Đường Hoàn là người trưởng thành, lập tức nhận ra ý đồ của Tông Hách, trong lòng bỗng chốc căng lên như dây đàn.
"Tông Hách, tôi cảm thấy hiện tại anh không nên hành động gì đâu." Đường Hoàn rất nghiêm túc nói với Tông Hách, "Giờ anh chỉ nên nghỉ ngơi, ở trạng thái yên tĩnh ấy."
Tông Hách nghiêng người đè Đường Hoàn xuống, không cho cậu có đường lui. Giống như cách Đường Hoàn từng dùng khí thế áp đảo Đại Tráng, lần này Tông Hách cũng thành công chế ngự Đường Hoàn. Đôi mắt màu vàng kim ánh lên ánh nhìn đầy chiếm hữu, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, nghiêm túc nói: "Tôi muốn."
"Không, anh không muốn!" Đường Hoàn đưa tay che mắt Tông Hách lại. Bị ánh mắt đó nhìn chăm chú, cậu cảm thấy nguy hiểm tràn ngập, như thể giây sau sẽ bị mãnh thú nuốt chửng.
Có một kiểu "không muốn", là khi vợ anh cho rằng anh không được muốn!
Tông Hách hít sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh lại. Hắn hiểu rõ Đường Hoàn vẫn chưa sẵn sàng. Nếu làm tới, khả năng sẽ khiến cậu sợ hãi. Hơn nữa... Đường Hoàn đã từng có tiền án chạy trốn, còn dám đi cặp kè với trai lạ, chuyện này luôn là vết dao găm trong lòng nguyên soái đại nhân.
Hắn rúc đầu vào cổ Đường Hoàn, hít sâu mùi hương trên người cậu, dần dần đè nén cơn d*c v*ng xuống. Cuối cùng vẫn không cam lòng, để lại trên cổ cậu một dấu hôn thật sâu rồi mới bò dậy đi tắm.
Đường Hoàn đưa tay che cổ, tim đập như trống, cả vùng da chỗ đó cũng ửng đỏ. Trong lòng thầm thấy may mắn vì Tông Hách luôn bao dung cho sự tùy hứng của cậu, chưa từng ép buộc cậu làm điều mình không muốn. Nếu không, tối nay thật sự sẽ phải thực hiện "nghĩa vụ vợ chồng" mất rồi.
Tối đó, đúng thật là yên tĩnh. Tông Hách không đụng gì đến cậu. Đường Hoàn cũng không dám như mọi hôm trêu chọc "đại miêu" nữa, đành phải ngoan ngoãn mà ngủ. Sáng hôm sau, vì cảm động với sự kiềm chế của Tông Hách, cậu dậy sớm vào bếp, tự tay làm bữa sáng cho "vợ chồng son".
Thấy Tông Hách một hơi ăn hết mười cái bánh bao thịt, Đường Hoàn cực kỳ hài lòng, chống cằm, nheo mắt cười tít: "Trưa nay muốn ăn gì?"
Tông Hách không cần nghĩ ngợi: "Thịt!"
Đường Hoàn cạn lời. Cái ông anh này đúng là chung tình với thịt thật sự, khẩu vị suốt đời không đổi.
Tông Hách nuốt miếng bánh cuối cùng, thêm một câu: "Đừng luộc, hầm! Nhớ nêm muối."
"Anh ăn mặn vậy không sợ rụng lông hả?" Trong ý thức của Đường Hoàn, hổ thì vẫn là mèo thôi. "Mèo mà ăn mặn thì sẽ rụng lông đó, rồi thành hói đầu, còn hại thận nữa."
Tông Hách đầy oán niệm sửa lại: "Tôi không phải mèo, là hổ! Thận tôi có tốt không, tối qua chắc cậu rõ rồi, tiếc ghê."
Đường Hoàn lập tức ngồi ngay ngắn, áy náy đáp: "Được rồi, nghe anh. Hầm, và có muối."
Sau bữa sáng, Tông Hách rời đi đến quân bộ. Giờ thân thể hắn đã gần như hoàn toàn hồi phục, muốn nhanh chóng đạt trạng thái đỉnh cao thì phải bắt đầu luyện tập lại. Ở quân bộ có nhiều người đủ sức so tài với hắn, thực chiến vẫn là cách hiệu quả nhất để tìm lại cảm giác.
