Khi còn sống Tư Đình đã không làm gì được cậu, nay hóa thành quỷ hồn thì càng không thể làm gì được Úc Thanh Hoàn. Dẫn đường ỷ thế không hề sợ hãi, thẳng thừng leo lên giường nằm xuống, dùng chân móc lấy tấm chăn đắp lên người.
Xuất hiện cùng Tư Đình còn có hệ thống Aivis đã biến mất một thời gian. Vừa xuất hiện, hệ thống liền sốt sắng mở chế độ miễn đau cho Úc Thanh Hoàn rồi lải nhải kể lại mọi việc từ đầu đến cuối.
Trước tiên, chính là chuyện Tư Đình chưa từng chôn cất thi thể của Úc Thanh Hoàn. Hắn đã luôn canh giữ bên linh cửu của cậu suốt mấy ngày. Cho đến khi Úc Thanh Hoàn đã chuẩn bị sẵn sàng để xuyên đến thế giới tiếp theo, thi thể kia mới hóa thành làn khói tiêu tán ngay trước mắt Tư Đình.
Giá trị hắc hóa bùng nổ ngay tại chỗ, phá vỡ mọi giới hạn ban đầu.
Tên phản diện ấy đã một tay phóng hỏa đốt sạch nhà họ Bách, rồi tiến thẳng đến Minh Tháp, cầm vũ khí hạng nặng oanh tạc tòa nhà suốt gần một tiếng đồng hồ. Sau đó hắn bị bắt vào tù, tự kết liễu trong ngục. Dòng thời gian rối loạn tơi bời. Xét thấy nhiệm vụ bạch nguyệt quang tuy có sai lệch nhưng độ hoàn thành vẫn cao, vì thế tai nạn này được quy về lỗi của bộ phận dự trù kế hoạch, không phải lỗi của cậu.
Sau khi Tư Đình chết, chấp niệm và oán khí vẫn chưa tiêu tan. Hắn lần theo một sự dẫn dắt nào đó trôi đến tận Cục quản lý thời không, bắt được hệ thống Aivis khi nó còn chưa kịp bước vào đường hầm thời gian.
Con sư tử Kaiden thô bạo và hung hãn vừa thấy Aivis liền há miệng nuốt trọn vào bụng, sau khi rời khỏi Cục quản lý mới nhả ra, ép hệ thống phải nói hết mọi chuyện.
Sau khi biết được sự thật, lính gác lần theo định vị từ chiếc vòng tay, xuyên vào thế giới này cùng một lúc.
【Vậy là cậu kể hết cho cậu ta rồi à?】
【...Ừm, tôi có thể không nói sao?】
Qua hai giây, Aivis rụt rè bổ sung thêm một câu: 【Xin lỗi.】
【Thôi bỏ đi, không phải chuyện lớn. Hiện giờ cậu ta không có thực thể, chắc là không ảnh hưởng gì đến nhiệm vụ của tôi.】
Sau khi lấy được thông tin cần thiết từ Aivis, Úc Thanh Hoàn mới ngẩng lên nhìn lính gác đang ngồi trên ghế. Đối phương vẫn còn chưa chấp nhận sự thật rằng mình không thể chạm vào dẫn đường, ánh mắt lạnh băng, tức giận đến mức sắp bùng nổ.
Mỗi lần kết thúc một thế giới, Úc Thanh Hoàn đều tự nhốt mình vào phòng tối để tĩnh tâm một thời gian. Cậu không muốn xóa ký ức, đối với cậu những kỷ niệm đó cũng xem như quý giá. Nhưng việc chặt đứt tình cảm là điều cần thiết. Suốt thời gian trong phòng tối, cậu đã lặp đi lặp lại với bản thân mình rằng: "Mình sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa, mình không thuộc về thế giới đó, đích đến cuối cùng của mình là về nhà", để bản thân có thể kiên định tiến về phía trước.
Cậu và Tư Đình đã kết thúc rồi.
Người đã chết thì những mối quan hệ trong quá khứ đều không còn ý nghĩa. Họ không còn là người yêu, ngay khoảnh khắc Úc Thanh Hoàn chết đi, đoạn tình cảm này cũng đi đến hồi kết. Nói ngắn gọn, họ đã chia tay.
Úc Thanh Hoàn giơ tay phải lên, đưa tới trước mặt Tư Đình: "Chiếc vòng tay này, làm sao mới gỡ ra được?"
Nghe vậy, lính gác nhìn dẫn đường bằng ánh mắt không thể tin được rồi dần dần hóa thành phẫn nộ. Từ lúc xuất hiện đến giờ, Úc Thanh Hoàn không hề tỏ ra vui mừng chút nào. Cậu sợ hắn, đề phòng hắn, giờ còn muốn vứt bỏ hắn!
Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nhưng là quỷ thì không cảm nhận được đau đớn. Mu bàn tay Tư Đình nổi đầy gân xanh, hắn bật cười lạnh lẽo:
"Cậu đừng hòng gỡ được! Tôi sẽ mãi mãi quấn lấy cậu! Đi theo cậu suốt đời!"
Dẫn đường vẫn bình thản và dửng dưng, hỏi lại: "Vậy nếu tôi ôm, hôn, thậm chí lên giường với đối tượng nhiệm vụ mới, cậu cũng sẽ ở bên cạnh mà nhìn đúng không?"
"Úc Thanh Hoàn!!" Tư Đình gào lên giận dữ. Tuy không thể chạm vào người sống, nhưng thân thể hắn có thể đụng được vào đồ vật. Hắn chống hai tay bên người dẫn đường, nghiến răng ken két nói: "Cậu tuyệt đối không được ôm, hôn, lên giường với kẻ khác. Cậu là bạn trai của tôi! Cậu là của tôi!"
"Chúng ta chia tay rồi." Úc Thanh Hoàn lăn sang một bên, dễ dàng xuyên qua tay hắn, thoát khỏi vòng vây, "Mong cậu tự trọng, bạn trai cũ."
Tư Đình thở gấp: "Tôi chưa đồng ý chia tay!"
"Cậu tưởng chúng ta đang ly hôn sao?" Úc Thanh Hoàn ngồi dậy, dùng chăn quấn mình lại như một cái bánh ú hình tam giác, "Chia tay chỉ cần một người muốn là đủ. Tôi muốn vậy, nên chúng ta chia tay."
Tư Đình trông như sắp tức đến phát điên.
Nhìn bầu không khí căng thẳng như dây đàn, Aivis thậm chí còn không dám thở mạnh. Nó từng nghĩ khi Tư Đình gặp lại Úc Thanh Hoàn, thế nào hai người cũng phải thâm tình khóc lóc, nước mắt như mưa. Sự thật chứng minh nó đã đánh giá thấp ý chí làm nhiệm vụ của ký chủ. Lúc trước tình cảm sâu đậm bao nhiêu, bây giờ đoạn tuyệt dứt khoát bấy nhiêu.
Ký chủ mạnh mẽ quá, cầm được buông được, đúng là ứng cử viên sáng giá nhất cho danh hiệu Ký Chủ Của Năm.
Thấy cứng rắn không được, Tư Đình lại đổi sang mềm mỏng. Hắn tự ép bản thân phải bình tĩnh lại. Bất kể Úc Thanh Hoàn có lạnh nhạt đến đâu cũng không thể phủ nhận một điều: Hắn đã tìm được cậu. Nhìn thấy dẫn đường còn sống, còn có thể thở, có thể nói, cảm giác trống rỗng trong trái tim hắn cuối cùng cũng vơi đi đôi chút. Dù lần gặp lại này chẳng như hắn tưởng tượng, nhưng Tư Đình vẫn cảm thấy rất vui, vô cùng vui vẻ.
Chỉ cần tìm lại được Úc Thanh Hoàn, những thứ khác không quan trọng. Cho dù họ đã chia tay, hắn theo đuổi lại là được.
Hắn hít sâu một hơi, trả lời câu hỏi trước đó của Úc Thanh Hoàn: "Nếu cậu dám ôm, hôn, lên giường với kẻ khác, tôi sẽ nằm ngay đầu giường nhìn các người chằm chằm. Nếu thích tôi sẽ nhập vào người cậu, để trong tôi có cậu, trong cậu có tôi. Tôi sẽ lải nhải bên tai cậu, không ngừng kể truyện ma, hát nhạc thiếu nhi, rồi tỉ mỉ kể cho cậu nghe tên đối tượng mới đó là người hôi thối bẩn thỉu như thế nào. Úc Thanh Hoàn, tôi nhất định sẽ khiến cậu sớm bị suy nhược thần kinh!"
Úc Thanh Hoàn: "............"
Đúng là một người đàn ông độc ác.
Miễn là không ảnh hưởng đến nhiệm vụ thì nuôi một con quỷ bên người cũng không phải chuyện to tát. Úc Thanh Hoàn đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không so đo với Tư Đình nữa. Ngược lại, nếu lính gác không được cậu đáp lại thì tự nhiên sẽ biết rút lui thôi. Điều gì chứ riêng thời gian thì cậu không thiếu.
Tuy Aivis đã mở chế độ miễn đau, đau đớn thể xác đã vơi đi phần nào nhưng trong lòng Úc Thanh Hoàn vẫn luôn đọng lại một sự u uất khó tả. Cậu cảm thấy vô cùng phiền muộn, chậm chạp chuẩn bị nằm xuống, nhưng vừa ngả người lại bật lên từng đợt ho khan.
