Hoa trong hành lang rơi rớt lên ghế, Đường Hoàn dựa vào đó, tay đặt lên người Tông Hách, lúc có lúc không truyền dị năng chữa lành vào cơ thể anh, vừa làm vừa thấp giọng hỏi ngắt quãng: "Như vậy có đúng không? Có dễ chịu không? Anh có cảm giác gì không?"
Tông Hách ngồi bất động, khách quan bình luận: "Cần luyện thêm."
Đường Hoàn gật đầu, đồng tình nói: "Tôi vẫn chưa nắm rõ cách làm, phải luyện nhiều mới được."
Hai anh em sinh đôi lúc này đã biến lại thành hình người, ngồi cách đó không xa vừa ăn trái cây vừa nhìn trộm. Tề Tấn Trạch nhỏ giọng thì thầm "Vậy mà cũng chịu khó ghê, dị năng mới thức tỉnh, không có hệ thống hướng dẫn, căn bản là không có khả năng chữa trị được đâu."
Tề Tấn Ân điềm tĩnh nói: "Kệ đi, nguyên soái đã chỉ rồi mà."
"Anh ấy chỉ kiểu gì, anh không biết chắc? Anh ấy chẳng dạy cái gì hết, toàn bắt người ta tự cảm nhận, cảm nhận không ra thì bị ghét, thấy ngứa mắt là cho ăn đòn ngay. Cho ăn đòn để 'cảm nhận thể nghiệm' đó." Tề Tấn Trạch vừa nói vừa cảm thấy cả người đau nhức. Bị huấn luyện đặc biệt một trận là thân thể sẽ nhớ rất rõ, vừa thấy nguyên soái giơ tay lên là lập tức thấy như có bàn tay hổ đập ngay lên đầu.
Tề Tấn Ân cũng theo bản năng xoa vai mình, thấy nhức nhức.
Cuối cùng, hai anh em kết luận một câu: Có lẽ... là đang giở trò lưu manh.
Đàn ông đã kết hôn đúng là phiền phức, không hiểu nổi, cũng không dám hỏi.
Đường Hoàn luyện cả buổi, đến lúc toàn thân kiệt sức mới dừng lại. Cậu rất không hài lòng với biểu hiện của mình: "Không được, tôi phải luyện thêm nữa."
Tông Hách gật đầu: "Ừ, mai luyện tiếp."
Đường Hoàn nhận tách trà người hầu mang đến, uống một ngụm cho dịu, mệt mỏi nói: "Nay nghỉ một bữa. Hai đứa sinh đôi đều về rồi, mà Đại Tráng sao chưa thấy tới?"
Tông Hách cụp mắt, bình thản trả lời: "Chắc học hành không tốt, đang học bù."
Đường Hoàn bật cười: "Anh có thể đối xử với nó tử tế hơn chút được không?
Không phải chê nó tên quê, thì cũng móc mỉa chuyện nó học kém."
Tông Hách im lặng, không đáp. Đến cả áo choàng cũng không che giấu được sự kín tiếng ấy.
Đường Hoàn tựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn trời, than thở: "Lâu quá rồi, tôi nhớ nó muốn chết, cái đồ nhỏ vô lương tâm. Trước đây còn yếu ớt, ngày nào cũng phải ôm mới chịu, đến cả ăn cơm cũng phải dựa tôi đút. Giờ thì cứng cáp rồi, chạy nhảy khỏe như trâu, ba nó bệnh cũng chẳng thấy quay về liếc mắt nhìn một cái." Tâm tình của một "người cha góa vợ nuôi con" tuôn trào, đầy oán trách và nghẹn ngào.
Tông Hách vẫn im lặng, dáng người cứng đờ như tảng đá.
Sáng hôm sau, Đường Hoàn vừa mở mắt đã thấy Đại Tráng đang nằm ngay bên gối. Cậu lập tức tỉnh táo hẳn, mừng rỡ ôm lấy nó cọ cọ vào lớp lông mềm. Một vòng chưa gặp, nhóc con này lại lớn thêm, bế lên nặng trĩu tay, chắc cũng sắp nặng đến mười cân rồi.
