Đường Hoàn vừa nhìn thấy Đại Tráng liền nảy ra một ý tưởng, định làm đồ thủ công , làm mấy bé thú bông siêu dễ thương bằng vải nỉ!
Cậu chẳng biết làm gì khác, chỉ biết làm mèo, nên đành làm bé mèo mà cậu thân nhất ,chính là Đại Tráng! Làm nguyên một đội mèo Đại Tráng luôn!
Lấp đầy cả nhà bằng phiên bản Đại Tráng!
Nghĩ đến cảnh cả căn phòng toàn là những bé Đại Tráng với nhan sắc đỉnh cao, Đường Hoàn cảm thấy sung sướng đến muốn bay luôn.
Tông Hách lạnh sống lưng, có linh cảm chuyện gì đó chẳng lành sắp xảy ra.
Đường Hoàn ôm lấy hắn, lao như bay trăm mét vào kho chứa đồ, vừa tìm đống vật liệu mua hồi xưa chưa dùng đến, vừa hỏi lia lịa: "Này con à, có phải dạo này con lại tăng cân không đấy? Cô giáo cho con ăn gì thế? Con có thể nói với ta một câu được không?"
Tông Hách tuyệt vọng như tro tàn, "Thịt."
"Ui cha , Đại Tráng của chúng ta biết nói 'thịt' rồi, giờ nói được một hai chữ, sau này nhất định sẽ nói được cả câu luôn, giỏi quá trời luôn!"
Được khen kiểu đó, Tông Hách chỉ muốn lấy móng che mặt. Nhưng có một điều hắn rất chắc chắn: Trong cái nhà này, một là Đường Hoàn có vấn đề, hai là hắn có vấn đề. Không thì sao sống nổi?
Đường Hoàn moi được mớ vải nỉ ở một góc kho, gom hết nhét vào túi, một tay xách túi, tay kia bế luôn bé Đại Tráng gần tám cân, cảm thấy mình như có siêu năng lực, đi mà gió thổi phần phật. Đám lông đó là do cậu nhặt từ lông rụng của Đại Tráng hồi trước, sau này là lông của Tông Hách , mà lông Tông Hách thì vừa nhiều vừa dài, Đường Hoàn ngày nào cũng chải, nhiều khi chải chưa đủ còn túm thêm vài sợi nữa, góp lại thành một đống.
Tông Hách hai chân đặt lên vai Đường Hoàn, đã buông xuôi việc giãy giụa, tựa đầu lên vai cậu, nhắm mắt... ngủ!
Tầm chạng vạng, Đường Hoàn kê thêm một cái ghế sau ghế ngồi của mình, trải lên đó một lớp đệm dày, rồi mở phòng livestream: "Chào mừng cả nhà đến với phòng livestream Thú Cưng Địa Cầu, hôm nay chúng ta sẽ làm đồ thủ công cực kỳ thần kỳ, có thể tay không tạo ra một bé Đại Tráng, còn có thể làm ra thật nhiều bé Đại Tráng luôn nha!"
Tông Hách đang ngủ sau lưng Đường Hoàn khẽ run run tai, mắt he hé mở một khe, liếc nhìn dáng người mảnh khảnh của Đường Hoàn, cố nhịn không biến to ra rồi đè cậu xuống giường chà đạp một trận. "Thật nhiều bé mình" là ý gì chứ?
Người xem cũng tò mò: "Thật nhiều bé Đại Tráng" là sao?
Một bé Đại Tráng thôi đã đủ đốn tim cả phòng livestream rồi, nhiều bé nữa thì thành cái gì?
Tôi chỉ cần một bé Đại Tráng thôi là đủ rồi, bạn có giỏi làm ra bé Đại Tráng, vậy bạn có giỏi làm cho nó có chức năng như bản gốc không?
Tôi đã thèm bé Đại Tráng từ lâu lắm rồi, sao bạn không thể chiều tôi một lần?
Đúng vậy! Chúng tôi muốn được chiêm ngưỡng bé Đại Tráng! Không được cho xem là unfollow liền!
Hủy follow ngay!
Chúng tôi muốn chơi vui vẻ, đừng làm tan vỡ giấc mơ của chúng tôi!
