【Hệ thống của bạn hiện đang ở trạng thái ngoại tuyến——】
Còn chưa kịp nhận được thông tin hoàn chỉnh của thế giới mới từ chỗ Aivis, Úc Thanh Hoàn đã bị cắt liên lạc với hệ thống. Cậu từ từ mở mắt, sau một lúc mới thích ứng được với ánh sáng chói chang trước mặt. Tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, kèm theo đó là cơn đau như hàng vạn mũi kim đâm thẳng vào không gian tinh thần khiến cậu đau đớn đến tê dại.
Chẳng lẽ là di chứng từ thế giới trước?
Chết rồi mà vẫn có thể mang chấn thương sang thế giới tiếp theo sao?
Bất ngờ, một giọng nói xa lạ đầy quan tâm vang lên bên tai cậu: "Thanh Hoàn, cậu không sao chứ?"
Úc Thanh Hoàn hít sâu một hơi, quay đầu theo hướng phát ra âm thanh, cơn đau buốt trong không gian tinh thần cũng dần dịu lại. Cậu phát hiện bên giường có một lính gác đang ngồi, tóc nâu mắt đen, gương mặt có nét lai phương Tây. Có vẻ đây chính là đối tượng mục tiêu cho nhiệm vụ lần này - phản diện Heinrich.
Xét thấy dữ liệu về thế giới này còn hạn chế, Úc Thanh Hoàn không dám hành động thiếu suy nghĩ, cậu dứt khoát nghiêng đầu, tiếp tục "hôn mê" thêm một lần nữa.
Nhiệm vụ lần này của cậu là sắm vai bạch nguyệt quang trong thế giới nhỏ. Nguyên chủ Thanh Hoàn đã chết trong một cuộc phẫu thuật quan trọng nhưng vai diễn của nguyên chủ vẫn chưa kết thúc. Úc Thanh Hoàn cần đóng giả Thanh Hoàn sống thêm hai tháng nữa, xem như hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Không cần tuỳ cơ ứng biến, không cần nâng cao độ hảo cảm của phản diện, lại có thể được ở bên Felix thêm một thời gian, thậm chí cậu còn được chết sớm hơn thế giới trước, đúng là một miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, Úc Thanh Hoàn không chút do dự đồng ý ngay.
Nhưng không ai nói với cậu rằng - Hệ thống sẽ rớt mạng.
Ban đầu Úc Thanh Hoàn chỉ là giả thiếp đi nhưng chẳng mấy chốc lại thành ngủ thật. Cậu tạm thời nghỉ ngơi cho đến khi chủ hệ thống phát hiện ra lỗi kỹ thuật, lập tức điều động một hệ thống tạm thời là Nata tới truyền kịch bản cho cậu.
【Thanh Hoàn, Thanh Hoàn?】
【Aivis đâu rồi?】
【Bọn tôi cũng không liên lạc được với nó, nhưng Thanh Hoàn yên tâm, nó không chết được đâu. Dù có bị tháo thành đống sắt vụn, ném vào lò luyện thì vẫn tái chế được, hê hê, lại còn được thay một lớp da mới.】
Úc Thanh Hoàn: "......"
Đúng là một tình đồng nghiệp khiến người ta... cảm lạnh.
【Cho tôi kịch bản trước đi.】
【Tuân lệnh, lập tức truyền cho ngài~】
Vì đây là nhiệm vụ đóng vai, Úc Thanh Hoàn có quyền được biết thông tin cốt truyện. Hệ thống sẽ truyền toàn bộ ký ức của nguyên chủ "Thanh Hoàn" cho cậu, những hình ảnh liên quan đến đời tư sẽ được mã hóa.
Chờ đến khi tiếp nhận xong tất cả ký ức, lòng Úc Thanh Hoàn lạnh đi nửa phần. Cậu phát hiện bản thân đang ở trên một hành tinh bỏ hoang.
Một căn nhà lầu lụp xụp cũ nát, xung quanh chỉ có lưa thưa vài khóm cây xanh và một hồ nước nhỏ, đi xa thêm chút nữa là biển cát vàng kéo dài bất tận.
Chỗ này chắc chắn không thể đặt được shipper giao đồ ăn!
Không chỉ vậy, có lẽ còn không có internet. Trò giải trí duy nhất của cậu có lẽ là ngồi trước cửa nhà nặn tượng cát.
Úc Thanh Hoàn bỗng nhớ ra, nguyên chủ từng vì cứu phản diện Heinrich mà bị thương nặng, không gian tinh thần vỡ nát, tinh thần thể rơi vào trạng thái ngủ sâu. Nói cách khác, hiện tại cậu là một bệnh nhân nằm liệt giường.
