Lâm bá rót cho Đường Hoàn một ly nước ấm, giọng điệu hiền lành nói:"Nguyên soái vừa mới trở về tổng hành dinh, việc nhiều lắm, đêm nay chắc phải đến gần sáng mới về được, cậu đừng trông ngóng làm gì, tới bữa thì ăn, buồn ngủ thì cứ ngủ."
Đường Hoàn đón lấy ly nước: "Vậy còn Đại Tráng đâu? Cũng đi rồi hả?"
Lâm bá thấy cậu uống xong thì nhận lấy cái ly: "Nó đói bụng, đi kiếm gì ăn rồi."
"Thằng nhỏ này đúng là vô tâm vô phế, chỉ biết ăn thôi." Đường Hoàn cười khẽ chọc một câu, đưa tay với lấy cái máy truyền tin đặt trên bàn, nghĩ nghĩ một chút, vẫn là gửi cho Tông Hách một tin nhắn: "Cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, phải chú ý giữ sức, đừng để kiệt sức, nhớ ăn uống đầy đủ."
Rất nhanh, Tông Hách gửi lại cho cậu một cái: "Ừ, cậu cũng vậy."
Đường Hoàn mỉm cười, lúc này đúng là đang phục hồi, chẳng có gì lãng mạn cả.
Lâm bá đặt cái ly xuống, đóng cửa sổ lại: "Cậu tỉnh lại là tốt rồi, tôi đi xem tiểu thiếu gia một chút, đúng rồi, tối nay muốn ăn gì?"
"Ăn gì cũng được, nấu cháo đi, chừa lại cho Tông Hách một phần, chắc nửa đêm về sẽ đói."
Lâm bá vui vẻ đến nỗi mặt nhăn nheo hết cả ra: "Được được được, tôi đi chuẩn bị ngay."
Sau khi Lâm bá đi rồi, Đường Hoàn mở hệ thống ra, mấy hôm nay đám nhóc lông xù kia cậu vẫn chưa thả ra cho hít thở không khí chút nào, trong lòng có phần áy náy. Hôm nay lo chăm mỗi Đại Tráng, quên béng mấy đứa kia cũng cần được quan tâm.
Vừa click mở mục "Thú cưng đã mua" thì Đường Hoàn càng thêm cắn rứt.
Robbie với mấy anh em chuột hamster toàn là mấy đứa ham ăn, giờ cơm đã sạch bách, nước cũng hết veo, chỉ số cảm xúc từng trăm điểm giờ rớt còn có bốn mươi, sức khỏe cũng tụt xuống bảy mươi.
Cậu vội vàng bấm nút dọn vệ sinh, rồi tiêu điểm mua thêm cỏ cho thỏ, thức ăn cho chuột, nước sạch, tất cả đều cho vào. Mọi khi cho ăn là cả đám tranh nhau như vũ bão, mà hôm nay chẳng đứa nào động vào, chỉ uống một chút nước. Đường Hoàn thấy lạ, linh cảm có chuyện, bèn thả cả đám ra.
Cả giường toàn là thỏ với chuột hamster nằm lù lù một chỗ, ngoan ơi là ngoan, đến cả sức để nũng cũng không có.
Cậu cuống cuồng, chọc đứa này, nó nằm thườn ra không buồn nhúc nhích. Chọc đứa kia, cũng y chang. Đường Hoàn lo quá, không lẽ tụi nhỏ bị bệnh hết rồi?
Cậu bế Robbie lại gần ôm vào lòng, nghĩ thầm, mình chữa được thương cho người thì chắc cũng chữa được cho mấy con vật chứ? Thử xem sao!
Chậm rãi dùng năng lực trị thương lên Robbie, điều bất ngờ là năng lực này cũng có tác dụng với thỏ! Đường Hoàn vừa v**t v*, vừa ôm ấp, thêm cả trị liệu nữa, chỉ chốc lát sau Robbie đã ngóc đầu dậy, ôm lấy tay cậu làm nũng.
Đường Hoàn mỉm cười xoa đầu nó, đặt qua một bên, rồi lần lượt ôm hết mấy đứa còn lại lại gần, trị liệu từng con một, đúng là một đống lông xù béo ú
Cậu chữa hết cho cả bầy, rồi từng con một chải lông, dỗ cho chúng vui lên.
