Sau Khi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang, Tôi Đăng Xuất

Chương 26

Nếu sớm biết cách theo đuổi mà lính gác học được từ mạng tinh tế chính là xếp nến thành hình trái tim dưới ký túc xá của dẫn đường, rồi tự mình đứng vào giữa trái tim đó, cầm loa hướng lên tầng sáu hét lớn: "Úc Thanh Hoàn, tôi thích cậu!!"

Thì Úc Thanh Hoàn nhất định sẽ không cho Tư Đình lên mạng tra cứu gì hết.

Bây giờ cậu hối hận rồi.

Điều khiến Úc Thanh Hoàn cảm thấy ngạc nhiên là dường như chiêu này lại rất hữu dụng với những dẫn đường khác, ít nhất với Ôn Hạ thì đúng là như vậy. Cậu ta nằm bò trên bệ cửa sổ phòng khách, nhìn chằm chằm lính gác đang tỏ tình dưới lầu, dường như đã quên béng nỗi sợ hãi đối với hắn trước đây, hứng thú bừng bừng quay sang Úc Thanh Hoàn nói: "Thanh Hoàn, hắn đang tỏ tình với cậu kìa! Thật không ngờ hắn lại chịu làm mấy chuyện thế này, cũng khá lãng mạn đấy chứ, hoàn toàn không đáng sợ như lời đồn, cậu sẽ đồng ý chứ?"

"Rất lãng mạn sao?" Úc Thanh Hoàn lật người trên ghế sofa, suýt chút nữa làm Felix trong lòng trượt khỏi tay, may mà cậu kịp thời ôm chặt lại.

Mèo nhỏ cắn nhẹ tay dẫn đường để bày tỏ lòng "biết ơn", kết quả lập tức nhận về một cái vỗ thẳng vào trán.

Đối với thắc mắc của Úc Thanh Hoàn, Ôn Hạ gật đầu thật mạnh, giải thích: "Thời buổi này đâu có mấy ai xài nến nữa, rất ít nhà máy còn sản xuất, cái gọi là 'bữa tối dưới ánh nến' hiện nay đều dùng đèn giả nến hoặc đèn trang trí tinh xảo hơn thôi."

"Chỉ nến thường thôi đã khó tìm, huống chi mỗi cây nến dưới lầu mà Tư Đình xếp đều là nến tự làm, đây không chỉ là lãng mạn thì là..."

Ôn Hạ còn chưa kịp nói hết, quay đầu đã phát hiện ghế sofa trống không, Úc Thanh Hoàn không nói lời nào đã bỏ đi rồi, thậm chí còn để lại Felix nằm ngửa phơi bụng, ngủ say như chết.

Cậu ta chợt hiểu ra điều gì đó, vội vàng vươn cổ nhìn xuống dưới lầu, sợ mình bỏ lỡ cảnh tượng đặc sắc.

Lúc này dưới khu ký túc xá dẫn đường đã tụ tập không ít người, phần lớn là nghe tin mà tìm tới, một đám người xếp hàng vây quanh Tư Đình, nhưng lại không dám tiến lại quá gần, thậm chí chẳng ai dám la ó cổ vũ, sợ nếu lính gác tỏ tình thất bại mà nổi điên thì những người đứng gần nhất, cổ vũ to nhất sẽ là những kẻ đầu tiên mất mạng.

Họ đứng quanh một cách trật tự và im lặng, còn cẩn thận tính toán cho mình ít nhất ba con đường thoát hiểm rồi mới hóng chuyện, mãi cho tới khi một bóng hình dần dần xuất hiện dưới ánh đèn ký túc xá.

Úc Thanh Hoàn trở nên nổi tiếng khắp trường quân đội nhờ vào hai sự kiện: một là cảnh tượng nhảy xuống đầm sâu lấy tinh thạch trong kỳ kiểm tra khai giảng, hai là mối dây dưa không dứt với Tư Đình. Nhưng không ngoại lệ, trong cả hai chuyện ấy, ngoại hình xuất chúng của Úc Thanh Hoàn luôn là đề tài khiến người ta kinh diễm.

