Trong năm ngày nằm dưỡng thương trên giường, thú vui duy nhất của Úc Thanh Hoàn là tựa người bên cửa sổ ngắm hoàng hôn, nhìn chim bay, theo dõi các lính gác luyện võ dưới sân. Do thân thể quá mức suy nhược, cậu thường chỉ xem được một chốc đã cảm thấy mí mắt nặng trĩu, đành trở lại giường tiếp tục chìm vào giấc ngủ triền miên.
Ba bữa ăn mỗi ngày đa phần do A Mãng chuẩn bị, đôi khi cũng do Heinrich mang đến. Đa phần đều là những món thanh đạm nhưng thực đơn chẳng khác gì "ngũ độc hội tụ", ngày nào món mặn cũng là rắn hay bò cạp, khiến dẫn đường không còn thiết tha ăn uống gì nữa.
Ngoài ra, A Mãng còn đúng giờ xoa bóp chân cho Úc Thanh Hoàn mỗi ngày, tránh để cậu bị teo cơ do nằm một chỗ quá lâu. Mỗi lần trông thấy A Mãng, Tư Đình lại tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hôm Heinrich khải hoàn trở về, y mang về không ít tinh thạch năng lượng, một loại đá kết tinh trong khoang ngực của dị thú, khi mổ ra sẽ lấy được tinh thạch bên trong. Người dị năng có thể hấp thụ năng lượng từ tinh thạch để tăng cường năm giác quan và sức mạnh tinh thần. Nó còn có tác dụng chống đói, là nguồn năng lượng chủ chốt của các dị nhân trong thế giới này.
Dù Úc Thanh Hoàn đã từ chối nhiều lần, Heinrich vẫn cố chấp đặt vài viên trên bàn cho cậu. Ngày hôm sau đi săn trở về lại bỏ thêm một ít. Đến nay trên bàn đã chất đầy tinh thạch xanh biếc như ngọn núi nhỏ, phát ra ánh sáng màu lam âm u.
Tư Đình nhìn đống tinh thạch ấy, không khỏi cất lời hoài niệm: "Trông chúng giống như viên tinh thạch trong đầm sâu lần kiểm tra đầu năm học. Lúc đó cậu vì tôi mà nhảy xuống hồ để lấy nó lên. Nước trong hồ lạnh buốt nhưng cậu vẫn nhảy xuống không chút do dự. Sau đó cậu còn bị sốt cao, mềm nhũn rúc vào trong chăn, trông ngon miệng vô cùng..."
Úc Thanh Hoàn: "?"
Ngon miệng vô cùng?!
Cậu lặng lẽ dịch người ra xa. Hành động này khiến A Mãng bên cạnh tỏ ra khó hiểu, Úc Thanh Hoàn thuận miệng giải thích: "Tê chân, tôi cử động một chút."
A Mãng hỏi: [Cần tôi xoa bóp giúp không?]
Tư Đình lập tức sầm mặt: "Không được cho hắn ta chạm vào, để tôi làm!"
Úc Thanh Hoàn cố tình phớt lờ lời nói vô nghĩa của con quỷ này, quay sang bảo với A Mãng: "Không cần đâu."
Cậu nhờ A Mãng lấy một mảnh vải từ trong tủ ra, bọc hết đống tinh thạch năng lượng lại rồi giao vào tay vệ binh: "Tôi dùng không được, phiền anh chia cho mọi người giúp tôi nhé."
A Mãng lắc đầu, định trả lại thì nghe thấy dẫn đường nhẹ nhàng nói thêm: "Tôi chỉ là một người sắp chết, dùng trên người tôi cũng chỉ uổng phí mà thôi."
A Mãng thoáng sững người, sau đó đặt tinh thạch xuống, tay ra dấu thật nhanh: [Lão đại nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu. Ai cũng mong cậu sớm ngày bình phục.]
Úc Thanh Hoàn chỉ mỉm cười, khẽ đẩy vai hắn ta như nhắc rằng: làm theo lời tôi đi. A Mãng không lay chuyển được, cũng không muốn làm cậu không vui, sau cùng đành thoả hiệp ôm đống tinh thạch ra khỏi phòng.