Đám thỏ con với chuột hamster quấn lấy cậu, mấy hôm không gặp, cứ sợ cậu không cần chúng nữa nên không đứa nào chịu rời đi.
Nhìn một giường toàn là mấy cục bột béo, Đường Hoàn không nhịn được chụp một tấm hình đăng lên Weibo.
Ăn Cơm Ngủ Dỗ Đại Tráng: Cơ thể mình hồi phục rồi, sắp tới sẽ được gặp lại mọi người, mấy đứa nhỏ cũng gửi lời chào đến mọi người nha
Bình luận: "Dễ thương quá trời quá đất a a a a a!!"
"Mẹ ơi không ổn rồi, tui thấy nguyên đám cục bông, lập tức cảm thấy thở không nổi, chắc tui thuộc dạng nếu không được v**t v* tụi lông xù là bệnh mất!!"
"Tuyệt vời quá! Cậu khỏe lại là tốt rồi, tụi này lo lắng muốn chết!"
"Chúc cậu mãi khỏe mạnh, vui vẻ, bình an nha!!"
"Ái chà , anh bên trên nói chuyện sao nghe ngọt dữ vậy trời"
...
Ngay khi Đường Hoàn nói mình không sao, phần bình luận rôm rả hơn hẳn ngày thường, còn có người chọc ghẹo: "Có nghiên cứu chỉ ra rằng thịt thỏ rất bổ, Đường Đường à, cậu có thể cân nhắc thử xem!"
"Nè nè! Ông trên kia là đồ ác quỷ đó hả?"
"Không được ăn Robbie! Cậu có thể ăn rau thơm mà!"
"Rau chân vịt cũng được, rau chân vịt béo hơn!"
"Mà nói chứ mấy người làm sao phân biệt được mấy con thỏ đó tên gì vậy? Toàn tên món ăn không hà!"
"Thật ra tui cũng không phân biệt nổi, chỉ có Robbie là to bự nên dễ nhận, chứ tụi kia thì... đứa nào cũng tròn vo, rau chân vịt cũng béo nốt!"
...
Ngay sau đó Đường Hoàn đăng thêm một clip động, trong đó thỏ sữa "Rau chân vịt" đang rượt theo củ cà rốt chạy vòng vòng, cư dân mạng lập tức bùng nổ: "Làm ơn đừng ăn Rau chân vịt! Rau chân vịt đáng yêu quá chừng!!"
Đường Hoàn tặc lưỡi mấy tiếng, đúng là một đám tiểu yêu quái biết biến hóa
Lâm bá sang phòng khám xem thử Tông Hách, người kia đã uống thuốc xong, đây là lần cuối cùng trị liệu bằng tinh thần lực. Quân y kê liều khá mạnh, Tông Hách mồ hôi lạnh đầm đìa, mặt trắng bệch, cắn răng chịu đựng không phát ra tiếng nào. Để tránh việc Đường Hoàn phải dùng năng lực trị thương cho mình, khiến cậu hao tổn tinh thần lực, hắn đã chủ động uống thuốc.
Lâm bá nhìn mà đau lòng, ngoài miệng lại trêu: "Cái bộ dạng này, nên để cậu nhà thấy mới phải. Đau thì phải rên lên, cho cậu ấy thương xót mới đúng. Cần gì phải trốn trong xó mà tự mình l**m vết thương như này?"
Tông Hách lườm lão một cái lạnh ngắt, nếu người khác dám nói vậy, hắn đã đá văng ra ngoài rồi.
Mặc dù là thế, Lâm bá vẫn giúp hắn lau mồ hôi: "Tôi già rồi, lắm lời cũng phải, nói đi nói lại chắc cậu không thích nghe. Nhưng mà tranh thủ lúc cậu nhà còn chưa nhận ra, thì nên thú thật đi, kẻo sau này chỉ còn cái ghế sofa để ngủ."
