Vốn dĩ là định đi gây rối người ta, kết quả ngược lại bị người ta gây rối, Tông Hách thật không ngờ giữa hai vợ chồng lại có thể xảy ra kiểu tình huống như vậy, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Đường Hoàn nhẹ nhàng xoa xoa đầu đại miêu, rộng lượng dỗ dành: "Sau này đừng có nóng tính như vậy nữa, cứ động tí là ghen, người ta lại tưởng anh là tinh chanh chính hiệu đó."
Tông Hách nhìn cậu cứ nói liên tục ngay trước mặt mình, nói câu nào cũng nghe có lý, đành im luôn không cãi, chỉ ôm eo Đường Hoàn kéo cậu vào lòng, giọng đầy uất ức: "Anh muốn nhiều hơn, nhưng em không cho."
Đường Hoàn mím môi, mặt cũng đỏ dần lên. Ánh mắt của nguyên soái đại nhân quá rõ ràng, cả sự ấm ức cũng hiện ra rành rành. Trước kia còn có thể lấy lý do sức khỏe không tốt để từ chối thân mật, giờ người ta khỏe mạnh vạm vỡ thế kia, mà cậu vẫn cứ né tránh chuyện làm nghĩa vụ vợ chồng thì...
Đường Hoàn cũng cảm thấy mình thật là không phải.
Tông Hách đang chờ, đợi Đường Hoàn cho anh một lời khẳng định. Mà tính cách của Đường Hoàn thì lại kiểu nửa vời, không rõ ràng, không ép thì chẳng bao giờ chịu tự mình bước ra khỏi cái vòng nhỏ hẹp mà chủ động trao mình cho người ta.
Đúng lúc này, bụng Đường Hoàn lại bất ngờ "rột rột" một tiếng rất không đúng lúc, mặt cậu càng đỏ hơn, xấu hổ cười gượng mấy tiếng: "Em... sáng ăn có chút xíu thôi."
Tông Hách tức giận vỗ một cái lên eo cậu: "Đi ăn trước đã, ăn no rồi nói chuyện tiếp." Cũng chẳng buồn đợi cậu cho lời khẳng định gì nữa, Tông Hách đứng dậy, kéo Đường Hoàn đi thẳng ra ngoài. Gầy như vậy rồi, gầy nữa thì ai mà nhìn nổi.
Khóe miệng Đường Hoàn khẽ cong lên, nhìn bóng lưng cao lớn đáng tin cậy của Tông Hách, trong lòng thấy ngọt ngào. Đại miêu này, đúng là không nỡ để cậu chịu chút khổ nào.
Lúc Đường Hoàn ra ngoài ăn cơm, đám mèo nhỏ đã ăn sạch bách chỗ thịt còn lại. Mộc Lan chủ động dắt theo mấy đứa nhỏ, đưa những con nhỏ hơn ra ban công tắm nắng, còn giúp tụi nó l**m lông. Mấy đứa mèo khác thì đang nằm lười biếng tự l**m móng.
Đường Hoàn ăn xong quay lại nhìn một vòng, thấy đám người xem vẫn đang dán mắt vào màn hình, không một ai nói gì, không một dòng bình luận, mà số người xem thì không hề giảm. Cậu đúng là chịu thua luôn nhóm này, đúng là kiểu xem livestream cả ngày không biết mệt. "Mấy người không cần nghỉ ngơi hả?"
Người xem thi nhau trả lời: Không nghỉ! Bọn tôi trâu lắm!
Cậu quay lại sám hối đi, ở đây không cần cậu nữa đâu, có tụi nhỏ dễ thương là đủ rồi!
Đường Hoàn cạn lời. Ai sám hối? Trong nhà này cậu là người phải đi sám hối à?
"Thêm mười phút nữa thôi đó, thật sự phải nghỉ. Không thì để Cockatiel hát một bài cho mấy người nghe tinh thần lên lại nhé?"
Người xem lại ném tiền ầm ầm: "Cầu xin đừng nghỉ!"
