Lấy thực lực hiện giờ của Tư Đình hoàn toàn có thể khiến Bách Ninh Dực chết ngay tại chỗ, mà lính gác cũng thật sự có ý định như vậy. Hơn nữa Úc Thanh Hoàn lại không cảm nhận được hơi thở của lính gác nào khác quanh đây. Bách Ninh Dực đã đơn thân độc mã đến cứu cậu.
Úc Thanh Hoàn cảm động muốn chết.
May mắn chỉ có mình Bách Ninh Dực tới mà thôi.
Ngay lúc Tư Đình chuẩn bị đâm một dao xuyên qua trái tim Bách Ninh Dực, Úc Thanh Hoàn không kịp suy nghĩ gì khác, lập tức hất tung chăn nhảy xuống giường.
Cậu lao về phía hai người, nhưng cổ tay lại bị sợi xích giữ chặt, cả người ngã nhào trở lại, lưng đập mạnh vào mép giường, phát ra một tiếng rên đau đớn.
Mũi dao dừng ngay trước ngực Bách Ninh Dực, chỉ cần tiến thêm một tấc nữa là có thể đâm thẳng vào trái tim y.
Hai người cùng quay đầu lại, lập tức trông thấy chiếc quần trắng viền ren có khoét đôi chỗ trên người dẫn đường...
Đôi mắt của Bách Ninh Dực trừng lớn, đôi tai cáo dựng thẳng tắp lên trời.
Tư Đình thu dao lại, không rảnh tay mà giết Bách Ninh Dực nữa, gần như quỳ trượt trên mặt đất lao về phía Úc Thanh Hoàn, cẩn thận kiểm tra thương thế cho dẫn đường.
Mèo con có vẻ đau dữ dội, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, vừa khóc thút thít kêu đau vừa nức nở hỏi mình có phải sắp chết rồi hay không.
Thấy Bách Ninh Dực vẫn còn đang hóa đá tại chỗ, Úc Thanh Hoàn cắn răng, trở mình ngồi phịch vào lòng Tư Đình, túm lấy cổ áo lính gác, chủ động hôn lên môi hắn.
Bách Ninh Dực: "!!!"
Lúc này Bách Ninh Dực cuối cùng cũng hoàn hồn, y ôm ngực dứng dậy một cách chật vật, thấy Tư Đình ban nãy còn dùng ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn nhìn y bây giờ vì nụ hôn chủ động của Úc Thanh Hoàn mà chẳng buồn để tâm tới y nữa, Bách Ninh Dực bèn lao nhanh ra ngoài, trước khi rời đi còn ngoái đầu lại lặng lẽ nhìn hai người đang ôm hôn dưới đất.
Y thề Úc Thanh Hoàn chính là dẫn đường to gan nhất mà y từng gặp, tuyệt đối không có người thứ hai.
Chỉ là Tư Đình người này...
Đúng lúc đó, Kaiden mặt mày dữ tợn từ tầng một phóng lên lầu, sát khí tràn ngập muốn đuổi người, Bách Ninh Dực lập tức dắt theo chú cáo nhỏ Lance trốn vào căn phòng kế bên, nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống, nhanh chóng biến mất vào màn đêm.
May mà cả Kaiden lẫn Tư Đình đều không đuổi theo, Bách Ninh Dực núp sau bụi cây, tâm trạng rối bời nhìn về căn phòng Úc Thanh Hoàn đang bị nhốt.
Tư Đình không có dẫn đường tương thích để trấn an, mà Úc Thanh Hoàn lại là người duy nhất.
Thế nhưng Úc Thanh Hoàn từng vì tiến hành công tác trị liệu quá tải mà rơi vào trạng thái du hồn. Khác với tình trạng cuồng hoá cực đoan của lính gác, một khi dẫn đường rơi vào trạng thái du hồn sẽ "rất yên tĩnh", trông chẳng khác nào đang ngủ say.
Khi ấy Úc Thanh Hoàn đã hôn mê suốt gần hai năm, mãi đến khi tỉnh lại khỏi trạng thái du hồn, thân thể của cậu đã không còn thích hợp để tiếp tục công tác trị liệu cho lính gác nữa, đặc biệt là với lính gác cấp S như Tư Đình, điều này sẽ hoàn toàn phá hủy không gian tinh thần của Úc Thanh Hoàn.
Đây chẳng qua chỉ là...
Chắp vá tạm bợ mà thôi.
Nếu cứ kéo dài như thế, Úc Thanh Hoàn sẽ mất mạng.
Ngay lúc Bách Ninh Dực đang trầm ngâm nghĩ cách cứu Úc Thanh Hoàn ra ngoài, một con mèo nhỏ chậm rãi đi tới trước mặt y.
