Trong thẻ của Úc Thanh Hoàn lại được cộng thêm hai trăm ngàn.
Sau khi Aivis vừa thoát khỏi trạng thái bị phong tỏa tạm thời liền phát hiện thảm trạng của ký chủ mình, toàn thân đầy những dấu vết ái muội, trông chẳng khác nào vừa bị hung hăng giày vò một trận. Nó kinh hãi đến biến sắc, không nói hai lời liền quyết định đi tìm chủ hệ thống để đòi tiền bồi thường.
Sau khi nhận được tiền, tâm trạng Úc Thanh Hoàn tốt lên không ít, nỗi ngột ngạt khi bị giam cầm cũng tạm thời nguôi ngoai. Cậu trở mình, ánh mắt dừng lại trên người con mèo nhỏ vô tâm đang cuộn tròn trong ổ. Xem ra Felix rất thích nơi ở mới, nó thong dong giẫm từng nhịp lên chiếc đệm dày trong ổ, thỉnh thoảng phát ra những tiếng gừ gừ đầy thoải mái.
Thật ra không chỉ có Felix, bản thân Úc Thanh Hoàn cũng vậy. Cậu vùi nửa gương mặt vào chăn bông, chất liệu vải mềm mại âu yếm làn da, đắp lên người vô cùng ấm áp. Gối đầu cũng mềm, toàn thân tựa như đang nằm giữa tầng tầng lớp lớp mây trắng, được từng đám mây nhẹ nhàng ôm ấp nâng niu.
Tất nhiên, nếu có thể được mặc thêm quần thì tốt biết mấy.
Nằm như thế này... thật sự không có cảm giác an toàn gì cả.
Úc Thanh Hoàn trằn trọc trở mình, mãi vẫn không sao ngủ được. Cậu bèn hỏi Aivis bây giờ là mấy giờ, biết được lúc này đã qua sáu giờ sáng. Thế giới bên ngoài đã sáng rỡ rạng ngời, chỉ có căn phòng này vẫn chìm trong bóng tối, chiếc đèn bàn nhỏ miễn cưỡng chiếu ra chút ánh sáng yếu ớt trong phòng.
Cậu để Aivis mở ra tài khoản của mình, rồi cứ thế lặp đi lặp lại đếm từng con số 0 nối tiếp nhau. Khoản tiền bồi thường tinh thần mà cậu kiếm được ở thế giới này thậm chí còn nhiều hơn cả hai mươi thế giới trước cộng lại.
Có nên nhân cơ hội này kiếm thêm một ít nữa không?
Sau khi trở về cậu sẽ có rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền. Nếu không đủ, những người yêu thương cậu cũng sẽ phải cùng cậu chịu khổ.
Dù gì giữa cậu và Tư Đình cũng đã thân mật đến mức này rồi, có tiến thêm một bước nữa cũng chẳng sao. Chỉ cần kiếm đủ tiền ở thế giới này, có lẽ sang thế giới tiếp theo cậu sẽ không cần phải làm loại tiếp xúc thân mật này với nhân vật mục tiêu nữa.
Khóe mắt Úc Thanh Hoàn vô thức liếc qua cổ tay mình, ở đó vẫn còn lưu lại dấu hôn do lính gác để lại. Chỉ là một vệt đỏ nhạt, nhưng do thể chất làn da nên dấu vết ấy đến giờ vẫn chưa phai.
- Cậu đang... bán thân sao?
Ý niệm ấy khiến Úc Thanh Hoàn giật mình tỉnh táo lại. Cậu vội vàng thu lại suy nghĩ, suýt thì quên liên kết tinh thần hoàn toàn có thể truyền tải đầy đủ cảm xúc của cậu đến cho lính gác.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Cửa phòng bị mở ra, lính gác còn chưa kịp cởi tạp dề cứ thế xuất hiện bất ngờ trước mặt cậu. Tư Đình sải bước tiến đến, một tay ôm cậu từ trên giường lên, cẩn thận kiểm tra cơ thể cậu từ trên xuống dưới, không sót một chỗ nào.