Tông Hách há miệng, đau đến hít vào một hơi lạnh, còn chưa kịp nói gì thì mồ hôi đã tuôn ra. Hắn biết rõ, lão già này cố tình canh đúng lúc hắn yếu nhất để trách mắng. Đường Hoàn bây giờ đã xem hắn như đứa con nít thiểu năng, giờ mà nhận mình chính là người đó thì chẳng phải càng mất mặt hơn sao? Hắn không cần sĩ diện nữa hả?
Lâm bá nói tiếp: "Cậu nhà không biết nhiều thứ đâu, nếu không phải vì vậy, với cái đầu thông minh của cậu ấy thì đã sớm đoán ra rồi. Cậu ấy không ngốc, chỉ là lười để ý thôi. Nhưng mà như vậy vẫn đã thấy nghi ngờ rồi, bởi vì từ đầu đến giờ, cậu với tiểu thiếu gia chưa từng xuất hiện cùng lúc."
Tông Hách mặt tối sầm lại, chờ thuốc ngấm xong hắn mới hít một hơi thật sâu, nghiến răng nói: "Tôi sẽ tìm cơ hội nói."
Lâm bá lắc đầu, tưởng lão già này bị lú lẫn chắc? Nghe mấy lời lấy lệ như vậy mà không hiểu à? Giới trẻ giờ chẳng nghe lời người già gì cả, không nghe thì cứ chờ mà ngủ ghế sofa đi. Lâm bá đã quyết rồi: sẽ đổi ghế sofa trong thư phòng thành loại thật êm.
Chờ đến khi tinh thần Tông Hách ổn định lại, Lâm bá thấy hắn lại biến về dạng nhỏ, nhịn cười không được, bế hắn lên đưa về cho Đường Hoàn. Trên đường còn nhẹ giọng dặn: "Tôi sẽ đổi ghế sofa cho cậu thành loại êm á, hoan nghênh chuyển hẳn vào thư phòng ở luôn."
Tông Hách nghiến răng: "Cảm ơn ông!"
"Khách sáo gì chứ." Ông già hí hửng chạy như bay, bước chân linh hoạt không tưởng.
Sau khi giao Tông Hách cho Đường Hoàn, Lâm bá nghiêm túc dặn dò: "Vừa rồi quân y đã kiểm tra tiểu thiếu gia rồi, tinh thần lực hồi phục hoàn toàn, từ giờ trở đi, là một bảo bối khỏe mạnh rồi, cậu nhớ cho ăn uống đủ đầy, sẽ lớn nhanh thôi."
Đường Hoàn mừng rỡ hôn lên trán tiểu bảo bối: "Tốt quá rồi! Khỏe là tốt rồi! Sau này là em bé khỏe mạnh, mau báo tin cho ba mẹ nó biết, để ba mẹ nó vui nữa."
Tông Hách nằm ườn ra, liếc mắt nhìn Lâm bá một cái, ánh mắt đầy cảnh cáo: cái hồn già kia, ông mà còn dám gọi "ba mẹ" lần nữa là tôi bẻ giò đấy!
Lâm bá đang cười thì mặt bỗng cứng lại, trong đầu lập tức đổi ý, thôi thì cái ghế sofa trong thư phòng... cứ để yên đấy, đừng thay nữa thì hơn.
Đường Hoàn ôm đứa nhỏ đang mềm oặt trong ngực, tay vuốt dọc sống lưng theo chiều lông, miệng lẩm bẩm: "Dạo này đúng là lớn nhanh thật, sau này còn lớn nhanh hơn nữa thì sao? Không biết có đủ dinh dưỡng không đây?
Mới có bao lâu đâu, người đã to gấp đôi rồi." Cậu bắt đầu lo lắng, "Lớn nhanh như vậy... có bị rụng lông loang lổ không ta?"
Tông Hách run run tai, có cảm giác chẳng lành chút nào!
Đường Hoàn cầm tai mèo lay nhẹ, kiên nhẫn giảng giải cho con cưng: "Rụng lông loang lổ là do mấy con mèo con lớn nhanh quá, thiếu chất, lông trụi từng mảng. Để ba mua cho con bình sữa, uống thêm sữa bột bổ sung canxi, cho xương chắc khỏe."
Tông Hách:!!!