Felix ngồi xuống, "meo meo" hai tiếng với Lance.
Bách Ninh Dực lập tức nhận được bản dịch từ Lance.
Úc Thanh Hoàn nói, cậu ấy tự nguyện ở lại bên cạnh Tư Đình.
...
Chẳng những Úc Thanh Hoàn không tìm lại được chiếc quần mơ ước mà bây giờ ngay cả những thứ khác cũng không còn. Sự xuất hiện của Bách Ninh Dực khiến tinh thần của lính gác hoàn toàn sụp đổ, mỗi một động tác đều không phân nặng nhẹ, gần như gặm cắn khắp toàn thân cậu, như biểu thị một dạng đánh dấu điên cuồng.
Nhưng Úc Thanh Hoàn lại không phản kháng, cậu dịu dàng đón nhận và đáp lại sự chiếm hữu của Tư Đình. Dù hành vi của người kia thô bạo đến mức nào, đôi tay cậu vẫn luôn nhẹ nhàng đặt trên vai hắn, thỉnh thoảng còn kèm theo những cái vuố.t ve dịu nhẹ.
Từng dòng tinh thần lực ôn hòa không ngừng truyền vào không gian tinh thần của lính gác, làm dịu đi những vết nứt do ngoại lực, những cơn ác mộng kéo dài và do việc không được điều trị hiệu quả tạo nên.
Cậu hoàn toàn có thể tấn công vào không gian tinh thần của Tư Đình một cách dễ dàng hơn bất kỳ một lính gác nào khác. Cậu có thể dễ dàng khiến Tư Đình dừng lại những nụ hôn nóng bỏng, nhưng làm vậy chỉ khiến hắn bị tổn thương nặng nề hơn, không gian tinh thần cũng sẽ thiết lập trạng thái phòng vệ, không để cậu tiếp cận dễ dàng nữa.
Sự dịu dàng luôn là thứ khiến người ta trầm luân sâu nhất. Chỉ cần một phút lơ là sẽ sa vào không lối thoát. Những lần dung túng hết lần này đến lần khác của Úc Thanh Hoàn đã thành công khiến lính gác buông lỏng cảnh giác, hắn cho rằng giữa họ là tình cảm đến từ hai phía, là một thể không thể tách rời bởi liên kết tinh thần hoàn toàn. Một khi Úc Thanh Hoàn chết đi, Tư Đình sẽ hoàn toàn sụp đổ. Không gian tinh thần đã được Úc Thanh Hoàn từng chút từng chút một tu sửa lại sẽ một lần nữa vỡ nát, cỏ cây hoa lá từng hồi sinh cũng sẽ lần nữa héo rũ, mục nát trong lớp bùn.
Cảm xúc của Tư Đình dần ổn định lại, hắn một tay nâng khuôn mặt của dẫn đường, ngay cả những nụ hôn cũng dịu dàng quá đỗi. Đầu lưỡi hắn xoay tròn trong khoang miệng của dẫn đường, càn quét từng tấc một, khẽ khàng dẫn dắt đầu lưỡi cậu quấn lấy hắn, mà dẫn đường lại ngoan ngoãn làm theo.
Một loại xúc động khó tả dâng trào, Tư Đình ôm lấy người trong lòng, đổi sang một tư thế khác. Hắn đè Úc Thanh Hoàn nằm xuống giường, không ngừng trao đổi dịch thể cho nhau.
Chuông lục lạc vẫn không ngừng vang lên leng keng.
Hôn quá lâu, dẫn đường khẽ rên một tiếng đầy khó chịu, vươn tay muốn đẩy hắn ra.
Tư Đình hiếm khi biết dừng lại đúng lúc, khi tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc. Thấy dẫn đường đỏ mặt quay đầu, hắn đã suýt không khống chế nổi lại vồ lấy cậu.
Lính gác siết chặt người trong lòng, hắn thực sợ hãi dẫn đường sẽ biến mất khỏi vòng tay mình, để hắn lại một lần nữa rơi vào ác mộng không có hồi kết. Nhưng rồi rất nhanh Tư Đình lại nới lỏng vòng tay, tuy hắn sợ người kia sẽ biến mất, nhưng càng sợ việc mình dùng quá nhiều sức mà khiến cậu bị thương hơn.
Hắn đỡ lấy khuỷu tay trái của dẫn đường, một đường trượt lên dừng lại ở cổ tay, cẩn thận tháo chiếc còng ra, cúi đầu hôn lên vết hằn đỏ đậm, đau lòng nói: "Xin lỗi..."
Tư Đình cứ nghĩ Úc Thanh Hoàn sẽ trách mình, lúc này trông cậu thật sự có chút... "thê thảm", quần áo bị xé nát vương vãi đầy đất, trên người là vô số dấu hôn và dấu răng không thể nào đếm xuể.
