Không uổng công Úc Thanh Hoàn từng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề "Nếu phải sống trên đảo hoang mà chỉ được mang theo một thứ, mang theo Tư Đình là lựa chọn tốt nhất", dưới bàn tay khéo léo của Tư Đình, cho dù môi trường có đơn sơ đến đâu cũng được hắn cải tạo trở nên tiện lợi hơn rất nhiều.
Úc Thanh Hoàn cảm thấy mình lại có thể sống thêm mấy ngày nữa rồi.
Sau khi đóng xong một chiếc giường mới, lính gác định làm thêm một bộ bàn ghế. Úc Thanh Hoàn ngồi xổm bên cạnh Tư Đình, thừa dịp lính gác ngừng tay chốc lát, dùng tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho hắn.
Ngôi làng này nơi nơi đều toát lên vẻ quái dị, mùi hôi thối lẩn quẩn không tan, như thể đã thấm vào từng tấc đất thớ gỗ nơi này.
Úc Thanh Hoàn hạ giọng hỏi Tư Đình:
"Ngôi làng này là chuyện thế nào? Lời nguyền mà họ nói là gì?"
Từ miệng Tư Đình, Úc Thanh Hoàn cuối cùng cũng hiểu được đầu đuôi sự việc.
Tám năm trước, Làng Chuột còn chưa trở thành bộ dạng như hiện giờ, thậm chí cũng không mang cái tên đó.
Khi ấy non nước hữu tình, sản vật phong phú, người dân trong làng sinh sống thư thả yên vui. Mãi đến khi ca bệnh dịch hạch đầu tiên xuất hiện, bệnh nhân bị đột biến do nhiễm virus từ chuột rồi lây lan qua đường máu. Ban đầu chỉ có một trường hợp, nhưng rồi cả gia đình đều nhiễm bệnh.
Do thôn làng hẻo lánh, diện tích lại nhỏ, chỉ sau một đêm, nơi đây đã hoàn toàn sụp đổ.
Minh Tháp cử cha của Tư Đình dẫn theo tiểu đội đến điều tra sự việc.
Theo lý mà nói, với thực lực của Tam Tinh Thủ Vệ, việc đối phó với những người chuột biến dị có sức chiến đấu kém xa lính gác vốn dĩ là chuyện dư sức.
Nào ngờ cái kết của họ lại là đoàn diệt, chỉ còn lại Bách Triệt thần trí hỗn loạn trở về.
Minh Tháp lại lần nữa phái người tới Làng Chuột điều tra, khi họ tìm thấy các đội viên mất tích, họ chỉ còn lại những tàn chi đẫm máu, bị gặm xé đến không còn hình dạng.
Người chuột ăn tạp, rau cũng ăn, thịt cũng ăn, mà người... cũng ăn.
Phần lớn bọn họ đã mất đi lý trí, không thể giao tiếp được, chỉ còn số ít người như trưởng làng vẫn giữ lại được phần nào nhân tính.
Minh Tháp phong tỏa Làng Chuột, bắt giữ gần một nửa người chuột mang về làm thí nghiệm. Họ đã dùng mọi cách vẫn không thể phục hồi người chuột về hình dạng ban đầu. Nhưng trải qua bao năm nghiên cứu, cuối cùng họ cũng phát minh ra loại thuốc ức chế virus lây lan.
Bây giờ, cho dù bị cắn cũng sẽ không bị lây nhiễm.
Sau khi người chuột xuất hiện, cây cối quanh làng bắt đầu héo úa, sông ngòi cũng dần cạn khô. Thời gian trôi qua, nơi đây trở thành vùng đất chết không một cọng cỏ.
Không chỉ ngôi làng này, ngay cả phòng thí nghiệm từng giam giữ người chuột cũng chịu chung số phận.
Để ngăn thảm họa này lan rộng, Minh Tháp đã dựng một màn chắn bao quanh thôn, nhốt hết người chuột còn sót lại ở bên trong.
