Uống thuốc đúng giờ cộng thêm chế độ miễn đau của Aivis, sắc mặt của Úc Thanh Hoàn trông có vẻ khá hơn nhiều, nhưng đó cũng chỉ là trông có vẻ mà thôi. Đêm hôm đó dẫn đường bị bắt thực hiện lời hứa, ban cho Tư Đình nụ hôn thứ hai. Cậu đã nghĩ với dáng vẻ cuồng nộ trước đó của lính gác, sau khi chiếm được tiện nghi thì sẽ càng đòi hỏi quá đáng hơn. Nào ngờ người nọ chỉ ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu như ru ngủ.
Họ không phải lần đầu ngủ cùng giường, Tư Đình cũng không phải lần đầu dỗ cậu ngủ như thế, cho nên Úc Thanh Hoàn không suy nghĩ gì thêm, chỉ đơn giản tìm một vị trí thoải mái trong lòng hắn rồi an tâm thiếp đi.
Sau khi tỉnh lại, giá trị hắc hóa của Tư Đình đã rớt xuống còn 150.
Kể từ khi nắm được cách ngưng tụ thành thực thể, mỗi lần đến giờ uống thuốc, Tư Đình luôn yêu cầu Úc Thanh Hoàn đuổi A Mãng ra ngoài để hắn đích thân đút thuốc cho cậu. Nếu tâm trạng tốt thì cậu nghe lời, tâm trạng không tốt thì làm như không thấy, Tư Đình đối với cậu cũng đành bó tay.
Thân thể đã khá hơn, mỗi này vào lúc chạng vạng, khoảng thời gian mà ánh nắng không còn gay gắt và nhiệt độ chưa hạ thấp quá nhiều, Úc Thanh Hoàn thường ra ngoài tản bộ một chút cho khuây khoả. Phần lớn thời gian là A Mãng đi cùng cậu, đôi khi cũng có Heinrich.
Trong tổ chức, tin đồn về mối quan hệ của ba người họ lan truyền xôn xao, thậm chí còn có người gọi đó là mối tình tay ba khó hiểu. Úc Thanh Hoàn và Heinrich đều chẳng bận tâm, chỉ có A Mãng mỗi lần nghe thấy đều lộ ra chút biểu cảm không được tự nhiên.
Chiều hôm đó, tiết trời rất đẹp.
Heinrich cùng Úc Thanh Hoàn đi dạo quanh ốc đảo, gió nhẹ lướt qua lớp cát vàng. Cảnh sắc nơi này gần như thay đổi mỗi ngày, khiến người ta không thể nhớ được dáng vẻ thật sự của nó.
Dường như Heinrich sớm đã đoán ra chuyện cậu không phải là Thanh Hoàn. Nhưng người này còn giỏi che giấu tâm tư hơn cậu tưởng, vậy mà đến tận lúc này mới chịu nói ra. Y nhìn về phía chân trời xa xăm, nơi mặt trời đang dần lặn xuống, chợt cất tiếng: "Thật ra tôi biết, cậu không phải là cậu ấy."
Bách Tuế và Der đi phía trước bọn họ. Mèo đen nhỏ bước đi vô cùng trầm ổn, dấu chân để lại đều đặn gọn gàng. Còn con cáo sa mạc thì vòng trái vòng phải, thỉnh thoảng lại chắn đường Bách Tuế. Cái đuôi bông xù của nó liên tục quét qua mặt cát, tung lên một lớp bụi mờ lấp lánh. Mỗi lần như vậy, Bách Tuế liền tăng tốc bỏ lại con cáo phía sau. Der nhún nhảy vài vòng rồi lại lon ton đuổi theo.
"Vậy anh chưa từng nghĩ tới chuyện giết tôi sao?" Úc Thanh Hoàn hỏi, vẻ hiếu kỳ hiện rõ nơi đáy mắt.
Lời vừa thốt ra, ánh mắt của Tư Đình lập tức khóa chặt lấy Heinrich, tựa như chỉ cần tên này dám trả lời "có nghĩ", hắn sẽ giết y ngay tại chỗ. Vừa hay gần đây hắn mới nắm được quy tắc vận hành năng lực của cơ thể hiện tại, vẫn chưa có dịp thực hành.
