Sau Khi Tôi Chạy Trốn, Bạn Đời Người Thực Vật Tức Giận Đến Mở Mắt

Chương 42

Người xem quá trời quá đất, La Bỉnh Quận là đại minh tinh thì khỏi cần bàn, fans đông khỏi đếm. Bao nhiêu người đang coi livestream bây giờ đều từng nghe hắn hát. La Bỉnh Quận vừa lên tiếng là đã "đập" vào tai rồi, người xem đâu có ngu, không chỉ một người nhận ra, mà là cả đám đều nghe ra. Hơn nữa giờ hắn còn đang chơi chung với Đường Hoàn, hai người lại theo dõi lẫn nhau trên Weibo, tuổi tác cũng xêm xêm, nghĩ là biết ngay, chắc chắn chơi thân rồi.

Còn một nhân vật nữa: Điên Cuồng Robbie. Không phải khoác lác đâu , cậu nhóc này đúng là bá chủ của game. Thậm chí trong giới game thủ chuyên nghiệp, cũng xếp được vào hàng "siêu cấp vương giả". Tuổi còn nhỏ xíu, mới 16! Có thể xem là người trẻ tuổi nhất trong số tất cả game thủ chuyên nghiệp hiện tại. Mà fans cũng không thiếu , toàn chị gái, mấy cô dì, thậm chí cánh đàn ông cũng mê. Tính tình lại kiểu chó săn nhỏ, sắc bén, hay khiêu khích, nhưng lại cực hút người.

Trong các giải đấu, game thủ có thể không lộ mặt để giữ bí mật, nhưng đã là đội trưởng thì bắt buộc phải giao tiếp. Mà Robbie chính là đội trưởng, khả năng điều binh khiển tướng như thiên phú, mở miệng ra chỉ huy là fans nhận ra ngay.

Số 4 trong đội là một nữ sinh, vừa nghe thấy giọng Đường Hoàn liền cười ha hả: "Anh trai nhỏ, em muốn biến thành giọng của La Bỉnh Quận, muốn mua 1.000 máy đổi giọng!"

Đường Hoàn bật cười: "Xin lỗi nha bé, vừa nãy có đứa ngốc mua mất một vạn cái rồi."

Đại ngốc La Bỉnh Quận trợn trắng mắt, giơ ngón giữa về phía Đường Hoàn!

Số 4 lại hỏi tiếp: "Còn có máy đổi giọng thành Đấu Chiến Thắng Phật không? Em muốn mua một vạn cái "

Đường Hoàn ngoáy tai: "Ai cơ?"

"La đang nói đó," La Bỉnh Quận không tính giấu diếm, sảng khoái nói luôn với Đường Hoàn: "Game ID là Đấu Chiến Thắng Phật, ai chơi game này đều biết. Thiếu niên thiên tài, cực giỏi chỉ huy, mỗi tháng dẫn team đánh trận ngàn người, đối phương chỉ cần thấy ID hắn là sợ run rồi."

Đường Hoàn: "Phụt!"

Phòng livestream lập tức nổ tung: "La! Bỉnh! Quận! Chính chủ a a a!!!"

"Quận ca đẹp trai vậy, chơi game chắc chắn cũng siêu cấp ngầu!"

"Đường Đường đừng có kéo cẳng nha!"

"Trời ơi tới mà coi, La Bỉnh Quận đang livestream trong phòng Đường Đường!!!"

"Không còn phát sóng thú cưng nữa mà là livestream chơi game???"

"Người còn lại dù chưa tự nhận, nhưng 90% chắc là Đấu Chiến Thắng Phật rồi!"

"Tổ tông ơi! Con trai tôi đang livestream chung với game thủ siêu sao!!"

...

Đường Hoàn nhìn phòng livestream ồn ào náo nhiệt, nhẹ nhàng gõ chữ trêu La Bỉnh Quận: "Cái Đấu Chiến Thắng Phật đó lợi hại dữ?"

La Bỉnh Quận: "Ngươi không biết mà còn dám gọi hắn chơi chung?"

Đường Hoàn: "Hồi trước hắn nói là game thủ chuyên nghiệp, bảo sẽ kéo ta bay, nên ta thử gọi xem."