Cậu ho rất lâu, tai ù ù, không nghe rõ Tư Đình đang nói gì, cũng không chú ý đến lính gác mấy lần định đỡ lấy vai cậu nhưng không thành. Cho đến khi một ngụm máu phun ra trong lòng bàn tay, dòng máu đỏ tươi tràn qua giữa các ngón tay cậu, xuyên qua bàn tay theo bản năng vươn ra của Tư Đình rồi nhỏ giọt xuống ga giường.
Úc Thanh Hoàn khó nhọc với tay lấy chiếc khăn trên đầu giường, run rẩy lau sạch máu trên tay. Lính gác không còn nổi nóng nữa, ánh mắt ngập tràn xót xa và lo lắng, nhưng giờ hắn đã là quỷ hồn, ngay cả việc giúp cậu lau sạch máu trên tay hắn cũng không làm được. Thật lòng mà nói, Úc Thanh Hoàn cũng hơi hoài niệm sự chăm sóc dịu dàng ngày xưa của hắn.
Thấy cậu nằm xuống định ngủ, Tư Đình không nhịn được hỏi: "Úc Thanh Hoàn, cậu cứ vậy mà ngủ sao? Người đâu? Sao không thấy ai chăm sóc cho cậu?"
"Chỉ ho ra chút máu, chưa chết được." Úc Thanh Hoàn thều thào đáp, "Hơn nữa... bọn họ đâu phải cậu, ai mà có thời gian để quan tâm tôi."
Nói xong, dẫn đường khép mắt lại, chìm vào bóng tối mê man.
Tư Đình không thể ngồi yên nhìn như vậy. Hắn áp sát cửa phòng, xác nhận bản thân có thể xuyên qua rồi rời khỏi đó, đi một vòng trên tầng hai. Cuối cùng hắn nhắm vào một tên vệ binh trong phòng bên cạnh. Tuy có thể chạm vào đồ vật nhưng không thể dịch chuyển chúng đi, không thể phát ra âm thanh. Nhưng nhiều lần thử nghiệm, Tư Đình đã phát hiện ra một điều: Hắn càng đến gần người sống thì đối phương sẽ càng cảm thấy rét run, sởn tóc gáy.
Thế là hắn dứt khoát vươn tay bóp chặt cổ vệ binh, lạnh đến mức khiến hắn ta bừng tỉnh.
A Mãng đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Hắn ta vốn định nằm xuống ngủ thêm một lát, đột nhiên cảm thấy cổ lạnh buốt, giống như một lớp băng mỏng sắp thành hình quấn quanh cổ hắn ta, cảm giác bị ác quỷ đeo bám khiến chút buồn ngủ cuối cùng cũng bị dọa mất sạch.
Vệ binh xoa xoa cánh tay, nổi da gà đầy người.
Ngủ là không thể ngủ nổi nữa, A Mãng quyết định thắp một cây nến rồi sang phòng Thanh Hoàn xem thử. Hắn ta nhớ lời Heinrich từng dặn mình, Thanh Hoàn vừa phẫu thuật xong đang trong giai đoạn suy yếu, cần được chăm sóc cẩn thận.
A Mãng đến phòng bên cạnh, vừa vào liền nhìn thấy chiếc khăn mặt vấy máu ở đầu giường. Hắn ta tức tốc chạy đến bên chỗ Thanh Hoàn, thổi tắt nến, bật đèn lên, sau đó đưa tay sờ trán của dẫn đường, phát hiện nhiệt độ cao đến dọa người.
Hắn ta kéo sợi dây đầu giường, chuông treo giữa cầu thang xoắn bên ngoài lập tức vang lên, hai lính gác dưới lầu nghe thấy chạy vội tới. Sau khi xác nhận tình trạng của Thanh Hoàn, ba người nhanh chóng phân công công việc, để lại A Mãng dùng khăn ướt hạ sốt vật lý cho Thanh Hoàn, hai người còn lại đi sắc thuốc.
...
Khi Úc Thanh Hoàn tỉnh lại, trời đã sáng rõ, bên giường là A Mãng trông chừng cả đêm chưa ngủ, cuối giường là một Tư Đình đang ngồi với sắc mặt xám xịt chẳng biết lại đang giận cái gì.
Úc Thanh Hoàn vừa mới cử động, A Mãng liền tỉnh lại, người này hỏi cậu: 【Cậu còn khó chịu không?"】
Úc Thanh Hoàn lắc đầu.
