Úc Thanh Hoàn không nhớ rõ mình đã trở về phòng bằng cách nào.
Khi ý thức dần tỉnh táo, cậu đã thấy mình nằm yên trên giường, trong nhà không còn động tĩnh nào khác, chỉ có Felix vừa thấy cậu mở mắt đã nhào tới, dùng chóp mũi và đầu nhỏ cọ nhẹ lên má Úc Thanh Hoàn.
Cơn đau thấu tận tim gan đã biến mất, chỉ còn sót lại sự mệt mỏi tận cùng. Cửa sổ trong phòng đã được Tư Đình tháo xuống, Úc Thanh Hoàn có thể nhìn thấy cơn mưa tầm tã bên ngoài qua rèm cửa.
Cậu mở thiết bị đầu cuối ra xem, Tư Đình đã gửi tin nhắn từ hai tiếng trước, nói rằng hắn phải rời đi vài ngày, không xác định thời gian trở về, nhưng nhiều nhất chỉ năm ngày thôi. Sau cùng là những lời dặn dò kỹ càng đến từng chi tiết, như thể hắn sợ Úc Thanh Hoàn sẽ đói chết trong nhà vậy.
【Úc Thanh Hoàn】: Tôi đâu phải trẻ con, sẽ không chết đói đâu! [Mèo con giơ nắm tay.jpg]
【Tư Đình】: Cậu ăn tối chưa? Tại sao không trả lời tin nhắn?
【Úc Thanh Hoàn】: Tôi ngủ quên mất, lát nữa tôi sẽ ăn ngay.
Khung trò chuyện cứ hiển thị trạng thái " đang nhập" nhưng mãi cũng không thấy tin nhắn mới, Úc Thanh Hoàn kiên nhẫn chờ một lát, lính gác trực tiếp gửi đến một yêu cầu gọi video.
Cậu kiểm tra lại tình trạng của mình, xác nhận không có gì bất thường rồi mới nhận cuộc gọi.
Vẻ mặt của lính gác không hề vui vẻ, mặt lạnh hầm hầm như ai thiếu nợ hắn mấy triệu vậy. Vậy mà khi vừa đối diện với Úc Thanh Hoàn qua màn hình, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng thấy rõ.
Úc Thanh Hoàn nhìn hắn như vậy không nhịn được mà bật cười, cậu cố ý trêu ghẹo: "Cậu thật sự xem tôi là một đứa trẻ con không thể tự lo cho mình à?"
Lính gác ngẩn người trong chớp mắt, rồi buột miệng thốt ra: "Tôi cũng mong cậu thật sự không thể tự chăm sóc bản thân..."
Úc Thanh Hoàn: "?"
Úc Thanh Hoàn nghiêm túc nhìn hắn, rất không tán thành nói: "Bạn học Tư Đình, cậu lại đang suy nghĩ bậy bạ gì đó?!"
"Muốn cậu dựa dẫm vào tôi hơn một chút, không thể rời xa tôi dù chỉ một chút. Chỉ cần tôi vừa bước ra cửa, cậu đã khóc lóc cầu xin tôi đừng đi, như vậy cậu nhất định sẽ không bao giờ rời khỏi tôi nữa."
Úc Thanh Hoàn cảm thấy đây là hậu quả của việc lính gác đọc tiểu thuyết tổng tài quá 180 phút một ngày.
Từ trước đến nay Tư Đình hiếm khi lộ rõ cảm xúc vui buồn trên gương mặt, mọi cảm xúc đều được thể hiện bằng những đường nét rất nhạt, ngay cả lúc này, nỗi nhớ nhung cũng chỉ thoáng qua như gió thoảng: "Tôi rất nhớ cậu, Úc Thanh Hoàn."
Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài mà thôi.
Úc Thanh Hoàn nghiêng đầu cười nhẹ, "Vậy lần sau... cậu dẫn tôi theo nhé?"