Ngay cả tượng cát cũng không nặn được nữa rồi, cậu chỉ có thể ngồi trên giường bệnh, vừa ho ra máu vừa ngẩng đầu 45 độ nhìn cát bụi bay mịt mù khắp trời xanh.
May mà chỉ cần ở lại hai tháng.
Úc Thanh Hoàn cắn răng tự an ủi mình.
Sau khi truyền xong kịch bản, Nata chuẩn bị rời đi, trở về với chủ nhân thật sự của nó. Trước lúc đi, nó không quên nói:
【Thanh Hoàn đừng buồn, nếu Aivis thật sự chết rồi, Nata làm hai phần việc cũng ổn đó. Có chuyện gì cứ gọi Nata nhé~】
【À đúng rồi, đây là giá trị hắc hóa và độ hảo cảm của Heinrich. Cố gắng nhé, chúc ngài hoàn thành nhiệm vụ suôn sẻ~】
【Giá trị hắc hóa phản diện: 100】
【Độ hảo cảm phản diện: 0】
Úc Thanh Hoàn: "..."
Đây mà gọi là "không cần nâng cao độ hảo cảm" sao?!
Giá trị hắc hóa như này mà độ hảo cảm chỉ là cái trứng ngỗng, cậu thật sự lo lắng nửa đêm tên kia sẽ vào phòng một dao đâm chết cậu.
Úc Thanh Hoàn nhìn chằm chằm hai dòng thông tin, trầm tư suy nghĩ. Theo ký ức, quan hệ giữa Heinrich và Thanh Hoàn không nên tệ đến mức này.
Nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra ngoài dự đoán.
Cậu dần tỉnh lại từ giấc mộng mơ hồ. Lúc mở mắt, Heinrich đã không còn bên cạnh. Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ rọi vào căn phòng nhỏ hẹp, chiếu lên những vệt sáng dịu dàng.
Chiếc giường được kê sát cửa sổ, bên kia giường có một bộ bàn ghế gỗ nho nhỏ, bên cạnh là một cái tủ cũ kỹ nằm sát tường, đó là tất cả những vật dụng trong căn phòng này.
Úc Thanh Hoàn khó khăn ngồi dậy. Không có Aivis mở chế độ giảm đau, đầu cậu đau như búa bổ, một nửa do thiết lập của "Thanh Hoàn", một nửa do dư âm từ phản phệ liên kết tinh thần bị phá vỡ ở thế giới trước.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều lấp lánh rọi xuống mặt hồ nhỏ dưới tầng, lăn tăn ánh bạc.
Úc Thanh Hoàn chợt phát hiện, trên cổ tay mình vẫn còn đeo chiếc vòng tay mà Tư Đình đã tặng cho. Quả nhiên ứng với câu "một khi đã đeo vào thì không tháo ra được", cậu đã chết giả rồi chuyển sang thế giới mới, vậy mà chiếc vòng này vẫn nguyên vẹn nằm trên cổ tay.
Đúng là kỳ diệu.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng động, Úc Thanh Hoàn lập tức nằm trở lại giường. Một lúc sau cửa mở ra, một người đàn ông cao lớn bưng thức ăn tối bước vào. Thấy Úc Thanh Hoàn đã tỉnh, hắn ta hơi sửng sốt, rồi chỉ vào chén cháo trên khay, ý bảo mình mang bữa tối đến cho cậu.
Úc Thanh Hoàn gật đầu, người nọ mới tiến vào.
Trong ký ức của "Thanh Hoàn" không có người này, nên Úc Thanh Hoàn tò mò mở miệng hỏi: "Trước đây tôi chưa từng thấy anh."
Người kia ra hiệu bằng một chuỗi ngôn ngữ ký hiệu bằng tay, rồi như chợt nhớ ra Úc Thanh Hoàn không biết thủ ngữ, hắn ta thoáng chần chừ, tỏ ra hơi luống cuống.
Nhưng Úc Thanh Hoàn nhìn hiểu được. "Thanh Hoàn" cũng chưa từng nói mình không biết, nên cho dù cậu nói mình biết đọc ngôn ngữ ký hiệu cũng sẽ không lộ ra sơ hở. Vì vậy, cậu nói: "Tôi nhìn hiểu được."
Người đó nói hắn ta vừa ra ngoài thu mua, trao đổi vật tư, hôm qua mới trở về.
"Anh tên gì?" Úc Thanh Hoàn lại hỏi.
Người nọ dùng thủ ngữ trả lời: [A Mãng.]