A Mãng chỉ sợi dây đầu giường: 【Nếu thấy khó chịu, phải kéo chuông, chúng tôi mới biết được.】
【Để tôi đi lấy chút đồ ăn cho cậu, đừng cử động lung tung, tôi quay lại ngay.】
Nói xong, đối phương rời khỏi phòng cậu. Không bao lâu sau, dưới lầu vang lên một trận reo hò, đại khái là Heinrich mang chiến lợi phẩm trở về.
Úc Thanh Hoàn tựa vào đầu giường yên lặng đợi một lát, Tư Đình trôi từ cuối giường đến đầu giường, rướn người kề sát vào cậu, dùng mũi đánh hơi từ trên xuống dưới như muốn kiểm tra xem trên người cậu có mùi gì khó ngửi hay không. Người này còn đặc biệt hít sâu phần thân dưới của cậu, không khác gì một tên b.iến t.hái.
Trời vừa sáng, nhiệt độ ở sa mạc liền bắt đầu tăng cao, sự áp sát của Tư Đình cũng không gây khó chịu, nuôi một con quỷ chẳng khác nào đang mang theo một cái máy điều hòa cầm tay, xem ra cũng không tệ lắm.
Heinrich thay A Mãng chăm sóc người bệnh, y bưng một bát cháo vào phòng Úc Thanh Hoàn, vẫn là cháo thịt rắn nhưng có thêm chút lá rau xanh.
Tư Đình liếc nhìn bát cháo đầy ghét bỏ: "Cậu ăn thứ này đấy à?"
Chê cháo xong, Tư Đình bắt đầu bắt bẻ Heinrich, nói tên lính gác này nhìn là biết có xu hướng bạo lực gia đình, lại có số đoản mệnh, vừa nghèo vừa keo kiệt, còn nói Heinrich đen như than, giống như quanh năm suốt tháng không tắm rửa, rất hôi thối.
Úc Thanh Hoàn: "..."
Đúng là lòng dạ hẹp hòi nói hươu nói vượn.
Úc Thanh Hoàn nhịn rất lâu, cuối cùng không nhịn nổi bị sặc một ngụm cháo, Tư Đình lập tức im bặt, căm tức nhìn Heinrich đang vỗ lưng cho Úc Thanh Hoàn, như thể muốn xách dao chặt người ta thành thịt nát.
Thấy Úc Thanh Hoàn không ho nữa Heinrich mới thu tay lại, trên mặt mang theo ý cười nhưng ánh mắt bình tĩnh, y dịu giọng nói: "Ăn chậm thôi, không ai giành với cậu. Tôi nghe A Mãng nói tối qua cậu sốt cao không ngừng, còn ho ra máu, bây giờ thấy sao rồi? Cảm thấy đỡ hơn chưa?"
"Đỡ nhiều rồi." Úc Thanh Hoàn nhàn nhạt trả lời.
Heinrich không hỏi thêm, chỉ khẽ gật đầu. Giữa hai người dường như không còn gì để nói, cả căn phòng ngoài tiếng va chạm nhẹ của chén muỗng thì không còn âm thanh nào khác.
Bầu không khí cứ như vậy cho đến khi một con cáo xuất hiện.
Bụng nó có màu trắng, lưng màu nâu đỏ nhạt, chiếc đuôi bông xù và đầu tai linh hoạt có màu xám đen, mặt ngắn với chiếc mõm nhọn dài, khi ánh mắt nó dừng lại trên mặt Úc Thanh Hoàn, hai tai rung khẽ.
Đó là tinh thần thể của Heinrich – Cáo sa mạc Der.
Dưới ánh mắt quan sát của Heinrich, Der nhảy lên giường Úc Thanh Hoàn, nó lại gần ngửi tay dẫn đường, động tác này khiến Tư Đình vô cùng bất mãn, lính gác cố gắng đưa tay định túm con cáo đó ném ra ngoài nhưng vô dụng.
Dường như Der đã ngửi được mùi vị quen thuộc mà mình thích, nó trực tiếp nằm nghiêng xuống, lấy đầu cọ cọ vào ngón tay Úc Thanh Hoàn, dẫn đường cũng rất nể mặt, đưa tay lên khẽ vuốt đầu Der, con cáo "chi chi" làm nũng.
【Độ hảo cảm của phản diện số 2 +5.】
【Giá trị hắc hóa của phản diện số 2 -1.】
【Giá trị hắc hóa của phản diện số 1 +1.】
【Giá trị hắc hóa của phản diện số 1 +1.】
【......】
【Giá trị hắc hóa của phản diện số 1 +5.】
Úc Thanh Hoàn: "?"
Nhiệm vụ trước của cậu đã kết thúc rồi, tại sao dữ liệu của Tư Đình vẫn còn lưu lại?
Hơn nữa...
Giá trị hắc hóa của người này không có giới hạn sao?!
Tăng lên tận 210 rồi.
Úc Thanh Hoàn không còn gì để nói.