Chiếc chuông nhỏ buộc ở mắt cá chân Úc Thanh Hoàn vang lên từng tiếng leng keng trong không gian tĩnh lặng.
Xác nhận trên người cậu không có vết thương nào mới, lúc này Tư Đình mới nhẹ nhàng thở phào.
Úc Thanh Hoàn kéo chăn che lại đôi chân trần, ánh mắt lên án nhìn lính gác vừa giở trò lưu manh với mình, "Cậu làm gì đó?"
Tư Đình lưỡng lự, muốn nói lại thôi.
Mèo con lại gần hắn, nghiêng đầu, đôi mắt tròn vo đầy khó hiểu, "Hửm?"
Lính gác nhỏ giọng giải thích: "Sợ cậu tự làm tổn thương bản thân."
Dù sao thì trong tiểu thuyết đều viết như vậy, người bị cầm tù thường cảm thấy u uất, luôn luôn có ý định bỏ trốn.
Úc Thanh Hoàn giơ cổ tay lên lắc lắc sợi xích, tiếng leng keng vang lên lạnh lẽo, giọng điệu cũng bực bội theo: "Vậy cậu còn không mau cởi trói, thả tôi về đi."
Tư Đình lại bị điếc tạm thời, đứng dậy đi mất, "Bữa sáng nấu xong rồi, tôi đi lấy cho cậu."
Úc Thanh Hoàn bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng hắn.
Trước khi dùng bữa sáng, lính gác mang đến ly nước súc miệng và bàn chải đánh răng cho cậu, còn bản thân thì nâng chậu nước bằng hai tay, nửa quỳ xuống chờ phục vụ cậu rửa mặt.
Úc Thanh Hoàn: "......"
Có lẽ lối suy nghĩ của dẫn đường và lính gác lệch pha nhau đến hàng trăm cây số, cậu thật sự không thể hiểu nổi đầu óc của người này. Hơn nữa ánh mắt hắn nhìn cậu sao mà lạ quá, khiến Úc Thanh Hoàn cứ thấp thỏm sợ rằng Tư Đình có khả năng sẽ... uống sạch nước súc miệng trong chậu luôn.
Điều bất ngờ hơn, thông qua liên kết tinh thần mà cậu biết được Tư Đình đang rất vui vẻ, chỉ số hắc hóa giảm rõ rệt, đã hạ xuống còn 80.
Nhốt cậu lại khiến Tư Đình vui vẻ đến thế sao?
"Vậy nếu tôi muốn đi vệ sinh thì sao?" Úc Thanh Hoàn nghiêm túc hỏi, nhìn lính gác với ánh mắt cảnh giác cao độ như thể sợ hắn buột miệng nói ra câu gì đó kiểu "Tôi giúp cậu cũng được". Nếu thế thật thì cậu sẽ đi chết ngay bây giờ luôn!!
Tư Đình mở bảng điều khiển trên cổ tay bấm vài cái, một khe hở nhỏ mở ra trên cột giường, Úc Thanh Hoàn kéo thử dây xích, phát hiện chiều dài được mở rộng kha khá, đủ để cậu đi đến nhà vệ sinh.
Lính gác không chút khách khí vén chăn của dẫn đường rồi bế bổng cậu lên. Dẫn đường tức đến phát điên, giãy giụa đòi nhảy xuống: "Cậu làm gì vậy?! Tôi tự đi được!"
Chuông ở mắt cá chân cậu rung vang liên hồi như một khúc nhạc dạo dương cầm vồn vã.
Đến nhà vệ sinh, lính gác đặt cậu xuống nhưng hoàn toàn không có ý tránh đi. Úc Thanh Hoàn lập tức giơ chân đá người kia một cái, chuỗi xích này chỉ vừa vặn dài đến cửa nhà vệ sinh, không dư thêm dù chỉ một tấc, khiến cậu chẳng thể nào đóng cửa lại được. Không đóng được cửa đã đành, nếu mà Tư Đình còn đứng đó nhìn thì cậu thực sự sẽ mất mặt chết!
