Sau khi Úc Thanh Hoàn chết, Tư Đình mang thi thể cậu trở về biệt thự, an táng bằng quan tài pha lê đặt dưới tầng hầm, đảm bảo cơ thể của dẫn đường không bị phân huỷ. Minh Tháp đã cố gắng liên lạc với nhà họ Úc nhưng chưa từng nhận được hồi âm. Sau đó họ tìm tới Học viện Quân sự 13, kết quả cho thấy trong hồ sơ chưa từng tồn tại dẫn đường nào tên gọi Úc Thanh Hoàn.
Trước khi đặt chân lên Thủ Đô Tinh, cuộc đời của Úc Thanh Hoàn đột nhiên biến thành một trang giấy trắng, chẳng ai biết cậu là ai, cũng chẳng ai biết cậu từ đâu đến.
Tư Đình cầm khăn ướt, từng chút từng chút một lau sạch cơ thể Úc Thanh Hoàn, giống như sau mỗi lần họ ân ái hắn đã kiên nhẫn làm vô số lần trước đây. Thế nhưng lần này có một nơi dù hắn lau thế nào cũng không sao sạch được.
Cơ thể dẫn đường đã mất đi khả năng tự chữa lành, vết đạn trên bụng dưới chỉ có thể khâu lại mà không thể hoàn toàn biến mất.
Chắc hẳn rất đau đớn.
Một người sợ đau như Úc Thanh Hoàn, lúc bị đạn xuyên qua hẳn là đau đớn tột cùng.
Vậy mà trước khi chết, dẫn đường không hề thốt ra một chữ "đau", cũng không trách cứ hắn lấy một lời. Điều duy nhất cậu làm là tự tay cắt đứt liên kết tinh thần giữa hai người, một mình chịu phản phệ, bảo vệ không gian tinh thần cho hắn.
Úc Thanh Hoàn là người... duy nhất mà hắn từng gặp, cậu có thể tự mình tháo gỡ một liên kết tinh thần hoàn toàn. Cậu còn xuất sắc hơn cả trăm ngàn lần so với những gì hắn tưởng tượng.
Nếu không có biến cố lần này, nếu hắn không cố chấp muốn gi.ết ch.ết Bách Ninh Dực, Úc Thanh Hoàn đã không phải chết, cậu có thể trở thành dẫn đường ưu tú nhất trong Minh Tháp, giống như cha của hắn - Tư Vân Mặc.
Nhưng cuối cùng...
Úc Thanh Hoàn lại chết dưới họng súng của hắn.
Người đã cứu hắn ra khỏi vực sâu tăm tối, người đã một lần nữa khiến hắn cảm nhận được sự ấm áp của gia đình - lại chết trong tay hắn.
Trưởng làng Chuột không giành được tự do như mong muốn, gã bị một phát súng của lính gác trở mặt bắn nát đầu. Franz và Bách Ninh Dực cũng không trở về Thủ Đô Tinh, tung tích không rõ, sống chết không hay.
Thi thể của Bách Mộ cùng thiết bị ghi hình chấp pháp của Tư Vân Mặc đều đã được gửi tới Minh Tháp. Dưới áp lực to lớn, Hắc Tháp chỉ có thể xin tạm hạn chế tự do của Tư Đình, chờ lệnh triệu tập của Minh Tháp. Hiện tại, phạm vi hoạt động của lính gác chỉ giới hạn trong căn biệt thự này.
Ngoài cửa sổ, bầu trời lại trút xuống một cơn mưa phùn lạnh lẽo. Không khí ẩm ướt và lạnh giá lan khắp căn nhà, rét buốt thấu xương. Cơn mưa thấm ướt những đóa hoa hồng nở rộ trong khu vườn sau nhà.
Ngày thường, mỗi khi thấy trời mưa, Úc Thanh Hoàn đều cuống quýt bật rào chắn phía sân sau, lo lắng nước mưa sẽ làm ngập úng những bụi hoa hồng mà hai người đã dày công chăm sóc, lo lắng những cánh hoa mong manh sẽ bị giọt nước mưa đánh nát.
Vậy mà bây giờ những cánh hoa đỏ như máu rơi tan tác trên nền đất lạnh băng, người từng nâng niu lo lắng cho chúng lại đang yên lặng nằm trong quan tài pha lê, không thể quan tâm đến chúng nữa.
