Sau Khi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang, Tôi Đăng Xuất

Chương 33

Sáng sớm hôm sau, Úc Thanh Hoàn u oán mở mắt, trong lòng không khỏi hoài niệm căn biệt thự của Tư Đình, hoài niệm chiếc giường lớn mềm mại, hoài niệm căn nhà tràn ngập hương thơm dìu dịu của tin tức tố.

Sáng nay Felix từng ló ra ngoài một lần, giơ móng lên lại phát hiện chẳng có chỗ nào sạch sẽ có thể đặt chân, nó dứt khoát chui vào không gian tinh thần của Tư Đình, nằm bên cạnh Kaiden.

Sau khi cố gắng làm xong vệ sinh cá nhân, Úc Thanh Hoàn ngồi đối diện Tư Đình, ôm lấy ổ bánh mì gặm từng ngụm.

Mùi vị bánh mì cũng không tệ lắm, ăn vào cũng không đến mức khiến cậu nghẹn ứ. Úc Thanh Hoàn vừa gặm vừa hỏi:

"Nhóm của Bách Ninh Dực... họ ăn những gì? Tôi chỉ tò mò thôi, không có ý định giúp đỡ gì đâu."

Tư Đình hờ hững đáp:

"Ai biết được, chắc là gặm chuột chết đấy."

"......"

Lính gác quay mặt đi, từ chối đối diện với dẫn đường, kết quả mèo con nghiêng người nhích tới gần, đôi mắt đào hoa long lanh khẽ chớp.

Hết cách, Tư Đình đành đáp:

"Uống dịch dinh dưỡng, hai chai là đủ cầm cự cả ngày."

Mèo con nghe được câu trả lời, ngoan ngoãn ngồi trở về chỗ cũ, tiếp tục gặm bánh trong tay.

Trước khi xuống lầu, Tư Đình lại bỏ thêm ít bột trắng vào thuốc ngay trước mặt cậu.

Dẫn đường bất đắc dĩ:

"Đã lộ liễu như vậy rồi, hay là cậu cứ đổ thẳng vào miệng tôi luôn đi."

Ánh mắt lính gác sáng bừng, lập tức tiếp nhận lời đề nghị này.

Hắn dùng một tay bóp nhẹ má Úc Thanh Hoàn, cẩn thận đổ hết bột thuốc vào miệng cậu, sau đó cúi đầu hôn xuống, dùng nước bọt hòa tan thuốc rồi để cậu nuốt xuống.

Họa từ miệng mà ra, quả thật không sai.

Úc Thanh Hoàn âm thầm quyết định lần sau tuyệt đối không đùa giỡn lung tung với Tư Đình nữa.

Sau khi uống xong dung dịch phục hồi tinh thần lực, hai người dắt tay nhau xuống lầu.

Vừa thấy họ, Trưởng làng Chuột đã nhiệt tình chào hỏi: "Hai vị đúng là ân ái thật đó."

Tư Đình lạnh lùng hừ một tiếng, chẳng thèm để ý tới gã.

Úc Thanh Hoàn lịch sự cười một cái, nhưng cũng không nói gì thêm.

【Ký chủ, cốt truyện chính... chắc là diễn ra ngay hôm nay rồi.】

【Nhanh vậy sao?】

【Đúng là sớm hơn vài ngày so với dự kiến, tình tiết cũng hơi lệch khỏi kịch bản ban đầu. Nhưng đã được tính toán trong phạm vi hiệu ứng bươm bướm.】

【Cậu đã cường hoá không gian tinh thần cho Tư Đình, cho nên dù Bách Ninh Dực là dẫn đường hệ tấn công y cũng không thể nhanh chóng phá vỡ màng chắn phòng vệ tinh thần của hắn. Ký chủ, cậu phải chuẩn bị sẵn sàng.】

【Tôi còn phải chuẩn bị gì nữa?】

Aivis luôn nói năng uyển chuyển lần này lại vô cùng thẳng thắn:

【Chuẩn bị rời khỏi thế giới này.】

Nói cách khác, cậu phải chuẩn bị... "đăng xuất" rồi.

Chỉ qua một đêm, trạng thái của ba người bên kia đều tệ đi trông thấy.

Franz và Bách Mộ hai mắt đều có quầng thâm nhàn nhạt, còn Bách Ninh Dực thậm chí còn tệ hơn, sắc mặt y trắng bệch.