Cảm giác đi vệ sinh cũng chẳng yên ổn, Úc Thanh Hoàn luôn sợ người kia đột nhiên quay lại.
May mà Tư Đình chưa đến mức khùng điên như thế, Úc Thanh Hoàn như trút được gánh nặng bước ra ngoài. Khi đi ngang qua Tư Đình, cậu hung hăng giẫm lên chân hắn một cái rồi chạy như bay đến tủ quần áo, định tìm đại một chiếc quần mặc vào. Nhưng ngay khi đầu ngón tay vừa chạm được thứ mình mong nhớ đã lâu thì cậu đã bị ôm lấy từ phía sau, lính gác nhấc bổng cậu lên mang về giường.
Dây xích lại bị thu ngắn, lần này chỉ đủ để cậu lăn qua lăn lại trên giường hai vòng. Úc Thanh Hoàn giận đến mức đập liên tục mấy cái lên chiếc gối đầu của Tư Đình, tưởng tượng như đang đánh vào gương mặt đáng ghét của hắn vậy.
Lính gác ở bên cạnh nhìn say sưa, cứ như không phải cậu đang đấm vào gối đầu mà là đang hôn lên mặt hắn vậy.
Úc Thanh Hoàn phát tiết một hồi, bụng đói meo không còn sức để tức giận, cũng chẳng muốn so đo thêm nữa. Bấy giờ Tư Đình mới điều khiển chỗ mép giường, một chiếc bàn nhỏ chắc chắn từ từ nâng lên. Bữa sáng là cháo tôm và trứng hấp bí đỏ, nhìn qua đã thấy rất thơm ngon.
Mùi vị này đối với dẫn đường quả thật vô cùng xuất sắc, nhưng hiển nhiên không hợp khẩu vị của lính gác. Có đôi khi Úc Thanh Hoàn nghi ngờ với vị giác nhạy bén của Tư Đình, bằng cách nào hắn có thể nêm nếm ra những món ăn thơm ngon hợp khẩu vị cậu như thế.
Thấy Tư Đình luôn vô thức nhíu mày, Úc Thanh Hoàn thở dài một tiếng, lặng lẽ điều chỉnh lại vị giác của lính gác.
Tư Đình như bị cảm động, ngước lên nhìn cậu.
Úc Thanh Hoàn múc một thìa lớn cháo tôm nhét vào miệng: "Cảm động rồi? Vậy thì thả tôi ra đi."
Lính gác nhàn nhạt đáp: "Nhốt cậu lại, mãi mãi."
Úc Thanh Hoàn: "......"
Xem như cậu chưa nói gì.
Ăn xong, Tư Đình tự giác mang chén đũa đi bỏ vào máy rửa bát. Sau đó lính gác lại quay lên tầng hai, trèo lên giường cậu. Úc Thanh Hoàn vẫn luôn cảnh giác, nếu tên lính gác này dám lặp lại chuyện hồi sáng một lần nữa cậu nhất định sẽ dùng tinh thần lực quất cho hắn một trận, để hắn biết cái gì gọi là hổ không gầm người ta còn tưởng là Hello Kitty!
Chẳng qua lần Tư Đình không định làm gì. Lính gác với tư duy kỳ lạ này chỉ đơn giản ngồi bên cạnh cậu, đọc tiểu thuyết tổng tài cho cậu nghe.
Úc Thanh Hoàn chẳng có hứng thú gì, thậm chí còn muốn khâu miệng hắn lại.
Felix ghét bỏ căn phòng này quá tối tăm, liền khều Kaiden một cái, ra hiệu cho con sư tử đi mở cửa. Còn nó thì cắn lấy chiếc ổ mèo mới của mình, lảo đảo tha ra khỏi phòng.