Mà Đường Hoàn là kiểu người nghĩ gì là làm nấy, nhanh như sấm sét, mặc kệ Đại Tráng phản đối thế nào cũng không làm cậu lung lay. Cậu vẫn cố chấp lên mạng đặt thêm sữa bột canxi và bình sữa cho con. Đang tuổi lớn, chỉ cần là việc tốt cho sức khỏe của nó, cậu thà dùng bàn tay sắt để ép cũng không tiếc.
Mua hàng online giờ nhanh lắm, Đường Hoàn đặt hàng chưa tới hai tiếng là đã có người giao đến tận nhà.
Lúc sữa bột và bình sữa được đưa tới, cả nhà ai nấy đều sững sờ. Đồ cho trẻ sơ sinh? Đây là muốn nuôi con thật hả?
Lâm bá hào hứng chạy lại hỏi: "Hai người định có con à?"
Đường Hoàn mặt mơ mơ màng màng: "Hả?"
Ngay lúc đó, Tông Hách nhảy phắt lên bàn, quất một cái làm đống sữa bột trẻ em và bình sữa rớt lăn lóc xuống đất.
"Ai da!" Đường Hoàn vội vàng nhặt lên, giơ bình sữa lên xem, may quá, chưa bị vỡ. Cậu dỗ dành: "Tráng à, con không thích cái bình này hả? Ba chọn màu lam có hoa nhỏ cho con đấy, còn mua cả cái yếm viền ren hoa nhí fan limited cho con, nhìn tươi tắn lắm, con đeo vào rồi là nhãi con đẹp trai nhất cả thiên hà luôn đó!"
Nghe đến đây, Lâm bá mới hiểu vì sao Đường Hoàn mua sữa bột. Không có con thật, ông già lập tức cụp hứng, thất vọng quay người bỏ đi.
Đường Hoàn lúc này mới hiểu ra ông tưởng gì, cậu chẳng biết nên giải thích thế nào cho phải. Tông Hách còn chưa hoàn toàn phục hồi, dù muốn có con thì cũng phải chờ hắn khỏe hẳn đã. Hơn nữa hai người họ... đến giờ buổi tối vẫn còn nằm chung giường tám chuyện linh tinh là chính, tình cảm cũng chưa đến giai đoạn đó, có con lúc này... hình như hơi vô trách nhiệm với đứa trẻ?
Ngay lúc cậu còn đang phân tâm, Tông Hách đã xé cái yếm hồng nhạt thành từng mảnh vụn, lôi ra quăng qua quăng lại trên sàn nhà như thể đang trút giận.
"Cái trò con nít này, tôi không cần!"
Đường Hoàn trố mắt nhìn, lửa giận trong lòng còn chưa kịp bốc lên thì đã bị câu nói vừa rồi làm nghẹn lại: "Trời má ơi! Con biết nói nguyên câu luôn hả?
Còn nói có đầu đuôi đàng hoàng! Rõ nghĩa rõ ràng luôn!"
Cậu ôm lấy Đại Tráng, chạy như bay khắp nhà, kích động hét lên: "Lâm bá!
Đại Tráng biết nói nguyên câu rồi! Nó phát triển bình thường! Không bị tật gì hết! Không chậm phát triển!"
Tông Hách lấy móng ấn lên trán Đường Hoàn, suýt nữa thì muốn cào cậu một cái: "Ai chậm phát triển hả?"
Đường Hoàn vội xoa đầu dỗ dành: "Ngoan, sao mà chậm phát triển được, con thông minh nhất mà!"
Tông Hách hít sâu một hơi, lườm cậu lạnh lẽo, rồi nhảy khỏi vòng tay cậu, tính bỏ đi. Đường Hoàn vui vẻ bám theo sau mông hắn, với tâm trạng của một ông bố, dỗ dành rất kiên nhẫn: "Không thích màu hồng hả? Thì thôi bỏ đi cũng được! Con dùng dĩa uống cũng được, hay chén cũng được! Ba đổi cho con cái to hơn nha? Hay cho con cái chậu cơm?"
Tông Hách khựng lại, tai giật giật, rõ ràng sắp nổi khùng, quay đầu thấy Đường Hoàn đang cười toe toét nhìn mình, rốt cuộc không nỡ cào, giận dỗi vung đuôi bỏ chạy.