Dẫn đường dừng lại trước bậc thềm ký túc xá, mái tóc đen nhánh khẽ bay trong gió đêm, ánh sáng trắng dịu êm trước tòa nhà chiếu lên đường nét tinh tế trên gương mặt cậu, rõ ràng nét mặt vẫn chưa có gì biến hoá, nhưng đôi mắt đào hoa lại như ngậm ba phần tình ý, đôi môi như cánh hoa dung hoà mọi vẻ sắc sảo trên gương mặt cậu, tạo nên một cảm giác mềm mại và dịu dàng khó tả.

Bộ đồng phục dẫn đường càng tôn lên vóc dáng thon dài cân đối của Úc Thanh Hoàn, chiếc vòng bạc nơi cổ tay với viên đá quý cùng màu với đôi mắt càng như một nét chấm phá hoàn mỹ.

Úc Thanh Hoàn chậm rãi bước xuống bậc thềm, có lẽ vì xấu hổ, vành tai cậu đỏ ửng khiến dung nhan càng thêm sinh động, tựa như một chú mèo con chín mọng mê người.

Ngay lúc Tư Đình giơ loa lên định tiếp tục tỏ tình, Úc Thanh Hoàn vội chạy như bay về phía lính gác, vì quá vội vã nên cậu bất cẩn trượt chân ở bậc thềm cuối cùng, suýt nữa ngã nhào. Lính gác đứng giữa vòng nến lập tức vứt loa trong tay, nhanh như chớp lao đến đón lấy người trước khi cậu chạm đất, ôm chặt vào lòng.

Chiếc loa vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, kèm theo tiếng nhiễu điện rè rè rồi rơi trúng đầu một lính gác không kịp né tránh, hắn ta ôm trán kêu r.ên, còn những người xung quanh thì lập tức ném tới ánh mắt "đời đâu biết trước chữ ngờ, chỉ hóng chuyện thôi cũng vô tình dính đạn".

Xác nhận dẫn đường đã đứng vững, Tư Đình mới buông tay ra, lấy từ trong ngực một hộp quà tinh xảo, ra hiệu cho Úc Thanh Hoàn mở ra xem.

Úc Thanh Hoàn do dự hai giây, nhìn Tư Đình một cái đầy nghi ngờ, vô cùng lo sợ bên trong là một chiếc nhẫn kim cương mười tám carat, rồi lính gác sẽ quỳ một gối xuống đất, giơ tay lên cao hét lớn: "Úc Thanh Hoàn, lấy tôi nhé!"

Nhưng ngoài dự đoán của Úc Thanh Hoàn, trong hộp không phải nhẫn kim cương mà là ba chiếc thẻ ngân hàng trông vô cùng bình thường.

Hy vọng mạng tinh tế sẽ không dạy lính gác chiêu tặng thẻ trống không cho dẫn đường rồi thâm tình nói: "Từ hôm nay trở đi, chúng ta cùng nhau nỗ lực làm việc, dùng quãng đời còn lại lấp đầy thẻ này."

Tất cả đều tại Tư Đình ngày nào cũng đọc cho cậu nghe mấy tiểu thuyết tổng tài bá đạo kia.

Khiến cậu cũng bị nhiễm luôn.

Ánh mắt Tư Đình chăm chú nhìn Úc Thanh Hoàn, khuôn mặt lạnh lùng hiếm khi lộ ra chút ôn nhu, hắn mở miệng: "Ở đây có tám mươi triệu tinh tệ, mật khẩu là sinh nhật của cậu."

Úc Thanh Hoàn: "..."

Cũng là một kiểu cực đoan khác mà thôi.

Lần này, đám lính gác vây xem không nhịn nổi nữa, đồng loạt hít sâu một hơi. Úc Thanh Hoàn rất muốn ném trả mấy tấm thẻ lại cho Tư Đình, sau đó kiêu ngạo nói: "Chỉ tám mươi triệu thôi mà, tôi cũng có, không cần cậu cho!" Tiếc là cậu chẳng có nổi tám mươi triệu, số dư trong thiết bị đầu cuối cho thấy cậu chỉ là một nam sinh trường quân đội nghèo kiết xác, còn vung tay xài gần hết số tiền khởi đầu dành cho nhiệm vụ bạch nguyệt quang để mua đồ ăn vặt cùng chia cho Ôn Hạ.