Nhưng dẫn đường chỉ khẽ dùng hai tay nâng mặt hắn, đôi mắt màu vàng kim xinh đẹp không mang theo chút trách cứ hay sợ hãi nào, chỉ có sự dịu dàng và chăm chú. Đôi môi hơi sưng đỏ mấp máy, đầy xót xa hỏi hắn: "Cậu còn đau đầu không?"
Tư Đình siết chặt nắm tay, bàn tay để hờ bên eo dẫn đường, muốn ôm người kia thật chặt vào lòng, lại sợ mình không kiểm soát được sức lực sẽ khiến cậu bị thương.
Nhưng cuối cùng, cái ôm ấy vẫn trở thành hiện thực.
Úc Thanh Hoàn chủ động dang tay ôm hắn, còn mỉm cười an ủi: "Tôi sẽ không đau, cậu đừng lo."
Tư Đình vùi mặt vào hõm cổ của dẫn đường. Mùi tin tức tố trên người cậu càng lúc càng dễ chịu, khiến người ta say đắm đến mức không thể buông tay. Dường như chỉ cần được ở bên cạnh Úc Thanh Hoàn thì những gì hắn đã phải trải qua trước đây... đều không còn quan trọng nữa.
Hắn như lại có được một gia đình.
【Độ hảo cảm phản diện +5.】
【Giá trị hắc hóa phản diện -20.】
Lần trị liệu này gần như đã rút cạn tinh thần lực của Úc Thanh Hoàn. Sau khi xác nhận bản thân đã hoàn thành việc cần làm, cậu mất hết sức lực ngã vào lòng Tư Đình, trước khi hôn mê còn gắng gượng dùng chút hơi tàn nói với hắn: "Mặc... quần áo cho tôi..."
Bên tai như vang lên một tiếng cười bất đắc dĩ, có lẽ do Aivis đã lải nhải quá nhiều trong đầu, Úc Thanh Hoàn bất giác lại liên tưởng đến câu nói: "Phản diện lại cười rồi."
Úc Thanh Hoàn ngủ thẳng đến tận trưa hôm sau. Bỏ lỡ cả ba bữa, dẫn đường bụng đói cồn cào ăn sạch bữa trưa mà lính gác chuẩn bị, đến nỗi đĩa cũng bị cậu chùi cho láng bóng.
Lính gác rốt cuộc cũng nghe lời mà mặc quần áo đàng hoàng cho cậu, chỉ là...
Nhân lúc lính gác đang rửa chén, Úc Thanh Hoàn vén chăn lên nhìn, chiếc áo sơ mi voan trắng còn phối thêm dây buộc rườm rà... thật đúng là một thảm hoạ thời trang.
Úc Thanh Hoàn bước xuống giường, đi vào nhà tắm, soi gương để nhìn kỹ tình trạng hiện giờ. Khác với thể chất của lính gác, thương tích trên cơ thể dẫn đường khó lành hơn, cộng thêm làn da của Úc Thanh Hoàn lại rất mỏng, hễ đụng vào đâu là dễ để lại vết bầm. Nhưng thuốc Tư Đình bôi cho cậu quả thật rất hữu hiệu, những vết thương đến ngày thứ hai đã có dấu hiệu lành lại, bốn năm ngày sau sẽ chẳng để lại chút sẹo nào. Vết thương ở eo cũng gần như hoàn toàn lành lặn, không hề nghiêm trọng như lời lính gác nói.
Vết hằn nơi cổ tay cũng hoàn toàn biến mất. Xem ra loại thuốc kia nhất định rất đắt tiền. Không chỉ được dùng thuốc tốt mà quần áo trên người cậu cũng là hàng xa xỉ, đến cả giường và gối chăn đều tỏa ra mùi hương của tiền bạc.
Cậu được một thiếu gia nhà giàu bao dưỡng rồi.
Không còn bị còng tay kiềm chế, Úc Thanh Hoàn khóa trái cửa phòng tắm, bình thản đi vệ sinh một cách bình thường. Khi bước ra, cậu đẩy lính gác đang đứng trước cửa sang một bên, cậu rời khỏi phòng dạo quanh tầng hai để quan sát. Úc Thanh Hoàn đi đến đâu, Tư Đình theo đến đó. Dẫn đường tò mò ngó đông ngó tây, lính gác thì chỉ tò mò ngó dẫn đường.
Khi đi ngang qua phòng khách nhỏ trên tầng hai, Úc Thanh Hoàn thấy bên dưới khung cửa sổ sát đất có đặt hai chiếc ổ mèo, một lớn một nhỏ. Felix và Kaiden đang lười biếng nằm trong đó, thư thả tắm nắng. Úc Thanh Hoàn lập tức bước nhanh tới, giơ chân đá lật ổ mèo của Felix, còn Tư Đình cũng bắt chước, đá bay ổ của Kaiden.