Ánh mắt lính gác khẽ động, như đang đấu tranh giữa con tim và lý trí - một bên muốn dẫn Úc Thanh Hoàn theo, một bên lại lo lắng cậu sẽ bị thương, sẽ đổ máu.
"Tư Đình," Úc Thanh Hoàn ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi là một dẫn đường, là học viên trường quân sự giống cậu. Tôi không thể mãi sống trong nhà kính."
"Không lẽ cậu muốn tôi trở thành đồng đội của người khác?"
Lính gác lập tức nhíu mày: "Người đó chỉ có thể là tôi!"
Cuối cùng Tư Đình cũng nhượng bộ, đồng ý rằng nhiệm vụ tới sẽ đưa Úc Thanh Hoàn đi cùng, chỉ là nhiệm vụ lần này quá đặc biệt, không thể cho cậu tham gia. Hắn liên tục cam đoan rằng mình sẽ cố gắng về sớm.
Giống như phần lớn những cặp đôi đang yêu nhau say đắm, Tư Đình cũng mắc bệnh "không nỡ cúp máy". Nhưng cuối cùng tín hiệu bị mất, cuộc gọi đột ngột ngắt ngang, trên màn hình chỉ còn một màu đen kịt.
Úc Thanh Hoàn thả lỏng cơ thể tựa vào đầu giường, gánh nặng đã lâu không thấy lại một lần nữa đè nặng lên vai, cậu lại đang lừa dối tình cảm của người khác...như đã từng làm vô số lần trong quá khứ
【Ký chủ, cậu vẫn ổn chứ?】
Úc Thanh Hoàn giơ tay, lần tìm miếng ngọc đeo trên cổ, nắm chặt lấy nó như để tăng thêm sự kiên định trong lòng mình.
【 Yên tâm, tôi sẽ không ở lại đâu.】
【Hơn nữa, chuyện tôi ho ra máu... chẳng phải cũng nằm trong kế hoạch B của các người sao?】
Để phòng ngừa người xuyên không nảy sinh tư tâm muốn ở lại các thế giới nhỏ, chủ hệ thống đã dự trù ra hai kế hoạch.
Giống như nhiệm vụ lần này của cậu, kế hoạch A là cứu nhóm nhân vật chính rồi chết đi, chủ động rời khỏi thế giới nhỏ; kế hoạch B là bệnh nặng mà chết, bị cưỡng chế rời đi.
Nếu trên cơ thể ký chủ không thể sinh bệnh, vậy chủ hệ thống sẽ giáng xuống vài tai ương vô cớ: ban đầu là tai nạn xe cộ đơn giản, nếu không chết thì tiếp tục gặp các tai nạn ngoài ý muốn khác: như đụng phải bệnh nhân tâm thần phát điên giết người, trượt chân xuống nước rồi đúng lúc bị chuột rút, bị điện giật, hoặc bị đồ vật từ trên cao rơi trúng...
Nếu vẫn chưa đủ, thì tới dịch bệnh, động đất, sóng thần.
Tựa như diệt trừ virus, bằng mọi cách phải xóa sạch những ký chủ không nghe lời.
Aivis trầm mặc không trả lời, có lẽ vì Úc Thanh Hoàn nói ra quá mức thẳng thừng khiến hệ thống nhất thời không phản ứng kịp.
Úc Thanh Hoàn cũng không nói gì thêm, đang định nằm trở lại trong chăn thì bỗng nghe thấy ngoài cửa sổ truyền tới tiếng động lạ mà quen thuộc.
Cậu nhìn chăm chú hồi lâu, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là một đôi tai cáo trắng như tuyết, sau đó là cặp mắt hồ ly màu xanh lục của Bách Ninh Dực.
Có lẽ vì không giỏi trèo cửa sổ, dù nhân vật công chính này rất muốn duy trì dáng vẻ tao nhã lúc vào phòng, nhưng nửa chừng lại xảy ra sự cố, lỡ trượt tay lộn nhào xuống đất.
Úc Thanh Hoàn: "..."
