Việc dỗ Tư Đình vui vẻ thật ra vô cùng đơn giản: đầu tiên, lúc hắn bế cậu đặt lên sofa hôn tới tấp, tuyệt đối đừng chống cự; thứ hai, giữa nụ hôn sâu khiến người ta nghẹt thở đó, thỉnh thoảng nên đáp lại đôi chút để bày tỏ cái "thích"; cuối cùng, sau khi hôn xong, ngồi trong lòng lính gác với đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lem nhem rơi trên bờ vai hắn, yếu ớt buông một câu, "Suýt nữa bị cậu hôn đến chết rồi."
Nhờ vậy, mèo con sẽ thu hoạch được câu nói tràn ngập vui sướng và thỏa mãn từ lính gác: "Đáng đời, ai bảo cậu không trả lời tin nhắn."
Thế là mèo con thuận thế ôm eo lính gác, dụi mặt vào ngực hắn nhẹ nhàng cọ cọ, ấm ức nói: "Ở nhà một mình buồn lắm..."
Lính gác im lặng.
Lính gác bắt đầu tự trách.
Lính gác đưa tay lên xoa đầu mèo con, rồi ôm cậu trở về phòng tiếp tục thân mật.
Dù chưa bao giờ làm đến bước cuối cùng nhưng Úc Thanh Hoàn đã bị hắn dày vò thê thảm. Khi thấy đối phương kính cẩn mà hôn lên nơi ấy của mình, còn lo mình không thấy rõ mà cố tình làm động tác nhấm nuốt một cách lộ liễu, bất kể là ai cũng không thể giữ bình tĩnh được.
Cậu cố gắng kiềm nén không để phát ra âm thanh, nhưng càng như thế Tư Đình lại càng được nước lấn tới, cho đến khi cậu rốt cuộc không nhịn nổi nữa, người kia lại lộ ra vẻ mặt thỏa mãn vô cùng.
Cực kỳ xấu xa.
Điều xấu xa hơn, không biết lính gác lấy ở đâu ra một cuộn dây ruy băng màu đỏ. Hắn vừa hôn cậu đến mơ màng, đồng thời dùng kỹ xảo thuần thục quấn dây ruy băng quanh thân thể cậu. Chỉ trong chốc lát, hai tay của dẫn đường đã bị trói ngược ra sau, đến cả đôi chân cũng bị buộc chặt, toàn thân không thể động đậy.
Cuối cùng, Úc Thanh Hoàn bị bịt kín đôi mắt bằng một dải lụa mỏng, xuyên qua lớp lụa mờ, cậu mơ hồ trông thấy lính gác cúi đầu, ngậm lấy một nơi nào đó.
" Tư... Tư Đình!"
Dẫn đường mềm nhũn ngã về một bên, toàn thân run nhẹ.
...
Một giấc này, Úc Thanh Hoàn ngủ thẳng đến tận tám giờ tối. Khi tỉnh lại, cả người sạch sẽ thơm tho, hiển nhiên có người đã giúp cậu tắm rửa. Không cần nghĩ cũng biết là ai.
Felix đang nằm bên cạnh cậu ngủ ngon lành. Khi cậu và Tư Đình đang bận "làm việc", Felix và Kaiden đã chạy nhảy ở tầng dưới đến tám trăm hiệp, tiêu hao không ít thể lực. Bấy giờ mèo nhỏ trong mơ còn không ngừng vung vẩy hai chân.
Thấy cậu tỉnh, Kaiden vội vã nhào tới, dùng đầu húc húc vào tay dẫn đường ra hiệu cậu mau xoa xoa nó. So với Tư Đình giận dỗi vì cậu không trả lời tin nhắn, Kaiden chỉ đơn thuần nhớ cậu mà thôi, con sư tử đực ngoan ngoãn gác đầu lên mép giường, lim dim hưởng thụ từng cái vu.t ve đều đặn của Úc Thanh Hoàn, "Gừ ~~"
Khi Úc Thanh Hoàn xuống lầu, Tư Đình đã nấu cơm xong.