Từ đó đến nay, Minh Tháp vẫn luôn giám sát ngôi làng này, đảm bảo người chuột không thể trốn ra ngoài.
Để tránh việc vì đói khát mà chúng ăn thịt lẫn nhau, họ định kỳ thả thức ăn vào trong làng.
Úc Thanh Hoàn đưa tay lên, nhẹ nhàng vu.ốt ve mái đầu của lính gác.
Trong đôi mắt vàng óng như đá quý của Úc Thanh Hoàn, Tư Đình thấy được sự đau lòng, mà tuyệt đối không phải thương hại.
Đã lâu lắm rồi, hắn mới thấy lại một ánh mắt như thế.
Từ khi song thân qua đời, tất cả mọi người đều nhìn hắn đều bằng sự thương hại, ai nấy đều cảm thán thằng bé này còn nhỏ như vậy, sau này biết phải làm sao.
Những ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, từng bàn tay đưa ra đầy thương hại, Tư Đình đều đã nếm trải qua.
Chỉ có Úc Thanh Hoàn luôn đối xử ngang hàng với hắn.
Tư Đình không nhịn được nữa, khẽ nghiêng người hôn lấy Úc Thanh Hoàn.
Chẳng bao lâu, bộ bàn ghế mới cũng hoàn thành. Úc Thanh Hoàn ngồi thử, độ cao vừa vặn khiến cậu rất thoải mái, nhưng đối với Tư Đình thì có hơi bất tiện. Từ khi yêu nhau, lính gác luôn lấy tiêu chuẩn chiều cao và kích cỡ của cậu để đặt mua đồ đạc.
Úc Thanh Hoàn bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, sau đó chủ động nhào vào lòng lính gác, bọn họ siết lấy nhau trong cái ôm ngắn ngủi.
Dưới lầu, mấy người Bách Ninh Dực đã mang mảnh vỡ của thiết bị chấp pháp đến chất vấn trưởng làng. Úc Thanh Hoàn không nghe rõ họ đang nói gì, mọi đối thoại đều do Tư Đình thuật lại.
Tư Đình dọn dẹp bàn, đặt những món ăn vừa nấu xong trước mặt Úc Thanh Hoàn. Có lẽ vì biết điều kiện nơi đây quá khắc nghiệt, khi tàu vừa đáp xuống Tư Đình đã xin ít rau tươi, thịt và một cái nồi nhỏ từ một lính gác địa phương.
Rõ ràng đều là món cậu thích nhưng Úc Thanh Hoàn lại cảm thấy nuốt không nổi. Có lẽ là do sinh mệnh dần đi đến cuối cùng, các triệu chứng khó chịu không ngừng kéo đến. Nhưng Tư Đình đang ngồi ngay trước mặt cậu, tỉ mỉ thuật lại từng câu đối thoại dưới lầu. Nếu lúc này cậu lộ ra điều bất thường thì sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ kế hoạch.
Sau bữa ăn gian nan ấy, ba người dưới lầu cũng vừa vặn hỏi xong mọi thông tin cần thiết, chuẩn bị đến nơi phát hiện mảnh vỡ để điều tra.
Úc Thanh Hoàn đặt đũa xuống, nhìn Tư Đình ở phía đối diện:
"Cậu ghét mấy người Bách Ninh Dực... là vì chuyện tám năm trước sao?"
"Ừ."
Tư Đình cũng buông đũa, trầm mặc hồi lâu rồi mới khẽ đáp, "Chuyện Bách Ninh Dực leo cửa sổ tìm cậu, tôi đều biết."
Tim Úc Thanh Hoàn khẽ run lên, may mắn ngay sau đó cậu nghe Aivis nói rằng camera chỉ được lắp ở trong sân, trong nhà không có, không quay được cảnh cậu ho ra máu.
Úc Thanh Hoàn lúc này mới thầm thở phào.
