Suốt mấy ngày liền, Tư Đình đều yên tĩnh hơn mọi khi. Ban ngày, nam quỷ chỉ lặng lẽ nằm bên cạnh Úc Thanh Hoàn, giúp cậu làm mát, đến khi trời tối thì tự động rời đi, dáng vẻ rũ rượi ủ ê như mất hết tinh thần.
Sau khi cân nhắc Úc Thanh Hoàn đã quyết định không can thiệp. Nếu lính gác thật sự có ý muốn trở về thế giới ban đầu, để duy trì các tình tiết quan trọng về sau, Úc Thanh Hoàn tin rằng chủ hệ thống sẽ sẵn lòng điều chỉnh lại thời gian, để Tư Đình sống lại.
Tuy Tư Đình có vẻ nản lòng nhưng dường như không có ý định rời khỏi. Gần đây, hắn cũng làm tròn trách nhiệm canh giữ bên cạnh Úc Thanh Hoàn vào ban đêm, không còn lang thang bên ngoài dọa ma người khác nữa. Mỗi lần Úc Thanh Hoàn có dấu hiệu không khỏe, hắn lập tức đi đánh thức A Mãng để chăm nom cho cậu.
Nhờ có hai người họ, sức khỏe của Úc Thanh Hoàn dần dần được cải thiện, mấy ngày liền không còn ho ra máu. Đôi khi còn có thể xuống lầu đi dạo một vòng, tán gẫu với các lính gác và vệ binh khác, biết được vài chuyện thú vị gần đây.
Chuyện Felix lén nuôi tinh thần thể của người khác không duy trì được lâu, mèo nhỏ lại quay về dáng vẻ dính người như trước. Úc Thanh Hoàn không cho nó ra ngoài, nó liền nhảy nhót khắp phòng, chơi mệt mỏi rồi thì leo vào lòng cậu nghỉ ngơi.
Nếu trong phòng có người ngoài, Úc Thanh Hoàn sẽ lập tức thu Felix về nhưng Bách Tuế thì vẫn ở lại. Mức độ dính người của Bách Tuế còn vượt xa Felix. Ba việc nhất định phải làm mỗi ngày của mèo đen nhỏ này là: một là li.ếm lông cho Felix; hai là cố gắng li.ếm tóc cho Úc Thanh Hoàn; ba là chui vào chăn của Úc Thanh Hoàn đòi ôm ấp vu.ốt ve.
Nhìn qua trông Bách Tuế có thể ở bên Úc Thanh Hoàn lâu hơn nhưng thực ra không phải vậy. Bách Tuế đã mất đi chủ nhân, tinh thần thể không ổn định, thời gian có thể xuất hiện trong không gian tinh thần rất ngắn. Nếu trùng hợp Heinrich có mặt, nó sẽ bị lính gác kia ôm đi.
Nhờ có Bách Tuế làm cầu nối, cộng thêm thái độ của A Mãng đối với Úc Thanh Hoàn, sự bài xích trong lòng Heinrich đối với cậu đã giảm đi phần nào, độ hảo cảm cũng tăng nhẹ lên đến 20. Tuy vậy, giá trị hắc hóa lại giảm rất chậm, vẫn dừng ở mức 91.
Úc Thanh Hoàn không thể đoán được thái độ của người này với Thanh Hoàn. Y có vẻ rất để tâm nhưng lại chưa từng hỏi cậu Thanh Hoàn đã đi đâu. Mà trong ký ức của Thanh Hoàn cũng không có sự kiện nào liên quan đến "cái chết".
Là một nhân vật phụ quan trọng trong truyện, những hành động của Thanh Hoàn hoàn toàn không lệch khỏi kịch bản, nhưng cậu ta lại chết một cách bất ngờ, đây là điều đáng nghi ngờ nhất. Sự xuất hiện của Bách Tuế lại càng khiến người ta khó hiểu. Úc Thanh Hoàn từng nhờ Aivis đi hỏi chủ hệ thống, nhưng đến cả chủ hệ thống cũng không giải thích được chuyện này.