Trong phòng không có giấy bút, Úc Thanh Hoàn đưa tay ra hiệu bảo người kia viết hai chữ ấy vào lòng bàn tay cậu. A Mãng thoạt tiên sững người, sau đó luống cuống không yên mà vươn một ngón tay ra, đầu ngón thô ráp cẩn trọng lướt qua lòng bàn tay trắng mịn của dẫn đường, từng nét xiêu xiêu vẹo vẹo viết ra hai chữ "A Mãng".
Hai người trò chuyện đã lâu, A Mãng bèn đưa chén cháo đến trước mặt Úc Thanh Hoàn, bảo cậu ăn trước khi nó nguội mất.
Một chén cháo thịt rắn nhạt tuếch.
Chỉ nhìn thôi cũng đủ mất hết khẩu vị rồi.
Nhưng Úc Thanh Hoàn thật sự đói đến mức không chịu nổi, đành cầm muỗng lên chậm rãi ăn từng miếng nhỏ. Cháo nhạt nhẽo, rõ ràng thiên về khẩu vị mà các lính gác yêu thích. Úc Thanh Hoàn ăn mà thần sắc ủ rũ, trong lòng chỉ nhớ thương những món ăn ngon ở nhà Tư Đình.
Trong lúc cậu dùng bữa, A Mãng lại giơ tay làm thủ ngữ, giải thích: [Lão đại đi săn rồi, nhiệm vụ trước đó của tôi đã kết thúc, tạm thời không cần rời khỏi đây, nên lão đại bảo tôi chăm sóc cậu.]
Ánh mắt Úc Thanh Hoàn khẽ động, nhẹ nhàng gật đầu.
Phản diện kia là... ghét cậu đến mức không muốn gặp mặt nữa sao?
Đợi đến khi A Mãng thu dọn chén rời khỏi phòng, Úc Thanh Hoàn tựa vào đầu giường, cẩn thận xâu chuỗi lại những thông tin mình thu được. Đây là một hành tinh lạc hậu, 80% diện tích bị bao phủ bởi hoang mạc, dân cư nơi này toàn là dị nhân, trong đó vệ binh chiếm 45%, bạn lữ chiếm 30%, lính gác chiếm 20%, còn dẫn đường chỉ vỏn vẹn 5%.
Heinrich là người lập ra tổ chức trên hoang tinh này, y chính là lão đại của bọn họ, còn Thanh Hoàn là dẫn đường duy nhất trong nhóm, năm tháng trước được Heinrich cứu sau đó liền lưu lại ở căn nhà gỗ nhỏ này.
Nếu phải dùng hai chữ để hình dung tính cách của Thanh Hoàn thì đó là "trầm ổn", hoàn toàn khác biệt một trời một vực với bản thân Úc Thanh Hoàn.
Ban đêm ở sa mạc nhiệt độ giảm mạnh, trời vừa sập tối, Úc Thanh Hoàn liền buộc phải đóng chặt cửa sổ. Đầu đau như muốn nổ tung, nếu Aivis còn không trở lại, cậu thật sự sợ mình không chịu nổi mà đập đầu vào tường, kết thúc cái thế giới xui xẻo này.
A Mãng nghe thấy động tĩnh trong phòng, trước tiên gõ cửa dò hỏi, được cho phép mới bước vào. Vừa vào liền thấy Úc Thanh Hoàn đang đau đớn co người trên giường, ôm đầu r.ên rỉ. A Mãng tay bay loạn làm thủ ngữ, cổ họng còn phát ra mấy tiếng "a a" khe khẽ, nhưng Úc Thanh Hoàn không có sức lực để nhìn, cũng không hiểu hắn ta đang nói gì.
Sau đó A Mãng hấp tấp chạy xuống lầu, dẫn theo một người khác lên. Người nọ bưng một chén thuốc trong tay: "Thanh Hoàn, thuốc sắc xong rồi, bây giờ chúng tôi đút cậu uống."
A Mãng đỡ cậu dậy, để cậu tựa vào lòng, người kia thì nhẹ nhàng thổi nguội thuốc, từ tốn từng chút đưa vào miệng Úc Thanh Hoàn.
Thuốc rất đắng, Úc Thanh Hoàn bẩm sinh sợ đắng quả thực khó mà nuốt nổi. Uống được phân nửa thì phun ra hơn một nửa, cậu không nhịn được mà chửi rủa chủ hệ thống trong lòng.
Đợi đến khi uống xong cả chén thuốc, Úc Thanh Hoàn đã đau đến kiệt sức, toàn thân mềm nhũn dựa vào A Mãng, đến cử động đầu ngón tay cũng thấy khó khăn. Mồ hôi lạnh thấm ướt vầng trán, tóc đen dính bết, cả lưng áo cũng ướt đẫm.