Úc Thanh Hoàn lo lắng hỏi một câu: "Mọi người ổn chứ?"

Dẫn đường cáo nhỏ cụp tai, gắng gượng nặn ra một nụ cười: "Chúng tôi vẫn ổn."

Trong ngôi làng này có thứ gì đó khiến người ta cực kỳ khó chịu.

Mỗi lần Bách Ninh Dực muốn làm rõ là lại buồn nôn, nhưng y không tìm ra được nguồn gốc của cảm giác này. Thứ duy nhất đáng chú ý chính là mùi hôi thối bủa vây khắp ngôi làng, mỗi lần cảm giác buồn nôn trỗi dậy, cũng là lúc mùi thối đó nồng nặc nhất.

Thế nhưng, mọi người cùng ngửi thấy mùi này, thậm chí y còn từng nhiều lần nhắc tới hai chữ "rất thối", vậy mà Úc Thanh Hoàn lại không bị ảnh hưởng gì cả.

Bách Ninh Dực đành phải dời sự chú ý sang hướng khác, cố gắng tìm kiếm một thứ mà "ba người bọn họ từng tiếp xúc, nhưng Úc Thanh Hoàn và Tư Đình thì chưa".

Nhưng người chuột luôn nằm trong sự giám sát của Minh Tháp, họ cũng nhận được giấy chứng nhận của Minh Tháp chứng minh rằng hiện tại người chuột và ngôi làng chuột này không còn mối nguy hại nào.

Vậy thứ mùi hôi thối gây nôn đó rốt cuộc là gì?

Cố nén xuống cảm giác khó chịu, bọn họ mở rộng phạm vi tìm kiếm so với hôm qua, lần này bọn họ phát hiện có hai người chuột trong một căn nhà gần đó.

Hai người chuột ấy đã không còn lý trí, cũng không biết nói tiếng người.

Khi Bách Ninh Dực và những người khác đẩy cửa vào, hai người chuột ấy đang ngồi xổm trên mặt đất, nhặt rau rác lẫn thịt vụn dưới đất nhét vào miệng ăn sống.

Tóc tai chúng bù xù, mặt mày hốc hác, hai má hõm sâu lại. Hàm răng vàng khè nhọn hoắt vươn ra khỏi môi mỏng, không hề che đậy.

Cái đuôi chuột dài xám xịt thỉnh thoảng quất nhẹ xuống đất, hất lên những đám bụi mịt mù.

Cách khoảng hai mét phía sau lưng chúng, một mảnh vỡ của thiết bị ghi hình chấp pháp đang nằm vươn vãi trên nền đất.

Úc Thanh Hoàn chăm chú nhìn mảnh vỡ đó thật lâu, rồi thấy Franz và Bách Mộ cũng đang lặng lẽ vòng qua hai người chuột, cố gắng nhặt lấy mảnh vỡ mang về kiểm tra dấu vân tay.

Thế nhưng khi cả hai vừa di chuyển, hai người chuột cũng lập tức động thân, ánh mắt hung ác, cổ họng gầm gừ phát ra tiếng kêu thô ráp khó nghe.

Chúng coi những người tới là kẻ đoạt thức ăn, bất chấp suy nghĩ lao thẳng tới tấn công họ.

Trưởng làng Chuột chỉ giả vờ khuyên ngăn vài câu lấy lệ rồi nhàn nhã lui về sau, khoanh tay đứng nhìn hai lính gác vật lộn với bọn người chuột.

Người chuột không có sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng Franz và Bách Mộ không có ý định lấy mạng chúng, họ chỉ cố khống chế cả hai trong suốt thời gian giao đấu.

Huống chi mùi hôi thối trong không khí đã nồng nặc đến mức ảnh hưởng nghiêm trọng tới năng lực cảm nhận của lính gác.

Bách Ninh Dực là dẫn đường tấn công nên cũng không thể điều chỉnh các giác quan của hai người một cách hiệu quả, cuộc giằng co càng thêm kéo dài, mãi vẫn không thể hoàn toàn khống chế hai con chuột phát cuồng kia.

Tư Đình kéo Úc Thanh Hoàn ra sau lưng mình, lùi xa thêm chút nữa.

Mùi hôi trong không khí càng lúc càng nồng nặc, Bách Ninh Dực muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng bước chân lảo đảo, ngay cả động tác rút súng cũng trở nên khó khăn vô cùng.