Hiển nhiên với kiểu tư duy của Tư Đình, hắn sẽ không hiểu những gì mình đang làm là bản sao của vở kịch "Lính gác bá đạo bao dưỡng Dẫn đường nhỏ nghèo khó".

Úc Thanh Hoàn đậy nắp hộp lại, trả về tay Tư Đình: "Cái này tôi không thể nhận."

Đôi mắt lính gác tối sầm, dường như lại đang âm thầm toan tính một âm mưu xấu xa nào đó.

Úc Thanh Hoàn lướt qua hắn, đi thẳng về phía những cây nến trên mặt đất. Mỗi cây nến đều được tỉ mỉ điêu khắc thành hình hoa hồng, hoàn toàn không giống sản phẩm sản xuất hàng loạt ngoài thị trường, mỗi bông hoa đều khác biệt, tựa như có người đã dốc hết tâm sức để tạo ra chúng.

Thực ra thẩm mỹ của Úc Thanh Hoàn từ trước tới nay không hề hướng về những thứ lãng mạn như nến và hoa, thế nhưng khi cậu cầm một ngọn nến lên, nhìn ngọn lửa nhỏ lay động giữa nhụy hoa, ánh mắt cậu lại chẳng thể rời đi được nữa.

Hôm đó rời khỏi nhà Tư Đình, tính đến nay đã qua hai ngày. Để làm được những cây nến này, rõ ràng lính gác đã phải bỏ ra không ít công sức. Trong lúc Úc Thanh Hoàn còn thất thần, lính gác đã bước đến lấy đi cây nến trong tay cậu, khẽ nói:

"Nguy hiểm lắm."

Người này coi cậu là gì?

Là búp bê sứ dễ vỡ sao?

Úc Thanh Hoàn bỗng chốc chú ý tới điều gì đó, cậu nắm chặt lấy cổ tay Tư Đình, hỏi:

"Những cây nến này đều do cậu tự tay làm phải không?"

Lính gác còn chưa kịp trả lời, Kaiden đã nôn nóng xông ra khỏi không gian tinh thần, con sư tử vội vã gật đầu lia lịa, hận không thể mở miệng thay chủ nhân trả lời.

Úc Thanh Hoàn mím môi bật cười.

Cậu ra hiệu cho Tư Đình ghé sát lại, sau đó cố ý hạ thấp giọng, thì thầm điều gì đó bên tai hắn. Kế đó, dưới sự giúp đỡ của lính gác, từng cây nến trên mặt đất đều được thổi tắt và gom lại, cậu ôm tất cả vào lòng, không ngoảnh đầu lại mà bước thẳng vào ký túc xá.

Chẳng bao lâu sau, Tư Đình cũng rời đi.

Chỉ còn đám người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, không ai hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Một nửa đám đông than thở rằng Úc Thanh Hoàn chắc chắn đã đồng ý lời tỏ tình của Tư Đình, nửa còn lại thì cho rằng nếu hai người thật sự thành một đôi thì sẽ không có cảnh một người quay đầu bỏ đi, còn người kia mặt mày u ám rời khỏi hiện trường.

Nhưng không ai cho họ câu trả lời chính xác. Mọi người thi nhau mở ra thiết bị liên lạc cá nhân, thúc giục những người cùng lớp với Úc Thanh Hoàn tranh thủ hỏi thăm khi cậu còn chưa quay lại phòng. Một số nhận được đúng một chữ "Cút", số khác thì được đáp ngắn gọn:

"Đừng mơ nữa. Cho dù cậu ấy từ chối Tư Đình cũng không đến lượt các cậu."

—Úc Thanh Hoàn vẫn chưa đồng ý.

Ít nhất, trong mắt Tư Đình là như vậy. Dẫn đường chỉ giao cho hắn nhiệm vụ mua một số nguyên liệu chuẩn bị một món tráng miệng, đợi đến lúc làm xong rồi mới cho hắn câu trả lời.