"Livestream đừng dừng, hát thì vẫn muốn nghe!"
Đường Hoàn bật cười: "Mấy người đòi hỏi cũng nhiều đấy."
Dòng bình luận nhảy lên: "Đúng rồi, bọn tôi cao quý mà!"
Đường Hoàn thầm nhủ: "Mấy người da mặt còn dày hơn cả tôm tích, mà còn bày đặt cao quý!"
"Cock à, lại đây, hát cho các ca ca, tỷ tỷ, chú bác, dì dượng một bài cho lên tinh thần nhé. Hát cái bài hôm bữa mà em ôm cái chú kỳ lạ đó rồi hát nhảy điên cuồng á, cái bài đó tên gì ấy nhỉ?"
Người xem cùng nhau trả lời: "La Bỉnh Quận!"
"Đúng rồi," Đường Hoàn gật gù, "Là chú La đó."
Người xem lập tức chụp màn hình, lên Weibo tag La Bỉnh Quận, "Đường Đường gọi anh là chú quái dị, xin hỏi ảnh có bị tổn thương tâm lý không?!"
Cockatiel thì mặt mũi mờ mịt, căn bản không hiểu chuỗi dài yêu cầu của Đường Hoàn là cái gì. Phải là mệnh lệnh đơn giản thì nó mới hiểu được.
Đường Hoàn bật cười, cuối cùng thì dù thông minh cách mấy cũng vẫn chỉ là một con chim mà thôi, ít nhất cậu không cần lo nó biến thành yêu quái. "Không hát được hả? Vậy chú La của em nổi tiếng vậy chứ có hát nổi đâu, thôi thì hát bài em thích nhất đi, cái bài về trái tim xoay vòng á."
Lần này Cockatiel hiểu được, hào hứng dang cánh bay tới: "Em hát được em hát được!"
Khi Cockatiel đang nghêu ngao thì máy truyền tin của Đường Hoàn kêu lên hai tiếng tích tích. Cậu mở ra xem thì thấy Polick đã chuyển 2 triệu vào tài khoản của cậu, còn gửi thêm một tin nhắn thông báo.
Đường Hoàn lịch sự trả lời lại: "Đã nhận, cảm ơn anh."
Pha Lê xác nhận: "Không cần khách sáo, đáng mà. Thật ra còn chuyện này muốn nhờ cậu giúp. Công ty bọn tôi muốn mời mèo nhà cậu làm gương mặt đại diện, một năm tiền quảng cáo khoảng 100 triệu, cậu có nhận không?"
Đường Hoàn bất ngờ nhướn mày, không nhận thì đúng là ngốc. Nhưng tất nhiên không thể trả lời vội vàng quá, cậu hỏi lại: "Bên anh thích con nào?
Tôi cân nhắc chút."
Pha Lê xác nhận: "Chính là Kim Tiểu Bàn, cái cục mập nhỏ đó! Sếp bọn tôi cực kỳ mê nó luôn!"
Đường Hoàn nhìn Kim Tiểu Bàn - giờ đã béo tròn như cục bột , đúng là ngây thơ thật thà, ai nhìn cũng thích. Cậu hỏi: "Tôi muốn biết, làm đại diện thì nó phải làm gì, có vất vả không?"
Pha Lê xác nhận: "Chỉ chụp vài tấm hình thôi, lúc đó cậu tự chụp cũng được. Bên tôi có người trong team quảng cáo nói kỹ thuật chụp hình của cậu rất ổn. Cậu gửi hình qua cho tôi, bên tôi sẽ có người thiết kế thành áp phích. Yên tâm, không ai nỡ bắt nó cực khổ đâu. Tiền này kiếm rất dễ."
Đường Hoàn: "Có hợp đồng không?"
Pha Lê xác nhận: "Dĩ nhiên! Nếu tôi mà lừa cậu, cậu cứ mang quân tới nhà tôi đánh tôi cũng được!"