Buổi sáng Đường Hoàn không có việc gì, liền lên Weibo xem bình luận, chọn lọc mấy lời mời hợp tác từ phía chính phủ. Cậu cố tình tìm người đại diện của La Bỉnh Quận để nhắn tin, nhưng bên kia vẫn không trả lời. Đường Hoàn nghĩ bụng: "Coi bộ vụ làm ăn này xong rồi."
Lần cậu đột nhiên ngất xỉu chắc đã làm chậm trễ bên đó kha khá. Nếu bên kia thật sự muốn hợp tác, đã liên hệ lại từ lâu rồi, giờ đến một lời cũng không có.
Người muốn đặt mua nhà cây cho mèo thì lại đông đảo, tiếc là Đường Hoàn đều bán cho bên công ty đồ chơi Ngoan Bảo Bảo. Mà tài khoản chính thức của công ty Ngoan Bảo Bảo trên Weibo thì lại rất tích cực, đã mấy lần chủ động liên hệ với cậu. Họ thể hiện rõ thái độ muốn hợp tác lâu dài, vừa hỏi thăm sức khỏe, vừa hỏi về chất liệu nỉ lông thủ công. Đường Hoàn bị chọc cười: "Mỗi lần livestream đều thấy ông anh này vào xem, đúng là một con cáo tinh ranh!"
Nghĩ đi nghĩ lại, hai bên hợp tác cũng nhiều lần rồi, chi bằng trao đổi tài khoản liên lạc cho tiện về sau. Thế là cậu gửi ID liên hệ riêng của mình cho bên đó. Chẳng bao lâu sau, đối phương đã gửi lại một tin:"Chào cậu, tôi là giám đốc thiết kế của công ty đồ chơi Ngoan Bảo Bảo, tên tôi là Polick."
Đường Hoàn nhướng mày, pha lê xác hả? Ông anh này tên ngầu đấy.
Cậu lưu tên lại, trả lời: "Tôi là Đường Hoàn."
Pha lê xác: "Cậu khỏe rồi chứ? Nghe nói cậu bị bệnh, tôi lo tới mất ngủ hai ngày luôn đó."
Đường Hoàn: "Tôi khỏe rồi, đừng lo. Mấy mẫu thủ công từ nỉ lông tôi vẫn bán cho bên anh như thường."
Pha lê xác: "Thật tốt quá! Hay là tụi mình gặp nhau trên Tinh Võng đi, bàn kỹ hơn về hợp tác?"
Trong thế giới giả lập Tinh Võng, gần như giống hệt với đời thật. Có nhà hàng, quán trà, tiệm cà phê, shop quần áo và đủ loại nơi tiêu tiền. Mọi người có thể đi dạo, nếu thấy món gì ưng thì đặt hàng trực tiếp, ship tận nhà. Ngoài ra còn có thể dùng tinh thần thể để gặp mặt, dù hai người ở khác tinh cầu, chỉ cần đặt cùng điểm dịch chuyển là có thể gặp nhau trong tích tắc.
Đường Hoàn đồng ý, còn bỏ ra hai mươi tinh tệ mua một cái mặt nạ giả lập để đeo.
Ba phút sau, cả hai cùng dịch chuyển đến điểm hẹn. Đường Hoàn thấy một anh chàng tóc vàng, hơi mập mạp, đang vẫy tay liên tục với mình. Cậu đi lại, lịch sự chào: "Chào anh, tôi là Đường Hoàn."
"Tôi là Polick." Polick vừa thấy chiếc mặt nạ quen thuộc trên gương mặt cậu thì bật cười: "Cậu bàn chuyện làm ăn với tôi ở đây mà còn đeo cái mặt nạ giống hệt lúc livestream mèo, sợ tôi nhận ra cậu à?"
Đường Hoàn sờ mặt, xin lỗi nói: "Ngại quá, tôi xấu lắm."
Polick nhìn dáng người hoàn hảo, tỉ lệ cơ thể cân đối và làn da trắng như sữa của cậu, khẽ cười nhưng không vạch trần lời nói dối đó. Hai người tìm một quán ven đường ngồi xuống. Polick vui vẻ hỏi: "Cậu tính bán mấy tác phẩm từ nỉ lông đó với giá bao nhiêu?"
Đường Hoàn cười tít mắt, giơ hai ngón tay.