Tư Đình chưa từng làm qua món tráng miệng này. Hắn tỉ mỉ ghi lại những nguyên liệu cần thiết, một lần mua gần hai mươi phần nguyên liệu để dự phòng. Sau khi lựa chọn và đóng gói xong, sẽ có người chuyên trách đưa đến biệt thự của hắn.

Hắn dừng lại trước cửa tiệm hoa, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bó hoa hồng đỏ thắm ở vị trí trung tâm. Có vẻ Úc Thanh Hoàn không thích hoa hồng, nhưng lại nhận những cây nến do hắn tự làm, vì sao?

Những cây nến ấy quả thật đắt đỏ hơn bó hoa tươi. Nhưng chiếc vòng tay hắn từng tặng Úc Thanh Hoàn còn đắt hơn thế gấp bội, vậy mà cậu lại chẳng thèm nhìn đến một cái.

Rõ ràng đối với Úc Thanh Hoàn, điều khiến cậu động lòng không hề liên quan đến giá trị của món quà.

Tư Đình mơ hồ cảm thấy mình sắp nắm bắt được điều gì đó.

Nhưng ngay lúc này, một bó hoa được đóng gói tinh xảo đột nhiên đưa tới trước mặt hắn. Một bó hoa kết hợp giữa hoa hướng dương và hoa baby trắng. Khoảng cách quá gần khiến Tư Đình vô thức nhíu mày, ánh mắt rời khỏi bó hoa, rơi lên gương mặt của người thiếu niên đang cầm nó.

Thiếu niên ấy có mái tóc ngắn màu lam, đôi mắt cũng mang sắc trời trong xanh, là màu lam rất đẹp.

Vừa nhìn thấy người này, Tư Đình lập tức cảm thấy cực kỳ chán ghét.

Trên người đối phương lơ đãng mang theo một mùi hương quen thuộc, mùi hương đó Tư Đình không ghét, nhưng lại vô cùng chán ghét cái con người đang sở hữu nó. Hắn cảm thấy mùi hương đó không hề phù hợp với người đang đứng trước mặt mình.

Tư Đình lùi lại hai bước, lạnh lùng nhìn thiếu niên đối diện, tâm trạng u ám đến cực điểm.

Hắn càng khó chịu hơn khi người kia mở miệng nói ra một câu:
"Úc Thanh Hoàn thích cái này hơn."

Đôi mày Tư Đình nhíu chặt:
"Cậu hiểu rõ Úc Thanh Hoàn đến vậy sao?"

"Ừ, rất rõ." Thiếu niên bình thản gật đầu, không chút sợ hãi trước ánh mắt như muốn ăn thịt người của lính gác.

Giọng của thiếu niên rất nhẹ, phảng phất mang theo cảm giác mờ ảo kỳ lạ:

"Tôi quen cậu ấy đã mười năm rồi. Cậu ấy không thích hoa, nhưng lại đặc biệt yêu thích hoa hướng dương. Cậu ấy từng nói, hoa hướng dương mang một sức sống mãnh liệt, đối với một người luôn khao khát được sống tiếp như cậu ấy, nó có sức hấp dẫn trí mạng."

Tư Đình khựng lại, nhạy bén bắt lấy từ khóa:
"Khao khát được sống tiếp? Cậu ấy từng xảy ra chuyện gì? Còn cậu là ai? Cậu và Thanh Hoàn rốt cuộc có quan hệ gì?"

Nhưng thiếu niên chẳng hề trả lời những câu hỏi đó. Cậu ta liếc nhìn đồng hồ treo tường, đúng lúc kim phút trùng với kim giờ, mười giờ đúng. Cậu ta làm động tác "mời" rất lễ phép:

"Xin lỗi, đến giờ đóng cửa rồi. Chuyện liên quan đến Úc Thanh Hoàn, tôi sẽ không nói. Nếu cậu thật sự muốn biết, cậu nên tận dụng các mối quan hệ của mình mà điều tra."

Tư Đình: "......"

Thiếu niên nhìn lính gác vẻ mặt âm trầm trước mặt, thản nhiên bổ sung một câu:

"Cho dù bây giờ cậu có giết tôi cũng sẽ không moi ra được lời nào đâu."

