy truyền tin, thì nghe tiếng bước chân của Đường Hoàn, lập tức phóng người lên nắp bồn cầu, cảnh giác nhìn ra phía cửa. Đúng lúc đó, Đường Hoàn đẩy cửa ra, lo lắng hỏi: "Tráng à, con đau bụng hả?"

Tông Hách: "......"

Đường Hoàn nhìn Đại Tráng một chút, rồi nhìn lại độ cao của cái bồn cầu, đột nhiên nhận ra: cái bồn cầu này... có hơi cao phải không?

"Tráng à, con cẩn thận nha, đừng có té xuống đó."

Tông Hách suýt nữa muốn dội nước tiểu cho Đường Hoàn xem một lần cho rồi. Hắn làm sao mà té được, với cũng chẳng phải không tới!

Nhìn biểu cảm của nó, Đường Hoàn lại cảm thấy: con nít lớn rồi, sau này chắc phải giữ khoảng cách chút... có hơi ngượng. Cậu tốt bụng giúp đóng cửa lại. Nhưng mà! Tâm lý làm phụ huynh sao tránh khỏi lo xa, thế là vẫn chừa lại một khe cửa nhỏ, lén nhìn: thật sự là nó bị tiêu chảy không?

Tông Hách:!!!

Là người, bị nhìn kiểu đó thì cái gì cũng nghẹn lại!

Đường Hoàn lo lắng gọi với từ ngoài cửa: "Tráng à, con ăn gì hư bụng ở trường hả? Hay chỗ nào không khỏe? Sao chạy vào WC rồi mà mãi không thấy ra?"

Thấy tiểu miêu bên trong chẳng thèm đáp, Đường Hoàn thở dài. Trong lòng nghĩ: giờ con nít khó nuôi thật. Nhỏ xíu đã bắt đầu vào thời kỳ phản nghịch, hỏi gì cũng giả điếc.

Nghĩ đến chuyện nếu Đại Tráng tiêu chảy thật thì chắc cũng không dùng được cái bồn cầu cao vậy, Đường Hoàn liền chạy xuống nhà kho, tìm ra cái bô trẻ em ngày trước từng mua cho Đại Tráng. Nó kiểu giống cái thau cát mèo, bên trong có thể đổ cát, dùng cho mấy bé trước ba tuổi, sạch sẽ tiện lợi, còn giúp trẻ em học che giấu mùi từ nhỏ. Trước kia mua cho Đại Tráng, nó không chịu xài. Nhưng giờ bụng không khỏe, Đường Hoàn thấy vẫn nên mang ra dùng.

Chờ Tông Hách bình tĩnh bước ra khỏi WC, thì thấy ngay Đường Hoàn đang ngồi giữa hành lang, bày ra một cái bô mèo cho hắn. Chân hắn vừa bước ra liền khựng lại.

Đường Hoàn vẫy tay: "Tráng à, tới thử xem!"

Tông Hách hít sâu một hơi, quay đầu bỏ đi.

Đường Hoàn lập tức đuổi theo: "Bé ngốc ~ quay lại thử một lần đi. Lúc nào gấp quá không kịp vào WC thì dùng cái này, đừng làm dính lông, em còn phải chải lông cho con đó."

Đuổi một lúc, không biết mèo con trốn đâu mất, tìm mãi không ra, Đường Hoàn đành chịu thua, bỏ cuộc.

Lâm bá lên tầng cao nhất mới tìm thấy Tông Hách, thấy hắn đỏ bừng cả mặt vì tức, cố nhịn cười nhắc: "Hay là ngài thẳng thắn luôn đi. Cùng lắm cũng chỉ làm bé con một năm, có gì mà mất mặt."

Tông Hách trừng mắt liếc ông một cái: thế còn không mất mặt à?

Lâm bá vô tội nhai hạt dưa. Ông cũng hết cách rồi, mấy người trẻ tuổi thật không biết nghĩ gì.

Đường Hoàn cũng biết Đại Tráng không vui, mà không rõ vì sao không vui.

Con mèo con này, đôi khi cứ như thần kinh không ổn định. Cậu định nấu chút đồ ăn ngon để dỗ. Tiếc là thằng nhóc này không biết nói, nếu biết nói thì tốt quá, giao tiếp gì cũng dễ, khỏi phải đoán.

Đường Hoàn cầm cuốn sách đọc buổi sáng ra, tra thử xem thú nhân bao nhiêu tuổi mới có thể biến thành người, lúc nào mới biết nói?

Tài liệu ghi rằng: tinh thần lực càng cao, thú nhân càng thông minh, phát triển càng nhanh. Thường thì trước sáu tuổi có thể biến thành hình người, hai tuổi là có thể bắt đầu nói.

Vừa đúng lúc Lâm bá từ trên lầu xuống, Đường Hoàn gọi lại, nghiêm túc hỏi:"Lâm bá, Đại Tráng năm nay mấy tuổi?"

Lâm bá ngẩng mặt suy nghĩ một chút: "Ba... tuổi?" Thiếu chút nữa đã buột miệng nói thành... ba mươi.

Đường Hoàn hoảng hốt: Ba tuổi mà còn chưa biết nói? Vậy là trí não phát triển có vấn đề rồi đó!

Bình Luận (0)
Comment