"Lần đầu gặp mặt mà cậu không thể để tôi giữ chút thể diện à? Hai trăm vạn là nhiều lắm đấy!" Polick cố gắng ép giá.
Đường Hoàn khẽ bật cười, giọng nói ôn hòa, nhịp điệu chậm rãi, đàm phán bình tĩnh: "Anh vừa gặp tôi đã muốn lấy luôn quyền chế tác và bản quyền sản phẩm từ nỉ lông, có phải vì tôi từng lỡ miệng nói trong livestream rằng mọi người có thể tìm bên anh để mua nguyên liệu? Tôi nghĩ, giờ chắc nhiều người đang hỏi anh bao giờ ra hàng rồi đúng không?"
Polick nhìn Đường Hoàn, mắt đầy phức tạp. Ngoại hình thì nhìn rõ là còn trẻ, nhưng nói chuyện lại rõ ràng, rành mạch, phân tích từng điểm một như người lăn lộn thương trường lâu năm. Polick không khỏi nghi ngờ: rốt cuộc Đường Hoàn là người thừa kế được đại gia tộc nào đào tạo ra?
"Tôi dám chắc, hai trăm vạn tuyệt đối không hề đắt. Tôi còn giúp anh quảng bá miễn phí trong lúc livestream, để anh có thể sản xuất và tung ra thị trường. Món này rất nhanh sẽ thành hàng bán chạy." Đường Hoàn ngừng lại một chút rồi cười nhàn nhạt, "Giống như lần trước bán cho bên anh nhà cây cho mèo, bên anh không phải cũng phát triển ra đủ mẫu mã đấy sao?
Đồ thủ công từ nỉ lông cũng vậy thôi, không chỉ dùng cho mèo, các loài khác cũng được, thậm chí là người."
Polick bắt đầu dao động.
Đường Hoàn nheo mắt, đầy tự tin: "Tôi đảm bảo món đồ từ nỉ lông này sẽ còn hot hơn cả nhà cây cho mèo. Tôi vẫn sẽ tiếp tục thiết kế sản phẩm mới, ưu tiên bán cho công ty anh. Dù anh bán có chạy thế nào, tôi cũng không tăng giá, càng không thu thêm phí phần trăm. Anh cũng thấy rồi đó, tôi làm đồ gì trong livestream cũng hot. Nếu anh không thấy phù hợp, cũng không sao, mình vẫn có thể hợp tác tiếp chuyện khác. Tôi sẽ đăng bán quyền chế tác trên Weibo, đấu giá công khai."
"Đừng mà! Bán cho người khác không bằng bán cho tôi, tôi đáng tin hơn, hai ta còn hợp tác bao nhiêu lần rồi đúng không?" Polick vừa nghe tới đấu giá liền quýnh lên, vội vàng đồng ý, "Không phải chỉ hai trăm vạn thôi sao?
Được! Người khác thì không, chứ cậu thì được!"
Polick lập tức mở hợp đồng, xem ra là đã chuẩn bị từ trước, chỉ chờ nói giá.
Ngay sau đó viết vào khoản hai trăm vạn, ký tên luôn. Đường Hoàn nhận lấy, xem kỹ nội dung, xác nhận không có vấn đề gì rồi cũng ký tên.
Lại có thêm hai trăm vạn vào tài khoản, tâm trạng Đường Hoàn tốt hẳn lên:"Về sau tụi mình hợp tác thường xuyên nha. Nếu tôi lại thiết kế bản vẽ mới, có thể bán luôn cho công ty anh. Loại sản phẩm lớn như hôm nay thì hai trăm vạn một bản, nhỏ hơn thì một trăm vạn một bản, tiền trao cháo múc, thấy ổn không?"
Polick đương nhiên là rất hài lòng. Công ty bên hắn đã xuất khẩu sản phẩm ra khắp các Đế quốc rồi, vài trăm vạn chẳng là gì. Một chi nhánh làm ăn hai ngày là kiếm ra. Giá mà Đường Hoàn đưa ra thật sự không cao. Hắn vốn tính ép giá để kiếm chút lời, tiếc là Đường Hoàn không để cho cơ hội nào cả.