Kế hoạch A là đủ rồi. Nếu để Tư Đình biết được những lần trấn an kéo dài đã ngấm ngầm tiêu hao sinh mệnh của cậu, như vậy sẽ chỉ khiến nỗi đau của hắn nhân lên gấp bội mà thôi.
Tư Đình hỏi cậu, "Cậu ta đã kể cho cậu những chuyện đó rồi, đúng không?"
Úc Thanh Hoàn do dự một lúc, rồi khẽ gật đầu.
"Đúng là tôi rất ghét bọn họ, hoặc nói chính xác hơn, là hận." Tư Đình thản nhiên nói, "Bách Triết hại chết cha mẹ tôi, Bách Trạch che chở cho em trai ruột, còn thu nhận Bách Mộ làm con nuôi. Gia đình tôi tan nát, còn bọn họ thì vẫn sống tốt đẹp. Bách Triết chết rồi, coi như đền mạng cho cha tôi, vậy còn mẹ tôi thì sao?"
"Mạng của mẹ tôi cũng phải có người trả lại."
Úc Thanh Hoàn bỗng cảm thấy vị tanh ngọt dâng lên nơi cổ họng, cậu gắng sức nuốt ngụm máu xuống, ngụy trang như mình đang chu đáo điều chỉnh năm giác quan cho Tư Đình trong hoàn cảnh bẩn thỉu này. Làm xong, cậu mới lên tiếng: "Nhưng cái chết của cha cậu có thể là..."
"Không phải." Tư Đình quả quyết, "Cái chết của cha tôi không phải tai nạn."
Úc Thanh Hoàn ngẩng đầu nhìn lính gác trước mặt một cách chăm chú.
Chỉ nghe đối phương bổ sung thêm một câu: "Máy ghi hình chấp pháp của cha tôi, hiện đang nằm trong tay tôi."
"Trước khi chết, ông đã cố hết sức điều chỉnh năm giác quan cho Bách Triết, vì vượt quá giới hạn chịu đựng của lính gác cho nên Bách Triết mới phát điên."
Tư Đình nói ra những lời này không phải để Úc Thanh Hoàn đáp lại hay an ủi, hắn đứng dậy đi vòng qua bên cạnh Úc Thanh Hoàn, thử đưa tay về phía dẫn đường. Cậu không hề cự tuyệt, chủ động ôm lấy hắn.
Không lâu sau, ngoài phòng họ vang lên tiếng gõ cửa, Bách Ninh Dực dẫn theo hai lính gác hỏi bọn họ có muốn cùng đến hiện trường phát hiện mảnh vỡ của thiết bị ghi hình hay không. Hiện giờ mới hơn năm giờ chiều, còn một lúc nữa trời mới tối, đủ để họ đi một vòng để điều tra.
Với tư cách là "người ngoài" duy nhất trong vụ việc, Úc Thanh Hoàn không đưa ra ý kiến, chỉ quay đầu nhìn về phía Tư Đình, để hắn quyết định.
Tư Đình đồng ý.
Nhưng trước đó, hắn muốn Úc Thanh Hoàn uống thuốc trước. Bách Ninh Dực vốn dĩ đã lo lắng cho sức khỏe của cậu nên không hề phản đối, chỉ nói sẽ đợi họ dưới lầu.
Tư Đình tìm vật dụng hâm nóng thuốc, sau đó hắn thản nhiên đổ thêm chút bột trắng vào trong thuốc trước mặt dẫn đường.
Úc Thanh Hoàn: "......"
Bỏ thêm nguyên liệu mà hắn chẳng hề né tránh tí nào.
Thế nhưng khi Tư Đình bưng chén thuốc đã hâm đến độ ấm vừa phải đưa cho Úc Thanh Hoàn, người kia không hỏi gì mà ngửa cổ uống cạn một hơi. Vị đắng khiến cậu nhíu mày, Úc Thanh Hoàn túm lấy tay Tư Đình, ra hiệu bảo hắn mau đút kẹo cho mình.