Sau khi A Mãng đi, Tư Đình lập tức bay tới, không hề khách sáo nằm xuống bên cạnh cậu. Úc Thanh Hoàn cũng không từ chối. Gần đến chính ngọ, trong phòng oi bức hầm hập, có Tư Đình ở cạnh bên sẽ thấy mát mẻ dễ chịu hơn. Huống hồ ban đêm con quỷ này còn rất biết điều mà bay đi nơi khác. Chỉ là đôi lúc bay hơi xa, lượn lờ qua các phòng để doạ ma người khác, khiến cả tòa nhà hoang mang không yên ổn.
Úc Thanh Hoàn biết rõ dù có hỏi ra nguyên nhân cũng không giải quyết được gì, cậu đành mắt nhắm mắt mở bỏ qua, xem như đây là cách để lính gác giải toả cơn bực tức trong lòng.
Lý do cậu nhận nhiệm vụ này, ngoài chuyện mình sớm được "đăng xuất" còn vì nguyên nhân muốn ở cạnh Felix lâu thêm một chút. Nhưng kỳ lạ thay từ lúc bước vào thế giới này Felix vẫn chưa hề xuất hiện. Úc Thanh Hoàn có thể cảm nhận được mèo nhỏ vẫn đang hoạt bát chạy nhảy trong không gian tinh thần của mình, không hề bị ảnh hưởng bởi thiết lập ốm yếu của nhân vật "Thanh Hoàn".
Cậu cau mày, thử gọi Felix một lần nữa nhưng vẫn không thấy đáp lại. Mà con nam quỷ ẩm ướt kia cũng không còn an phận nữa, hắn đang vu.ốt ve gương mặt cậu, rồi từng tấc từng tấc xuống dần, từ ngực, đến bụng, rồi tới cả mông.
Dù Tư Đình không thể thực sự chạm vào cậu nhưng tay hắn lạnh như băng, cảm giác như kim châm khắp người. Trong cơn kí.ch th.ích, Úc Thanh Hoàn không nhịn được mà bật ra một chiếc đuôi mèo.
Tư Đình nhìn chiếc đuôi mèo lông xù xù dựng lên trước mặt, mỉm cười rồi dời ánh mắt về phía dẫn đường. Đôi mắt vàng rực của cậu mở to, gương mặt mềm mại vì tức giận mà phồng lên một chút. Lính gác cố ý kéo dài giọng, giả vờ hỏi: "Có cảm giác sao?"
Dẫn đường mím môi không đáp, ánh mắt càng tròn xoe, rất muốn giơ móng mèo lên cào hắn một trận. Nụ cười bên khóe môi Tư Đình càng sâu hơn, bàn tay vẫn đều đặn vu.ốt ve phần hông cậu. Mèo con muốn tránh nhưng làm sao nhanh hơn một con quỷ được?
Qua lại mấy lần, Úc Thanh Hoàn kiệt sức nằm úp sấp trên giường, hai mắt đỏ ửng, ngấn nước long lanh, hai tai và gò má đều đỏ bừng. Cậu không kiềm được khẽ rên một tiếng, vừa ngẩng đầu lên thì đối mặt ngay với A Mãng đang đứng ở cửa.
Vệ binh trẻ tuổi hiển nhiên chưa từng thấy qua cảnh tượng thế này. Hướng đạo trắng trẻo như tuyết mang vẻ mặt đê mê, toàn thân tỏa ra hương thơm mê người. Cậu nửa nằm, chiếc đuôi mèo bông xù quấn chặt vào bắp chân, nước mắt trực trào nơi khóe mắt, khiến người nhìn không khỏi suy nghĩ sâu xa. Mặt A Mãng đỏ bừng như bị thiêu đốt, cử chỉ ra dấu cũng cứng đờ: [Cậu... cậu ổn chứ?]
Úc Thanh Hoàn vội kéo chăn lên trùm kín mít, chỉ còn để lộ khuôn mặt: "Tôi ổn, tôi..."
Cậu muốn b.óp ch.ết Tư Đình cho rồi!!
Suy nghĩ mãi vẫn không tìm được một cái cớ nào hợp lý, Úc Thanh Hoàn đành bảo A Mãng để thuốc xuống rồi ra ngoài, để cậu tự uống.
A Mãng gật đầu, mặt vẫn đỏ bừng. Trước khi đi, ánh mắt còn vô thức lướt qua chiếc đuôi mèo đang bất an động đậy dưới chăn, hắn ta càng thêm lúng túng, cuối cùng chạy như bay trốn ra khỏi phòng.