Được nếm lại tay nghề của Tư Đình sau bao ngày xa cách, Úc Thanh Hoàn ăn đến mức bụng căng tròn, ngồi tựa vào vai lính gác, để hắn xoa nhẹ bụng nhỏ cho mình.
Lính gác đại khái đã điều tra được những "việc tốt" mà cậu đã làm mấy ngày nay. Không gian tinh thần của hắn dao động cực kỳ rõ rệt, gần như viết to hai chữ "khó chịu" trên mặt, nhưng Tư Đình không nói gì, chỉ cau mày âm thầm cân nhắc.
Cuối cùng, Tư Đình tự an ủi mình.
Dù hắn rất muốn nhốt Úc Thanh Hoàn lại không để ai gặp cậu, cũng không để người khác chạm vào, nhưng rõ ràng khi dẫn đường có được tự do, cậu trở nên vui vẻ hoạt bát hơn nhiều, cũng trở nên thân thiết với hắn hơn.
Đúng là mèo con dễ được người khác yêu thích, nhưng Úc Thanh Hoàn chỉ đơn giản trò chuyện cùng bọn họ, không có hành động thân mật với ai, đơn giản chỉ thuộc phạm vi bạn bè bình thường.
Chỉ là...
Tư Đình không nhịn được ôm chặt lấy dẫn đường thêm một chút. Dù trong lòng vẫn vô cùng bứt rứt, nhưng giọng hắn vẫn dịu dàng: "Nhiệm vụ lần sau, chúng ta cùng đi."
Dẫn đường thuận thế nằm xuống gối đầu lên đùi lính gác, cười khúc khích đáp: "Được ~"
...
Ba ngày sau, Tư Đình nhận một nhiệm vụ mới, cấp S một sao. Nội dung nhiệm vụ là truy bắt một tên tội phạm bỏ trốn.
Yêu cầu nhiệm vụ là phải hoàn thành trong thời gian ngắn nhất có thể, vì mục tiêu có thể đào tẩu bất cứ lúc nào. Tư Đình lập tức xin cấp phép sử dụng đường bay riêng, điều khiển phi cơ bay tới điểm đến.
Mãi đến khi đáp xuống đất, Úc Thanh Hoàn mới hiểu vì sao Tư Đình phải xin trước quyền sử dụng đường bay, với tốc độ bay kinh hoàng như vậy, nếu không giải phóng đường đi thì nhất định sẽ đâm vào đâu đó nổ tung.
Lính gác hoang dã vốn muốn khoe vẻ đẹp trai cool ngầu trước mặt bạn trai thông qua kỹ thuật lái siêu đỉnh của mình, nào ngờ vừa hạ cánh thấy dẫn đường mặt mũi tái nhợt, hắn lập tức hoảng loạn.
Lính gác bước ra phía sau dẫn đường, cuối cùng đau lòng ôm lấy cậu, được cậu tặng cho một ánh mắt giận dỗi yếu ớt.
"Xin lỗi, tôi sai rồi..."
Tư Đình ôm Úc Thanh Hoàn, nhanh chóng tìm một hiệu thuốc mua thuốc chống say cho cậu. Sau khi uống thuốc, Úc Thanh Hoàn cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.
Thấy lính gác còn đang áy náy, dẫn đường đưa hai tay ôm lấy gương mặt người đang quỳ một gối trước mặt mình, cậu chân thành và nghiêm túc nói: "Cậu lái máy bay đẹp trai lắm."
Nói ra câu này, vành tai Úc Thanh Hoàn đỏ ửng, chứng minh lời cậu nói không phải dối lòng.
Chuyện say máy bay, thật ra cũng không thể trách Tư Đình.
Tuy thể năng của dẫn đường kém hơn lính gác nhưng vẫn trội hơn nhiều so với người bình thường, chỉ một số ít dẫn đường có cơ địa dễ say xe, mà Úc Thanh Hoàn lại trùng hợp là một trong số đó.
Nghe thấy lời khen, đôi mắt nâu nhạt của Tư Đình chợt sáng lên, hắn nắm lấy cổ tay Úc Thanh Hoàn, ánh mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt dẫn đường, khẽ nghiêng đầu rồi hôn nhẹ lên lòng bàn tay cậu.