Nhưng đợi một lúc cũng không thấy kẹo đâu.
Cậu vừa mở mắt, một bóng đen lập tức phủ xuống. Lính gác hôn lên đôi môi hé mở của cậu, đầu lưỡi khẽ khuấy động, nụ hôn này ngập tràn hương vị đắng chát, Úc Thanh Hoàn chắc rằng lính gác muốn giúp cậu loại bỏ vị đắng bằng cách thức lãng mạn hơn nên không đẩy hắn ra. Đến khi lính gác hôn đủ, đầu lưỡi của cậu đã tê dại.
"Ngọt thật." Tư Đình bình phẩm.
Úc Thanh Hoàn trừng hắn, biến thành mèo con xù lông, tức giận thì thào: "Mau xuống lầu thôi, đồ nghiện hôn!"
Tư Đình cúi đầu khẽ bật cười.
Họ đã dây dưa quá lâu, Úc Thanh Hoàn vốn da mặt mỏng, không quen để người khác chờ mình, cậu bèn nắm lấy tay Tư Đình kéo người chạy xuống cầu thang. Cầu thang bằng gỗ cũ kỹ vang lên những tiếng kẽo kẹt liên hồi, đi được nửa đường Úc Thanh Hoàn phải giảm tốc độ, sợ giẫm sập cầu thang.
Ba người kia cũng không phàn nàn về sự chậm trễ của họ, chỉ có Bách Ninh Dực thoáng lộ vẻ lo lắng, dùng ánh mắt hỏi Úc Thanh Hoàn: Cậu có sao không?
Úc Thanh Hoàn nháy mắt ra hiệu: Tôi ổn.
Dưới sự dẫn dắt của trưởng làng Chuột, năm người tiến thẳng đến đích đến. Tám năm trước, Minh Tháp từng lật tung ngôi làng này lên một lần, ba thiết bị ghi hình chấp pháp kể cả của Bách Triết đều mất dữ liệu, chỉ có thiết bị của Tư Vân Mặc là bặt vô âm tín.
Những năm gần đây ngôi làng này bị phong tỏa, vậy mà hiện giờ mảnh vỡ đó lại bất ngờ xuất hiện, khó tránh khỏi nghi ngờ do có người chuột đã giấu đi.
Tư Đình nắm tay Úc Thanh Hoàn đi ở cuối hàng, đến hiện trường cũng không tiến lên, bởi nơi đó bốc ra mùi hôi thối kinh người, Bách Ninh Dực và hai lính gác khác suýt thì nôn tại chỗ trong quá trình tìm kiếm.
Tư Đình cau mày nhìn họ, rồi kéo Úc Thanh Hoàn ra xa thêm một chút.
Họ đang ở phía Bắc của ngôi làng, không có người chuột nào sinh sống gần đây. Trưởng làng Chuột dẫn họ vòng quanh một lượt, những căn nhà bỏ hoang phủ đầy bụi, không có hơi thở của sự sống từ lâu.
Nói về mùi hôi thối ở nơi này, trưởng làng Chuột giải thích: "Từ sau khi đột biến, người chuột không còn coi trọng vệ sinh. Nếu có người chuột chết, những con khác sẽ vây lại ăn xác, thỉnh thoảng còn rơi thịt ra đường..."
Bách Ninh Dực giơ tay ngăn ý bảo trưởng làng đừng nói nữa, y lại sắp nôn.
Trưởng làng lập tức ngậm miệng.
Trời đã sập tối, họ không tiếp tục tìm kiếm mà trở về nhà trưởng làng. Khi đến trước cửa, Bách Ninh Dực chịu không nổi nữa, chạy vội ra bên đường nôn thốc nôn tháo.
Tư Đình che mắt Úc Thanh Hoàn lại, không cho cậu lo lắng cho người khác, kéo cậu lên lầu.
Đi được nửa chừng, Úc Thanh Hoàn vẫn không nhịn được, quay đầu nhìn ba người nọ một lần.
