Sau Khi Tôi Chạy Trốn, Bạn Đời Người Thực Vật Tức Giận Đến Mở Mắt

Chương 28

Đường Hoàn ra tay cực nhanh, vừa chọc vừa giải thích cho mọi người: "Với mấy quả cầu lông nhỏ nhỏ kiểu này, lúc các bạn làm nhớ cẩn thận đừng để kim đâm vào tay nha. Mới đầu thì làm chậm một chút, chờ quen rồi thì tốc độ sẽ lên tự nhiên thôi. Nếu vẫn thấy không an toàn thì có thể mang bao tay bảo hộ."

Người xem thấy Đường Hoàn chăm chú chọc quả cầu lông, ai nấy đều gật đầu ngu ngơ đồng tình, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy... Đại Tráng hơi đau trứng.

Tông Hách đang đứng cạnh Đường Hoàn, thấy động tác chọc chọc đó, hô hấp cứng đờ, liên tục vung móng đập lên người cậu, nhưng Đường Hoàn chẳng có ý dừng lại, còn nghiêng đầu, dùng cằm đẩy hắn sang một bên, ra hiệu: "Đừng phá, ba làm cho con thêm cái trứng trứng nữa nè."

Tông Hách giận đến hét "A ô" một tiếng, nhảy phắt xuống ghế, chạy như điên ra ngoài, không dám nhìn nữa!

Đường Hoàn quay đầu nhìn theo, tiếc nuối nói: "Haiz, đứa nhỏ này, càng ngày càng khó chiều."

Làm xong hai quả cầu lông, Đường Hoàn định gắn vào bé mèo nhỏ thì mới nhận ra: "Ôi, làm hơi to rồi, cái thân bé mèo này mà gắn hai quả to đùng thì có hơi lệch tỷ lệ. Thôi, không sao, cứ gắn luôn đi!"

Tông Hách đang đứng ngoài cửa hít thở điều hòa cơn giận, đột nhiên trượt chân, cả người cứng đờ. Hắn vừa nghĩ... chẳng lẽ mình... to thật? Vừa nghĩ đến đây, Tông Hách đã xấu hổ phát bực, cào mấy đường sâu hoắm lên tường: chuyện này chỉ cần hai người biết thôi chứ, cậu làm ra chi nữa hả?!

Điên thật rồi!

Sau khi Đường Hoàn gắn thử vào rồi mới thấy đúng là không hợp chút nào:"Thôi, gỡ xuống đi vậy, dù sao cũng chẳng ai ngó tới cái mông."

Tông Hách:!!!

Một chuỗi hành động đó làm Tông Hách nổi điên, lông dựng đứng hết cả người, giận đùng đùng quay về phòng ngủ, biến lại thành hình người để tự trấn an. Hắn chỉ muốn lôi Đường Hoàn về, c** q**n cậu ra, bắt cậu túm thử một lần: cậu còn dám đưa tay ra nữa không?!

Tông Hách ôm trán, hình ảnh trong đầu quá sức ám ảnh, sắp phát điên mất!

Lúc này, Đường Hoàn đã hoàn thành bé Đại Tráng đầu tiên, người xem ngơ ngác: Quá đỉnh! Đôi tay này thật là thần kỳ! Giống hệt luôn! Như được thần ban phép vậy á!

Đường Hoàn tươi rói: "Tiếp theo ta sẽ tăng tốc, làm hẳn một bộ sưu tập Đại Tráng luôn nhé! Mỗi bé một biểu cảm khác nhau!"

Làn đạn: Một bộ mà không có trứng trứng thì không tính đâu nha? Đường Đường, cậu làm được đó! Đại Tráng mà biết chắc tức điên!

"Chờ xíu nha, để tôi đi vuốt ít lông trước đã, thử luyện tay!"

"Tôi cũng đi vuốt lông đây, đợi tui với nha!"

......

Đường Hoàn đáp: "Tôi uống miếng nước, cho các bạn năm phút."

Làn đạn: Năm phút là đủ rồi!