Bách Ninh Dực tựa hồ đã nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn sang Tư Đình đang lạnh nhạt đứng một bên.

Y có thể cam đoan Úc Thanh Hoàn sẽ không hại mình nhưng lại quên mất một chuyện: Úc Thanh Hoàn sẽ không, nhưng Tư Đình thì rất ghét bọn họ.

Ngay cả khi phát hiện ra mùi hôi thối có vấn đề, ngay cả khi trên người mang theo thuốc giải, Tư Đình cũng tuyệt đối sẽ không nhắc nhở, càng không chia sẻ thuốc giải cho họ.

Giống như hiện tại, cho dù Franz và Bách Mộ đang gặp nguy hiểm, Tư Đình vẫn khoanh tay đứng nhìn.

Minh Tháp cưỡng ép xếp họ thành một đội, nhưng từ đầu đến cuối Tư Đình chưa từng coi họ là đồng đội.

Nếu còn tiếp tục ở lại, chẳng những không lấy được mảnh vỡ thiết bị, mà ngay cả mạng cũng có thể không còn.

Bách Ninh Dực hạ quyết định ngay lập tức, y hô to với Franz và Bách Mộ:

"Ngôi làng này có vấn đề, chúng ta rút thôi..."

Lời còn chưa nói hết, y nghe thấy một tiếng "đoàng" vang lên, thời gian như bị kéo dài gấp vô số lần, khiến Bách Ninh Dực có thể nhìn thấy rõ ràng viên đạn xẹt qua ngay trước mắt mình, nhưng lúc này tứ chi đã cứng đờ khiến y không cách nào phản ứng lại được.

Bách Ninh Dực chỉ có thể trơ mắt nhìn viên đạn ấy lao về phía Bách Mộ với tốc độ không kịp tránh né, rồi chuẩn xác cắm thẳng vào tim Bách Mộ từ sau lưng.

Máu tươi bắn lên cơ thể tên người chuột đối diện với Bách Mộ, mùi tanh nồng lập tức khiến nó trở nên kích động, điên cuồng nhào tới cắ.n vào cổ lính gác nhưng lập tức bị Franz đá văng ra.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, toàn thân Bách Ninh Dực lạnh toát, y tránh được móng vuốt sắc nhọn của trưởng làng Chuột, khó tin mà nhìn Tư Đình, giọng run rẩy chất vấn:

"Sao cậu lại làm vậy?!"

Tư Đình không trả lời, chỉ nhấc súng bắn thêm hai phát trúng vai và bàn tay Franz, khiến súng của đối phương rơi xuống đất. Sau đó, lại nổ súng bắn chết tên người chuột, như hắn đoán trước, tên người chuột kia trong lúc ngã xuống đã đè nát khẩu súng ấy.

Khi còn học tại học viện quân sự, dù hai người kia liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn, năm tháng sau, khoảng cách ấy lại càng không thể kéo gần.

Huống chi, hiện tại hắn đã được Úc Thanh Hoàn trấn an, từ lâu không còn là một lính gác non nớt như trước.

Ngay sau đó, Tư Đình nã một phát đạn vào chân Bách Ninh Dực, dẫn đường đau đớn ngã xuống đất, khẩu súng cũng văng ra ngoài, nhanh chóng bị trưởng làng Chuột nhặt lên.

Trưởng làng Chuột lắc lư khẩu súng trong tay, nở một nụ cười đắc ý về phía bọn họ.

Hắn vẫn là một Tư Đình máu lạnh như trong kỳ kiểm tra hồi đầu năm, ra tay dứt khoát đoạt mạng, tuyệt đối không nhân từ vì mấy tháng yêu đương vừa qua.

Đã xác định muốn Bách Mộ chết ngay từ đầu, vậy thì nòng súng của hắn chỉ nhắm vào tử huyệt: hoặc là tim, hoặc là giữa trán.

Thậm chí ngay cả mấy câu vô nghĩa của nhân vật phản diện hay nói trước khi giết người, hắn cũng không buồn nói một câu.

Điều duy nhất cho thấy hắn còn có chút mềm lòng là việc hắn luôn giữ Úc Thanh Hoàn sau lưng mình, che chắn cậu khỏi tất cả những cảnh tượng máu me.

Tư Đình hoàn toàn không đề phòng Úc Thanh Hoàn, thậm chí không nghĩ đến việc Úc Thanh Hoàn có thể nhân cơ hội này đâm một dao vào tim hắn.