Ngoài ra, nam quỷ này còn không ngừng dùng ánh mắt đo đạc khoảng cách giữa Úc Thanh Hoàn và Heinrich. Mỗi khi họ đứng quá gần nhau, Tư Đình liền bảo Úc Thanh Hoàn lùi lại một chút. Nếu cậu không nghe, hắn liền nhào đến siết cổ Heinrich. Vì muốn nhiệm vụ được hoàn thành suôn sẻ, Úc Thanh Hoàn đành phải nhẫn nhịn lùi ra sau.
"Cậu là dẫn đường, là tài nguyên quý giá trong sa mạc này. Vì cấp dưới của tôi, tôi sẽ không giết cậu." Heinrich cười, trả lời rất tự nhiên.
Người này lúc nào cũng giữ vẻ mặt ôn hòa, khiến Úc Thanh Hoàn muốn xé nát lớp mặt nạ ấy ra.
Cậu nhướng mày chất vấn: "Vậy còn con dao đêm đó?"
Lính gác nọ vẫn mỉm cười hiền hòa: "Tôi trượt tay thôi mà."
Úc Thanh Hoàn trừng mắt lườm y một cái như muốn nói "Có quỷ mới tin anh".
Da mặt của Heinrich quả thật dày đến mức kinh người. Bị nhìn như vậy mà mặt y vẫn không đổi sắc, tiếp tục nói: "Cậu biết...cậu ấy hiện giờ ở đâu không?"
"Hiện tại vẫn chưa biết." Úc Thanh Hoàn trả lời lấp lửng, rồi hỏi ngược lại, "Anh thích cậu ấy à?"
Heinrich ngẩn người, bộ dáng như đang rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Qua một lúc lâu, y mới trả lời: "Tôi với cậu ấy... chỉ là bạn."
Khóe môi Úc Thanh Hoàn khẽ nhếch lên, nụ cười thoáng hiện một tia châm chọc. Ánh mắt cậu chuyển về Der ở phía trước. Tinh thần thể đó dính mèo đến độ như muốn dính hẳn lên người Bách Tuế, hoàn toàn không giống kiểu giữ khoảng cách như bạn bè.
Những người có thiện cảm lẫn nhau, tinh thần thể của họ cũng sẽ dễ dàng hòa hợp. Rõ ràng Der rất thích Bách Tuế, nhưng Bách Tuế lại không có chút hồi đáp nào. Dựa trên những ký ức còn sót lại của Thanh Hoàn, Úc Thanh Hoàn cũng không cảm nhận được Heinrich có gì đặc biệt trong lòng cậu ta.
Úc Thanh Hoàn khẽ gật đầu, "Anh nghĩ vậy cũng tốt. Nhưng anh có thể bảo tinh thần thể của mình đừng làm nũng nữa được không? Bách Tuế nói với tôi là nó bắt đầu thấy phiền rồi."
Heinrich: "..."
Lính gác hậm hực thu Der về, sau đó y tận mắt chứng kiến Bách Tuế thở ra nhẹ nhõm, còn quay sang Úc Thanh Hoàn nhìn một cái đầy biết ơn. Cảnh tượng ấy khiến y càng thêm bực bội.
Họ tiếp tục đi thêm một đoạn, hoàng hôn dần buông xuống, một nửa chân trời là ánh chiều tà, nửa còn lại đã lấp lánh sao đêm. Bách Tuế dừng lại trên một gò cát nhỏ, ngẩng đầu nhìn mặt trời đang từ từ biến mất, chiếc đuôi vểnh cao, chóp đuôi đen lay động nhẹ nhàng theo làn gió cuối ngày, "Meo~."
"Nó nói gì vậy?" Heinrich tò mò hỏi.
"Tại sao tôi phải nói cho anh?" Úc Thanh Hoàn khoanh tay, làn gió nhẹ lướt qua người cậu mang theo chút hơi nóng cuối ngày, mức độ này khiến cậu cảm thấy dễ chịu. "Tôi không có thói quen cho không."
Heinrich nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái: "...Giờ đến cả diễn cậu cũng không muốn diễn nữa à?"