"Cậu ở trên lầu là yêu quái hả? Năm phút mà muốn vuốt ra từng đó lông, tính làm bạn lữ thành hói đầu à?!"

"Không sao, tôi lấy kéo cắt luôn."

"Trời ơi! Còn có chiêu đó nữa?!"

"Không sao đâu, giờ đang nóng, lông dài cũng khó chịu. Cạo trọc rồi cũng sẽ mọc lại thôi mà."

......

Đường Hoàn yên lặng, trong lòng đốt một nén nhang cho các bạn thú nhân:Cậu thật sự không ngờ là họ sẽ làm tới mức này. So ra thì Đường Hoàn cảm thấy mình đối xử với Tông Hách đúng là quá tốt rồi, nhìn xem bạn lữ nhà người ta mà xem, toàn ác quỷ đội lốt người!

Để chứng minh mình là bạn lữ tuyệt vời, Đường Hoàn chụp lại mấy bình luận kia, lén gửi cho Tông Hách: Em mới khám phá ra một cách vuốt lông mới đó nha~

Tóm lại là: đậu xong bé mèo nhỏ thì đậu luôn bé mèo to!

Cả hai đều là Tông Hách.

Tông Hách vừa hạ hỏa được một chút, vừa đọc tin nhắn xong thì lại đỏ mặt bừng bừng: Cậu còn định cắt lông hắn?! Muốn tạo phản đấy à!

Nghĩ đến biểu cảm hiện tại của Tông Hách, Đường Hoàn không nhịn được bật cười khẽ. Cậu quay đầu liếc về phía cửa, tiếc là vị trí này không nhìn thấy tình hình trong phòng đối diện.

Không ngờ chỉ một tiếng cười đó thôi, cả phòng livestream đã nổ tung:"Cái tiếng cười này làm tim tôi tan chảy luôn ấy, nghe không giống bình thường chút nào!"

"Thật sự rất muốn nhìn thấy mặt cậu! Giọng thì hay, tay thì đẹp, chắc chắn mặt cũng đẹp luôn!"

"Không không không, có khi xấu mới không dám lộ mặt đó!"

"Lần trước thoáng thấy tóc đen của cậu, cậu là người châu Á thuần chủng đúng không?"

"Thế giới lớn như vậy, người châu Á đẹp trai không nhiều lắm đâu, đã đẹp thế sao không lộ mặt?"

"Chắc là vì xấu thật."

Người xem nhao nhao đồng tình: "Đúng đúng, chắc là xấu, nên cậu thử gỡ mặt nạ ra cho tụi tui xem một lần đi!"

Đường Hoàn nhún vai: "Không sao, tôi đâu có sống nhờ gương mặt, đẹp hay không có quan trọng gì đâu? Dùng phép khích tướng với tôi là vô ích nha."

Làn đạn: Chỉ có mỹ nhân mới tự tin kiểu này thôi đó!!!

"Không! Mặt mũi xấu thì người ta không còn h*m m**n phô bày bản thân đâu, chỉ có ai quá đẹp mới sinh ra cái kiểu tâm lý kỳ lạ như này!"

Tóm lại, phần bình luận đã chia thành hai phe cực đoan rõ rệt: "Chủ livestream là một đại mỹ nhân!" và "Chủ livestream là một người xấu không nhận ra nổi!"

Lúc này, trong số những người đang xem livestream có một người đặc biệt:chính là người từng bị Đường Hoàn gọi là "ngôi sao phản tổ" , La Bỉnh Quận.

Thiên vương La đang ngồi co ro trên ghế sofa, tay cầm túi snack, vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Dễ thương quá, thật sự dễ thương."

Người đại diện của hắn, Từ Mễ, liếc nhìn Đường Hoàn đang cặm cụi làm thú nhồi bông, cười nói: "Cậu ta thật sự đáng yêu, nên tôi mới muốn mời hợp tác. Mèo của cậu ta chắc chắn hút fan cực mạnh."

La Bỉnh Quận lắc đầu: "Tôi không nói mèo cậu ta đáng yêu. Tôi nói chính cậu ta đáng yêu, rất rất đáng yêu."