Đường Hoàn ôm nó xuống giường: "Cục cưng của tôi, con tới từ khi nào vậy?"
Con mèo nhỏ trong lòng phát ra âm thanh bé xíu như kim chích: "Mới."
"Ai da , Đại Tráng của tôi biết nói thêm chữ mới rồi, càng ngày càng giỏi, giỏi lắm luôn!" Đường Hoàn xoa đầu nhóc mèo một cách hào phóng, chẳng tiếc lời khen, "Càng nói được nhiều chữ, Đại Tráng của tôi sớm muộn cũng sẽ có thể nói chuyện như người lớn."
Tông Hách đứng gần đó đã hiểu ngay , trong mắt Đường Hoàn, anh vẫn là một đứa trẻ chậm phát triển trí tuệ.
Đường Hoàn ôm mèo con nặng trĩu đi tới phòng trị liệu. Cửa chỉ khép hờ, trên giường chỉ có bộ quần áo của Tông Hách, người thì không thấy đâu.
Cậu bất an, bèn đi tìm bác Lâm: "Tông Hách đâu? Sáng sớm đã ra ngoài rồi hả?"
Bác Lâm nhìn con mèo trong tay cậu, cười tủm tỉm, đưa tay vuốt nhẹ lên đầu mèo con như hoài niệm: "Đúng rồi, sáng sớm đã được phó quan đưa đi rồi."
Đường Hoàn cúi đầu v**t v* Đại Tráng, lặng lẽ xoa lớp lông mượt như tơ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác nghi hoặc: Tại sao cứ mỗi lần Đại Tráng về, Tông Hách lại không có ở nhà? Bất kể giờ giấc ra sao, hễ có Đại Tráng là anh ta biến mất? Là cố ý tránh mặt, hay còn có lý do gì khác?
Đường Hoàn nhìn xuống con mèo đẹp đến mức bùng nổ trong tay, màu lông, ánh mắt , giống Tông Hách đến kỳ lạ, thậm chí ngay cả tính cách cũng y chang.
Trong đầu Đường Hoàn lóe lên một ý nghĩ, quay sang hỏi bác Lâm: "Bác Lâm, Đại Tráng thật sự không phải là con ruột của Tông Hách à? Nếu là thì tôi hoàn toàn sẵn lòng chấp nhận."
Mặt bác Lâm khựng lại một chút, nhìn sang Tông Hách đang đứng chết lặng, như thể vừa nghe thấy một trò đùa buồn cười, ông cố nhịn cười, giơ tay lên thề: "Lấy cái mạng già của tôi ra thề với ngài, thật sự không phải!"
Đường Hoàn gật đầu, hiểu rồi , không phải là không có mặt mũi để thừa nhận con riêng, mà là có lý do đặc biệt nào đó khiến Tông Hách và Đại Tráng không thể gặp nhau. Đừng nói với cậu đó là trùng hợp. Trên đời không có nhiều sự trùng hợp đến thế, nhất định là có ẩn tình. Còn là gì thì hiện tại cậu chưa nghĩ ra.
Đường Hoàn đè nén nghi ngờ trong lòng, hỏi tiếp: "Tông Hách lúc đi có ăn sáng không?"
Bác Lâm cười đáp: "Bên quân bộ có việc gấp, nguyên soái vội đi rồi, ăn ở quân bộ luôn."
"Vậy tối nay bác chuẩn bị thêm vài món ngon, chờ anh ấy về, cả nhà cùng ăn với Đại Tráng một bữa cơm."
Bác Lâm lập tức đồng ý: "Được, tôi sẽ chuẩn bị hết sức."
Đường Hoàn thấy ông nhận lời dứt khoát như vậy, trong lòng vừa mới nảy ra một ý nghĩ định làm gì đó... liền bị đè xuống ngay lập tức.