Đường Hoàn đỡ trán, người thông minh quá nhiều rồi, La Bỉnh Quận chắc chắn cũng biết thân phận thật của cậu.
Lúc này, Cockatiel vừa hát xong, làm cả phòng cười nghiêng ngả, mọi người đều vỗ tay rào rào cảm ơn nó đã giúp họ lấy lại tinh thần.
Đường Hoàn thấy không khí vui vẻ như vậy, liền tranh thủ thương lượng với mọi người: "Lần này thật sự phải tắt rồi, tôi muốn đi ngủ trưa."
Người xem: "Đừng mà!!!"
"Cậu đi ngủ thì được thôi, dù sao bọn tôi cũng không cần cậu!"
"Đường Đường có muốn thử thách livestream dài nhất luôn không? Làm xong rồi đi xin kỷ lục Guinness cũng được! Người ta hát nhảy suốt 24 tiếng, cậu chỉ cần thả mèo ra 24 giờ là đủ rồi! Có phải rất đỉnh không???"
Đường Hoàn nghiêm túc nói: "Tôi thấy mấy người nói có lý lắm, vậy thì tôi không chỉ livestream 24 giờ, mà còn có thể thả hết đám thú cưng ra, mỗi con phát sóng một ngày, một tuần không con nào trùng con nào, đúng là ứng với câu nói của Cockatiel: còn ai dám đối đầu với tôi nữa không?"
Người xem đồng loạt vỗ tay: Đúng đúng đúng! Phải khí phách vậy chứ!
Thấy ai cũng đồng tình như vậy, Đường Hoàn dứt khoát đứng lên, vẫy tay với mọi người: "Vậy tôi đi ngủ trưa đây."
Đến lượt người xem ngớ người: Cậu ấy thật sự không tắt livestream sao? Cứ vậy mà phát tiếp?
Không lẽ thật sự định phá kỷ lục livestream dài nhất luôn?
Đi thiệt rồi? Đi cũng nhanh gọn quá, chẳng thèm do dự gì.
Nói không chừng đang bày trò troll tụi mình á, cậu ấy có tiền án rồi mà!
Tự cậu ấy từng nói rồi, rảnh rỗi không biết làm gì, chọc fans cũng thấy vui.
Biết đâu lần này cũng chỉ là troll tụi mình thôi! Phải giữ cảnh giác, không được lơ là!
Người xem hồi hộp nửa ngày, phát hiện Đường Hoàn vẫn không quay lại.
Ngược lại là cậu trợ lý nhỏ của cậu ấy, sau khi thu dọn xong mọi thứ thì lạnh lùng liếc nhìn màn hình, chẳng nói một câu, đi đến cửa và... đóng cửa lại luôn. Để lại cả căn phòng chỉ toàn là mèo ngủ trưa, cho người ta tự do ngắm nhìn.
Người xem:...... Chủ livestream thật sự đi ngủ rồi!
Bọn mình tuyệt đối là những khán giả đầu tiên bị chủ livestream bỏ mặc khi đang xem trực tiếp!
Tôi tự tay vẽ một cái giấy chứng nhận cho mình luôn, đúng là một ngày đáng nhớ.
......
Ở phòng đối diện, Tông Hách cũng biến thành đại miêu, nằm dài trên ban công, lim dim phơi nắng, sắp ngủ đến nơi. Mèo là vậy đấy, ở nhà thì lúc nào cũng thích biến thành hình mèo để phơi nắng, lăn lộn, thư giãn một chút.
Đường Hoàn đi tới bên cạnh, ghé sát vào, trước là sờ sờ lớp lông mềm mượt sau lưng anh, rồi ôm chặt lấy đại miêu, dụi mặt vào .
"Em tính thêm một tấm chiếu tatami chỗ này, lót thêm cái đệm, trải thêm một lớp thảm nữa, để anh có thể thoải mái phơi nắng mỗi ngày."