Một dự cảm mãnh liệt đột nhiên xuất hiện. Cậu cảm thấy cái chết của mình đang tới gần, có lẽ ngay cả mười ngày cuối cùng cũng không thể bình an vượt qua.
Tư Đình xưa nay ra tay tàn nhẫn, tuyệt không để đối thủ có thực lực mạnh lên. Hiện tại hắn có thể dễ dàng gi.ết ch.ết ba người kia, liệu còn đợi đến mười ngày sau hay sao?
Úc Thanh Hoàn thu lại ánh mắt, siết chặt tay Tư Đình, hai người nhanh chóng trở về phòng.
Dẫn đường ngồi bên mép giường, bỗng nói: "Xin lỗi."
"Tại sao phải xin lỗi?" Lính gác đưa cho cậu một ly nước ấm, tay cậu lạnh, Tư Đình tiện tay ủ ấm tay cho cậu.
Úc Thanh Hoàn cúi đầu nhấp một ngụm rồi thất thần nhìn mặt nước trong ly, khẽ nói: "Tôi biết rõ cậu ghét Bách Ninh Dực, vậy mà còn để cậu ta vào nhà, cùng đi ăn với cậu ta."
"Không sao." Lính gác giục cậu ngoan ngoãn uống hết ly nước, nhưng Úc Thanh Hoàn chỉ uống nửa ly đã ngừng, nửa còn lại Tư Đình uống hết.
Hắn hôn nhẹ lên khóe môi dẫn đường, dịu dàng nói: "Không phải lỗi của cậu, tôi sẽ không trách cậu."
Cuối cùng, Tư Đình lại bổ sung một câu: "Là cậu ta quyến rũ cậu trước, cậu ta đáng chết."
Úc Thanh Hoàn: "..."
Câu này không hề có ý nói đùa gì hết.
Họ không nhắc lại chuyện này nữa. Tư Đình không muốn đề tài của hai người cứ xoay quanh Bách Ninh Dực.
Họ cởi áo khoác, ôm nhau nằm xuống giường.
Ánh trăng dần lơ lửng giữa màn đêm.
Úc Thanh Hoàn nằm trên chiếc giường mà Tư Đình mới đóng cho cậu, hơi thở đều đặn, đã chìm vào giấc ngủ say. Cậu thật sự không dám đắp tấm chăn do trưởng làng chuẩn bị nên hiện tại chỉ đắp tạm áo khoác của hai người.
Lính gác khẽ hôn lên mi tâm dẫn đường, rồi rón rén rời khỏi phòng.
Tại một góc tầng trệt, trưởng làng Chuột béo ục ịch đã chờ sẵn, vừa thấy Tư Đình xuất hiện, liền cúi gập người, nịnh nọt gọi: "Chủ nhân."
Cách xưng hô này khiến Tư Đình theo phản xạ cau mày, ký ức liên quan đến Úc Thanh Hoàn thoáng vụt qua.
Trưởng thôn Chuột thấy vẻ mặt hắn âm trầm, cả thân thịt béo nần nẫn run lên, gã run rẩy mở miệng: "Chủ... chủ nhân..."
"Đừng gọi tôi như thế." Tư Đình lạnh lùng ngắt lời, rồi lấy từ túi ra một mảnh vỡ thiết bị khác, ra hiệu trưởng làng Chuột căng áo ra, đổ mảnh vỡ lên đó.
Xong việc, hắn định đi nhưng bị trưởng làng Chuột gọi lại, tên người chuột run rẩy hỏi: "Đại nhân Tư, Vua Chuột... hắn còn sống chứ? Đợi sau khi thành công, chúng tôi... thực sự có thể được tự do sao?"
Tư Đình quay đầu nhìn trưởng làng, dưới ánh trăng, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, rõ ràng là đang cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh run và sợ hãi.
Hắn đáp: "Tất nhiên."
【Giá trị hắc hóa phản diện +20.】