Sau bữa sáng, Đường Hoàn đặt Đại Tráng lên ban công, vừa chải lông vừa dỗ ngọt: "Tráng à, con xem con kìa, lại gầy đi, lại nhỏ nữa, nói cũng chẳng được mấy câu, ba cảm thấy con có thể hấp thụ được ánh sáng mà ba phát ra, một loại ánh sáng có thể giúp mèo con nhanh chóng biến thành... hổ đó nha!"
Thật ra Đường Hoàn cũng thấy mấy câu nói này hơi hoang đường kiểu "trung nhị", nhưng chẳng còn cách nào khác, đành cố nói sao cho phù hợp với chỉ số thông minh hiện tại của nhóc con này, mong là nó hiểu được chút gì đó.
Tông Hách dùng móng vuốt đỡ trán , Đường Hoàn đang nói chuyện với mình bằng ngữ điệu... dành cho trẻ thiểu năng!
Đường Hoàn vừa nghĩ trong đầu, lòng bàn tay đã hiện ra một quả cầu ánh sáng nhỏ, trông giống như một món đồ chơi lung linh đang được khoe ra:"Tráng à, con nhìn nè, có phải là rất vui không?"
Cậu vừa nghĩ thêm, quả cầu ánh sáng lại biến hoá đủ hình dạng khác nhau, đây là chiêu mới cậu vừa học được. Chữa bệnh cho người thì không thành, nhưng chơi mấy trò kiểu này thì cậu rành lắm.
Tông Hách phối hợp đưa móng vuốt ra đụng thử một cái , tinh thần lực của Đường Hoàn đúng là rất mạnh, dị năng chữa lành tinh khiết cực cao, vừa chạm vào đã cảm nhận được dòng ấm áp lan toả. Tông Hách không ngại đóng vai bạn đời hiền lành, chơi cùng trò gia đình. Anh đặt đầu lên lòng bàn tay Đường Hoàn, nhắm mắt hưởng thụ sự v**t v* dịu dàng, tạm thời bỏ qua chuyện cậu vừa coi anh là... trẻ chậm phát triển. Làm Đường Hoàn vui một chút là được rồi, mục đích chính là vậy.
Thật ra, cái dáng vẻ dịu dàng hiện giờ của Đường Hoàn, cùng với ánh mắt đầy yêu thương khi nhìn mình, Tông Hách lại thích vô cùng. Đáng tiếc, khi Đường Hoàn ở dạng người lại chẳng bao giờ có biểu cảm hay cử chỉ như vậy.
Lúc đó thì nghiêm túc, chẳng nũng nịu cũng chẳng làm nũng, khiến anh không khỏi thấy hụt hẫng.
Thấy nhóc con có vẻ rất thích, Đường Hoàn híp mắt, véo nhẹ tai của nó. Giờ nó đã lớn hơn chút, có thể nhìn ra điểm khác biệt , tai của Đại Tráng không giống mấy con mèo thông thường, tai nó tròn tròn hơn nhiều, cằm cũng không còn nhọn như lúc nhỏ, mặt ngày càng tròn, càng ngày càng giống... hổ con. Nhân lúc nhóc này còn nhỏ, còn chưa thoát khỏi lòng bàn tay mình, Đường Hoàn bất ngờ nhào tới, ôm chặt lấy hổ con đang tận hưởng, đè xuống xoa một trận đã đời. Sau này lớn rồi, chắc không xoa được nữa đâu.
Tông Hách trong lòng đầy vạch đen , làm gì mà đang yên đang lành đột nhiên b**n th** vậy! Nếu là con non bình thường, chắc đã bị anh doạ cho dựng hết lông lên rồi.
Thấy Đường Hoàn càng lúc càng quá tay, còn dùng cả cơ th,ể đè anh xuống không cho cử động, Tông Hách chịu hết nổi, nhe răng ra phản đối , xoa thì xoa đi, chứ cái kiểu áp đảo này là không ổn đâu!
Cảm nhận được nhóc con đang muốn vùng ra, Đường Hoàn càng cười gian, ôm chặt hơn: "Ba con hiện tại vẫn là ba con, nhưng sau này thì chưa chắc còn là ba nữa, nên lúc còn là ba thì con phải ngoan ngoãn gọi là ba đó!"