Úc Thanh Hoàn mỉm cười khẽ.
Heinrich hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác. Dù trong lòng không ngừng tự nhủ "không nói thì thôi, tôi cũng không quá muốn biết", nhưng thực tế thì... y thật sự rất muốn biết câu trả lời. Khi Heinrich còn đang cân nhắc trong đầu nên dùng cái gì để trao đổi thì dẫn đường bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: "Bách Tuế nói - Tự do, thích lắm."
Nghe được đáp án này, Heinrich khựng lại, "Không phải cậu nói không có thói quen cho không sao?"
Úc Thanh Hoàn nghiêng người lại gần, đôi đồng tử vàng óng sáng ngời nhìn thẳng vào mắt lính gác, mỉm cười: "Vậy thì, trong vài giây im lặng vừa rồi, anh đã nghĩ ra được nên dùng gì để trao đổi với tôi chưa?"
Thật đúng là... còn xảo quyệt hơn cả hồ ly.
Heinrich lấy ra một viên tinh thạch năng lượng từ trong túi áo đưa cho Úc Thanh Hoàn. Đối phương không khách khí đưa tay nhận lấy, còn thuận tiện đánh giá: "Tôi không thích cái này lắm, nhưng miễn cưỡng nhận thì cũng được."
"Cậu đúng là..." Heinrich nghẹn lời, "Hoàn toàn không giống Thanh Hoàn chút nào."
Lính gác lặng lẽ nhìn dẫn đường trước mặt. Như lời y từng nói, trong sa mạc này dẫn đường là một nguồn tài nguyên khan hiếm đến cực điểm. Kể từ khi y thành lập tổ chức, trong đội chưa từng xuất hiện một dẫn đường. Hắn không biết nên chăm sóc họ thế nào, không biết họ thích những gì, ghét những gì.
Thanh Hoàn không giống người này, sẽ không thẳng thắn nói ra mình thích hay không thích, cũng rất khó hiểu được ý nghĩ thực sự của cậu ta. Có lẽ từ người này, y có thể học được cách chăm sóc một dẫn đường.
Chỉ là không biết...
Liệu còn có thể gặp lại Thanh Hoàn hay không.
【Độ thiện cảm của phản diện số 2 +5.】
【Giá trị hắc hóa của phản diện số 2 -1.】
Dưới ánh nhìn cảnh cáo của Tư Đình, Úc Thanh Hoàn lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với Heinrich.
Dẫn đường gọi khẽ tên của Bách Tuế. Nghe thấy tiếng gọi, mèo đen nhỏ lập tức chạy về. Úc Thanh Hoàn ngồi xổm xuống, mèo đen nhỏ cũng ngoan ngoãn ngồi theo. Cậu đặt viên tinh thạch năng lượng lên đầu Bách Tuế, dùng tinh thần lực truyền năng lượng trong tinh thạch vào cơ thể mèo nhỏ.
Không lâu sau, viên tinh thạch liền hóa thành cát bụi, theo làn gió tản ra mặt đất.
【Độ hảo cảm của phản diện số 2 +5.】
Bách Tuế nhảy vào lòng Úc Thanh Hoàn, "Meo~"
Sắp lạnh rồi, quay về thôi.
Úc Thanh Hoàn xoa đầu nó, "Ừ, được rồi."
Ngay lúc này, một viên tinh thạch khác được đưa tới trước mặt cậu. Heinrich mím môi, do dự một lúc mới cúi đầu, hạ giọng xin chỉ dạy: "Nó nói gì thế?"
"Đây là bí mật giữa mèo với nhau, không thể nói cho anh biết!" Úc Thanh Hoàn ôm lấy Bách Tuế đứng dậy, không nhận lấy viên tinh thạch thứ hai mà quay người bước về phía ốc đảo.
Tư Đình lườm Heinrich một cái, lập tức bay trở lại bên cạnh Úc Thanh Hoàn.
Nhiệm vụ có tiến triển, Úc Thanh Hoàn cũng an tâm phần nào. Cậu không định thật sự nằm liệt trên giường cho đến khi nhiệm vụ kết thúc. Hiện tại cậu đã nắm rõ phương pháp gia tăng độ hảo cảm của Heinrich, những việc cần làm tiếp theo sẽ đơn giản hơn nhiều.