Tông Hách giơ móng vuốt ôm cậu vào lòng, dịu dàng l**m nhẹ lên cằm cậu hai cái. Đường Hoàn đỏ bừng tai, vùi mặt vào cổ Tông Hách, dụi qua dụi lại, ánh mắt đầy ý cười nhưng miệng thì vẫn giả vờ ghét bỏ: "Dơ quá đi, chiều em còn phải livestream mà!"
Tông Hách dùng móng đè lên đầu cậu, cũng lười biếng ghét bỏ lại thái độ không thành thật này của Đường Hoàn. Con người ngạo kiều, nuôi thật phiền, rõ ràng là cậu ấy chủ động nhào tới trước. Làm người yêu của một đại miêu, nguyên soái đại nhân cũng phải bao dung thôi. "Livestream lâu vậy, có mệt không?"
Đường Hoàn nói nhỏ: "Cũng tạm thôi, dù gì cũng kiếm được nhiều tiền mà."
Tông Hách nhìn cậu như đang nhìn một tên tiểu thương ranh mãnh: "Kiếm nhiều tiền vậy để làm gì?"
Đường Hoàn ôm lấy mặt đại miêu, nhéo nhéo cái má: "Để nuôi anh chứ sao.
Không có tiền thì anh không có thịt ăn, anh sẽ đói đến gầy, lông sẽ rụng, rồi bị nấm mèo, rồi thành đại miêu hói đầu luôn."
Tông Hách tưởng tượng cảnh mình bị hói, mặt đen thui.
Đường Hoàn cười hí hửng: "Ngoan nào, công ty người ta còn muốn mời Kim Tiểu Bàn làm đại diện quảng cáo, một năm trả tới mười triệu, đủ tiền cơm cho cả nhà mình rồi. Ngày thường em livestream thêm chút, bán thêm đồ chơi, nuôi anh không thành vấn đề."
Tông Hách trầm giọng: "Em có thể bán mèo, chuyên tâm nuôi anh cũng được."
"Không bán!" Đường Hoàn cảnh giác trừng mắt với đại miêu, "Cùng nhau sinh ra, làm sao mà nỡ chia lìa? Dù sao anh cũng là cha nuôi của tụi nó, sao nỡ đem con cái bán đi?"
Ánh mắt của Đường Hoàn rõ ràng đang nói: Anh bỏ ngay cái ý nghĩ độc ác đó đi, đồ mẹ kế độc ác!
Tông Hách dụi dụi vào cằm cậu: "Vậy còn bán em thì sao?"
Đường Hoàn lúc này mới chịu cho anh cái mặt tử tế, dịu dàng giải thích: "Dù gì thì bọn chúng cũng là mấy sinh vật từng tuyệt chủng, nếu rời khỏi em thì rất có thể bị bắt đi làm nghiên cứu. Em thích tiền, nhưng không phải đồng nào em cũng muốn."
Tông Hách không nhịn được, lại dụi dụi vào mặt Đường Hoàn lần nữa. Điều khiến anh rung động chính là sự kiên định này của cậu. Bất kể ngoài kia có bao nhiêu cám dỗ, Đường Hoàn vẫn giữ vững suy nghĩ ban đầu của mình , bướng bỉnh mà đáng yêu.
Đường Hoàn kéo một cái gối đầu, đặt xuống thảm, cùng Tông Hách nằm song song, rồi lại nhớ tới đứa nhỏ tên Điên Cuồng Robbie chơi game hôm nọ: "Trưa nay em nói với anh về nhóc đó, anh thấy thế nào?"
Tông Hách nghĩ đến đoạn video đó, rất đúng trọng tâm trả lời: "Nếu nó mới mười sáu tuổi, thì đúng là thiên tài quân sự."
Đường Hoàn mừng rỡ: "Vậy tốt quá, anh mau đi tìm nó đi!"
Ngay lúc Đường Hoàn đang vui, Lâm bá bấm chuông cửa, giọng từ thiết bị truyền âm vang lên: "Nguyên soái, trong cung có người đưa tin."
Vừa nghe đến "trong cung", sắc mặt Tông Hách lập tức nghiêm lại: "Chuyện gì?"