La Bỉnh Quận: "Ngươi đúng là liều. Nó nhỏ tuổi lắm, mới có 16 thôi, mà làm đội trưởng, chỉ huy cực kỳ tốt. Ta coi mấy video giải đấu có nó, chiến thuật toàn bất ngờ, đoán không ra nổi. Với lại nó cực kỳ tàn nhẫn, thấy người là giết, không chừa một ai, kiểu có mất máu cũng phải kéo địch chết chung."

Đường Hoàn ngạc nhiên: "Mới 16 tuổi á? Vậy là bằng tuổi cặp song sinh của nhà Liệp Báo rồi, đứa nhỏ này không đi học sao?"

Có điều... cái tên này... Đường Hoàn vừa nghĩ tới đã muốn cười, đúng là kiểu "vô địch".

Vào game rồi, Đường Hoàn cười hì hì chọc Số 3: "Robbie đệ đệ, bảo vệ anh nha ~"

Thiếu niên ho một tiếng, lạnh lùng nói: "Lát nữa cứ bám theo tôi."

Đường Hoàn mắt sáng rỡ, cậu nhóc này thực sự mang lại cảm giác an toàn,đúng kiểu trai trẻ tự tin!

Nghĩ tới việc không phải ai xem livestream cũng thích coi chơi game, Đường Hoàn vốn không định phát sóng đâu, chỉ là muốn tìm người chơi cùng cho vui. Nhưng không ngờ, người xem ngày càng đông, fan của cả hai người kia cũng tràn vào. Để mọi người không buồn chán, Đường Hoàn thả hết đám thú cưng ra , mèo, thỏ, vẹt , đủ cả. Ba giống loài cùng nhau, nhìn thôi cũng thấy thú vị.

Cockatiel vẫn gian manh như thường, vừa thấy bầy mèo được thả ra thì né ngay. Thỏ giờ cũng to tướng, nó không đấu lại nổi, thế là leo lên vai Đường Hoàn ngồi, đung đưa cánh một cách đắc ý, ra dáng đại ca: Tao đứng trên vai Đường ba ba, ai dám đụng tới tao?

Oanh Lục liếc nó như thể đang nhìn một thằng khờ.

Các thú cưng khác thì đúng lịch trình: đứa thì ngủ, đứa ăn, đứa chạy nhảy, đứa l**m lông. Vài con mèo con thì rúc quanh Mộc Lan, chờ chị đẹp l**m lông cho, không khí vô cùng hài hòa.

Trò chơi bắt đầu, Cockatiel liền reo hò: "Anh trai nhỏ cố lên nha!" "Chị gái nhỏ cố lên nha!" "Mỹ nhân nhỏ cố lên nha!"

Đường Hoàn nghiêng đầu nhìn nó, Cockatiel liền dí mặt vào cọ cọ, sau đó hét lên: "Đối thủ ngu ngốc! Có ngon thì đánh tao nè!"

Phòng livestream tràn ngập biểu cảm : Cockatiel đúng là chuyên kéo thù hận giỏi nhất hệ!

Đường Hoàn trừng nó một cái: "Im đi, nói chuyện cho văn minh."

Cockatiel ngoan ngoãn dụi mặt vào má Đường Hoàn, tạm thời im miệng.

Nhưng làn đạn bắt đầu hùa theo Cockatiel:"Anh trai nhỏ cố lên nha!"

"Có ngon thì đánh tui đi!"

"Tui đứng ở đây nè, dám đánh không?"

"Chị gái nhỏ muaaaa"

...

Đường Hoàn dở khóc dở cười, cảm giác cả đám đều học theo Cockatiel làm trò.

Vào trận, Đường Hoàn biết mình chơi dở, liền theo sát Số 3. So với cậu nhóc, cấp độ của cậu chẳng khác nào... một nồi cháo trắng. Số 3 như sát thần, vừa vào trận đã băng băng giết địch, không tránh, không né, cứ nghe tiếng súng là lao tới. Đường Hoàn thì chỉ biết tìm chỗ núp, không lượm gì ngoài lựu đạn, đeo một cái ba lô đầy boom để hỗ trợ , dù cậu biết chắc bên kia chẳng cần.