Tông Hách dựng tai lên, trong lòng thầm rủa Đường Hoàn , nói đâu ra nhiều "ba" dữ vậy, sau này chắc cũng định đè anh xuống ép gọi "ba" tiếp cho coi!
Mãi cho tới khi cậu xoa nhóc con đến mức biến thành một cục lông rối bù, Đường Hoàn mới chịu dừng tay. Cậu lại cẩn thận chải lông lại cho nhóc, mỗi lượt đều rất trân trọng. Con nít càng lớn thì cơ hội đến gần sẽ càng ít đi, vài năm nữa, khi nó hiểu chuyện, tự khắc sẽ giữ khoảng cách với cậu.
Tông Hách phát hiện cảm xúc của Đường Hoàn có gì đó sai sai, liền chủ động nhích lại gần, dụi dụi mặt cậu để an ủi. Loài người đúng là dễ xúc động, chẳng hiểu sao lại buồn. Sau này càng phải chăm cậu kỹ hơn, yếu quá, cái gì cũng yếu.
Đường Hoàn bắt đầu dùng dị năng để chải vuốt lại xương cốt cho hổ con, liên tục trị liệu, chữa đi chữa lại, sáng chữa chiều chữa, chẳng biết ngưng đúng lúc. May mà Đại Tráng cũng không từ chối ai bao giờ, biểu cảm còn rất hưởng thụ. Đường Hoàn thử biến dị năng thành hình dáng khác , một quả cầu ánh sáng rỗng ruột bao lấy nhóc con ,nhìn nhóc phát sáng lên như bóng đèn, cậu cười khoái chí, trông buồn cười chết đi được!
Tông Hách cũng thôi không chống cự nữa, để mặc Đường Hoàn muốn làm gì thì làm. Mãi cho đến khi qua giờ trưa, anh mới cảm thấy một điều kỳ lạ:sau khi được Đường Hoàn chữa, dị năng hạch trong thức hải không còn đau như trước. Điều này khiến anh hơi bất ngờ , chẳng lẽ tinh thần lực của Đường Hoàn tương đương với mình?
Bình thường, người có tinh thần lực thấp hơn mà trị liệu cho anh thì hiệu quả rất nhỏ, nếu không thì anh đã khỏi từ lâu rồi. Hôm nay còn chưa uống thuốc, chỉ bị Đường Hoàn "lăn lộn" vài lượt mà hiệu quả đã bằng lúc uống thuốc rồi. Mà quan trọng là , Đường Hoàn còn chẳng biết mình đang làm gì!
Ngay lúc Tông Hách đang hoài nghi thì Đường Hoàn bỗng nhiên gục đầu xuống, mặt đập thẳng lên bụng anh. Tông Hách bị đập kêu "ui" một tiếng, giật mình bật dậy, nâng mặt cậu lên nhìn. Thấy rõ tình hình, anh tức đến dựng hết lông: "Tên ngốc này!"
Nguyên soái đại nhân lại nâng cấp mức độ đánh giá sự "ngu ngốc" của bạn đời mình. Đường Hoàn vốn chẳng biết kiểm soát tinh thần lực, vừa rồi dùng hết sạch luôn, tiêu hao quá độ... nên ngủ gục luôn rồi!
Khi Đường Hoàn tỉnh dậy thì trời đã sẩm tố,i. Đại Tráng không còn ở đó, Tông Hách cũng chưa quay về. Cậu dụi mắt, hỏi bác Lâm đang ngồi bên cửa sổ chơi mấy bông hoa giả: "Tông Hách chưa về hả bác?"
Bác Lâm cười: "Phu nhân hôm nay là lần đầu tiên, tỉnh dậy xong không tìm tiểu thiếu gia, mà tìm nguyên soái trước."
Đường Hoàn sững người , hình như đúng thật là như vậy. Từ lúc nào mà Tông Hách lại có vị trí như thế trong lòng cậu rồi?