Từ Mễ trừng mắt ghét bỏ: "Tổ tiên nhà tôi ơi! Tôi van anh đừng tìm đường chết nữa được không? Làm ơn, giữ miệng lại hộ tôi!!"

La thiên vương chép miệng mấy cái, tốt bụng khuyên người đại diện đang bốc hỏa: "Thế giới bây giờ yên bình rồi, loài người và thú nhân chung sống hòa thuận, cuộc sống đẹp như mơ, cậu đừng có hung dữ như vậy nữa. Như vậy là không tốt, không tốt chút nào."

Từ Mễ tức muốn đá hắn bay ra ngoài: "Im miệng giùm tôi!"

Ngay khoảnh khắc đó, La Bỉnh Quận chợt sững lại, phát hiện có gì đó không ổn trong livestream. Hắn dừng hẳn động tác bỏ snack vào miệng, bản năng trợn mắt nhìn màn hình , chỉ thấy Đường Hoàn đang run rẩy buông cây kim.

Do hệ thống livestream kết nối giữa não bộ và tinh thần lực, nên hình ảnh bắt đầu nhiễu loạn, điều này chứng tỏ tinh thần của người đang livestream đang gặp trục trặc nghiêm trọng.

"Hình như... cậu ấy không ổn rồi."

Quả thật, Đường Hoàn đang cực kỳ khó chịu. Vừa nãy, đầu cậu đột nhiên đau như bị một cây kim xuyên vào , đau như nứt toác, cả đầu như muốn nổ tung. Cậu run rẩy buông kim xuống, định đứng dậy gọi người, nhưng vừa rời ghế, đầu đã choáng váng một tiếng, toàn thân không tự chủ đổ thẳng xuống.

Phía sau một bóng người mặc quân phục màu xanh lá lao vào như tia chớp, ôm chặt lấy cậu, giọng đầy lo lắng: "Đường Hoàn?"

Đường Hoàn mơ màng mở mắt, thấy rõ là Tông Hách thì mới yên tâm mà ngất lịm đi. Trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ: Chết rồi... chẳng lẽ mình mắc bệnh nan y gì đó sao?

Ngay khi Đường Hoàn ngã xuống, livestream cũng bị cắt. Hình ảnh cuối cùng người xem thấy được là một bóng người mặc quân phục lao vào ôm lấy Đường Hoàn , mờ mờ nhưng vẫn thấy rõ uy nghi.

Đường Hoàn ngất xỉu hoàn toàn không báo trước, nhìn bề ngoài cũng chẳng có triệu chứng gì lạ. Tông Hách bế ngang cậu lên, vừa chạy ra ngoài vừa hét gọi quân y.

Lâm bá lần đầu tiên chứng kiến Tông Hách hoảng loạn đến vậy. Dù là trong bao nhiêu tình huống lớn, hắn cũng chưa từng thấy vị nguyên soái ấy lộ ra vẻ mặt như thế. Ngay cả lúc chính mình bị thương, Tông Hách còn bình tĩnh hơn. Lâm bá chỉ có thể thở dài một tiếng: Người nào yêu trước thì người đó thua. Và Tông Hách... là người đã thua hoàn toàn.

Ông khuyên nhủ: "Ngài đừng hoảng loạn quá, không sao đâu. Phu nhân nhà mình vốn rất khỏe, lúc đến đây được chăm sóc kỹ càng lắm, chắc chắn không phải bệnh gì lớn. Ngài mà luống cuống, trong nhà này chẳng còn ai đủ bình tĩnh nữa đâu."

Tông Hách gật đầu, mặt vẫn lạnh như băng: "Gọi thêm vài quân y tới đây. Tôi đưa cậu ấy đến phòng khám."

Chưa đầy một phút sau, quân y đã có mặt tại phòng khám, kiểm tra sơ qua tình trạng của Đường Hoàn, rồi lập tức đưa ra phán đoán: "Phu nhân có vấn đề về tinh thần lực, tôi xin phép kiểm tra tinh thần lực của cậu ấy."