Cockatiel thì phấn khích khỏi nói, ngồi trên vai Đường Hoàn la hét: "Có ngon thì đánh tao nè! Đánh đi, ngưu bức thì đánh tao đi!"

Làn đạn hưởng ứng: Có ngon thì đánh tao đi! Ngưu bức thì đánh tao a!

Không ai còn nghiêm túc được nữa.

Đường Hoàn chẳng hiểu mình sống sót kiểu gì, mà cuối cùng... lại thắng trận đầu tiên.

Ván thứ hai, Đấu Chiến Thắng Phật vẫn hệt như một sát thần, không nói nhiều, thấy là bắn, gặp là hạ. Một mình đối đầu nguyên một team địch.

Xong ván, cậu nhóc im lặng một chút rồi cười hỏi: "Anh vui không?"

Đường Hoàn vội đáp: "Dĩ nhiên là vui! Đây mới là chơi game nè!"

Cậu nhóc dõng dạc nói: "Đúng vậy, chơi game là để vui. Thua thì không vui. Muốn vui thì phải thắng."

Đường Hoàn hiểu ra , đứa nhỏ này là kiểu: "Tôi không thể thua!"

Ván thứ ba, cậu nhóc vẫn một mình dẫn đầu, kêu cả đội chạy theo sau: "Đi! Cho các người biết thế nào là 'gánh team ngược gà'!"

Đường Hoàn chơi chỉ vì vui, nên cười toe toe chạy theo.

Không hổ là game thủ chuyên nghiệp, xuống tay cực kỳ dứt khoát. Gặp là đánh, chẳng có tránh né gì cả. Cứ như thể... hắn là vua của bản đồ.

Phòng livestream ngày càng đông. Người xem bàn tán xôn xao: "Thì ra là game thủ thật, mà còn siêu cấp nữa! Trước cứ tưởng chém gió không à!"

Đường Hoàn tranh thủ liếc màn hình, đắc ý nói: "Fans tôi toàn cao thủ ẩn danh!"

Lời vừa dứt, rất rõ ràng có tiếng hừ lạnh từ bên tai nghe, cực kỳ ngạo nghễ.

Đường Hoàn cười cười, đeo tai nghe vào, tắt âm đội để người xem không nghe thấy cuộc nói chuyện. Rồi nhắn cho Điên Cuồng Robbie: Sao? Ai cũng biết cậu chơi nick phụ để đi tấu gà rồi đó nha.

Đối phương không nhắn lại, chỉ lạnh lùng nói qua voice: "Không sao, ai ngứa mắt thì cứ bắn tôi đi, ái ai ai."

Đường Hoàn giơ ngón cái: Tiểu huynh đệ ngầu quá!

Chốc sau, Robbie còn nói thêm: "Lát nữa thêm nick chính của tôi, rảnh tôi kéo anh chơi tiếp."

La Bỉnh Quận mở cửa sổ chat riêng, chỉ add Đường Hoàn và Robbie vào, hỏi: "Ngươi đeo tai nghe hả?"

Đường Hoàn nhắn: Cho tiện giao tiếp. Nhiều người xem vậy, lỡ đồng đội nói gì lỡ lời thì không hay. Hai người tụi mình là người nổi tiếng, cẩn thận vẫn hơn.

La Bỉnh Quận gật gù: "Vậy thì yên tâm rồi."

Đường Hoàn vừa định nói: Thấy chưa, ta nghĩ chu đáo mà thì đã nghe La thiên vương dùng cái giọng trầm ấm đủ làm người ta "mang thai tai" ngọt ngào nịnh nọt: "Cảm ơn ba ba đã kéo tôi , tiếp theo xin được tiếp tục được kéo ~~~"

Khóe miệng Đường Hoàn giật mạnh, chỉ muốn đá tên này ra khỏi phòng.

Mặt dày có giới hạn thôi chứ! Ai bảo quý tộc là nhã nhặn lịch sự hả? Tin cái gì chứ, đúng là lừa người!