Kaiden mở cửa xong lập tức quay lại lôi ổ sư tử khổng lồ của mình hớn hở chạy theo sau Felix. Một mèo một sư tử chẳng mấy chốc đã tìm được một chỗ ở mới tràn đầy ánh nắng trên tầng hai, nằm xuống cùng nhau sưởi nắng.
Chỉ có mỗi Úc Thanh Hoàn là khổ sở.
Để thoát khỏi sự tra tấn của tiểu thuyết tổng tài, cậu giả vờ buồn ngủ, chớp chớp mắt làm bộ mệt mỏi, cơ thể nghiêng ngả sang một bên như sắp thiếp đi.
Còn chưa kịp ngã xuống gối nằm, lính gác đã nhanh tay kéo cả người vào lòng, ôm chặt cậu nằm xuống.
Không cần nghe tiểu thuyết tổng tài nữa thì cũng tốt, có điều Úc Thanh Hoàn lại nhận được một con bạch tuộc tám chân quấn lấy cậu vô cùng chặt chẽ.
Úc Thanh Hoàn tự an ủi trong lòng, ít nhất thế giới cũng trở nên an tĩnh rồi.
Sau một giấc ngủ dài, cậu lại được thưởng thức bữa trưa xa hoa do lính gác đích thân chuẩn bị. Ăn xong như thường lệ cậu chỉ có thể lăn lộn trên giường, đấm gối đầu của Tư Đình, rồi lại trông mong nhìn về phía tủ quần áo, khao khát có được một chiếc quần.
Có lẽ ánh mắt cậu quá mức thiết tha, Tư Đình bèn thỏa mãn một nửa yêu cầu cho cậu. Hắn giúp cậu thay một chiếc quần màu trắng có viền ren hoa, còn có thiết kế xuyên thấu ở vài chỗ. Úc Thanh Hoàn giận tím người, tung ra một chuỗi nắm đấm "miêu miêu quyền vô địch" xuống gối đầu của lính gác.
Sau cùng đấm đến mức không còn sức lực, Úc Thanh Hoàn đắp chăn, nằm dang tay dang chân hình chữ đại trên giường: "Tư Đình, sao cậu nấu ăn ngon như vậy? Trước đây cậu thường xuyên nấu cho dẫn đường ăn rồi hả?"
Tư Đình đang soạn tin từ chối nhiệm vụ mà Hắc Tháp gửi tới, báo cáo mình đang trong trạng thái tinh thần bạo loạn, sẽ không tiếp nhận nhiệm vụ ở xưởng dược kia nữa. Hắn trả lời Úc Thanh Hoàn: "Học nấu. Quan sát kỹ một chút là có thể đoán được khẩu vị cậu thích là gì, tôi nấu đến mức đó là được. Chưa từng nấu cho ai khác. Cậu là người đầu tiên."
Úc Thanh Hoàn chợt nhớ lại khoảng thời gian trước lính gác từng lén theo dõi cậu ở căn tin trường. Nghĩ kỹ lại, hình như lúc ấy hắn còn cố ý gọi món giống hệt cậu, lúc cậu đem khay ăn đi bỏ, hắn cũng lập tức đi theo. Chẳng lẽ ngay cả những món ăn cậu chừa lại trên khay hắn cũng nhớ rõ rành rành từng thứ một?
Dẫn đường kiên định nói: "Cậu làm gì cũng sẽ thành công cả."
"Thật sao?" Lính gác ghé sát lại một chút.
Dẫn đường gật đầu.
Vì thế, lính gác lại hôn xuống lần nữa, dẫn đường lại một lần nữa bị bắt nạt đến rơi nước mắt, còn hắn thì thành công thu hoạch được hương vị tin tức tố đậm đà.