Aivis nhắc cậu rằng nửa tháng sau sẽ có một tình tiết quan trọng cần Úc Thanh Hoàn đích thân tham gia. Nếu khi ấy tình trạng sức khỏe của cậu vẫn không khá hơn, Heinrich nhất định sẽ không cho cậu đi cùng.
Úc Thanh Hoàn đành ngoan ngoãn dưỡng bệnh.
Vì trước đó từng liên tục ho ra máu, A Mãng từng nhiều lần khuyên Heinrich nên tìm bác sĩ dẫn đường kiểm tra lại cho Úc Thanh Hoàn. Cho đến gần đây Heinrich mới nghe lọt tai chuyện này.
Vị bác sĩ già đã hơn 120 tuổi, trong thế giới này dị nhân có tuổi thọ trung bình khoảng 150 tuổi, lão bác sĩ xem như thuộc hàng trung lão niên. Heinrich phái một lính gác có tinh thần thể là lạc đà đi đón ông đến, cả đi lẫn về mất trọn sáu ngày.
Khi bác sĩ già chống gậy bước vào cửa, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Lại là tên nhóc thối nhà cậu, bốn tháng nay không phải bị thương thì là tinh thần lực cạn kiệt, ta đã nói với cậu cả trăm lần rồi, mà cậu thì sao? Một chữ cũng không thèm nghe! Lần này ta phải xem rốt cuộc cậu đã giày vò bản thân thành bộ dạng gì rồi!"
Khám xong, bác sĩ dẫn đường sững người, thậm chí không mắng được nữa.
Tư Đình cau mày, gần như muốn bóp cổ ông già này để ông ta nói nhanh lên, đừng có đứng đó như trời trồng nữa.
A Mãng cuống quýt ra hiệu: [Cậu ấy sao rồi? Rất tệ sao?]
Ánh mắt của bác sĩ dẫn đường đảo qua đảo lại giữa vệ binh đang lo lắng và lính gác đang ngẩn người, cuối cùng quyết định: "Hai người ra ngoài trước đi, ta muốn nói chuyện riêng với nhóc thối này."
Heinrich không hỏi thêm gì, đứng dậy đi ngay. Trái lại, A Mãng còn nắm chặt tay, do dự rất lâu mới không cam lòng đứng dậy ra ngoài.
Đợi cửa vừa khép lại, bác sĩ già liền ghé sát hỏi: "Vì A Mãng, cậu đã ép buộc bản thân cắt đứt liên kết tinh thần với Heinrich? Không tiếc gánh toàn bộ phản phệ do phá huỷ liên kết chỉ để ở bên một vệ binh thôi sao?"
Úc Thanh Hoàn: "?"
Úc Thanh Hoàn vô thức nhìn về phía Tư Đình đang đứng, quả nhiên chạm phải ánh mắt đầy ngỡ ngàng của hắn. Người kia không tự chủ vươn tay về phía cậu, mãi đến khi bàn tay nắm vào khoảng không mới bừng tỉnh.
Úc Thanh Hoàn trấn định lại tâm thần, quay đầu nhìn bác sĩ già: "Tôi chưa từng lập liên kết tinh thần với Heinrich. Tôi có lính gác."
【Giá trị hắc hóa của phản diện số 1 -50】
Úc Thanh Hoàn lại bổ sung thêm một câu: "Đã từng có."
【Giá trị hắc hóa của phản diện số 1 +50】
Bác sĩ già trầm mặc một lát. Ông nhớ lần trước đến kiểm tra cho Thanh Hoàn, phía ngoài không gian tinh thần của cậu đã có đầy những mắc xích liên kết tạm thời, nhưng quả thực có một liên kết hoàn toàn, khi đó ông cứ tưởng là với Heinrich, không ngờ lại là người khác.
Cách để cắt đứt liên kết hoàn toàn không phải không có, nhưng thông thường hậu quả do phản phệ sẽ do lính gác và dẫn đường chia đôi. Vậy mà Thanh Hoàn lại gánh hết tất cả phản phệ, nếu không phải vì quá yêu đối phương, thì là vì người kia đã chết.
"Cậu làm sao làm được? Vì sao một mình cậu chịu hết tất cả phản phệ?" Bác sĩ hỏi.