Thích quá đi mất.
Được cậu khen nhưng Tư Đình cũng không tự đắc, hắn vô cùng nghiêm túc hứa rằng sau này sẽ lái chậm lại, tuyệt đối không để Úc Thanh Hoàn khó chịu nữa.
Úc Thanh Hoàn vốn định nói mình không sao, nhưng nghĩ tới chuyện Tư Đình rất để tâm tới việc mình bị thương hay bị bệnh, cuối cùng chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi nghỉ ngơi năm phút, Úc Thanh Hoàn lập tức kéo Tư Đình đi tìm kiếm mục tiêu.
Theo thông tin do Minh Tháp truyền tới, nơi cuối cùng tội phạm xuất hiện là ở ngã tư trong một con phố, khi đó đối phương đang xách theo một túi đồ dùng sinh hoạt. Khi bọn họ gần đến nơi, Minh Tháp dựa vào hệ thống camera trên khắp các ngả đường, nhanh chóng xác định vị trí cụ thể của mục tiêu: là một khu chung cư cũ nát.
Đối phương là một vệ binh đã thức tỉnh thính giác và khứu giác, khi Úc Thanh Hoàn và Tư Đình áp sát cửa phòng, hắn ta lập tức lao về phía cửa sổ định bỏ trốn. Tư Đình tung một cước đá văng cửa, Úc Thanh Hoàn nhanh chóng phóng ra tinh thần lực định đánh sập vùng tinh thần của vệ binh.
Dù đối phương chỉ là một vệ binh nhưng lại có thân hình rất cao lớn, rõ ràng là người luyện võ, sau vài chiêu giao đấu với Tư Đình đã bị đá bay đập thẳng vào tường. Cả tòa nhà cũ nát cũng rung lắc dữ dội một hồi.
Úc Thanh Hoàn nhân cơ hội điều khiển tinh thần lực thành từng sợi roi dài quất mạnh vào vùng tinh thần của vệ binh. Vệ binh hét thảm một tiếng, lại bị Tư Đình đạp một cái vào chân, hoàn toàn ngất lịm.
Tư Đình quay đầu nhìn về phía dẫn đường đang đứng ở cửa.
Úc Thanh Hoàn phối hợp vô cùng ăn ý, giơ ngón cái lên khen ngợi: "Đẹp trai quá!"
May mà Tư Đình không mọc đuôi, bằng không cú lắc đuôi của hắn có thể lắc đến tận học viện quân sự rồi.
Hai người họ phối hợp ăn ý với tốc độ cao, lập tức thu hút sự chú ý của Minh Tháp. Tuy vẫn chưa tốt nghiệp nhưng việc cả hai là một cặp cấp S là điều cực kỳ hiếm thấy. Chưa đợi họ đáp xuống học viện, nhiệm vụ mới đã được giao đến - một nhiệm vụ cấp S ba sao, yêu cầu bắt giữ hai lính gác cấp A đang lẩn trốn.
Chỉ cần một mình Tư Đình cũng đủ sức hoàn thành nhiệm vụ, dù sao khoảng cách giữa cấp S và cấp A không chỉ đơn giản chênh lệch một cấp độ mà thôi. Thế nhưng có thêm Úc Thanh Hoàn hỗ trợ, chỉ cần mục tiêu chưa được dẫn đường củng cố không gian tinh thần thì gần như chỉ cần lộ mặt đã bị đánh bại trong chớp mắt. Ngược lại có Tư Đình ở đây, bất kỳ kẻ nào dám lại gần Úc Thanh Hoàn đều chỉ có kết cục thê thảm hơn.
Hai lính gác bỏ trốn nhanh chóng bị bắt, áp giải về Bạch Tháp để giam cầm và xét xử.
Sau đó, họ nhận thêm vài nhiệm vụ truy bắt tội phạm khác, rong ruổi từ đầu này đến đầu kia trên khắp Thủ Đô Tinh. Đến khi quay trở về biệt thự đã là chuyện của một tháng sau.