Đường Hoàn cảm thấy, cái tên Đấu Chiến Thắng Phật chắc chắn không phải ngẫu nhiên, đứa nhỏ kia nhất định cũng là người từ Địa Cầu, biết truyền thuyết Hầu Ca, nên mới đặt tên vậy. Đường Hoàn dở khóc dở cười nói: "Tiểu La bối, đừng nghe hắn xàm, hắn đang trêu chọc ngươi đó."

Số 3 cười khẽ, lạnh lùng nói: "Không sao, Số 2 đừng sợ, ba ba gánh ngươi, bên kia là... bá bá của ngươi."

La Bỉnh Quận im lặng một chút, nghiến răng: "Được thôi, ba ba!"

Đường Hoàn: "......"

Hai người ngầu thật, vậy hai người lên trước đi!

Hợp với kiểu đánh sáu trận liền tù tì, Điên Cuồng Robbie cứ vào là đánh, trận nào cũng đánh, Đường Hoàn với La Bỉnh Quận cứ thế chạy theo sau, tích điểm tăng vèo vèo.

Bên cạnh Đường Hoàn giờ đã vây kín mèo với thỏ, còn có mấy đứa đang đi vòng vòng, cả nhà toàn là lông xù xù chen chúc. Vài con mèo to ôm mấy con mèo nhỏ l**m lông, có con mèo con còn ghé luôn lên người mèo lớn ngủ, rõ ràng không cùng huyết thống mà sống chung vẫn hòa thuận. Đường Hoàn tranh thủ lúc đó liếc mắt nhìn đạn bay, bình luận thì ít, mà người xem thì chẳng hề vơi.

Cậu tò mò hỏi: "Sao mấy người không ai nói gì hết vậy?"

Đạn bay: "Hư! Im lặng đi, đang xem mèo."

"Đang yên tĩnh cảm nhận cảm giác lông bụng con thỏ."

"Nói chuyện làm hỏng cảm giác, tụi tui chỉ muốn xem mèo."

"Im lặng đi, Đường Đường câm mồm!"

"Tôi đang coi mèo."

"Coi thỏ, không cần nói."

Đường Hoàn bật cười khẽ: "Mấy người ghê ghê, không có tôi mà cũng coi lâu được vậy."

Người xem bực bội: "Ai bảo cậu không lộ mặt, tụi tôi biết coi gì?!"

"Rất nhiều người nói cậu đẹp trai, rất nhiều người từng thấy rồi, mà không có hình, không bằng chứng, tức muốn chết!"

"Tôi tạc mao, tôi thật sự tạc mao, tạc mao tới mức tự mình cũng thấy ghê!"

...

Đường Hoàn lắc đầu, giả vờ ngầu ngầu, tiếp tục theo đồng đội chơi game.

Người xem spam một đống biểu cảm muốn khóc, la hét đòi kéo Đường Hoàn vào danh sách đen, đáng tiếc, cậu vẫn giả bộ không thấy, chẳng buồn để ý tới ai.

Chơi thêm năm trận nữa, Đường Hoàn thấy điểm số của mình vèo vèo tăng lên, thứ hạng cũng lên theo, liền meo meo một tiếng với chú La Bỉnh Quận: "Chúng ta đúng là vua ăn hên!"

La Bỉnh Quận: "Đánh kiểu này hoài chán, chẳng có chút cảm giác thử thách nào."

Đường Hoàn: "Ha ha! Không phải lúc bị đánh gọi ba ba luôn sao?"

La Bỉnh Quận nghẹn họng, nhận ra đúng là cậu với Đường Hoàn hợp tính thật. Mới gặp nhau có một lần mà giờ đã bị cậu bắt nạt tới nơi, cái miệng này cũng sắc sảo thật.