Úc Thanh Hoàn giận đến quá mức, muốn dùng tinh thần lực quất cho lính gác mấy cái. Nhưng vừa mới vươn ra, từng tia tinh thần lực như xúc tua chậm rãi tụ lại, dịu dàng tiến vào không gian tinh thần của lính gác, từng chút một len lỏi vào vùng đất hoang sơ, bắt đầu tu bổ mảnh đất nứt nẻ khô cằn ấy.
Đây là một công trình đồ sộ. Úc Thanh Hoàn chỉ sửa sang được một góc nhỏ đã mệt đến mức thiếp đi.
Lần nữa tỉnh lại, Tư Đình không còn ở bên cạnh. Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn nhỏ, ánh sáng lờ mờ dịu nhẹ. Úc Thanh Hoàn ngồi dậy nhìn xung quanh, Felix và Kaiden cũng đi đâu không thấy.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất khẽ, không giống phong cách của Tư Đình. Úc Thanh Hoàn nhíu mày, chuẩn bị triệu hồi Felix trở về thì thấy cánh cửa từ từ mở ra. Dẫn đường tóc bạc cùng với một con cáo trắng như tuyết thò đầu vào. Nhìn thấy cậu thật sự đang ở đây, cả người lẫn cáo đồng loạt hai mắt sáng rỡ.
Bách Ninh Dực bước nhanh vào phòng, dừng lại bên giường Úc Thanh Hoàn, nắm chặt tay phải của cậu: "Thanh Hoàn, câu hỏi cậu từng hỏi tôi, tôi đã tra ra rồi. Dù cậu có năng lực trị liệu cho Tư Đình, nhưng bản thân cậu là dẫn đường hệ công kích, nếu muốn hoàn toàn hóa giải trạng thái cuồng hóa của hắn thì chỉ có một con đường duy nhất."
"Cậu cũng từng nói, với năng lực hiện tại cậu không thể chữa trị cho hắn hoàn toàn. Ở lại đây đối với cậu mà nói quá nguy hiểm. Việc sử dụng tinh thần lực quá mức để xoa dịu lính gác có thể sẽ khiến cậu..."
Úc Thanh Hoàn ngồi không vững, suýt chút nữa bị Bách Ninh Dực kéo ngã khỏi giường. Cậu kinh hãi lùi lại, đồng thời siết chặt lấy tấm chăn trên người.
-Cậu còn không có mặc quần đàng hoàng mà!!
Cũng chính vào lúc đó, Bách Ninh Dực mới nhận ra chiếc còng trên cổ tay trái của Úc Thanh Hoàn. Đôi mắt hồ ly mở to. Sau khi có phát hiện này, y không tránh khỏi phát hiện thêm một vài thứ khác, như những dấu hôn dày đặc dưới lớp cổ áo của mèo con. Con cáo nhỏ bên cạnh tức đến nỗi kêu "chíp chíp" không ngừng.
Bách Ninh Dực rút dao găm ra, định chặt đứt xích sắt: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa cậu rời khỏi đây."
"Ninh Dực, thật ra tôi..."
Câu nói của Úc Thanh Hoàn còn chưa dứt, một bóng người lặng lẽ như u hồn xuất hiện trước cửa phòng. Trong bóng tối, đôi mắt mèo của Úc Thanh Hoàn thấy được sự lạnh lẽo như cái chết sắp bao phủ trong đôi mắt Tư Đình.
Tốc độ của lính gác quá nhanh, Úc Thanh Hoàn còn chưa kịp phản ứng, Tư Đình đã áp sát đến trước mặt. Bách Ninh Dực chịu một cú đánh, cơ thể y văng ra xa đập mạnh vào trụ mèo, ôm ngực phun một ngụm máu tươi.
Mùi máu nhàn nhạt trong không khí kí.ch th.ích thần kinh của lính gác S cấp đang cuồng hóa. Tròng mắt Tư Đình đỏ ngầu, hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Bách Ninh Dực dưới đất: "Cậu làm bẩn ổ mèo của tôi rồi."
【Giá trị hắc hóa phản diện +10.】
【Cảnh báo! Giá trị hắc hóa phản diện quá cao!】