Tông Hách tức giận quát: "Còn hỏi làm gì? Làm ngay đi!"

Quân y Thích Hân Minh bất lực: "Ngài đang ôm chặt quá, tôi làm sao kiểm tra được?"

Tông Hách lúc này mới chịu buông Đường Hoàn xuống.

Ngay khoảnh khắc đó, sắc mặt Đường Hoàn càng lúc càng đỏ, thân nhiệt tăng vọt. Tông Hách đưa tay sờ trán cậu, trầm giọng: "Sốt cao."

Thích quân y bình tĩnh nhìn hắn, kiểm tra thêm vài thao tác rồi lập tức hiểu ra nguyên nhân: "Đây là dấu hiệu thức tỉnh dị năng. Cậu ấy sẽ sốt ít nhất ba ngày. Sốt càng cao thì chứng tỏ thiên phú càng mạnh." Nói đến đây, Thích cũng cau mày: "Nhưng lạ lắm. Theo lý thì dị năng thường thức tỉnh khi còn nhỏ, khoảng mười mấy tuổi. Nếu thức tỉnh muộn, thì thường là sau một cú sốc nguy hiểm tính mạng - khi đó tiềm năng mới bị kích phát. Nhưng trong hoàn cảnh an nhàn như thế này, phu nhân không lý nào lại đột nhiên thức tỉnh dị năng cả. Cho nên... tôi có một giả thuyết, nhưng chưa thể khẳng định. Tôi xin phép được lấy máu xét nghiệm."

Xét nghiệm bằng cách lấy máu là phương pháp đã bị đào thải từ lâu , chỉ dùng trong trường hợp cần kiểm tra độc tố trong cơ thể.

Tông Hách nghiêm mặt nhìn quân y, ánh mắt đầy ghét bỏ, như đang nói:Anh bị thiểu năng à? Đưa cho anh bao nhiêu thiết bị hiện đại mà anh kiểm không ra, còn đòi rút máu?

Thích Hân Minh giật giật khóe miệng, không biết phản bác sao cho phải.

Lúc này, Lâm bá lên tiếng đúng lúc: "Lấy đi. Dù gì cũng phải biết vì sao đột nhiên ra nông nỗi này. Có thù thì báo, cũng phải biết thù oán bắt đầu từ đâu."

Quân y lấy ra một cây kim, dưới ánh mắt lạnh như băng của Tông Hách, đâm vào đầu ngón tay Đường Hoàn, lấy hai giọt máu. Để giảm bớt áp lực từ ánh mắt như dao kia, Thích Hân Minh buộc phải kiếm chuyện để nói: "Phu nhân rốt cuộc là tình trạng gì vậy?"

Lâm bá thay Tông Hách trả lời: "Cậu ấy cũng không nhớ. Nói là mất trí nhớ, thật hay giả thì người khác cũng không dám chắc. Nhưng cậu ấy là người rất tốt, nguyên soái rất thích cậu ấy."

Tông Hách cau mày: "Lắm chuyện!"

Quân y nhịn cười. Hắn nhìn ra rồi , nguyên soái không chỉ là thích, mà là thích đến mức không thể giấu được.

"Ngài nói là người tốt, chắc chắn là ưu tú."

Lấy máu xong, quân y vội dán miếng băng cầm máu lên, lau sạch ngón tay cho Đường Hoàn: "Nguyên soái, ngài đừng trừng tôi như vậy. Cậu ấy sốt cao thế này rồi, chắc chắn không cảm thấy đau đâu."

"Dư thừa!" Tông Hách trừng mắt: "Lang băm!"

Quân y: "......"

Bệ hạ từng khen hắn là bác sĩ trẻ tuổi ưu tú nhất Đế Quốc, vì vậy nguyên soái mới đưa hắn từ quân bộ về đây. Giờ thì sao? Bị gọi là lang băm! Đúng là... đàn ông sau khi kết hôn... thay đổi còn nhanh hơn lật bánh tráng!

Bình Luận (0)
Comment