Về phần giá trị hắc hóa, chắc hẳn nguyên nhân chủ yếu cũng đến từ "Thanh Hoàn". Nếu gần đến lúc kết thúc nhiệm vụ mà giá trị hắc hóa vẫn chưa giảm xuống dưới 80, có lẽ cậu có thể... nói dối một chút.
"Làm sao vậy?" Tư Đình ngồi lên chiếc ghế chuyên dụng của mình, dù rất không hài lòng chuyện dẫn đường đi dạo cùng kẻ khác, nhưng khi nhìn thấy cậu mỉm cười vì nhiệm vụ tiến triển thuận lợi, hắn cũng tự nhiên cảm thấy vui lây. Thế mà chưa được bao lâu, sắc mặt của dẫn đường lại tệ đi trông thấy, "Sao sắc mặt cậu cứ lúc tốt lúc xấu vậy?"
Úc Thanh Hoàn kéo chăn lên đến ngực, nhìn Tư Đình rồi khẽ thở dài. Cậu không thể nói với đối tượng từng bị mình lừa gạt rằng lúc này cậu lại đang tính toán phải làm sao để đi lừa người kế tiếp.
Chỉ cần nhắc đến hai chữ "lừa gạt", Tư Đình nhất định sẽ nhớ lại câu hứa mà cậu cam kết với hắn - "Tôi sẽ không chết."
Tôi sẽ không chết.
Thanh Hoàn sẽ quay trở về.
Tất cả... đều là lời nói dối trắng trợn. Thanh Hoàn sẽ không bao giờ quay trở về, mà bản thân cậu còn phải chết thêm một lần nữa, ngay trước mắt Tư Đình.
Trước khi chui đầu vào trong chăn, dẫn đường lại nặng nề thở dài một hơi: "Haiz, cậu không hiểu đâu."
"Cậu không nói, sao tôi hiểu được?" Nam quỷ trôi đến định hỏi cậu cho ra ngô ra khoai, nhưng vừa mới nhích được vài bước đã khựng lại, dẫn đường đã chui hẳn vào trong chăn rồi. Cho dù hắn có đến gần cũng không thơm được cậu, ngược lại còn lây khí lạnh cho cậu mà thôi.
Bỏ mặc Tư Đình đang đấu tranh tâm lí với bản thân, Úc Thanh Hoàn đã ngủ mất, chiếc chăn phập phồng nhẹ nhàng theo nhịp thở của cậu, rồi lại lặng yên trở về hình dáng ban đầu.
Đồ mèo con xấu bụng không tim không phổi.
Tư Đình lại ngồi xuống chiếc ghế dành riêng cho mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve đường nét điêu khắc hình đầu sư tử đơn giản trên lưng ghế. Buổi sáng ngày thứ hai sau khi xóa ký ức của Heinrich, lúc ấy Úc Thanh Hoàn nhàn rỗi không có việc gì làm, liền dùng dao nhỏ từ từ khắc hình sư tử lên ghế.
Hắn từng hỏi dẫn đường vì sao lại khắc hình này, vì sao lại là một con sư tử nhỏ.
Dẫn đường với đôi mắt đào hoa xinh đẹp mê người nhìn hắn chăm chú, sau đó bất đắc dĩ buông tay nói: "Cậu thấy sao?"
Tư Đình vô thức nuốt nước bọt, trong lòng vừa hoài mong đợi vừa sợ hãi biết được đáp án. Hắn đã không còn là mục tiêu nhiệm vụ của Úc Thanh Hoàn nữa, điều này có nghĩa... dẫn đường sẽ không còn yêu hắn như trước.
Khi hắn còn đang bất an, Úc Thanh Hoàn trả lời:
"Đương nhiên là để dỗ dành người yêu cũ hay ghen của tôi rồi."
—Dỗ người yêu.
Úc Thanh Hoàn nói "dỗ người yêu".
Nghĩ đến chuyện này, tâm trạng của Tư Đình lập tức trở nên vô cùng tốt đẹp.
Tốt quá, dẫn đường vẫn còn yêu hắn!