......
Đường Hoàn đọc đến đoạn này thì nhướng mày, cười khẩy trêu chọc: "Tôi không cho xem đấy, các người cắn tôi đi , Đại Tráng là của tôi, chỉ mình tôi được chiêm ngưỡng thôi!"
Làn đạn: Lần đầu tiên thấy kiểu chủ livestream cãi nhau với fan như thế này, tôi không hiểu mình yêu anh ta ở điểm nào nữa.
Chắc tôi là cái kiểu mê bị hành, dù chẳng thấy mặt anh, chẳng thấy biểu cảm, chỉ nghe giọng kiêu căng đó thôi mà cả người tôi đã thấy sung sướng.
Đã nói rồi mà, các người đừng cố nữa, Đại Tráng là bảo bối trong lòng anh ta, tim gan anh ta đều là nó .
Đúng vậy đó, Weibo anh ta đặt tên là "Ăn Cơm Ngủ Loát Đại Tráng", đủ thấy không có Đại Tráng thì anh ta không sống nổi!
Đường Hoàn quay đầu lại vuốt vuốt lên đầu chú mèo nhỏ đang ngủ ngon:"Đúng đó, ngày nào tôi cũng ăn no ngủ kỹ rồi loát Đại Tráng!"
Làn đạn một loạt gào thét: Lông của bé Đại Tráng ấy, vuốt lên phê phải biết luôn!!!
Đường Hoàn cong khóe môi, vui vẻ nói với mọi người: "Chuẩn luôn, vuốt đã tay lắm, mềm, mịn, mượt, sờ phê cực. Nhìn chỗ này nè, còn có thịt thịt nữa nè." Cậu định kéo chân sau của Đại Tráng ra để cho cả nhà ngắm cái bụng mềm mềm kia, vì lông bụng càng mềm hơn nữa.
Tông Hách mở trừng mắt, ánh mắt lạnh tanh nhìn cậu, chỉ muốn đánh cho cậu một trận: Dám khoe bụng chồng cho thiên hạ ngắm, cậu có bị ngốc không đấy?!
Bị ánh nhìn đó làm cho chột dạ, Đường Hoàn nghĩ bụng: Bé Đại Tráng càng ngày càng có khí chất đại miêu rồi, đúng là không muốn bị ngắm nữa, được thôi, cậu là người lớn có văn hóa, phải giữ thể diện cho con trai mình, không xem thì thôi.
"Được rồi được rồi, không luyên thuyên nữa, tiếp theo chúng ta bắt đầu làm luôn. Ai thấy hứng thú với việc này, mà trong nhà có thú nhân, mấy bạn có thể vuốt lông họ luôn, đừng vứt đi, tôi có thể quay hẳn một video hướng dẫn, chỉ mọi người cách làm thành vải nỉ, y như vậy luôn." Đường Hoàn lấy ra một nắm lông đen lẫn vàng, "Đây là lông tôi nhặt được từ người Đại Tráng, mọi người có thể dùng nó làm thành bản sao y chang nguyên hình thú nhân, đến lúc tặng cho họ, đảm bảo hù được họ luôn."
Người xem bắt đầu hứng thú, thì ra lông rụng cũng có thể dùng như vậy. Có người đã nhắm trúng bạn lữ của mình, đến lúc vuốt một trận cho đã tay rồi!
Đường Hoàn cũng không ngờ, thao tác này của cậu lại tạo ra một cơn sốt vuốt lông khắp nơi!
"Đại Tráng được tạo thành từ mấy bộ phận: đầu tròn như viên bi, thân hình giống quả trứng, chân dài, đuôi, và cả một bộ phận không thể miêu tả nữa."
Vừa dứt lời, Tông Hách lập tức giơ móng đánh cho một cái. Bộ phận "không thể miêu tả" là ý gì hả?!
Đường Hoàn quay đầu lại trấn an: "Con à, mấy chỗ khác có thể không làm, chứ trứng thì bắt buộc phải có, không thì mất cân đối lắm."
Tông Hách chỉ muốn đập chết cậu luôn.
Làn đạn tràn ngập: emmmm......
...... Tấm tắc.