Lâm bá bất lực nói: "Lão phu nhân với bệ hạ lại cãi nhau một trận, bà muốn gặp phu nhân. Bệ hạ hết cách rồi, đành cho người đến truyền lời, mời hai vị đến một chuyến."
Đường Hoàn chớp chớp mắt, mất vài giây mới phản ứng lại, chỉ vào mũi mình: "Mẹ anh muốn gặp em?"
Tông Hách ôm chặt lấy cậu, nhướng mày hỏi ngược lại: "Bạn đời của tôi, tại sao lại phải gặp bà ấy?"
Đường Hoàn cảm nhận được sự đề phòng và căng thẳng của Tông Hách, ý thức được rằng mối quan hệ giữa anh và mẹ anh hẳn không êm đẹp chút nào.
Lâm bá nhẹ giọng khuyên nhủ: "Nếu không gặp, lão phu nhân có khi lại đến chỗ bệ hạ gây chuyện, lúc đó hoàng thất ra mặt thì người bị kẹt giữa sẽ là cậu. Lần này bệ hạ đã nói rõ rồi, bảo ngài gặp bà ấy một lần, coi như nể mặt bệ hạ."
Tông Hách vẫn không vui: "Ông ấy nói thì tôi phải nghe à?"
Đường Hoàn phục luôn, nguyên soái Tông Hách bằng sắt bằng thép, ngay cả bệ hạ nói anh cũng chẳng buồn nghe.
Lâm bá không nhịn được bật cười, hạ giọng nói: "Coi như cho bệ hạ một chút thể diện đi. Dù sao ngài cũng là cháu của ông ấy, hồi nhỏ không thiếu lần được ông ấy cưng chiều."
Trên mặt Tông Hách vẫn là cái vẻ ghét bỏ: "Bà ấy muốn gây chuyện thì cứ để bà gây. Cô ruột cũng coi như nửa người sinh ra mình, tôi thay ông ta trấn giữ cả Đế Quốc, giờ còn phải nhận thêm một người mẹ nữa, nói với ông ta là khỏi cần cảm ơn."
"Phụt!" Đường Hoàn không nhịn nổi, bị câu đó chọc cười thành tiếng: "Còn tặng thêm một người mẹ nữa hả ha ha ha ha "
Bị Tông Hách lườm một cái sắc như dao, Đường Hoàn lập tức ngậm miệng, không dám cười nữa, ánh mắt của Tông Hách dọa người thật.
Tông Hách tức tối nói: "Đợi ông ta tới tìm tôi rồi hãy nói tiếp."
Đường Hoàn nhẹ nhàng xoa cổ Tông Hách, dỗ anh hạ hỏa: "Cũng không cần căng vậy đâu, bà ấy muốn gặp tôi thì cứ để gặp, anh đừng làm bệ hạ giận."
Cái gọi là công cao át chủ, Đường Hoàn sợ cái vị hoàng đế từng đội nón xanh vì con dâu lại kiếm chuyện, rồi gây khó dễ cho Tông Hách.
Sắc mặt Tông Hách hơi dịu lại: "Không đi, đi rồi bà ấy lại làm em khóc thì sao."
Đường Hoàn có hơi lo lắng: "Bà ấy từng làm anh khóc thật hả?"
Tông Hách hừ lạnh: "Là tôi làm bà ấy khóc."
Đường Hoàn quay sang nhìn Lâm bá, hoàn toàn cạn lời. Mẹ con nhà này rốt cuộc là kiểu gì vậy?
Lâm bá lắc đầu, vẻ mặt "chuyện này khó nói lắm".
Chuyện đó vì Tông Hách từ chối nên tạm thời gác lại. Đường Hoàn cũng không ngủ trưa được, nằm một lúc rồi lại đi qua phòng livestream xem một vòng - nhóm người đó vậy mà vẫn còn ở đó!
Đường Hoàn chỉ muốn quỳ xuống bái phục, xem mèo mà cũng ghiền tới vậy sao!