Nhưng Úc Thanh Hoàn sẽ không làm vậy, kể cả khi cậu có đóng vai phản diện như trước đây. Cậu sẽ không vì thứ chính nghĩa ngớ ngẩn nào đó mà ra tay với hắn.

Tên người chuột nổi điên còn lại bị trưởng làng bắn hai phát kết liễu, để xác chúng lại cho bữa tiệc chia phần sau này.

Franz chắn trước người Bách Ninh Dực, bảo vệ dẫn đường phía sau mình.

Cách đó không xa, Bách Mộ đã tắt thở, chết không nhắm mắt.

Cái chết của hắn ta kí.ch th.ích thần kinh Bách Ninh Dực, cơn giận dữ và bi thương ào ạt thắt nghẹn trái tim y.

Ngực y phập phồng dữ dội, đôi mắt đỏ hoe, lần nữa gào lên với Tư Đình:

"Vì sao?! Cái chết của cha cậu không liên quan đến Bách Mộ! Vì sao phải giết cậu ta?! Tư Đình! Vì sao cậu lại biến thành như vậy?!"

Một thiết bị ghi hình chấp pháp bị ném tới trước mặt Franz.

Cùng với tiếng "tách" khởi động, màn hình sáng lên trước mặt bọn họ.

Đoạn video chiếu rõ ràng cảnh Tư Vân Mặc cùng những người khác tiến vào làng chuột, họ bị hạ thuốc, sau đó bị Bách Triết hợp tác với đám người chuột đẩy vào căn hầm địa lao của trưởng làng đời trước.

Vô số chuột con ùn ùn kéo tới, gặm xé thân thể bọn họ.

Ngay khoảnh khắc cửa hầm sắp đóng lại, Tư Vân Mặc đã gắng sức dựng lên một liên kết tinh thần với Bách Triết, phóng đại năm giác quan của hắn ta lên mức tối đa, vượt quá giới hạn chịu đựng của lính gác.

Video tua nhanh, chỉ vài phút đã trình chiếu hết những nội dung chính.

Tư Đình cười lạnh một tiếng:

"Bây giờ các người đã có được câu trả lời rồi chứ?"

Mặt Bách Ninh Dực trắng bệch, cổ họng nghẹn đắng, không thốt nên lời.

Tư Đình trước nay chưa từng nhiều lời trước mặt nhóm nhân vật chính này. Sự hận thù đã tích lũy trong lòng qua năm dài tháng rộng, hắn không cần câu trả lời, bởi tất cả đáp án đã nằm trong thiết bị ghi hình.

Hắn cũng không cần lời xin lỗi, điều duy nhất hắn muốn là những kẻ này phải chôn cùng với cha mẹ hắn.

Bảy năm trước hắn đã giết Bách Triết, hôm nay hắn giết Bách Mộ để an ủi linh hồn cha mẹ nơi chín suối.

Hắn lần nữa giương súng, nhắm về phía Franz và Bách Ninh Dực.

Lại một tiếng súng vang lên, quyết đoán, không chút do dự.

Nhưng lần này, viên đạn không bay trúng Franz hay Bách Ninh Dực như hắn dự tính, nó cắm thẳng vào bụng dưới của Úc Thanh Hoàn, dẫn đường lẽ ra đã được hắn che chở ở phía sau nhưng lúc này cậu lại đột ngột lao lên phía trước, chắn trước mặt hai người nọ.

Trên lớp áo nhạt màu nhanh chóng thấm ra một vệt đỏ tươi.

Úc Thanh Hoàn là một dẫn đường, tốc độ của cậu vốn dĩ không thể nhanh hơn đạn súng.

Nhưng ngay khoảnh khắc cơ thể định lao lên, cậu cảm nhận được một sức mạnh vô hình khổng lồ đẩy cậu về phía trước để che chắn cho họ.

Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Không gian xung quanh im phăng phắc, tựa hồ tách biệt với cả thế giới.

Franz lập tức ôm lấy Bách Ninh Dực chạy thoát khỏi hiện trường, tiếng nghẹn ngào của Bách Ninh Dực gọi tên "Úc Thanh Hoàn" tan biến trong cơn gió.

Ngay trước khi Úc Thanh Hoàn ngã xuống đất, Tư Đình đã kịp ôm lấy cậu, cánh tay hắn run rẩy điên cuồng.