Sắc mặt Tư Đình lập tức thay đổi, lại vô thức muốn nắm lấy tay Úc Thanh Hoàn nhưng vẫn chỉ chạm vào khoảng không.
Một lúc sau, Úc Thanh Hoàn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi đưa tay ra, đặt hờ vào lòng bàn tay hắn. Tư Đình cẩn thận, dè dặt mà "nắm" lấy.
Dù lo lắng nếu nói ra sẽ ảnh hưởng đến tiến trình của thế giới này, nhưng thấy vị dẫn đường già trước mắt mang dáng vẻ thật tâm cầu học, cậu không đành lòng từ chối ông, cuối cùng chỉ đành chậm rãi mở miệng:
"Dùng tinh thần lực của bản thân hóa thành vũ khí giao vào tay lính gác, sau đó dùng tinh thần lực khống chế hắn. Lúc lính gác chặt đứt liên kết, dẫn đường phải lập tức dùng tinh thần lực bảo vệ không gian tinh thần của hắn."
Lão dẫn đường mở to hai mắt, vẻ mặt ngỡ ngàng, biện pháp này thật sự nằm ngoài dự đoán của ông.
"Cái này... vậy rốt cuộc cậu là yêu hắn hay là hận hắn vậy?"
Vừa nghe đến chữ "hận", Tư Đình lập tức trừng mắt dữ tợn nhìn lão dẫn đường, gằn từng tiếng:
"Dĩ nhiên là cậu ấy yêu tôi!!"
Úc Thanh Hoàn: "......"
"Không phải yêu, cũng không phải hận." Úc Thanh Hoàn khẽ thở dài, định buột miệng nói mình chỉ đơn thuần là đầu óc có vấn đề, làm phản diện quá lâu nên muốn thử cảm giác làm người tốt, nhưng nghĩ đến thân phận hiện tại đang đóng vai Thanh Hoàn, cậu liền cứng rắn sửa lời:
"Tôi chỉ muốn thử xem liệu có thể góp chút sức cho giới y học hay không thôi."
Câu trả lời thật vô lý, nhưng lại đúng với phong cách sống của Thanh Hoàn.
Cậu ta có tấm lòng bác ái đến mức khiến Úc Thanh Hoàn thường thở dài cảm thán, nếu đây là một thế giới tu tiên thì chắc chắn cậu ta đã tích đủ điểm để thăng thiên rồi.
Lão dẫn đường: "......"
Lão dẫn đường: "Nhưng cậu không phải dẫn đường hệ trị liệu sao? Tinh thần lực của cậu sao có thể hóa thành vũ khí được?"
【Ký chủ, nhân vật của cậu sắp bị ooc rồi!!】
【Xoá ký ức ông ta cần bao nhiêu điểm?】
【100 điểm.】
Úc Thanh Hoàn mặt không đổi sắc, nhìn thẳng vào lão dẫn đường, đáp:
"Trưởng bối trong nhà từng truyền lại một lọ thuốc đặc hiệu, uống vào có thể biến thành hệ tấn công."
【......】
【Ký chủ, hay là cậu cứ tốn 100 điểm đi mà.】
【Tôi không muốn.】
Lão dẫn đường trầm mặc thật lâu: "Thuốc đó..."
"Dùng hết rồi." Úc Thanh Hoàn trả lời chắc nịch.
Lão dẫn đường tiếc nuối thở dài, cảm khái nếu Úc Thanh Hoàn chịu chừa lại một giọt để nghiên cứu thì tốt biết bao. Nhưng chưa kịp dứt lời đã bị một câu "thiết bị y tế bên ông..." của cậu kéo về hiện thực. Đừng nói là một giọt, với tình trạng trang thiết bị hiện giờ, dù có cho ông mười lọ cũng nghiên cứu không ra nổi.
Lão dẫn đường vừa mắng vừa lầm bầm, giúp cậu chữa trị không gian tinh thần đầy những vết rách, trước khi rời đi còn kê thêm một đơn thuốc mới.