Vừa thấy cậu xuất hiện, người xem đã biết là cậu lại định rời livestream, đồng loạt gào lên: "Đừng qua đây! Quay lại nghỉ ngơi đi! Phòng livestream này không cần cậu! Chỉ cần có mèo là đủ! Tụi tôi đang khiêu chiến phát sóng suốt một tuần, cậu đi đi!"
Đường Hoàn dở khóc dở cười, chắc cậu là chủ livestream đầu tiên bị khán giả đuổi đi mất.
Nhưng mà đàn mèo này cũng cần người chăm, cần người dỗ. Đường Hoàn lấy đũa đậu mèo ra dỗ tụi nó một lúc, làm ai cũng vui vẻ rồi mới bất đắc dĩ chào tạm biệt khán giả. Trong tiếng thúc giục "Cậu đi lẹ đi!" từ người xem, cậu rời khỏi phòng.
Đường Hoàn nghĩ thật ra như vậy cũng tốt. Cậu chẳng cần làm gì nhiều, chỉ cần thả mấy con mèo ra để người ta xem là đủ, giá trị nổi tiếng tăng vèo vèo. Giờ đây, cậu cũng chẳng cần sống nhờ vào tiền donate nữa, chỉ riêng tiền quảng cáo thôi cũng đủ nuôi cả nhà. Mức độ nổi tiếng càng cao, tiền quảng cáo càng nhiều. Sau này còn có thể nhận thêm nhiều hợp đồng khác, ví dụ như mỹ phẩm dưỡng lông dành cho mèo con, sữa bột cho mèo, thịt khô, lược chải lông v.v... miễn là đồ dành cho mèo thì nhà cậu đều dùng được hết.
Không chỉ mèo thôi đâu, Đường Hoàn nghĩ ngay đến mấy con có móng guốc như thần thú Ca, ngựa chân lùn với con lừa mini nhà cậu. Chúng nó đều có chân, chất lượng thật sự rất tốt, hoàn toàn có thể quảng cáo cho các hãng giày tu tiên. Tính sơ sơ một lượt, Đường Hoàn thấy tiền đồ mình sáng rực rỡ, nuôi cả nhà chẳng thành vấn đề.
Đến chiều tối, Đường Hoàn lại ghé qua phòng livestream nhìn thử, người xem vẫn đông như cũ, cậu thật sự không biết nên nói gì luôn, tò mò hỏi:"Mấy người không ăn cơm hả?"
Làn đạn chạy đầy màn hình: Nhìn tụi nó ăn là đủ no rồi.
Đường Hoàn lắc đầu, sau khi đút ăn xong cho mèo, nhìn đồng hồ: "Giờ gần 7 giờ rồi, livestream cũng gần 10 tiếng, mọi người tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi."
Người xem không chịu: Không! Nhất định phải hoàn thành đại kế livestream suốt một tuần, Đường Đường đừng bỏ cuộc, chơi tới cùng!
Đường Hoàn dứt khoát ngồi xuống, nghiêm túc nói chuyện đạo lý: "Người ta có cai nghiện game, cai thuốc lá, kiêng rượu, sau này liệu có thêm một cụm từ mới là 'cai nghiện mèo' không? Mấy người nghiện kiểu này, tôi có bị phong danh hiệu gì đó không?"
Người xem vừa cười vừa khóc: Cái kiểu nghiện quỷ gì vậy chứ?
"Cho nên," Đường Hoàn ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc nói: "Livestream hôm nay tới đây thôi, sau này vẫn còn mèo để xem mà, không đến mức phải để bị phong danh hiệu luôn đâu."
Thật ra cậu lo nếu tối mình ngủ rồi, mấy con mèo không ai trông, lỡ xảy ra chuyện gì thì phiền, nên cho tụi nó về lại hệ thống để ngủ.
Người xem dù vẫn có tiếng than vãn, nhưng lần này phản ứng cũng không còn gay gắt như ban nãy nữa. Nhìn livestream cả ngày cũng mệt rồi. Nghe Đường Hoàn nói xong, ai cũng đồng ý cho nghỉ.