Bên này thì lập đội chơi game, bên kia người xem thì vừa xem game vừa xem mấy bé thú cưng dễ thương. Lần livestream này đúng kiểu "người chơi cứ chơi, người xem cứ xem". Trên đường có hai người bận việc off giữa chừng, Đường Hoàn liền gọi thêm hai người khác vào phòng stream. "Đấu Chiến Thắng Phật" - một cậu nhóc nhỏ tuổi - cũng vào và bắt đầu tham gia lên kế hoạch chiến thuật, vòng vèo, chặn đường, tìm người hỗ trợ, từng bước đánh bại đối thủ. Đường Hoàn ngày càng thấy, cậu nhóc này có khiếu chỉ huy thật sự. Tuy game không giống chiến đấu thật, nhưng hiệu quả thì gần như nhau. Cậu thắc mắc sao đứa nhỏ này lại không đi học, ngày nào cũng chơi game. Không lẽ nhà không có tiền?

Ý nghĩ vừa lóe lên, cậu liền chụp lại đoạn video, định gửi cho Tông Hách xem thử. Nếu đúng là nhân tài, thì gửi nhóc này vào trường quân đội. Nếu không có tiền học, cậu sẵn lòng bỏ học phí.

Chơi đến tận trưa, Đường Hoàn nhìn đồng hồ đã 11 giờ rưỡi, bèn đề nghị:"Mấy anh em, tụi mình nghỉ chút được không, off xuống ăn cơm?

Vừa chơi game cho vui đầu óc, nhưng đừng để nghiện hại thân, sắp xếp thời gian hợp lý mới là sống văn minh. Chúng ta phải chơi game một cách lành mạnh."

Đạn bay toàn cười ha ha, bảo cậu khuyên người như đang đọc thơ, thuận miệng mà ra!

Đánh tới giờ thì ai cũng mệt, lần lượt off hết. Đường Hoàn lúc này mới nhắn riêng cho Điên Cuồng Robbie: "Này nhóc, cho tôi xin kết bạn được không?"

Điên Cuồng Robbie: "Được chứ, sau này có ai bắt nạt cậu thì gọi tôi, tôi trả thù giùm!"

Đường Hoàn cười, thằng nhóc này cũng nhiệt tình ghê.

Kết bạn xong, Đường Hoàn cũng thoát game, nói với La Bỉnh Quận: "Tôi đi ăn cơm đây, ăn xong ngủ luôn, chiều không chơi nữa."

La Bỉnh Quận: "Cậu đưa tôi info thằng nhóc đó đi, tôi đi tìm 'ba nhỏ' của tôi dắt tôi chơi."

Đường Hoàn: "Từ Mễ mà biết chắc b*p ch*t ông luôn á!"

La Bỉnh Quận: "Ờ."

Đường Hoàn cạn lời. Nghĩ tới gương mặt nghiêm túc của thằng bạn mình lại đi với kiểu người vô tổ chức như La Bỉnh Quận, cảm giác sai quá mức khiến cậu muốn nhức đầu.

Không thèm để ý tên thiểu năng đó nữa, Đường Hoàn gửi video game cho Tông Hách: "Ông ơi, thằng nhóc này mới 16 tuổi, ông xem nó có tố chất chỉ huy không?"

Tông Hách: "Ông ơi."

Đường Hoàn: "?"

Tông Hách: "Lại ông ơi."

Đường Hoàn: "Xí!"

Cậu gọi "ông ơi" đâu phải kiểu đó, đừng có mà "ông ơi" kiểu lầy vậy chứ! Đường Hoàn lười trả lời nữa, đúng là dính chặt như cao su!

Tông Hách cũng mệt tim, vừa mở lời thì bị chửi, đáp lại thì bị ghét, nuôi con người đúng là mệt thật!

Đường Hoàn tắt luôn cuộc trò chuyện, quay sang hỏi người xem livestream:"Mấy người còn xem không đó, cả buổi sáng rồi."

Người xem thấy cậu định off, thi nhau ném quà: "Coi, coi tiếp, đừng off!"

Đường Hoàn thấy quà tặng, nheo mắt lại cười nói: "Vậy coi tiếp nha, để tôi cho mấy bé ăn cơm." Giờ cậu đang nuôi cả đàn thú, thấy tiền là sáng mắt.