Đường Hoàn hứa sẽ về viết đầy đủ phương pháp chế tác rồi gửi sau. Polick không nói thêm câu nào, lập tức chuyển khoản hai trăm vạn vào tài khoản của cậu. Đường Hoàn sau đó thoát khỏi mạng giả lập, nhìn qua số dư trong tài khoản của mình, trong lòng cực kỳ sảng khoái. Cậu cầm ly nước lên uống một ngụm, rồi gửi tin nhắn cho Tông Hách, khí thế ngút trời:"Gia nuôi anh!"
Rất lâu sau, Tông Hách mới trả lời lại một chữ: "Ừ."
Đường Hoàn hậm hực xì một tiếng, cái tên ngốc đại miêu này, chẳng biết nói mấy câu dễ nghe lấy lòng người ta gì cả. Rõ ràng thấy đó, ông đây có tiền! Ông đây còn có thể kiếm được tiền to!
Thấy thời gian vẫn còn sớm, chưa tới lúc nấu cơm trưa, Đường Hoàn lại mở hệ thống lên xem nhân khí tích lũy của mình. Lúc trước bị bệnh nên tích điểm chậm hẳn. Giờ nhìn lại, tích phân đã đủ để cậu "dụ dỗ" thêm mấy con mèo rồi.
Đường Hoàn quyết định triệu hồi một em mèo Ragdoll!
Phải là một đứa con gái đáng yêu!
Phải là em mèo biết làm nũng ngọt ngào!
Khi cô mèo Ragdoll đối xứng mặt lá phong, đôi mắt xanh đẹp như tiên, xuất hiện trước mặt cậu, Đường Hoàn cảm thấy trong lòng chỉ có một câu: Trưa nay còn ăn gì nữa trời? Hít mèo là đủ no rồi!
Cậu mua thẳng mèo trưởng thành, nặng gần hai chục ký, toàn thân lông dài mượt như lụa, vừa mềm vừa bồng, chạm vào là tan chảy. Đường Hoàn phấn khích gửi tin cho Tông Hách:"Tông Hách Tông Hách nhìn nè! Con gái tui nè! Tui vừa triệu hồi một đứa con gái! Sao lại có thể xinh đến thế này hả QAQ"
Tông Hách nhìn màn hình, thấy vẻ mặt si mê của Đường Hoàn đang ôm một con mèo nhỏ chưa từng thấy trên thế gian, cười ngu như đứa ngốc, nhìn thế nào cũng ngứa mắt. Hắn bực mình trả lời: "Hai ta không đẻ ra được loại con gái có nhan sắc này đâu!"
Đường Hoàn: Không quan trọng!
Tông Hách: Không quan trọng cái gì? Tôi không quan trọng hay con mình không quan trọng?
Đường Hoàn đã không còn tâm trạng để dỗ hắn, càng không rảnh để trả lời tin, bởi vì cô mèo con trước mặt thật sự quá đẹp! Chỉ có điều... hơi lạnh lùng một chút!
Bình thường mèo Ragdoll dính người lắm, mà con búp bê vải nhỏ này lại thân thiện với Đường Hoàn thôi, ôm thế nào cũng được, nhưng khi nhìn những con khác thì ánh mắt lại lạnh như băng.
Đường Hoàn nhìn dáng vẻ của mèo là biết ngay tính cách. Nhìn sơ là đoán ra liền: con bé này... chắc là kiểu nữ vương lạnh lùng đúng không?
Để kiểm chứng, cậu thả Kim Tiểu Bàn ra.
Nếu Kim Tiểu Bàn mà bị chị gái nhỏ đánh bay, vậy thì cậu đoán trúng phóc. Ba ba Đường lập tức tự tặng bản thân một điểm thông minh.
Lúc này nguyên soái đại nhân nhìn đồng hồ, cầm áo khoác lính đặt trên ghế, đứng dậy chuẩn bị đi. Trợ lý quân vụ vội chạy theo: "Nguyên soái, bước tiếp theo trong lịch trình của ngài là gì ạ?"
"Về nhà." Tông Hách mặt lạnh như tiền, chỉ để lại hai chữ rồi sải bước đi thẳng.
Trợ lý đứng tại chỗ ngơ ngác, cầm bản báo cáo đã chuẩn bị sẵn. Tuy mọi việc trong ngày đã được giải quyết xong, nhưng vị nguyên soái này vừa mới rảnh rỗi một chút đã lập tức phi thẳng về nhà. Có phải là cùng một người với cái vị từng ngủ luôn trong văn phòng kia không vậy?