...... Ừm......
Cả phòng chẳng ai nói gì thêm. Đường Hoàn nói cũng có lý đấy, nhưng nghe xong cứ thấy muốn cà khịa mà lại chẳng biết phải nói gì, nghẹn đến mức khó chịu ghê.
Đường Hoàn quan tâm nhắn nhủ: "Bị táo bón thì đi khám bác sĩ đi, đừng có nhịn, không khéo dễ phát sinh lỗi hệ thống đấy."
Người xem: Sao cái kiểu chủ livestream này lại có thể nổi tiếng nhỉ? Quá là phi logic luôn á!
Dỗ dành xong người xem, Đường Hoàn lại nghiêm túc giới thiệu với cả nhà: "Những bộ phận này sẽ được làm riêng ra, sau đó ráp lại với nhau. Rồi, bắt đầu luôn, mình bắt đầu từ phần đầu nhé. Đầu tiên là vuốt cho lông mượt, rồi cuốn lại. Các bạn muốn làm bé to cỡ nào thì cuốn to cỡ đó. Lưu ý là bên trong đừng cuốn quá lỏng, kinh nghiệm xương máu đấy, cuốn lỏng quá là làm xong nó rỗng bên trong, bóp cái là xẹp, các bạn không muốn làm ra cái đầu trông như hiện trường tai nạn giao thông đâu nhỉ."
Người xem tập trung xem hết sức, có người còn đùa: "Không ngờ tôi lại xem cái video làm đồ thủ công mà sắp mê mệt thế này."
"Học xong cái này là tôi có thể nói với mẹ tôi: Con là một nghệ nhân khéo tay rồi nha!"
"Im lặng đi, tập trung xem nè, xem xong rồi đi vuốt lông bạn lữ ngay!"
Đường Hoàn lại lấy ra một miếng xốp lớn, hai cây kim, đặt sẵn trên bàn:"Tôi cảm giác là sau khi tôi làm xong cái này, kiểu gì cũng sẽ có công ty tìm tới muốn hợp tác bản quyền cho xem. Lúc đó họ phát hành bộ nguyên liệu, các bạn có thể mua làm sẵn luôn. Ai muốn lấy dự án này cho công ty thì có thể tag tôi ở Weibo chính thức nha "
Lúc này, hệ thống nhảy dòng thông báo: VIP cấp tối cao · Ngoan Bảo Bảo Chế Tạo Số 1: "Tôi đến đây tiểu đệ ơi , Cho tôi, cho tôi, hợp tác vui vẻ nha moah moah "
Đường Hoàn nhướng mày: "Được rồi, dự án này lại bị anh cả bên công ty đồ chơi Ngoan Bảo Bảo nhận thầu rồi, mấy bạn sau này tìm họ mua nguyên liệu nha "
Cậu đặt phần lông đã cuộn lên miếng xốp, bắt đầu dùng kim chọc chọc chọc, chọc cho lông kết lại thành khối: "Đừng chọc mãi một chỗ, chỗ đó sẽ bị xẹp. Mấy cái này cần kiên nhẫn, cứ chọc đều, rồi dùng kim nhỏ chỉnh lại cho mượt, sau đó cắt tỉa viền một chút là xong. Đó, hình dáng cơ bản của đầu Đại Tráng đã hiện ra rồi đó."
Tông Hách hé mắt nhìn một cái, suýt nữa bị hình thù kia dọa cho mù mắt.
"Đây là tai nè, phải chọc hai cái tai!"
"Tiếp theo là phần thân, cùng nhau làm tiếp nhé!"
Làn đạn: "Làm cái này tức là cứ chọc chọc chọc hoài đó hả, tôi thấy tôi cũng làm được đó nha!"
"Cái máy nhà tôi chắc cũng làm được, cứ chọc hoài chọc hoài thôi mà."
"Tôi nghĩ chỉ cần một ngày là tôi có thể chọc ra bé con nhà tôi luôn!"
"Dễ mà, cứ chọc là được."
......