Cậu vào bếp cắt thịt cho mấy bé mèo, cho lên bếp nấu, rồi cắt rau bỏ vào mâm, phần rau đỉnh cao dành cho mấy bé thỏ. Đám nhỏ này không được ăn nhiều rau, dễ bị tiêu chảy, rau chỉ được coi là đồ ăn vặt thôi. Vừa thấy đồ ăn là đám thỏ nhào vô giành, nhất là Robbie, chẳng biết mình béo tới cỡ nào, không có chút ý thức nào luôn. Nó lấy mông đẩy bạn mình ra, dùng chân ôm mấy củ cà rốt, hí hửng gặm lia lịa.

Đường Hoàn xách Robbie lên, trong ánh mắt đầy tuyệt vọng của nó, lần lượt lôi từng củ cà rốt ra khỏi tay nó, đặt lại vào mâm, mỗi con một củ. Ánh mắt Robbie càng lúc càng u buồn, dù là thỏ, ánh mắt lại biểu cảm rõ như người. Đường Hoàn suýt không nỡ lòng nào, đứa nhỏ này không lẽ cũng sắp thành tinh? Sao mà khôn dữ vậy, y như kiểu đau lòng thật sự luôn!

Người xem cũng hùa theo: "Cho nó ăn hết đi! Cũng chỉ là củ cà rốt mà!"

"Đường ba ba dừng tay! Cho Robbie ăn đi! Tiền mua cà rốt để tui lo!"

"Cứu lấy đứa nhỏ đi, nó nhìn tuyệt vọng quá rồi!"

Robbie trong lòng gào thét: "Của tui hết! Của tui hết!! Dừng tay ngay!!!"

Không, có khi Robbie đang nghĩ: "Ba tui điên rồi, ông ấy định bỏ đói tui!"

...

Đường Hoàn bật cười, kiên nhẫn giải thích với mọi người: "Ăn nhiều là tiêu chảy đó, một củ là đủ rồi, đừng vì tham ăn mà bỏ sức khỏe."

Có người xem còn nói: "Vì đồ ăn, tôi chấp nhận chết!"

Mặt khác người xem liên tục thả tim cho cậu, chỉ trong chớp mắt đã khiến dòng bình luận của cậu nhuộm đỏ, lơ lửng ở đỉnh bảng như một huyền thoại. Thật là anh hùng, không sợ chết, đúng chuẩn đàn ông đích thực!

Lũ mèo thấy mấy con thỏ được cho ăn mà mình thì không được gì, lập tức phản ứng. Đứa nào đứa nấy đều tỏ vẻ uất ức, toàn là những kẻ ganh tỵ

chính hiệu. Nhìn thấy Đường Hoàn đút cho đám thỏ mà chẳng thèm ngó ngàng gì đến tụi nó, liền có con nằm bẹp xuống ăn vạ, có con ôm chân cậu, còn có nhóc nhỏ toan trèo lên người cậu, cả đám như thể nổi loạn tập thể.

Mèo mèo mèo, ngay cả Mộc Lan cũng nhìn Đường Hoàn bằng ánh mắt đầy khó chịu, cái biểu cảm đó như đang hỏi: "Em còn là tiểu bảo bối của anh nữa không đây?"

Đường Hoàn vội vàng bế Mộc Lan vào lòng, chú mèo đực nhỏ có thể đứng bằng hai chân sau, trước tiên phải dỗ dành bé gái cái đã: "Cơm đang trong nồi đó, đợi năm phút nữa thôi."

Lũ mèo không hiểu "năm phút" là bao lâu, vẫn cứ bám riết lấy chân Đường Hoàn mà mèo mèo mèo không dứt. Kim Tiểu Bàn còn ngầu hơn, thản nhiên ngồi ngay trên cái bát đựng đồ ăn của thỏ, ai cũng không đẩy nó đi được.

Béo, đúng là một lợi thế không thể xem thường!

Robbie chỉ muốn đập nó một trận, tức đến mức phì phì phì.

Vừa nghe thấy gia tộc mình bị phì phì, mấy con mèo khác cũng không chịu để yên nữa, mặc kệ Kim Tiểu Bàn đúng hay sai, tụi nó lập tức nhảy vào bênh vực người nhà. Đường Hoàn nhanh chóng can thiệp, nghiêm mặt nói:"Không được đánh nhau!"