Nhờ Aivis kích hoạt chế độ miễn đau, Úc Thanh Hoàn không cảm thấy vết thương quá đau đớn, chỉ có dòng máu nóng hôi hổi không ngừng trào ra ngoài.

Lính gác cuống cuồng lấy tay ép vào bụng cậu muốn cầm máu, nhưng máu chảy quá nhiều, không có dấu hiệu dừng lại, nhanh chóng nhuộm đỏ tay hắn.

Úc Thanh Hoàn không đành lòng, cậu khẽ nghiêng mặt đi, chỉ có thể chăm chú nhìn vào mắt Tư Đình, rồi bất ngờ ho ra một ngụm máu lớn.

Lính gác hai mắt đỏ hoe, luống cuống đến mức gần như bật khóc.

Tư Đình ôm cậu chạy về nhà trưởng làng Chuột, lục lọi tìm thuốc mong cầm máu nhưng đều phí công vô ích.

Máu vẫn không ngừng tuôn ra, sắc mặt Úc Thanh Hoàn tái đi, đôi môi trắng toát.

Cậu siết lấy tay hắn, biết rõ mình sắp chết.

Không gian tinh thần của lính gác đang có nguy cơ sụp đổ, cậu bắt buộc phải nhanh chóng cắt đứt liên kết tinh thần với hắn.

"Tư Đình... tôi biết có một... cách... có thể... cầm được máu..."

Trong thế giới này, một khi lính gác và dẫn đường đã thiết lập liên kết tinh thần hoàn toàn sẽ không còn chuyện được giải trừ. Họ chỉ có thể cùng sống hoặc cùng chết với nhau.

Nhưng ở một thế giới khác, Úc Thanh Hoàn từng học được cách phá vỡ liên kết ấy.

Có điều đây là lần đầu tiên cậu lập liên kết hoàn toàn, cũng là lần đầu tiên phá vỡ, vì thế Úc Thanh Hoàn không quá thành thạo làm việc đó.

Cậu nhớ rõ, trong bảy ngày đầu tiên khi phá giải liên kết, dẫn đường không được tiến hành bất cứ hành động trấn an nào cho lính gác, để tinh thần lực dần dần tự tiêu tan khỏi không gian tinh thần của lính gác.

Sau đó, dẫn đường phải dẫn dắt lính gác tiến vào không gian tinh thần của mình, dùng tinh thần lực hóa thành kiếm giao cho lính gác tự tay chặt đứt từng sợi xích liên kết giữa hai người.

Trong quá trình này, Tư Đình nhất định sẽ phát hiện ra điều bất thường.

Nhưng không sao, Úc Thanh Hoàn là dẫn đường hệ công kích, lại còn cùng cấp S với Tư Đình, điều khiển một lính gác cấp S có thể rất khó, nhưng Tư Đình đã quá gần gũi với cậu, gần gũi đến mức hoàn toàn không đề phòng cậu, vì vậy giờ phút này cậu có thể khống chế tinh thần của hắn một cách dễ dàng.

Cậu nhìn thẳng vào mắt Tư Đình, cho đến khi lính gác tự tay chém đứt từng sợi mắc xích cuối cùng, hoàn toàn cắt đứt mối liên kết giữa hai người, một mình cậu chịu hết mọi phản phệ.

Cậu nâng tay, dùng tinh thần lực hóa thành chiếc lồng giam kiên cố, nhốt chặt lấy Kaiden đang phát cuồng.

Sư tử gầm thét dữ dội, móng vuốt cào cấu đến rướm máu.

Cho đến khi tất cả kết thúc, chiếc lồng hóa thành bàn tay dịu dàng, vuốt nhẹ lên trán Kaiden một lần sau cuối.

Úc Thanh Hoàn không để lại bất kỳ lời trăn trối nào.

Khi Tư Đình thoát khỏi khống chế tinh thần, dẫn đường trong lòng hắn đã miệng trào máu tươi, cơ thể mềm oặt không còn hơi thở.

Một quả cầu lông vàng nhỏ rơi ra khỏi túi áo của dẫn đường, lăn lông lốc trên đất, dính bụi bặm lẫn máu tươi của cậu.

Đó là món đồ chơi mà Felix yêu thích nhất.

【Giá trị hắc hóa của phản diện: 100.】

Bình Luận (0)
Comment