Đường Hoàn nghĩ bụng: Các người cứ chờ xem, không có kinh nghiệm thì không chỉ làm gãy kim đâu, còn tự đâm trúng tay mình nữa, làm ra cái đầu thì chẳng tròn, thân thì to nhỏ chẳng đều, tệ nhất là: xấu! Cực kỳ xấu! Nhìn xong muốn cay mắt!
Hy vọng sau khi họ làm xong sẽ không xảy ra chiến tranh gia đình.
Sau khi làm xong hết các bộ phận, Đường Hoàn bắt đầu lắp ráp: "Lắp ráp đơn giản lắm, chỉ cần chọc chúng nó dính vào nhau, giống như nãy giờ đó, cứ chọc chọc chọc."
Hình dạng của bé mèo nhỏ dần hiện ra, theo từng lần kim chọc của Đường Hoàn, càng lúc càng giống thật. Cậu gắn cặp mắt đã nhuộm màu vàng kim vào, đến lúc đó thì... giống không tưởng.
Đường Hoàn đặt bé mèo bằng vải nỉ lên đầu Đại Tráng, hỏi cả nhà: "Có phải giống hai cha con không nè?"
Người xem lúc này đã bị đôi tay tài hoa của Đường Hoàn chinh phục, thi nhau trầm trồ:
"Còn gì mà cậu không biết làm nữa vậy? Giống quá trời ơi! Như bản thu nhỏ luôn á!"
"Tôi cũng muốn học! Tôi sẽ làm nguyên bộ ảnh gia đình!"
"Ra bộ nguyên liệu đi! Khi nào bán ra thị trường vậy?!"
"Đường Đường khỏi cần lộ mặt luôn, chỉ dựa đôi tay này thôi cũng đủ nuôi thân rồi!"
"Cậu là bậc thầy điêu khắc hả? Sao cái gì cậu cũng biết vậy?!"
Đường Hoàn cười tít mắt: "Điêu khắc thì tôi không biết đâu, tôi chỉ biết làm đồ thủ công, làm mấy món đồ chơi nhỏ nhỏ thôi. Mà nói đi, các bạn có thấy thiếu thiếu cái gì không?"
Người xem đồng thanh: "Trứng trứng!!!"
Đường Hoàn áy náy nhìn chú mèo đang ngủ phía sau một cái: "Ừ ha, còn thiếu trứng trứng."
Tông Hách lập tức mở to mắt, bật dậy luôn, chỉ muốn vung móng đánh người, đúng là tìm đường chết mà!
"Bảo bối à, đừng giận mà, chuyện nhỏ xíu mà, giận làm gì," Đường Hoàn nhẹ nhàng vuốt lông hắn, từ đỉnh đầu vuốt xuống tận đuôi, "Chẳng lẽ em không muốn có trứng trứng sao? Bình thường giống đực đều có trứng trứng mà."
Tông Hách giận dữ nhe răng, dùng móng đập lên trán Đường Hoàn một cái, lông đuôi dựng đứng cả lên, nổi giận bốc khói!
Đường Hoàn chẳng sợ gì, kiên nhẫn dỗ dành: "Không muốn có trứng trứng hả, thôi được rồi, không làm nữa."
Câu này mà đụng vào tai một giống đực thú nhân bình thường thì đúng là chịu không nổi luôn á. Người yêu mà nói mình không có trứng trứng, giận hay không? Có điều, bắt hắn làm thì cũng vẫn giận y chang!
"Vậy nên, bộ phận này nhất định không thể thiếu." Đường Hoàn làm bộ nghiêm túc, ánh mắt thì giấu không nổi nụ cười gian tà. Mỗi ngày chọc chọc một quả trứng của Đại Tráng, cuộc sống đúng là đầy màu sắc.
Mặc cho Đại Tráng biểu cảm thế nào, Đường Hoàn đã bắt đầu vo lông làm thành quả cầu. Tông Hách cứng đờ cả người, nhìn đôi tay trắng trẻo linh hoạt của Đường Hoàn đang nhào nặn, tâm trạng cũng lộn tùng phèo theo, không biết đang nghĩ cái gì mà cả tai cũng đỏ bừng lên.
Ngay sau đó, Đường Hoàn đặt quả cầu lông nhỏ lên miếng xốp, cầm kim lên.
Tông Hách: !!!