Chiếc xích đu trong sân ướt sũng nước, hoa hướng dương nhân tạo vĩnh viễn không tàn giờ đây cũng rơi rớt từ giá đỡ, vương vãi khắp nơi.
Mùi hương tin tức tố của dẫn đường trong biệt thự đang dần nhạt đi.
Nhưng mọi vị trí trong căn nhà này đâu đâu cũng tràn ngập hơi thở của Úc Thanh Hoàn.
Trong phòng ngủ của họ, Tư Đình thậm chí còn có thể nhìn thấy cảnh tượng dẫn đường đang lăn lộn trên giường, dùng sức đấm mấy cái vào gối đầu của hắn, cậu như một chú mèo con kiêu ngạo đang nổi giận, vừa lẩm bẩm vừa oán trách: "Tư Đình xấu xa! Hôm nay cấm cậu lên giường!"
Thế nhưng đến khi đêm xuống, dẫn đường sẽ quên hết mọi "bất mãn" ban ngày, mèo con đãng trí sẽ tự động lăn một vòng chui vào lòng hắn. Mèo con vĩnh viễn biết nơi nào ấm áp và thoải mái nhất, cũng chưa từng ấm ức chính mình.
Úc Thanh Hoàn sẽ trao cho hắn một nụ hôn chúc ngủ ngon, cậu xem đó như một nghi thức thiêng liêng trong tình yêu. Sau đó, cậu dụi đầu vào ngực hắn, tìm kiếm tư thế dễ chịu nhất rồi nhắm mắt lại, khẽ thì thầm: "Chúc ngủ ngon, Tư Đình."
Mỗi sáng tỉnh dậy, giọng nói của Úc Thanh Hoàn vẫn chưa hết cơn say giấc, mềm mại như đang làm nũng, luôn khe khẽ gọi hắn: "Chào buổi sáng, Tư Đình."
Tư Đình rất thích nghe cậu gọi tên mình như vậy.
Họ từng cùng nhau chen chúc trước bồn rửa mặt đánh răng, ánh mắt láo liên của Úc Thanh Hoàn được phản chiếu trong gương như báo hiệu một trò nghịch ngợm sắp bắt đầu. Mèo con thường bôi bọt kem đánh răng lên mặt hắn, hoặc bất thình lình nhào tới cắn nhẹ một cái lên cằm hắn.
Trước vòi sen, trong bồn tắm, nơi nơi đều in dấu những lần họ quấn quýt mặn nồng. Dẫn đường luôn chiều chuộng hắn, cho dù hắn có làm càn tới đâu cũng chưa từng dùng tinh thần lực để phản kháng.
Bốn chiếc tủ quần áo lớn đều chất đầy những bộ đồ mới hắn mua cho Úc Thanh Hoàn. Mỗi lần, dẫn đường chỉ biết bất đắc dĩ nhìn hắn, buông một câu: "Tư Đình, tôi là NPC trong trò chơi thay đồ của cậu phải không?" rồi ngoan ngoãn mặc thử từng bộ cho hắn xem.
Đôi khi, Tư Đình ra vẻ hứng thú yêu cầu cậu xoay vài vòng. Mèo con cảm thấy mình bị trêu chọc, liền giận dỗi véo hắn một cái, lực đạo nhẹ hều như đang gãi ngứa người ta.
Để đáp lễ, Úc Thanh Hoàn cũng mua không ít quần áo mới cho hắn, toàn bộ đều là đồ đôi, có thể phối thành cặp.
Họ có rất nhiều đồ đôi, cả đồ ngủ đôi, có bộ đã mặc qua, có bộ còn chưa kịp mặc đến.
Dẫn đường còn mua một chiếc kệ trưng bày bằng thủy tinh đặt trên tủ, cậu tỉ mỉ đặt từng cây nến điêu khắc mà dạo trước hắn làm tặng khi tỏ tình lên trên. Chúng được chăm chút kỹ càng, sạch sẽ không một hạt bụi. Dù Tư Đình không nói ra, nhưng nhìn thấy tấm lòng của mình được trân trọng, thực sự khiến hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Trước cửa sổ, ổ mèo của Felix và Kaiden vẫn kề sát nhau, trên đó có treo hai chiếc đèn lồng đỏ nhỏ, đó là món đồ Úc Thanh Hoàn trang trí dùng để đón Tết, nói rằng: thêm chút không khí năm mới cho hai sinh vật nhỏ.