Nguyên soái đại nhân vô cùng bực bội, giận chính mình sao cứ không nỡ với ánh mắt tội nghiệp của Đường Hoàn, lần nào cũng mềm lòng, lần nào cũng bị chọc cho xù lông, vậy mà lần nào cũng muốn dỗ cậu vui, khổ nỗi làm hoài không dứt được!
Lâm bá vuốt râu, cảm khái sâu xa: "Đám nhóc bây giờ, tính tình thiệt khó chiều."
Đường Hoàn gật đầu: "Công nhận luôn!"
Trước khi ngủ, Đường Hoàn còn đang tìm Đại Tráng, trong lòng suy tính sau này con càng lớn thì không thể ngủ cùng giường nữa, chắc phải sắp xếp riêng một phòng nhỏ cho con ở kế bên.
Lâm bá cử một lính gác đến nói với Đường Hoàn: "Quản gia nói tiểu thiếu gia đã được cha mẹ đón về rồi, tinh thần lực cũng đã hồi phục, cha mẹ nó mừng lắm."
"Vậy à? Vậy thì tốt quá." Đường Hoàn mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn thấy hụt hẫng. Dù sao cũng không phải con mình sinh ra, nuôi thế nào cũng không thành con ruột được. Trong đầu cậu bỗng nảy ra một ý nghĩ, muốn lấy gien của Tông Hách... sinh ra một đứa nhóc giống hệt Đại Tráng!
Nghĩ đến đây, Đường Hoàn ôm trán, trời đất ơi, mình điên rồi sao?!
Cậu nằm trên giường chưa được bao lâu thì Tông Hách đã trở về. Đường Hoàn nheo mắt nhìn đồng hồ, Đại Tráng mới đi chưa tới nửa tiếng, lần nào Tông Hách quay về cũng không bao giờ quá nửa giờ.
"Anh lại không kịp ăn tối với Đại Tráng rồi, Lâm bá cũng không thể xếp hai người ở cùng nhau." Đường Hoàn nhìn nét mặt Tông Hách, muốn tìm xem có chút gì sơ hở không. Tiếc là, Tông Hách nếu đã không muốn thể hiện ra ngoài thì mặt hắn trơ như đá, không biểu cảm, không ánh mắt, không một chút sơ hở.
Tông Hách cởi áo khoác, nằm phịch xuống giường, ôm lấy Đường Hoàn, vùi đầu vào cổ cậu, lười biếng nói: "Để lần sau vậy."
Đường Hoàn lập tức đỏ mặt vì cái hành động đó, không thể tiếp tục truy hỏi nữa, hơi nghiêng cổ tránh hơi thở phả vào chỗ nhạy cảm: "Vậy... anh ăn tối chưa? Có muốn ăn cháo không?"
Tông Hách không hài lòng vì người trong lòng lại né tránh mình, siết tay ôm chặt hơn chút nữa: "Không ăn. Đang giận."
Trong mắt Đường Hoàn, dáng vẻ này chẳng khác nào một con mèo lớn bị uất ức đang tìm người dỗ dành, lòng lập tức mềm nhũn, ôm lấy cổ Tông Hách, đau lòng hỏi: "Ai chọc anh giận? Mình đi xử hắn luôn!"
Tông Hách không nhịn được, cắn lên vai Đường Hoàn một cái.
Cả người Đường Hoàn cứng đờ, tim đập chậm hẳn một nhịp, rồi sau đó là nhịp tim hoảng hốt tăng vọt, không biết nên phản ứng thế nào. Mèo cắn người là đang thể hiện tình cảm, nghĩa là nó cắn chủ nhân để bày tỏ sự ỷ lại và yêu thương... Vậy Tông Hách cắn cậu, là có ý gì đây? Đường Hoàn mặt đỏ bừng, dính người quá thể!
Tông Hách không hề ngại, lại cọ cọ mặt lên vai cậu, còn cắn thêm một cái nữa.
Nếu cái cắn đầu tiên là kiểu trêu ghẹo, thì cái thứ hai... hoàn toàn là vì mê mẩn cái cảm giác vừa rồi. Trong lòng như có một ngọn lửa, mà chỉ khi càng được sở hữu người trước mắt một cách sâu sắc hơn, ngọn lửa đó mới được dập tắt.