Tội nghiệp một thân già, lưng còng chống gậy run rẩy đứng lên, cây gậy gõ xuống sàn phát ra từng tiếng lộc cộc vang khắp phòng:
"Tên nhóc thối nhà cậu cứ không biết quý mạng như vậy, còn đòi góp sức cho giới y học cái gì? Chi bằng viết di chúc để lại cho rồi! Nếu hôm đó chịu theo ta về thì hôm nay đã không nằm liệt trên giường thế này! Thuốc kê cho cậu lúc trước cậu có chịu uống cho đàng hoàng không? Không cần nói dối, chỉ cần nhìn không gian tinh thần của cậu là ta biết cả rồi! Đơn thuốc mới này nhất định cậu phải uống hết, một giọt cũng không được chừa! Tháng sau ta sẽ quay lại!"
Úc Thanh Hoàn vừa định đứng dậy tiễn người xuống lầu đã bị lão dùng gậy gõ nhẹ một cái trúng vai, lập tức bị ép trở lại giường, nụ cười trên mặt cậu lập tức cứng đờ.
Cái gậy kia vừa chạm đất dơ như vậy sao lại chạm vào vai người ta cơ chứ!
Nhưng cuối cùng cậu vẫn không nói gì.
Aivis từng nói, vị lão bác sĩ dẫn đường này là người duy nhất trong khu vực hiện tại còn hành nghề y. Lão đã quá sức lao động, tuổi cao sức yếu, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa sẽ bệnh nặng, chưa đến mười lăm ngày sẽ vĩnh viễn nhắm mắt xuôi tay.
Không biết có phải bị ảnh hưởng từ Thanh Hoàn không, Úc Thanh Hoàn chợt thấy trong lòng có chút nghẹn ngào. Cậu ngồi dậy, gọi khẽ:
"Bác sĩ Lục."
Lão già dừng bước, ngoái đầu nhìn cậu. Bên cạnh ông là một thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi, có tinh thần lực nhưng không đủ mạnh để trở thành dẫn đường, là đệ tử duy nhất của ông.
Úc Thanh Hoàn nhẹ giọng nói:
"Cảm ơn ông."
Một tia tinh thần lực lặng lẽ tiến vào ấn đường của thiếu niên ấy, để lại một hạt giống trong không gian tinh thần của cậu ta.
Bác sĩ Lục nhận ra hành động đó nhưng không nói gì, chỉ thở dài xoa đầu cậu thiếu niên vẫn chưa hiểu chuyện, rồi chậm rãi rời khỏi nơi đây dưới sự dìu đỡ của cậu ta.
Lý do Úc Thanh Hoàn không chịu trị liệu không gian tinh thần của mình còn vì một nguyên nhân khác. Người xuyên không sẽ không bao giờ xuyên đến cùng một thiết lập thế giới ba lần liên tiếp, để tránh ký chủ bị rối loạn nhận thức, tưởng mình vốn là người thuộc về thế giới đó.
Thế giới kế tiếp sẽ không còn hệ lính gác – dẫn đường nữa, một khi không còn không gian tinh thần, những vết thương kia đương nhiên sẽ không còn tồn tại.
Nhiệm vụ lần này cũng không dài, chỉ cần chịu đựng hai tháng là qua. Huống hồ Thanh Hoàn vốn đã qua đời vì bệnh tật.
A Mãng được Heinrich an bài đi tiễn bác sĩ Lục, tiện thể mua những loại dược liệu còn thiếu trong tổ chức.
Trước khi đi, A Mãng liên tục dùng thủ ngữ dặn dò mọi người phải chăm sóc tốt cho Úc Thanh Hoàn, nhắc tới ba bốn lần mới chịu yên tâm rời đi.
Heinrich bước vào phòng, đóng cửa lại.
Y không cam lòng ngồi xổm trên chiếc ghế nhỏ thấp lè tè kia, đang định kéo chiếc ghế phía cuối giường lại, Úc Thanh Hoàn lên tiếng ngăn lại:
"Đừng động vào cái ghế đó."
"Tại sao không được động vào?" Heinrich vô tội hỏi, tay lính gác không an phận đang định nắm lấy lưng ghế.
Úc Thanh Hoàn liếc khẽ sang bên, Tư Đình đang ngồi một bên, sắc mặt vô cùng tồi tệ. Con quỷ này từ sau khi nghe lời bác sĩ Lục nói xong thì vẫn luôn im lặng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Úc Thanh Hoàn nghĩ một lát, quyết định mặc kệ hành vi tự tìm đường chết của Heinrich.