Kaiden giận mà không dám nói, nhịn nhục đứng dậy dựng lại ổ mèo cho Felix trước rồi mới tới ổ của mình. Còn Felix thì không nhịn được. Mèo nhỏ tức tối nhào tới gặm Úc Thanh Hoàn. Úc Thanh Hoàn quỳ xuống thảm, vươn tay nắm cổ nó, Felix giãy giụa đạp mạnh hai chân sau vào cổ tay cậu nhưng hiệu quả sát thương chẳng là bao.
Sau một trận ồn ào, cả người và mèo đều mệt rã rời ngã trên tấm thảm, Kaiden tranh thủ thời cơ đi tới, ngoạm lấy gáy Felix tha về ổ của mình, tiếp tục phơi nắng như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tư Đình cũng thử bế Úc Thanh Hoàn lên sofa, nhưng bị cậu giơ chân đạp một cái. Chuông nhỏ trên mắt cá chân rung lên một tiếng leng keng thanh thuý, sau đó dẫn đường lăn một vòng sang bên cạnh, chuông vang không ngừng, cậu đứng dậy tiếp tục đi tham quan tầng một.
Lính gác nhìn ra Úc Thanh Hoàn rất hài lòng với căn biệt thự này. Mức độ hài lòng đi đôi với việc không còn xiềng xích, dẫn đường cũng sẽ không bỏ đi.
Nghĩ vậy, Tư Đình nấu bữa tối hăng say hơn hẳn. Úc Thanh Hoàn định ngăn lại nhưng bị hắn bỏ ngoài tai. Cũng may sức ăn của lính gác khá lớn, lại có Úc Thanh Hoàn điều chỉnh vị giác cho hắn, Tư Đình giải quyết cả bàn ăn mà không bị mắc nghẹn.
Ít ra không để lãng phí thức ăn.
Cơm nước no nê, dọn dẹp bàn ăn xong, Úc Thanh Hoàn đứng dậy: "Tôi muốn về kí túc xá."
Ánh mắt Tư Đình tối lại, vẻ mặt cũng trầm xuống.
Nhưng dẫn đường đã hạ quyết tâm. Bất kể Tư Đình lạnh mặt giận dỗi thế nào, Úc Thanh Hoàn vẫn đẩy cửa bước ra khỏi biệt thự. Felix nhanh chóng bám theo, men theo ống quần leo lên vai cậu. Nó nằm trên vai Úc Thanh Hoàn, nhàn nhạt liếc nhìn một người một sư tử đang đứng ở cửa.
Tư Đình mặt mày đen sì đuổi theo: "Tại sao không thể ở lại? Cậu đã là dẫn đường của tôi rồi."
"Đúng là tôi là dẫn đường của cậu," Úc Thanh Hoàn sửa lời, "Nhưng tôi không phải bạn trai của cậu. Chúng ta không có lý do để sống chung. Trạng thái của cậu đã ổn định hơn nhiều, tạm thời không còn cần tôi trấn an nữa."
"Tôi cần." Tư Đình quả quyết. "Tôi rất cần cậu. Vậy... cậu có thể làm bạn trai tôi không?"
Úc Thanh Hoàn không trả lời, chỉ nâng tay phải lên, lắc nhẹ chiếc vòng bạc nơi cổ tay: "Nói là xong nhiệm vụ thì sẽ mở khóa. Giờ cậu có thể mở nó ra cho tôi không?"
Lính gác hoàn toàn bỏ ngoài tai câu đó: "Vậy phải thế nào cậu mới chịu làm bạn trai tôi?"
Không ngờ biệt thự của Tư Đình lại nằm gần trạm xe điện đến vậy. Chỉ mất chưa đến mười phút đi bộ, họ đã tới trạm dừng của xe điện. Mặc dù ánh mắt của lính gác trông như muốn nuốt chửng chiếc xe, chiếc xe điện vẫn tận tụy làm tròn nhiệm vụ, từ tốn dừng lại trước mặt Úc Thanh Hoàn.
Dẫn đường bước lên một bước, không để tâm chuyện chiếc vòng nữa. Dù sao thì ngay từ đầu lính gác đã không có ý định tháo nó ra. Úc Thanh Hoàn giơ tay ngăn Tư Đình định bước theo lên xe. Trước khi cửa xe khép lại, cậu quay đầu nói với Tư Đình:
"Câu hỏi đó, cậu thử lên mạng tra đi."
"Biết đâu sẽ tìm được câu trả lời vừa ý."