Úc Thanh Hoàn tắm nước nóng, thay đồ ngủ, nhào thẳng lên chiếc giường lớn mềm mại ấm áp. Sau bao ngày bôn ba, năng lượng của cậu đã tụt xuống mức thấp nhất, không muốn động đậy dù chỉ một đầu ngón tay. Nhưng dường như Tư Đình vẫn còn rất sung sức, đang loảng xoảng chuẩn bị bữa tối ở dưới lầu.
Felix chui ra khỏi không gian tinh thần, trở về ổ mèo xa hoa của mình, ngậm lấy quả cầu vàng yêu thích nhất đặt dưới hai chân, sau đó nhắm mắt ngủ ngon lành.
Kaiden không muốn ở dưới lầu nấu ăn cùng Tư Đình, bèn lon ton chạy lên, kéo ổ sư tử của mình xích lại gần Felix, cho đến khi hai chiếc ổ sát rạt vào nhau mới hài lòng chui vào.
Úc Thanh Hoàn nằm dang tay dang chân trên giường, ngẩn người nhìn chiếc đèn trần hình mèo con đang lơ lửng trên trần nhà. Chiếc đèn này do hai người chọn mua khi cậu mới chuyển đến đây sinh sống. Lính gác có ý thức lãnh thổ cực kỳ mạnh, sau khi yêu đương lại càng không thích người ngoài tùy tiện ra vào nhà mình. Thế nên chiếc đèn này cũng là do hai người họ cùng lắp đặt, Tư Đình phụ trách bắt vít, còn Úc Thanh Hoàn thì đỡ thang, thỉnh thoảng cung cấp thêm một chút giá trị cảm xúc.
Từ ngày chuyển tới, những ký ức gắn bó giữa cậu và Tư Đình đã dần dần lấp đầy ngôi nhà trống trải này.
Tin tức tố của dẫn đường và lính gác quấn quýt lấy nhau, thấm đẫm từng ngóc ngách nơi họ cùng tồn tại.
Úc Thanh Hoàn hít sâu một hơi, cậu dời mắt, liên lạc với Aivis bị bỏ quên lâu nay, mở ra bảng số liệu.
【Giá trị hắc hóa của phản diện: 75.】
【Độ hảo cảm của phản diện: 99.】
【Sinh mệnh của bạn chỉ còn: 21 ngày.】
Giờ đây độ hảo cảm của Tư Đình với cậu đã đủ cao, chỉ cần kiên nhẫn thêm 21 ngày, đến khi cốt truyện chính phát sinh, cậu cứu được nhóm nhân vật chính, sau đó chết đi, rời khỏi thế giới này là hoàn thành nhiệm vụ.
Úc Thanh Hoàn bấm ngón tay tính toán, cảm thấy thời gian yêu đương chỉ còn 21 ngày, vậy thì... cũng nên nghiêm túc "làm việc" một chút rồi.
Cậu ngồi dậy, trước khi mang dép, ánh mắt bất giác dừng lại nơi ngăn kéo thấp nhất của tủ đầu giường.
Trong đó cất một sợi ruy băng buộc chuông, là thứ Tư Đình từng cột vào mắt cá chân cậu. Cậu vẫn còn nhớ rõ khi tháo xuống ánh mắt của lính gác tủi thân tới cỡ nào. Úc Thanh Hoàn do dự một lát, rồi lấy ruy băng ra, buộc lại lên mắt cá chân mình.
Tuy không hiểu được những sở thích kỳ lạ của lính gác, nhưng nếu Tư Đình thích, cậu đeo một hai ngày cũng chẳng sao.
Úc Thanh Hoàn bước xuống lầu, chiếc chuông nhỏ nơi mắt cá kêu leng keng theo từng bước chân.
Nhưng cậu quên mất một việc. Cho dù Aivis đã mở chức năng miễn đau nhưng không đồng nghĩa với việc cơ thể cậu vẫn khỏe mạnh như trước. Trong suốt thời gian làm nhiệm vụ, không gian tinh thần của cậu đã lặng lẽ xuất hiện đầy vết nứt.