"Thấy tôi bẽ mặt, cậu vui rồi chứ gì?" Úc Thanh Hoàn nghiến răng mắng, vừa quay đầu lại đã thấy Tư Đình đang ngồi trên giường, vẻ mặt xám đen, trông như sắp cầm dao đi chém người.
Úc Thanh Hoàn nhìn hắn rồi nhìn về phía A Mãng vừa đi khỏi, hoàn toàn quên mất cơn bực tức trong lòng, hả hê nói: "Đáng đời."
Cậu cầm chén thuốc đặt bên giường, quen tay đổ xuống dưới gầm, rồi nhờ Aivis dọn vệ sinh sạch sẽ.
Tư Đình bay tới trước mặt cậu: "Úc Thanh Hoàn!"
"Sao?" Cậu đưa tay xuyên qua cơ thể hắn, đặt chén thuốc trở lại bàn.
"Sao cậu cứ đổ thuốc đi?"
"Đắng lắm, tôi không muốn uống."
"Không uống làm sao cậu khỏi bệnh được?"
"Dù tôi có khỏi bệnh hay không thì kịch bản vẫn như vậy thôi. Thêm một vài chén thuốc cũng không khá hơn được đâu, mà tôi cũng không định sống tiếp."
Tư Đình im lặng hồi lâu, cuối cùng giọng khẽ cứng lại: "Thuốc tôi cho cậu uống trước đây... cũng vô dụng phải không?"
"Phải, hoàn toàn vô dụng. Nếu không thay Bách Ninh Dực đỡ viên đạn đó thì mười ngày sau tôi cũng sẽ chết vì bệnh mà thôi." Úc Thanh Hoàn vừa đắp chăn được một lúc liền thấy nóng, may mà cái đuôi mèo đã rụt lại, cậu đá văng chăn, nằm dang tay dang chân thoải mái trên giường.
Cậu đã ngả bài đến vậy, có lẽ Tư Đình nên hiểu ra, mọi chuyện cậu làm chỉ để hoàn thành nhiệm vụ. Dù thế nào, kết cuộc của cậu cũng chỉ có một con đường chết.
Lẽ ra lính gác phải trách cậu lừa tình, là một tên lừa đảo xấu xa không hơn không kém.
Kết quả, người kia lại nhíu mày nói một câu: "Nếu lúc đó tôi không nghĩ tới chuyện giết Bách Ninh Dực, cậu đã có thể ở bên tôi thêm mười ngày."
Úc Thanh Hoàn: "......"
Luyến ái não hết cứu.
Úc Thanh Hoàn vỗ vỗ chỗ trống bên giường, ra hiệu cho lính gác lên đây giúp cậu hạ nhiệt. Lính gác vừa oán thầm "cái miệng cứ 'bạn trai cũ' suốt ngày, đến lúc cần dùng thì lại không gọi là bạn trai cũ nữa" vừa ngoan ngoãn làm theo.
Úc Thanh Hoàn trải qua một giấc ngủ trưa khá thoải mái, đến chiều tỉnh dậy còn nhận được thông báo độ hảo cảm của Heinrich lại tăng thêm 5 điểm.
Tâm trạng vui vẻ, cậu định xuống nhà đi dạo một vòng, nào ngờ vừa ngồi dậy đã nghe thấy Aivis cập nhật một câu:
【Độ hảo cảm của phản diện số 2 -20.】
Rất tốt, sau khi chỉ số hắc hóa của Tư Đình đạt 210, độ hảo cảm của Heinrich cũng rớt xuống -10, đúng là một thế giới tràn đầy bất ngờ.
Úc Thanh Hoàn lại nằm xuống, tò mò hỏi Tư Đình: "Kaiden đâu rồi?"
Felix không chịu ra thì thôi, giờ đến sư tử Kaiden cũng chẳng thấy bóng dáng.
Ánh mắt lính gác hơi lảng tránh: "Ngủ say rồi."
Úc Thanh Hoàn xoa cằm, giọng chắc nịch: "Nhất định là do chỉ số hắc hóa của cậu quá cao, một con sư tử chính nghĩa như nó sẽ chê cậu âm khí nặng, như một con lệ quỷ."