A Mãng lấy một chiếc khăn sạch, cẩn thận lau sạch mồ hôi trên người cậu. Lông mi của cậu đã bị nước mắt làm ướt, dưới ánh đèn trong suốt như những giọt pha lê. A Mãng dùng phần khô còn lại của khăn khẽ khàng thấm đi những giọt nước đó.
So với những lính gác và vệ binh lớn lên giữa sa mạc như bọn họ, dẫn đường trước mặt quả thật quá đỗi yếu ớt mảnh mai, có lẽ một cơn gió cũng đủ thổi cậu bay đi mất. Làn da đối phương quá mức mịn màng, sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy, kiểu người như vậy căn bản không sống nổi dưới cái khắc nghiệt của sa mạc này.
Sau khi A Mãng giúp dẫn đường lau sạch mồ hôi, đối phương đã chìm vào giấc ngủ vì kiệt sức. Hắn ta nhẹ nhàng lui về phía cửa, tắt đèn phòng, rồi lặng lẽ rời đi.
Ánh trăng lành lạnh như nước, gió rét cuốn theo từng đợt cát bụi, liên tục đập vù vù vào cửa sổ.
Dù đã chìm trong mộng nhưng Úc Thanh Hoàn cũng không an giấc. Cảm giác âm u lạnh lẽo thấm vào giường nệm, cậu cảm giác như mình đang rơi thẳng xuống địa ngục. Trong mơ, cậu thấy vô số người từng bị cậu "lừa gạt" tình cảm, tay cầm đao dài mười thước xông về phía mình. Vừa chạy vừa thảo luận xem nên chém cậu thành bao nhiêu mảnh, còn nói ai thảm nhất thì được chia cho nhiều mảnh hơn. Cầm đầu dĩ nhiên là Tư Đình – một lính gác từng bị cậu lừa tình lừa tiền, bị cậu cướp sạch cả tâm can.
Họ còn nói Aivis đã bị họ "ngấu nghiến" nhai nát rồi, hệ thống kia ăn vào có vị toàn mùi dầu máy, tuy khó ăn nhưng cũng miễn cưỡng nuốt trôi được. Hệ thống tội nghiệp từ đó không quay lại nữa, tài khoản của Úc Thanh Hoàn cũng biến mất, tiền và điểm tích phân cũng bay mất sạch sành sanh.
Úc Thanh Hoàn vô cùng đau lòng, khóc lóc hỏi họ có thể trả lại tiền cho cậu không.
Cậu có thể không cần hệ thống, nhưng tuyệt đối không thể không có tiền.
Ngay lúc bị tin dữ này dọa cho nghẹn thở trong cơn ác mộng, một luồng gió rét lướt qua khiến Úc Thanh Hoàn bừng tỉnh.
Không biết từ bao giờ, chăn đã bị cậu đá xuống cuối giường. Vừa tỉnh lại, đập vào mắt cậu chính là gương mặt đẹp trai mà u ám đang ở bên giường, đối phương cúi người xuống, cách cậu cực kỳ gần. Đôi mắt lạnh lẽo tràn ngập tơ máu chẳng khác nào ác quỷ đến câu hồn đoạt mệnh.
Gió đêm dữ dội đập vào cửa sổ, vang lên những tiếng "bùm bùm bùm" như một loại hiệu ứng âm thanh khiến bầu không khí càng thêm rùng rợn. Úc Thanh Hoàn khó nhọc nuốt nước bọt, chỉ thấy thần sắc Tư Đình âm trầm, giọng khàn khàn hỏi cậu: "Sao nào, giờ cậu lại muốn làm bạch nguyệt quang của kẻ khác à?"
Úc Thanh Hoàn vô thức lùi ra sau một chút, nhưng động tác này lại triệt để chọc giận lính gác trước mặt. Đối phương lập tức vươn tay muốn túm lấy cánh tay Úc Thanh Hoàn, thế nhưng năm ngón tay bất ngờ xuyên qua cơ thể dẫn đường, không thể chạm vào cậu.
Thấy cảnh ấy, Úc Thanh Hoàn chợt thở phào nhẹ nhõm.
Một chiếc đuôi mèo màu nâu đen từ từ mọc ra từ xương cụt của cậu, chóp đuôi đen khẽ đung đưa giữa không trung. Úc Thanh Hoàn ép tay lên trái tim đang đập kinh hoàng của mình, vừa ngoan cố vừa lễ phép đáp lại: "Đúng vậy."
——————
(Chú thích: Ở thế giới thứ hai, tên nhân vật do công sắm vai là 清洹, phiên âm sang Hán ngữ vẫn là Thanh Hoàn nhưng hai tên nhân vật là hai kiểu khác nhau, Thanh Hoàn trong tên công bảo là 青桓)