Ánh mắt cậu theo sát động tác của Bách Ninh Dực, dẫn đường tóc bạc nhanh chóng lấy ra máy lọc tin tức tố cầm tay, đặt ở trung tâm phòng, sau đó chạy tới, vẻ mặt đầy lo lắng hỏi:
"Thanh Hoàn, cậu bệnh rồi sao?"
Cáo nhỏ Lance cũng từ không gian tinh thần nhảy ra, đứng bên giường nức nở chít chít quan tâm Úc Thanh Hoàn, thấy đối phương không hiểu mình nói gì, cáo nhỏ trực tiếp ngậm lấy con mèo nhỏ bên gối, tha sang bên kia cẩn thận li.ếm lông cho nó.
Felix duỗi chân ra ngăn miệng Lance, kết quả lại bị cáo nhỏ đè chân xuống, vẫn miệt mài li.ếm lông cho mèo nhỏ như cũ.
Úc Thanh Hoàn lắc đầu, "Không, sao cậu lại nghĩ.."
Cậu chợt nhận ra điều gì đó, tầm mắt nhìn sang thiết bị đầu cuối, mới phát hiện Aivis đã giúp mình xin nghỉ bệnh.
Cậu đành phải đổi lời: "Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là hơi sốt nhẹ, bây giờ đã đỡ nhiều rồi, không tin cậu sờ thử xem."
Bách Ninh Dực vẻ mặt ngưng trọng, hiển nhiên không tin lời nói của Úc Thanh Hoàn. Đôi tai cáo của y cụp xuống, biểu lộ tâm trạng không tốt của chủ nhân.
"Cậu có thể lừa người khác, nhưng không lừa được tôi. Tôi cũng là dẫn đường giống cậu."
Y lấy một chai thuốc nhỏ từ túi ra đưa cho Úc Thanh Hoàn, giải thích:
"Thuốc này có thể giảm bớt cảm giác mệt mỏi do tiêu hao tinh thần lực, tuy không thể giải quyết tận gốc vấn đề của cậu, nhưng ít ra cũng giúp cậu dễ chịu hơn một chút."
Xét tới việc họ đứng ở hai phe đối lập, Úc Thanh Hoàn vẫn cẩn thận để Aivis quét qua chai thuốc.
Xác nhận không có gì bất thường, cậu mới yên tâm uống hết.
Cậu tiện tay đặt chai thuốc rỗng lên tủ đầu giường, ánh mắt tò mò nhìn Bách Ninh Dực:
"Tại sao cậu lại đối tốt với tôi như vậy?"
"Thật ra... cậu biết rõ Tư Đình không thích các cậu mà, đúng không? Vậy tại sao cậu vẫn đến tìm tôi? Lần trước chính cậu cũng không màng đến an toàn của bản thân mà đến cứu tôi vậy?"
Công bằng mà nói, Úc Thanh Hoàn cảm thấy cậu và Bách Ninh Dực không có giao tình gì đáng nói. Hệ thống chỉ yêu cầu cậu đừng gây ác cảm với nhóm nhân vật chính, chứ không bắt buộc cậu phải trở nên thân thiết với họ.
Phần lớn thời gian cậu đều ở cạnh Tư Đình, kế đó là Ôn Hạ, Bách Ninh Dực chỉ xếp sau cùng.
Dường như cáo nhỏ sợ làm con sư tử nào đó nổi giận, mãi không dám tìm chỗ ngồi xuống. Mãi đến khi mèo con vỗ vỗ mép giường, y mới dè dặt ngồi xuống, một tay chống trên giường, thân người hơi nghiêng về phía Úc Thanh Hoàn, chân thành mở miệng: "Ngay lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã rất thích cậu rồi."
Úc Thanh Hoàn: "?"