Tư Đình vươn tay định nhéo má cậu, kết quả vồ hụt, "Vậy Felix? Sao Felix cũng không chịu ra?"
Úc Thanh Hoàn lập tức tiêu chuẩn khép: "Liên quan gì tới cậu? Trời sắp tối rồi, tránh ra, người cậu lạnh muốn chết, coi chừng tôi bị cảm lạnh đó."
Tư Đình: "......"
Nam quỷ đầy oán niệm lặng lẽ bay đi.
Cuối cùng Úc Thanh Hoàn vẫn xuống lầu. Tuy trong tổ chức thiếu nước trầm trọng nhưng thỉnh thoảng tắm một lần vẫn là có thể. Mấy ngày nay cậu toàn dùng điểm tích phân để làm sạch cơ thể, Úc Thanh Hoàn đau lòng muốn chết, hôm nay cậu quyết định dùng nước của tổ chức, cứu vớt số điểm tích phân đang rơi tự do của mình.
A Mãng hào sảng đổ đầy một thùng nước nóng cho cậu, sợ Úc Thanh Hoàn đang tắm lại ngất đi nên còn chu đáo kéo ghế ra ngồi canh trước cửa. Úc Thanh Hoàn không biểu cảm đóng cửa nhà tắm, sau đó lại gặp Tư Đình đang đứng bên cạnh thùng nước, chuẩn bị chiêm ngưỡng cảnh tắm rửa full HD không che của cậu.
Úc Thanh Hoàn cay đắng tốn một điểm tích phân mua chế độ cách âm, sau đó giận dữ mắng: "Cậu là biế.n th.ái hả? Cậu đứng đó nhìn thì tôi tắm kiểu gì?!"
Ánh mắt lính gác quét qua người cậu từ trên xuống dưới, "Trên người cậu có chỗ nào tôi chưa nhìn qua, không chỉ nhìn, tôi còn cắn qua, hôn qua, li.ếm qua, thậm chí còn dùng cả miệng."
Úc Thanh Hoàn tức phát điên.
Mà con quỷ kia còn mặt dày vô sỉ, "Bây giờ tôi là quỷ rồi, cậu để tôi nhìn thêm vài lần thì có sao, tôi cũng chỉ có thể nhìn, đâu thể ăn được nữa."
"......"
Úc Thanh Hoàn chịu thua, cam chịu cởi bỏ y phục trước mặt lính gác. Lính gác hai mắt sáng rực như sói đói nhìn cậu chằm chằm, thấy cậu ngâm mình vào bồn còn rướn cổ lên muốn nhìn cảnh sắc dưới làn nước.
Dẫn đường đau nửa đầu nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi, lúc mở mắt thì sắc mặt đã chết lặng, bắt đầu kỳ cọ thân thể. Sau khi tắm xong, cậu phát hiện điều gì đó, từ từ đứng dậy, dùng khăn chậm rãi lau khô rồi khiêu khích liếc nhìn nam quỷ sắp bốc cháy bên cạnh, lạnh lùng cười: "Ồ, của cậu vẫn ỉu xìu kìa."
Tư Đình: "......"
Úc Thanh Hoàn mặc đồ tử tế, tinh thần sảng khoái rời khỏi nhà tắm, được A Mãng hộ tống trở lại tầng hai. Mở cửa phòng, Úc Thanh Hoàn phát hiện ga giường và chăn đều được thay mới, cậu ngạc nhiên nhìn A Mãng bên cạnh, người sau dùng thủ ngữ giải thích: [Muốn để cậu ngủ thoải mái hơn một chút.]
"Cảm ơn." Úc Thanh Hoàn nhìn quầng thâm dưới mắt vệ binh, A Mãng là nạn nhân lớn nhất bị quỷ ám, thường xuyên bị Tư Đình bóp cổ đến nỗi đêm đêm không thể nào chợp mắt.
A Mãng đáng thương.
Tư Đình đáng đánh.
Đóng cửa phòng lại, Úc Thanh Hoàn thở dài một hơi, không có thiết bị đầu cuối để chơi game hay lên mạng, ở cái nơi sa mạc hoang vu này ngày nào cậu cũng chỉ có thể nằm ngửa trong căn nhà tồi tàn, buồn chán đến cực điểm.