Dù sao Tư Đình cùng lắm chỉ bóp cổ y một chút mà thôi, chắc không làm ra chuyện gì kinh khủng hơn đâu nhỉ?
Nhưng ngay lúc Heinrich vừa chạm đến chiếc ghế, Tư Đình lập tức không thể ngồi yên được nữa.
Hồn ma dữ tợn này lập tức bùng phát, lao vút đến trước mặt đối phương, hai tay siết chặt lấy cổ Heinrich, miệng gào lên như phát điên:
"Đây là ghế của tôi! Là của tôi!! Là ghế mà Thanh Hoàn tặng tôi!!"
Cảm giác lạnh lẽo quái dị nhanh chóng bò lên da thịt Heinrich. Y hoảng loạn tay đấm chân đá vào không khí nhưng vẫn không thể thoát khỏi cảm giác như có ác linh đang bám chặt mình không buông này.
Tiếng kêu cứu của lính gác không thể vang ra khỏi gian phòng này. Úc Thanh Hoàn vốn định mặc kệ cho họ tự giằng co, nhưng còn chưa kịp nằm xuống đã thấy đôi mắt Tư Đình hoàn toàn nhuốm đỏ như máu.
Ngay giây kế tiếp, tay phải Heinrich nhanh chóng bị kết băng, lớp băng từ từ lan rộng, chỉ trong chớp mắt một nửa cơ thể y đã bị đóng thành băng cứng.
Hắc khí quấn quanh thân Tư Đình, ác linh gào thét giận dữ:
"Tôi phải giết hắn!!!"
Úc Thanh Hoàn trừng mắt, không thể tin nổi: "?!"
Khoan đã! Như này thì không hợp lý chút nào!!
Cậu vội vàng nói lớn:
"Dừng tay, anh ta không thể chết được!"
"Cậu đang che chở cho hắn?!" Ác linh gương mặt dữ tợn chất vấn, "Úc Thanh Hoàn! Cậu lại che chở cho hắn!"
"Thả anh ta ra! Tối nay tôi hôn cậu một cái!"
"Tôi không thả! Dù chết cũng không thả!!"
"Hai cái. Hôn hai cái."
"......"
Ác linh ngoan ngoãn buông tay, "Được."
Heinrich lại sống dậy, ôm ngực thở hổn hển, hoảng hốt nhìn Úc Thanh Hoàn:
"Có thể giải thích cho tôi chuyện gì vừa xảy ra không?"
Úc Thanh Hoàn nhìn về phía con quỷ đang phiêu đãng quay về bên cạnh mình rồi nằm xuống một cách ngoan ngoãn, rất thành thật trả lời y:
"Xin lỗi, tôi nuôi một con quỷ trong nhà anh."
【Aivis, xóa ký ức của hắn đi.】
【X..xóa ký ức ai cơ?】
Úc Thanh Hoàn nghiến răng trong lòng:
【Dĩ nhiên là xóa ký ức của Heinrich!】
Aivis "ồ" một tiếng, bắt đầu ra tay. Nó còn tưởng Úc Thanh Hoàn muốn rút lại hai cái hôn chứ. Xem ra đêm nay nó lại có thể về Tổng Cục chơi đánh bài rồi.
...
Tới đêm.
Nam quỷ như mong ước nhận được một nụ hôn chủ động từ dẫn đường.
Ngay lúc hắn còn đang vui mừng đến phát điên, dẫn đường lập tức bóp cổ hắn, điên cuồng lắc mạnh, nghiến răng nghiến lợi mắng:
"Lính gác thối nhà cậu! Tôi b.óp ch.ết cậu! Trả lại 100 điểm cho tôi!!"
Nam quỷ không hiểu gì, chỉ biết phối hợp phát ra một tiếng "Sao?" đầy ngơ ngác.
Dẫn đường tỏ vẻ chán ghét, một cước đá hắn xuống giường.
Không bao lâu sau, Tư Đình lại không chịu thua mà bò trở lại, chỉ vào môi mình, nghiêm túc nói:
"Còn một cái nữa."