Mèo con bị câu tỏ tình táo bạo này dọa cho hoảng sợ, ôm ngực liên tục ho sặc sụa đến nghẹn thở. Bách Ninh Dực vừa vỗ lưng giúp cậu thuận khí, vừa bất đắc dĩ giải thích: "Không phải cái kiểu thích đó! Là thích kiểu bạn bè ấy. Thật lòng mà nói, lần đầu gặp cậu tôi đã thấy trên người cậu có loại khí chất gì đó rất bí ẩn. Cậu rất đẹp, nhưng đồng thời cũng toát ra một cảm giác vụn vỡ khó hiểu, giống một người từng trải qua rất nhiều khổ đau nhưng vẫn tràn đầy khát vọng với cuộc sống. Cậu giống như một món cổ vật được chôn giấu nhiều năm vậy. Tôi nhìn mà ngứa ngáy trong lòng, chỉ muốn tha cậu về tổ nuôi dưỡng cho thật tốt, luôn cảm thấy chỉ cần dốc đủ lòng chân thành, chắc chắn sẽ nuôi cậu thành một món bảo vật sáng lấp lánh!"
Úc Thanh Hoàn: "......"
Aivis: 【......】
Lời thổ lộ chân thành của Bách Ninh Dực hiển nhiên chưa dừng lại ở đó. Y kể thêm về những chuyện đã xảy ra trong kỳ kiểm tra đầu năm, kể về việc Úc Thanh Hoàn đã truyền cho mình bao nhiêu nguồn cảm hứng, giúp y nhận ra một dẫn đường hệ công kích cũng có thể làm được nhiều hơn thế.
Bách Ninh Dực giơ tay chỉ về phía cáo nhỏ, lúc này Úc Thanh Hoàn mới chú ý thấy Lance có nhiều thay đổi hơn trước đó. Hiện tại Lance đang bước vào thời kỳ trưởng thành, hình thể lớn hơn một chút, phần lông ở chóp tai cũng biến thành màu vàng kim rực rỡ.
Xem ra trước khi chết, cậu không cần phải phá hủy không gian tinh thần của Tư Đình nữa.
Úc Thanh Hoàn thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Ngoài những điều đó, thật ra còn..." Bách Ninh Dực mím môi, do dự không biết y có nên nói tiếp hay không.
Úc Thanh Hoàn hỏi: "Có liên quan đến chuyện tôi là dẫn đường của Tư Đình sao?"
Bách Ninh Dực gật đầu, chậm rãi kể lại ngọn ngành.
"Tôi, Franz, Bách Mộ và Tư Đình quen biết nhau từ nhỏ. Cha mẹ chúng tôi đều làm việc cho Bạch Tháp, vì cùng ở trong một đội nên thỉnh thoảng có qua lại với nhau, mọi người thường tụ họp ở nhà tôi hoặc nhà Franz. Khi còn bé, Bách Mộ rất ồn ào, Tư Đình từ nhỏ đã có năm giác quan nhạy cảm nên luôn cảm thấy cậu ta rất phiền, hai người bọn họ không ưa gì nhau. Hễ bên này xuất hiện, bên kia lập tức bỏ đi. Vì vậy, dù quen biết, giữa chúng tôi cũng rất ít giao lưu. Tư Đình hoặc là không tham gia tụ họp, hoặc là ngồi một mình trong góc làm việc riêng."
"Sau đó, trong một lần làm nhiệm vụ, cha của Bách Mộ và Tư Đình cùng hai nhân viên khác của Bạch Tháp lập thành một đội nhỏ. Khi trở về, chỉ còn lại cha của Bách Mộ."
"Cha của Tư Đình là dẫn đường duy nhất trong đội, hơn nữa còn là dẫn đường cấp S hệ trị liệu. Tất cả những lính gác trong Minh Tháp đều có thể liên kết tinh thần với ông ấy, đều có thể được ông ấy trấn an. Cái chết của ông ấy đã gây ra đả kích nặng nề cho Minh Tháp. Nhưng toàn bộ tư liệu ghi hình thi hành nhiệm vụ vào thời điểm sự việc xảy ra đều bị mất. Không ai biết chính xác trong tổ đội đó đã xảy ra chuyện gì... Cha của Bách Mộ vì tinh thần thất thường mà bị nhốt vào viện tâm thần, một năm sau đã chết vì trạng thái cuồng hóa. Vì cha mẹ của Tư Đình đã liên kết tinh thần hoàn toàn, nên khi cha cậu ta qua đời, không gian tinh thần của mẹ cậu ta cũng sụp đổ, phi thuyền do bà đang lái mất kiểm soát và rơi xuống."