Cũng may còn có một con quỷ để chơi đùa, nếu không cậu thật sự sống không nổi. Heinrich thì cứ như chúa rồng, chỉ thấy đầu chẳng thấy đuôi, đến giờ cậu vẫn chưa nghĩ ra cách để nâng cao độ hảo cảm của người này.
Theo nhiệm vụ do chủ hệ thống đưa xuống, do chỉ số hắc hóa và độ hảo cảm của đối tượng công lược có biến động, ngoài việc diễn vai Thanh Hoàn, cậu còn phải khiến chỉ số hắc hóa của phản diện giảm xuống 80, độ hảo cảm nâng lên 60.
Chủ nghĩa tư bản khốn nạn!
Úc Thanh Hoàn nằm bò ra cửa sổ, nhìn xuống dưới, gần đây đám lính gác đánh đấm nhau ngày càng thường xuyên, cũng không biết là vì lý do gì. Giờ trời đã nhá nhem tối, bọn họ thắp đèn lên rồi vẫn c.ởi tr.ần đánh nhau dưới lầu, miệng phát ra mấy tiếng "hây ya hây ya".
Cậu thấy khó hiểu, nhưng nghĩ lại đây cũng coi như một thú tiêu khiển trong cuộc sống buồn tẻ này, thế là tiếp tục nằm xem, đến khi cậu được lính gác thắng cuộc bên dưới gửi lên một nụ hôn gió.
Úc Thanh Hoàn vô cảm lăn lại về giường, cầu mong đó không phải là một hành vi tán tỉnh.
Lính gác trong góc khoanh tay trước ngực, giọng chua lè hỏi: "Tiết mục thả thính có hay không?"
"Hay lắm, hay đến phát khóc." Úc Thanh Hoàn lại nằm xuống, thử thả cái đuôi mèo của mình ra rồi ôm lấy chơi một lúc, lính gác bên cạnh chỉ có thể nhìn không được chạm, tức tới mức chỉ số hắc hóa lại tăng thêm 5 điểm.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được tới giờ đi ngủ, A Mãng bưng thuốc đến, nhìn Úc Thanh Hoàn uống xong sau đó cầm lấy chén rời đi, thuận tay tắt luôn đèn trong phòng cậu.
Vệ binh vừa đi, dẫn đường lập tức đổi mặt, liên tục "phì phì phì" mấy tiếng, trong miệng vẫn còn đắng ngắt, tức tới mức đuôi mèo đập lên giường liên hồi.
Tư Đình chịu không nổi loại dụ dỗ này, bò tới cuối giường muốn bắt lấy đuôi mèo con, Úc Thanh Hoàn nhanh chóng rút đuôi về, lạnh tới mức hắt xì một cái. Nam quỷ u oán lùi về một góc.
Đêm dần khuya, Úc Thanh Hoàn quấn chăn như một con tằm, yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Vừa qua hai giờ sáng, cửa phòng dẫn đường xuất hiện một khe hở, sau khi xác nhận cậu đã ngủ say, một người đàn ông bước nhẹ vào trong.
Tư Đình ngồi trên chiếc ghế đặt sẵn ở góc phòng, sắc mặt âm trầm nhìn vị khách không mời mà tới, con dao bạc trong tay đối phương dưới ánh trăng ngoài cửa sổ phản chiếu lên một tia sáng lạnh buốt.
Ngay lúc đối phương giơ dao chuẩn bị đâm xuống người đang nằm trên giường, Tư Đình lao tới dồn toàn bộ khí lạnh vào tay phải rồi siết chặt cổ tay của Heinrich, tay người sau lập tức bị một lớp băng mỏng vây quanh, con dao bạc trong tay bị đông cứng đến mức rơi xuống giường.
Úc Thanh Hoàn bị lạnh tỉnh.
Cậu còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, đã cảm thấy ngực nặng trịch, một con mèo đen thùi lùi đang ngồi trên ngực cậu, hướng về phía Heinrich kêu "meo" một tiếng, vì trong phòng đầy quỷ khí nên nó hắt hơi một cái, lông trên người lại đen thêm một tông.
Úc Thanh Hoàn: "?"
...Cục than nắm này từ đâu ra thế?!
【Giá trị hắc hóa của phản diện số 2 -5。】
【Độ hảo cảm của phản diện số 2 +20。】