Khắp phòng toàn là những món đồ do chính họ chọn mua cùng nhau, trên kệ sách còn bày những quyển sách cổ không biết Úc Thanh Hoàn đã tìm từ đâu về cùng vài món đồ trang trí nhỏ khác, đa phần là hình sư tử và mèo con.
Giờ đây, chiếc đèn trang trí hình mèo nhỏ họ từng cùng nhau treo lên đang đong đưa trước mặt Tư Đình, cái bóng của hắn bị kéo dài vô tận.
Dẫn đường đã từng hứa sẽ không chết, vì sao lại nuốt lời?!
Vì sao phải thay Bách Ninh Dực đỡ lấy phát súng đó?!
Chiếc đèn lơ lửng bị một cú đập mạnh rơi xuống va vào tủ đầu giường, vỡ tan thành từng mảnh, thế nhưng ánh sáng bên trong vẫn chưa chịu tắt, những mảnh vỡ tản ra khắp bên chân giường và gầm giường, soi sáng một chiếc hộp đã bị chôn vùi từ lâu.
Tư Đình lôi chiếc hộp ra khỏi gầm giường, phát hiện nó đã bị động vào, bên trong trống rỗng, chỉ còn lại một cây bút ghi âm hình sư tử nhỏ.
Hắn run run bấm công tắc, giọng nói phẫn nộ của Úc Thanh Hoàn vang lên:
"Bi.ến th.ái bi.ến th.ái! Tư Đình cậu là đồ bi.ến th.ái! Tôi vứt hết mấy thứ trong này rồi, cấm cậu mua nữa!"
Trước khi đoạn ghi âm kết thúc còn nghe thấy tiếng cậu thấp giọng lầm bầm:
"Cái này... đã ghi âm rồi sao? Đáng ghét, Tư Đình là đồ xấu xa, bi.ến th.ái, còn mua cả tai mèo nữa chứ..."
Tư Đình nắm chặt cây bút ghi âm trong tay nhưng không dám dùng sức, hắn sợ chỉ cần bóp mạnh một cái, ngay cả giọng nói của Úc Thanh Hoàn cũng biến mất theo.
Hắn cứ thế bật đi bật lại đoạn ghi âm, chậm rãi bước xuống tầng dưới.
Đi ngang qua nhà bếp, hắn phảng phất thấy được hình ảnh mình đang nấu ăn, còn Úc Thanh Hoàn lười biếng ôm lấy eo hắn từ phía sau, áp gò má mềm mại lên vai hắn, nũng nịu nói:
"Thơm quá... Tư Đình, tôi đói."
Trong phòng khách, chiếc ghế sofa như đang tái hiện lại muôn kiểu dáng ngồi kỳ quái của dẫn đường. Có lúc Úc Thanh Hoàn đợi cơm lâu quá, sẽ nửa nằm nửa ngồi trên lưng ghế, hờn dỗi nói:
"Bạn trai cậu sắp đói chết trong vòng mười phút nữa đó nha."
Mặc dù một mình trên ghế sofa, Úc Thanh Hoàn không lúc nào an phận, có lần cậu ngủ quên lăn từ trên ghế xuống đất, sau đó bò dậy tức giận đấm sofa một cái, nhưng chỉ cần có Tư Đình bên cạnh thì y như rằng cậu sẽ ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn ngủ ngon lành.
Vui vẻ, nghịch ngợm, buồn bã, dịu dàng... bóng dáng của Úc Thanh Hoàn tràn ngập khắp mọi nơi trong căn nhà này, ghi dấu từng mảnh nhỏ cuộc sống của cả hai.
Tư Đình sắp bị những hồi ức ấy nhấn chìm.
Rõ ràng Úc Thanh Hoàn chỉ tồn tại trong đời hắn một vài tháng ngắn ngủi, chưa tới một phần ba quãng thời gian cuộc đời, nhưng vì sao ở nơi nào cũng khắc sâu hình bóng cậu như thế?