"Sau đó, cha tôi nhận nuôi Bách Mộ, cũng từng định nhận luôn cả Tư Đình nhưng bị cậu ta từ chối. Tư Đình rời khỏi Thủ Đô Tinh, không rõ tung tích, mãi đến hai năm trước mới trở về gia nhập học viện quân sự."
"Lúc đó có tin đồn nói rằng chính cha của Bách Mộ đã bỏ chạy trong lúc nhiệm vụ đang diễn ra, khiến cả đội bị diệt sạch. Người duy nhất biết sự thật thì không thể thanh minh, còn kẻ có tâm tư bất chính thì cố vẽ rồng vẽ rắn thêm cho chuyện này. Nhưng bất kể thế nào, dẫn đường từ trước tới nay luôn được xem là "tài nguyên" quý giá ở Minh Tháp, họ giống như dòng máu lưu chuyển, giữ cho Minh Tháp vận hành bình thường. Một dẫn đường như cha của Tư Đình, sinh mạng của ông ấy còn quý giá hơn bất cứ nhiệm vụ nào. Thế nhưng người cuối cùng trở về không phải là ông ấy mà là một lính gác... Chỉ riêng chuyện đó thôi, cha của Bách Mộ đã phải gánh chịu vô số chỉ trích và mắng chửi."
Úc Thanh Hoàn ngây người hồi lâu, không ngờ cậu lại biết được ân oán giữa nhóm nhân vật chính và phản diện thông qua Bách Ninh Dực, mà không phải qua hệ thống hay do đích thân người yêu hiện tại là Tư Đình kể cho cậu nghe.
Chỉ là nhất thời cậu không đoán được Bách Ninh Dực kể những điều này là vì mục đích gì, nên không lập tức trả lời y. Một lúc lâu sau, cậu mới lên tiếng: "Cậu kể tôi nghe những chuyện này, là hy vọng tôi có thể giúp các cậu hàn gắn mối quan hệ sao?"
Bách Ninh Dực lắc đầu, "Tôi nói những điều này, không phải muốn cậu phân xử ai đúng ai sai, cũng không phải muốn hòa giải với Tư Đình. Tôi chỉ cảm thấy..."
Một lọn tóc bạc của dẫn đường từ bờ vai rơi xuống, lập tức thu hút ánh nhìn của mèo con. Úc Thanh Hoàn trong lòng ngứa ngáy muốn đưa tay nắm lấy nhưng cậu cố nhịn. Kết quả, con hồ ly xảo quyệt này như đi guốc trong bụng cậu, y cầm lấy lọn tóc dài, khẽ vung vẩy trêu chọc mèo con.
Đợi đến khi Úc Thanh Hoàn không nhịn được nữa đưa tay ra chộp, Bách Ninh Dực liền hất tóc ra sau lưng, khiến mèo con tức giận đến trừng mắt.
Dẫn đường cáo nhỏ cười cong khóe môi, tiếp tục nói: "Úc Thanh Hoàn, cậu là một con mèo nhỏ."
"Một con mèo nhỏ... rất lợi hại và vô cùng lương thiện."
"Có lẽ, cậu sẽ khiến tương lai của Tư Đình trở nên rất khác biệt."
Mặc dù nghe được một lời khen không tệ lắm nhưng cũng không thể dập tắt được "lửa giận" trong lòng Úc Thanh Hoàn. Cậu đảo tròn mắt, Felix lập tức nhận được mệnh lệnh, quay người cắn cho Lance một cú rõ đau ngay trên mặt.