Tất cả đám mèo con ngay lập tức như mấy đứa trẻ mẫu giáo gặp phải cô giáo nghiêm khắc, lập tức im re. Ba Đường nghiêm túc vẫn rất có sức trấn áp!

Đường Hoàn ôm một lượt gần chục đứa trong vòng tay, dưới ánh mắt vừa ghen tỵ vừa hâm mộ của người xem, cậu hôn từng đứa một, dỗ dành: "Thịt sắp chín rồi, ai cũng có phần, đừng quậy nữa. Không được đánh nhau với mấy đứa thỏ con, tụi nó sao mà đấu lại tụi con được? Bắt nạt kẻ yếu là không tốt."

Người xem cảm động đến phát khóc, thi nhau ném tiền cho Đường Hoàn:"Mua thịt cho bọn nhỏ đi!"

"Mua đồ ăn cho đám thỏ con nữa!"

"Cockatiel còn đang đói kìa! Ba Đường nhìn cái đầu Cockatiel một cái coi!"

"Oanh Lục ăn lẹ như vậy, cũng cần phải ăn nhiều thêm! Mau bắn tiền mua cám cho chim!"

Đường Hoàn vừa cười vừa nhéo cái móng nhỏ mềm mại của mèo mễ: "Các bé dễ thương cảm ơn các ba các mẹ đã cho tiền mua thịt nha! Cockatiel nó đã ăn no trước khi bay ra lần hai rồi, ăn nữa là no căng luôn đó."

Chỉ một câu như vậy thôi mà người xem phát cuồng lên, ném thưởng như điên. Đường Hoàn âm thầm lè lưỡi, ngày thường không thấy ai ném tiền hào phóng như vậy, cậu livestream cả buổi cũng không bằng một cái vẫy móng của mèo.

Cockatiel nhởn nhơ cùng Oanh Lục cắn hạt dưa, chỉ cần Đường Hoàn và đám mèo còn ở cạnh nhau là nó không chịu bay xuống. Cho tới giờ vẫn còn đắm chìm trong bóng ma bị Đại Tráng đập một phát, không tài nào quên được.

Sau khi thịt được nấu chín, Quý Ngạn cắt nhỏ, để nguội, rồi bưng lên, im lặng không nói một lời mà múc cơm cho đám lông nhỏ. Đám thỏ con ăn tạp, thấy thịt là nhảy vô ăn liền, chẳng chút khách sáo. Đám mèo vừa mới được dỗ yên thì lại nổi giận xù lông lên, giành ăn còn dữ hơn nữa. Sắp sửa đánh nhau giữa các giống loài rồi phải không? Thấy chiến tranh mèo,thỏ sắp nổ ra, Đường Hoàn vội vàng thu dọn phần ăn còn lại của tụi thỏ con.

Người xem thấy một người lạ như Quý Ngạn xuất hiện, lập tức đổi mục tiêu, bắt đầu trêu chọc anh: "Tiểu ca ca đẹp trai quá trời, có người yêu chưa?"

"Anh tên gì vậy, có bạn gái không?"

"Anh là ai thế? Có quan hệ gì với Đường Đường?"

"Tiểu ca ca ơi, tám chuyện đi?"

......

Đường Hoàn khí thế bừng bừng, che chắn tiểu tùy tùng của mình: "Các người sao da mặt dày vậy hả? Nói trước rồi mà, người này là muốn sống với tôi cả đời, giống như tiểu vợ nhỏ của tôi đó, ai cũng không được tơ tưởng!"

Mặt Quý Ngạn ngay lập tức đỏ bừng như gấc, liếc nhìn ra cửa một cái, há miệng muốn nói gì đó rồi lại thôi, không dám mở lời.

Đường Hoàn nhướng mày nhìn hắn, ra hiệu: Đừng sợ, tụi họ da mặt dày thì em còn phải dày hơn tụi họ nữa!

Đúng lúc đó, từ ngoài cửa vang lên một giọng nói không vui: "Tiểu vợ nhỏ?"

Tim Đường Hoàn như rơi một nhịp, hoảng hốt quay lại nhìn, Tông Hách đang đứng ở cửa, mặt mày âm trầm nhìn chằm chằm cậu.