Cơn mưa này khiến biệt thự trở nên vô cùng giá lạnh, mặc cho hắn đã mở hệ thống lò sưởi đến mức tối đa cũng không cảm nhận được chút hơi ấm nào.
Hoa hướng dương trên bàn luôn được định kỳ thay mới, lần này không còn bàn tay chăm sóc của dẫn đường đã héo rũ úa tàn, những đoá hoa mục nát thành màu vàng ố.
Tư Đình ôm ngực ngã quỵ xuống đất, cảm thấy hàng ngàn hàng vạn con kiến đang cắn xé trái tim mình, còn đau đớn hơn bất kỳ lần bạo loạn tinh thần nào trước đây, khiến hắn gần như không thể chịu nổi.
Hắn cảm giác cổ họng như bị bóp nghẹt, đến việc hít thở cũng trở nên quá mức khó khăn.
Gió lạnh ùa vào từ khe cửa sổ, thổi tan đi chút hương vị tin tức tố cuối cùng còn sót lại trong phòng.
Tư Đình loạng choạng đứng dậy, mấy lần ngã nhào, dọc đường làm vỡ vô số đồ đạc, dưới đất một mảnh bừa bộn. Hắn chật vật không chịu nổi mà tiến vào tầng hầm.
Úc Thanh Hoàn vẫn nằm yên trong quan tài pha lê, an tĩnh và ngoan ngoãn như đang chìm vào một giấc ngủ say. Có lẽ một ngày nào đó Úc Thanh Hoàn sẽ lại tỉnh dậy, sẽ lại quay về bên cạnh hắn.
Dù sao Úc Thanh Hoàn đã từng hứa với hắn rồi, hứa với hắn cậu sẽ không chết.
Kaiden lặng lẽ nằm rạp bên cạnh quan tài pha lê, nó không còn cảm thấy hứng thú với những thứ khác ngoài kia nữa. Sư tử chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu xác nhận vị trí của Úc Thanh Hoàn, ánh mắt dài lâu và chuyên chú nhìn dẫn đường đang say ngủ, sau đó phát ra một tiếng gầm trầm đục và đau đớn, rồi lại khép mắt trở về trạng thái yên tĩnh.
Trong tầng hầm chỉ còn lại một ngọn đèn yếu ớt.
Tư Đình nằm sấp bên quan tài pha lê, nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của dẫn đường, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đầu ngón tay ấy, sau đó hắn dùng đầu ngón tay mình chậm rãi vẽ lại hình dáng những ngón tay của cậu.
Tầng hầm không thấy ánh sáng mặt trời, không có gió cũng chẳng có mưa, nơi này yên ắng đến mức như đã hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
Tư Đình và Kaiden không ăn không uống, cứ như vậy canh giữ bên Úc Thanh Hoàn suốt hai ngày đêm.
Cho đến một đêm nọ, Kaiden đột nhiên đứng bật dậy, gầm lên giận dữ về phía quan tài pha lê. Tư Đình bị tiếng gầm đánh thức, khi mở mắt hắn chứng kiến một cảnh tượng khó tin: Thi thể của Úc Thanh Hoàn đang từng chút từng chút một tan biến, hóa thành khói bụi ngay trước mắt hắn.
Mặc cho hắn dùng mười ngón tay ra sức muốn níu giữ, mặc cho hắn tê tâm liệt phế mà gào khóc, van xin Úc Thanh Hoàn đừng rời đi, nhưng tất cả đều vô ích.
Hạt bụi cuối cùng cứ như vậy mà biến mất ngay trước mặt Tư Đình và Kaiden.
Úc Thanh Hoàn biến mất rồi, tất cả những gì thuộc về Úc Thanh Hoàn cũng không còn nữa.
【Giá trị hắc hóa phản diện +100.】
【Cảnh báo! Giá trị hắc hóa phản diện quá cao!】
Đêm hôm đó, Tư Đình mang theo tinh thần thể của mình là Kaiden, tránh né đám lính gác do Minh Tháp cử tới giám sát hắn, rời khỏi căn biệt thự đã không còn hình bóng của Úc Thanh Hoàn.
—————
Thế giới thứ nhất: Hoàn.