Cáo nhỏ lập tức rên lên hai tiếng ủy khuất, ngước nhìn chủ nhân với ánh mắt oán trách như đang nói: Cậu tự gây chuyện, sao người chịu khổ lại là tôi?
Thế nhưng với tính cách của Bách Ninh Dực, Lance cũng giống y không so đo gì cả, vẫn tiếp tục chăm chỉ li.ếm lông cho Felix.
Việc ho ra máu ngất đi chỉ là kế hoạch B tạm thời nên sau khi qua cơn mỏi mệt, Úc Thanh Hoàn hồi phục rất nhanh. Huống chi cậu còn có thể nhờ Aivis để bật chế độ miễn đau cho mình.
Đến giờ cơm, Úc Thanh Hoàn đói đến mức không chịu nổi, liền theo Bách Ninh Dực ra ngoài ăn. Để tránh bị người khác nhận ra rồi truyền đến tai Tư Đình, trước khi ra khỏi nhà hai người đã cải trang đơn giản.
Chỉ là trước khi xuống lầu, Úc Thanh Hoàn nghi hoặc nhìn Bách Ninh Dực đang ngồi xổm trên bệ cửa sổ chuẩn bị nhảy xuống: "...Cậu nhất định phải xuống lầu bằng cách này sao?"
Có phải tất cả những người trong thế giới này, dù là dẫn đường hay lính gác đều có sở thích là trèo cửa sổ?
Bách Ninh Dực vô tội chớp mắt, "Đi bằng cửa chính nhà cậu, tôi sợ."
Úc Thanh Hoàn: "......"
Úc Thanh Hoàn: "Trèo cửa sổ thì không sợ?"
Cáo nhỏ mạnh mẽ gật đầu, sau đó không chút do dự nhảy xuống, đứng chờ Úc Thanh Hoàn ngoài cổng lớn. Y thậm chí còn không dám đợi trong sân nhà.
Bách Ninh Dực nói y đã lái xe tới, có thể chở Úc Thanh Hoàn, vì thể hai người không đi về phía trạm xe điện. Cho đến khi Bách Ninh Dực đưa mũ bảo hiểm cho Úc Thanh Hoàn, vỗ vỗ lên yên sau của chiếc xe moto ra hiệu cho cậu ngồi lên, Úc Thanh Hoàn mới cảm thấy giá mà lúc nãy cậu được đi xe điện.
Cậu ngoan ngoãn đội mũ bảo hiểm, ngồi lên chiếc moto đầy cảm giác cơ khí, thân xe lấp lánh ánh điện xanh lam. Xe nhanh chóng lao trên làn đường chuyên dụng cho moto, phóng đi như tên lửa. Tấm chắn ánh sáng dựng lên trước đầu xe chắn được khoảng tám mươi phần trăm sức gió. Úc Thanh Hoàn không ngờ tốc độ lại nhanh như vậy, vội vàng ôm chặt lấy eo Bách Ninh Dực, rồi bị mái tóc dài màu bạc của người này quất vào mặt không biết bao nhiêu lần trong gió.
Đợi đến khi thích ứng được với tốc độ, Úc Thanh Hoàn ngồi thẳng người, khéo léo vuốt gọn mái tóc dài của Bách Ninh Dực, trong lòng hơi giận dỗi bện nó thành một bím tóc.
Xuống xe, Bách Ninh Dực nhìn kiểu tóc mới của mình còn tỏ ra vô cùng hài lòng.
Trong lúc đang ăn, Bách Ninh Dực nhắc đến một chuyện khác: có một bác sĩ dẫn đường từng theo quân đội ra chiến trường sẽ trở về Thủ Đô Tinh sau hai tháng nữa. Người đó có chút giao tình với nhà họ Bách, Bách Ninh Dực hy vọng Úc Thanh Hoàn có thể cùng y đi gặp vị bác sĩ đó, biết đâu có thể tìm ra cách giải quyết vẹn toàn.