Đây là lần đầu tiên Đường Hoàn livestream cả một ngày. Tính sơ qua phần donate, cậu sững người , hôm nay mọi người ném cho cậu hơn tám trăm triệu! Sau khi trừ thuế còn dư bốn trăm triệu!
Nhờ có La Bỉnh Quận , thiên vương nổi tiếng, thêm cả đại thần game "Đấu Chiến Thắng Phật", lại có cả cậu , một trong những hot streamer top đầu, ba cái tên lớn cùng tụ họp, khiến lượng khán giả tăng đột biến, lượng quà tặng cũng không tưởng nổi. Đường Hoàn cảm động muốn khóc, thật lòng cảm ơn dân Đế Quốc đã cho cậu bát cơm ăn!
Để tỏ lòng biết ơn, cậu lấy ra toàn bộ ảnh chụp mấy bé thú cưng, cả đống ảnh xin chữ ký của La Bỉnh Quận trước đó, rồi lên Weibo mở event bốc thăm trúng thưởng.
Ăn Cơm Ngủ Dỗ Đại Tráng:Tổng cộng rút 60 người,
20 người nhận ảnh có chữ ký La Bỉnh Quận,
20 người nhận album ảnh thú cưng,
20 người nhận mỗi người 10.000 tinh tệ.
Cảm ơn mọi người đã đồng hành trọn một ngày hôm nay, không có mọi người thì không có tôi hôm nay, yêu mọi người, làm trái tim nè ,
Hoan nghênh chia sẻ @ La Bỉnh Quận phòng làm việc.
La Bỉnh Quận trợn tròn mắt: Cái gì đây?
Từ Mễ thở dài: Đó, ảnh thật sự đem anh đi bán rồi đấy!
Buổi tối, ăn cơm xong, như thường lệ Đường Hoàn đi dạo trong vườn hoa.
Từ xa thấy Lâm bá, cậu bước nhanh mấy bước đuổi theo: "Lâm bá, hỏi ông cái này nha!"
Ông già lấy trong túi ra một nắm hạt dưa, dùng giọng tám chuyện đầy hứng thú cười hề hề: "Chuyện gì đó?"
Đường Hoàn thấy cái biểu cảm đó là biết ngay ông già này đoán được cậu định hỏi gì rồi. Cậu làm ra vẻ khiêm tốn cầu học: "Cháu muốn hỏi chuyện giữa nguyên soái với mẹ ruột ảnh."
Lâm bá cười híp cả mắt, giọng đầy trêu chọc: "Ơ hay, quan tâm dữ vậy, sao không hỏi thẳng nguyên soái?"
Đường Hoàn nghe ra ý đồ trêu chọc, đưa tay giành mấy hạt dưa từ tay ông già, cười mỉm: "Lâm bá, ông làm vậy là khiến cháu muốn làm chuyện xấu đó nha."
Lâm bá chia cho cậu nửa nắm còn lại, cười hề hề: "Chuyện xấu gì?"
Đường Hoàn nghiêm túc đáp: "Còn đùa cháu nữa, mai mốt ông già rồi, cháu giành cây gậy của ông luôn cho biết mặt."
Lâm bá đang nhai hạt dưa khựng lại. Câu hăm dọa này tuy hơi trẻ con, nhưng... đủ tàn nhẫn!
"Được rồi, không đùa cháu nữa." Lâm bá nghiêm túc, vừa đi dạo vừa nói:"Phu nhân hồi xưa không như vậy, từng là người rất hiền hòa, nhưng sau một cú sốc thì thay đổi hẳn." Lâm bá chỉ chỉ vào đầu mình, "Chắc là... đầu óc cũng có chút vấn đề rồi."
Đường Hoàn hiểu ra, Lâm bá đang ám chỉ rằng mẹ của Tông Hách... đầu óc không được ổn cho lắm. Lá gan của ông già này đúng là to thật đấy!