"......"

Tư Đình đưa tay chỉ vào bó hoa hướng dương phối với hoa bách hợp bên cạnh:

"Tôi muốn bó này."

Sau đó, lính gác thanh toán, ôm hoa rời khỏi tiệm.

Đi chưa được mấy bước, Tư Đình đã muốn quay lại hăm dọa thêm vài câu. Thế nhưng lúc quay đầu lại cửa tiệm đã tắt đèn, cửa chính đóng chặt, thiếu niên tóc xanh cũng biến mất tăm, sạch sẽ như một bóng ma.

Hai câu nói "Tôi quen cậu ấy đã mười năm" và "Khao khát được sống tiếp" cứ quẩn quanh trong lồng ngực Tư Đình, không cách nào xua tan được.

Nhưng đến khi gần về đến biệt thự, những suy nghĩ ấy lại bị một chuyện khác thay thế.

Tin nhắn hắn gửi cho Úc Thanh Hoàn từ một tiếng trước đến giờ vẫn chưa nhận được hồi âm.

...

Vừa bước vào biệt thự, chưa kịp đặt bó hoa xuống, Tư Đình đã nghe thấy tiếng quần áo cọ qua chăn đệm truyền đến từ tầng hai. Ngay sau đó, mùi hương tin tức tố dẫn đường nhàn nhạt mà quyến rũ khẽ lan tỏa trong không khí.

Ngoại trừ Úc Thanh Hoàn, không có người nào khác có thể toả ra mùi hương khiến hắn dễ chịu như thế.

Tư Đình nhanh chóng lao lên tầng hai, tay hắn đặt lên nắm cửa, rồi bất chợt do dự.

Lính gác nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập.

Mang theo thứ cảm xúc chờ mong và thấp thỏm đến chính hắn cũng không hiểu nổi.

Mười phút trước...

Dẫn đường quay trở lại căn phòng từng giam cầm mình. Cậu đánh giá xung quanh một lần nữa, bộ trụ mèo bị phá hỏng hôm nọ đã được thay bằng cái mới, trong giỏ đồ chơi của Felix cũng có thêm vài món mới tinh.

Úc Thanh Hoàn bước tới giường, dùng ngón tay móc lấy sợi dây xích dài bằng bạc, trượt tay xuống điểm cuối cùng. Cậu tự mình khóa chiếc còng ấy vào cổ tay trái một cách không hề do dự.

Cậu tựa vào đầu giường, lấy từ trong túi ra một cây nến điêu khắc còn tương đối nguyên vẹn, tỉ mỉ ngắm nhìn, lặng lẽ chờ lính gác trở về.

Khi cánh cửa phòng được mở ra, cậu nhìn thấy lính gác đứng ngây ngốc ngoài cửa, đôi mắt nâu trong khoảnh khắc ấy trở nên sáng ngời.

Úc Thanh Hoàn buông cây nến xuống, mỉm cười, ý cười cũng nhẹ nhàng ánh lên trong đôi mắt, cậu dịu dàng nói:

"Chào mừng cậu về nhà, Tư Đình."

Dường như dẫn đường không hiểu lời nói ấy đã tạo nên cơn sóng lớn cỡ nào trong lòng lính gác.

Thấy câu nói kia vẫn còn quá tầm thường, cậu lại giơ tay trái lên, cổ tay trắng mềm bị chiếc còng bạc khóa lại, sợi xích đung đưa theo động tác của dẫn đường, phát ra tiếng leng keng khe khẽ.

"Chúc mừng cậu đã bắt được một người bạn trai."

Áo sơ mi của Úc Thanh Hoàn hơi trễ xuống, hoàn toàn không nhận ra bản thân mình lúc này mê người đến nhường nào. Vết hôn mơ hồ ẩn hiện trên bả vai càng kí.ch thí.ch thần kinh của lính gác.

Cậu nghiêng đầu, lễ phép hỏi:

"Vậy giờ, cậu có muốn hôn tôi không?"

【Giá trị hắc hóa của phản diện -5。】

—————

Bình Luận (0)
Comment