Chỉ còn vài bậc là xuống đến tầng trệt, Úc Thanh Hoàn bỗng thấy trước mắt tối sầm, cơ thể mất cân bằng ngã xuống. Ruy băng không được buộc chặt bung ra, chiếc chuông nhỏ từng chịu đủ kiểu lăn lộn mà chẳng hề hấn gì, vậy mà lần này lại vỡ thành hai mảnh.
Cú ngã này không nằm trong phạm vi miễn đau, Úc Thanh Hoàn hít ngược một hơi lạnh, cố hết sức chịu đựng mới không bật khóc.
Tư Đình nghe tiếng chạy ra từ nhà bếp, vội vàng ôm lấy cậu từ dưới đất, đau lòng nói gì đó, nhưng tai Úc Thanh Hoàn đã ù đi, hoàn toàn không nghe rõ. Ánh mắt cậu chỉ dừng lại trên chiếc chuông vỡ nát, tâm trạng tồi tệ vô cùng.
Thuốc mỡ mát lạnh được thoa đều lên đầu gối, chỉ một lát mà chỗ bị thương đã bầm tím sưng lên, nhìn vô cùng doạ người.
Úc Thanh Hoàn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cụp mắt nhìn lính gác đang quỳ trước mặt mình, Tư Đình cẩn thận dùng tăm bông nhúng thuốc, dịu dàng bôi từng chút lên vết thương của cậu.
Trông lính gác như còn đau lòng hơn cả cậu, thuốc đã thoa chồng lên mấy lớp.
Chính vào lúc này, Tư Đình bỗng nhận ra điều gì đó, đặt thuốc và tăm bông xuống, cầm lấy cẳng chân Úc Thanh Hoàn.
Ở mặt trong có in dấu một vết cắn, là hôm qua do hắn thất thố lưu lại.
Từ khi yêu đương, hắn đã cố hết sức không để mình cắn Úc Thanh Hoàn, nhưng bản tính lính gác trời sinh thích chiến đấu và khát máu, càng yêu lại càng không kiềm chế được muốn để lại dấu vết rõ ràng.
Khi ấy cắn xong, hắn đã cẩn thận thoa thuốc cho Úc Thanh Hoàn, đáng lẽ hôm nay vết cắn phải lành rồi.
Tại sao giờ nhìn vẫn...
Giống như mới vừa bị cắn?
Lời thiếu niên tóc xanh từng nói bất chợt vang lên bên tai.
Rốt cuộc hai năm bị bỏ trống trong hồ sơ của Úc Thanh Hoàn đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Úc Thanh Hoàn luôn né tránh nói về bệnh tật? Vì sao đã làm mọi cách hắn cũng không thể điều tra ra được điều gì cả?
【Giá trị hắc hóa phản diện +10.】
Tư Đình buông chân Úc Thanh Hoàn ra, móng tay siết chặt đến mức đâm sâu vào lòng bàn tay.
Nhưng đúng lúc này, dẫn đường vươn tay ôm lấy khuôn mặt lính gác, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn.
"Tôi không sao, Tư Đình, tôi không đau."
Úc Thanh Hoàn nhìn hắn, ánh mắt như mỉm cười, giọng nói dịu dàng đến lạ.
Lính gác suýt nữa xé toạc lớp vỏ ngụy trang. Đôi mắt hắn đỏ rực, ác niệm cuồn cuộn trong lòng, vừa nhen nhóm rồi lại bị hắn từng lần từng lần mạnh mẽ đập tan.
Tư Đình nhẹ nhàng nắm lấy tay Úc Thanh Hoàn, khẽ chạm môi lên cổ tay cậu, thành kính như đang hôn lên một thánh vật.
Giờ phút này, hắn đã không cần phải suy nghĩ cái gì là "thích" nữa.
Hắn rất rõ ràng - Hắn yêu Úc Thanh Hoàn.
Không có Úc Thanh Hoàn, hắn không thể sống nổi.
Hắn hôn lên mạch đập trên cổ tay cậu, cố gắng kiềm chế, lại kiềm chế, chỉ để bản thân trông như một con người bình thường.