Lần này tới lượt Đường Hoàn suýt khóc: "Cái đó... Em nói đùa thôi mà, ha hả..."

Tông Hách nghiến răng, chuyện nói đùa mà lại lôi ra "tiểu vợ nhỏ" là muốn làm loạn sao, "Anh đang đợi em trong phòng, em vào mà giải thích cho rõ ràng."

Nói xong, Tông Hách để lại cho Đường Hoàn một bóng lưng cứng như thép, quay người vào phòng. Ý rõ ràng: Không giải thích tử tế thì đừng hòng yên ổn!

Đường Hoàn mặt mày 囧 hết cỡ, rõ ràng chỉ là nói đùa thôi mà, đến giấm này cũng ăn được à? Đại miêu cũng hóa thành chanh tinh rồi sao? Cậu vẫy tay với Quý Ngạn, ra hiệu giao cho cậu đó, lo mà cho tụi nhỏ ăn no đi.

Người xem thấy Đường Hoàn đi ra ngoài, liền ném tiền thưởng rầm rầm: "Tự tìm đường chết, bị vồ sau màn, Đường Đường rốt cuộc sẽ gặp phải gì đây?"

"Ủa, sao cảm giác giọng nói khi nãy quen quen?"

"Quen chỗ nào? Không nghe ra gì luôn."

"Thật ra vẫn là muốn biết quan hệ giữa Đường Đường với Nguyên soái Tông Hách là gì?!"

"Còn phải hỏi sao, nhiều dấu hiệu rõ ràng rồi, Đường Đường chính là vợ của vị nguyên soái thần bí kia!"

"Tôi không tin! Không tin không tin không tin!!"

"Đường Đường từng nói bạn đời của cậu phải ngồi xe lăn, bệnh tình rất nặng! Nguyên soái sao mà ngồi xe lăn được, lúc đó còn đang về Đế Tinh mà, rõ ràng tự mình đi bộ về luôn! Có chứng cứ đàng hoàng!"

Mọi người xem ảnh xong cũng không thể phản bác, Tông Hách đứng thẳng tắp, thế nào cũng không giống người từng ngồi xe lăn, điểm này thấy sai sai, quan hệ giữa Đường Hoàn và Tông Hách rốt cuộc là gì, ai cũng mơ hồ.

Mọi người cùng nhau suy đoán, có người đầu óc bay cao, ID còn gắn mác biên tập tiểu thuyết mạng, liền nói: Đường Đường chắc là bạn đời của một sĩ quan dưới quyền Tông Hách, người đó bị thương, nên nguyên soái mới đưa cả hai về nhà chăm sóc.

Vậy thì mọi thứ đều hợp lý! Một phần người trong phòng vỗ tay rào rào: Nói chuẩn luôn!

Còn có người thông minh thì chỉ xem không nói, ha hả, các người vui là được rồi.

Lúc này, Đường Hoàn đã quay lại phòng ngủ, thấy Tông Hách đang thay đồ ở tủ quần áo. Vẫn là áo sơ mi trắng chỉnh tề như mọi ngày. Đường Hoàn đóng cửa lại, dựa vào cửa nhìn anh thay đồ xong mới nói: "Em mua cho anh mấy bộ đồ ở nhà cho thoải mái nha, ngày nào cũng mặc quân phục, anh không mệt sao?"

Tông Hách thay đồ xong, ngồi xuống ghế, mặt không vui hỏi lại: "Em mua đồ cho anh, vậy là anh phải tha thứ em sao?"

Đường Hoàn bĩu môi một tiếng, chuyện này là đang so đo phân cao thấp à, dỗ kiểu đó không ăn thua sao? Dạy mèo cũng phải có chiến lược, không thể chiều hoài được, nếu không là tụi nó leo đầu ngay. Cậu thong thả đi đến, ngồi phịch lên đùi Tông Hách, giơ tay ôm cổ anh thật chặt, không hài lòng hỏi ngược lại: "Vậy anh muốn sao? Đến nói giỡn cũng không được, anh tính hóa trời luôn rồi à?"

Bình Luận (0)
Comment