Úc Thanh Hoàn thầm tính toán, hai tháng sau mộ của mình chắc cũng đã mọc xanh cỏ rồi. Nhưng dù sao Bách Ninh Dực cũng có ý tốt, cậu chỉ đành mỉm cười đồng ý.
Sau bữa ăn, Úc Thanh Hoàn không trở về biệt thự. Một mình sống trong căn nhà trống trải như thế sẽ rất đáng thương, cậu bèn quay lại ký túc xá trong trường, cùng Ôn Hạ trò chuyện suốt đến tận khuya.
Không còn Tư Đình luôn kè kè bên cạnh, rất nhiều dẫn đường và lính gác khác chủ động tiếp cận cậu. Bọn họ luôn có cách tìm ra những chủ đề khiến Úc Thanh Hoàn hứng thú, làm cho đôi mắt mèo con của cậu sáng bừng lên, lấp lánh nhìn họ, háo hức chờ nghe kể chuyện tiếp.
Felix thì không giống Úc Thanh Hoàn, không bị người khác vây quanh nói cười rôm rả, nó rượt đuổi các tinh thần thể của những người khác khắp nơi. Một con mèo nhỏ tí tẹo như vậy mà ngay cả gấu đen cũng muốn nhào lên cắn hai miếng, vì chủ nhân của những tinh thần thể có thân hình to lớn muốn thân thiết với Úc Thanh Hoàn, nên chúng cũng nảy sinh thiện cảm với Felix, cố ý nhường cho mèo nhỏ. Còn những tinh thần thể nhỏ hơn, ban đầu bị Felix ngậm lấy bọn chúng sợ hãi mình sẽ bị thương, nhưng sau khi phát hiện chỉ cần giả chết là Felix sẽ lập tức thả chúng xuống, cả bọn liền vui vẻ cùng chơi trò đuổi bắt với mèo nhỏ.
Tóm lại, mấy ngày này Úc Thanh Hoàn sống rất vui vẻ, ăn không ít đồ ăn vặt do các dẫn đường và lính gác khác tặng cho, gần đây cậu còn đặc biệt yêu thích một loại bánh quy kẹp có nhân.
Cậu ôm một hộp bánh quy mới mua, vẻ mặt hân hoan trở về biệt thự của Tư Đình.
Vừa bước vào cửa, Úc Thanh Hoàn lập tức cảm giác được có điều gì đó không ổn, cảm giác như có một ác quỷ đang nhìn cậu chằm chằm. Cậu bất an bật đèn lên, quả nhiên nhìn thấy lính gác đang ngồi trên ghế sofa, mặt đen sì, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt lấy cậu. Kaiden ngồi bên cạnh, nó muốn nhào tới ôm lấy Úc Thanh Hoàn làm nũng, nhưng vì thấy Tư Đình đang giận nên không dám hó hé.
"Vì sao không trả lời tin nhắn?"
Úc Thanh Hoàn vội mở ra thiết bị liên lạc, lúc này mới phát hiện hôm nay Tư Đình đã gửi cho cậu hơn cả trăm tin nhắn. Bởi vì lính gác luôn ở trong khu vực có tín hiệu kém, mỗi một tin nhắn đều là hắn tranh thủ từng giây từng phút mới gửi đi được, chỉ mong có thể nhận được một chút hồi âm của Úc Thanh Hoàn. Thế nhưng đến tận khi hắn về tới biệt thự, cậu vẫn không hề đáp lại hắn một chữ.
Xong đời.
Mèo con tự biết mình đuối lý, liền buông hộp bánh quy xuống, rụt rè đi đến bên cạnh sofa. Cậu khom người ngồi xuống trước mặt Tư Đình, nghiêng đầu cọ nhẹ má vào đầu gối lính gác, hàng mi cong dài khẽ run lên, thành thạo lợi dụng gương mặt đẹp đẽ trời sinh của mình. Cậu ra vẻ đáng thương vô cùng, cất giọng mềm mại:
"Tôi là một bé mèo hư hỏng."
"Tư Đình, cậu có muốn trừng phạt tôi không?"