【Aivis, cậu có nghe thấy âm thanh vừa rồi không?"】
【Âm thanh gì cơ?】
Úc Thanh Hoàn ghé sát lại, cẩn thận quan sát đôi mắt của Bách Tuế. Màu mắt xanh lam thuần túy của mèo đen đã khôi phục như cũ, dường như hiện tượng mắt mèo hoá bạc khi nãy chỉ là một cơn ảo giác của Úc Thanh Hoàn.
Người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của cậu là Tư Đình, hắn mở miệng hỏi: "Cậu sao vậy?"
Úc Thanh Hoàn không thể lên tiếng trả lời hắn, cậu giơ tay lên chỉ vào mắt Bách Tuế, dùng khẩu hình nói: Vừa nãy, nó chuyển sang màu bạc.
"Từ lúc nó dừng lại, tôi vẫn luôn nhìn các cậu." Tư Đình nghiêm túc nhớ lại, "Không thấy mắt nó đổi màu bạc."
Aivis cũng vậy.
Ở một bên khác, A Mãng cũng nhận ra sự khác thường của dẫn đường, ra hiệu bằng thủ ngữ: [Xảy ra chuyện gì vậy?]
Bởi vì đặc thù của thủ ngữ, Úc Thanh Hoàn phải nhìn A Mãng mới hiểu được, mà như thế thì không thể phân tâm để đối đáp với Tư Đình. Hắn lập tức "chậc" một tiếng tỏ vẻ không vui: "Lát nữa tôi cũng làm mình bị câm luôn, để cậu lúc nào cũng chỉ nhìn tôi thôi."
Úc Thanh Hoàn trừng hắn một cái, cảnh cáo hắn bớt điên lại, đồng thời dùng khẩu hình đáp: Cậu mà bị câm thì tôi sẽ không cần cậu nữa.
Nam quỷ nhướng mày, lập tức bắt được từ khóa quan trọng: "Ồ, ý cậu là bây giờ cậu cần tôi!"
Hắn áp sát lại, vòng sang phía bên kia của Úc Thanh Hoàn: "Úc Thanh Hoàn, tôi cũng cần cậu."
Úc Thanh Hoàn không thèm để ý đến hắn.
Đi được một đoạn khá dài, Úc Thanh Hoàn cảm thấy hơi khát nước. Đúng lúc A Mãng hỏi thăm, cậu thuận miệng nói ra yêu cầu, đồng thời thu Bách Tuế trở về không gian tinh thần. Mèo đen nhỏ cứ nài nỉ đòi cậu ôm nó nhưng Úc Thanh Hoàn thấy mệt, chỉ ôm vài bước cho có rồi thôi. Hai tay rảnh rang, cậu nhận lấy bình nước từ A Mãng, ngửa cổ uống ừng ực mấy hơi.
Bởi vì ngẩng đầu uống nước, mũ trùm đầu của dẫn đường tuột xuống, mái tóc đen của cậu bị gió nóng thổi tung. A Mãng nhìn chiếc cổ trắng muốt của dẫn đường, bất giác ngẩn người. Nghiêm trọng hơn, vì uống quá vội nên có chút nước tràn ra từ khóe môi của Úc Thanh Hoàn, ánh mặt trời khiến vệt nước ấy lấp lánh, trong suốt đến lóa mắt.
A Mãng theo bản năng vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng lau đi vệt nước bên môi của Úc Thanh Hoàn. Gò má của dẫn đường mềm mại, chạm vào còn thấy hơi lành lạnh như một miếng bánh pudding trơn mềm. A Mãng cảm thấy đầu ngón tay mình bắt đầu nóng lên âm ỉ, hắn ta lập tức rụt tay về, khẽ mân mê đầu ngón tay.
Tư Đình liếc vệ binh bằng ánh mắt sắc lẻm. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn thấy được sự khao khát trong mắt người này.
Vì nhiệm vụ của Úc Thanh Hoàn, hắn có thể không giết Heinrich.
Nhưng tên vệ binh A Mãng này chẳng có vai trò gì trong nhiệm vụ của Úc Thanh Hoàn cả.
Phải tìm lúc thích hợp giải quyết cái tên A Mãng này mới được.
Tư Đình đang suy nghĩ xem nên chọn nơi nào để vứt xác thì đúng lúc này người dẫn đầu đội ngũ lên tiếng, thông báo với toàn đội rằng sắp đến nơi giao dịch. Hắn lập tức lượn về bên cạnh Úc Thanh Hoàn, cúi đầu nói nhỏ: "Sắp đến điểm giao dịch rồi, tôi đi dò đường trước, cậu cẩn thận."
Úc Thanh Hoàn gật đầu.
Sau cú chạm vừa rồi, A Mãng yên lặng trở lại. Hắn ta vẫn điều chỉnh bước chân sao cho đồng bộ với Úc Thanh Hoàn, luôn giữ khoảng cách rất gần bên cạnh cậu. Úc Thanh Hoàn là dẫn đường, tuy thính giác không nhạy bằng lính gác nhưng vẫn vượt trội hơn người thường nhiều. Hành động của A Mãng khi nãy đã bị các lính gác đi phía sau bắt gặp, hiện giờ bọn họ đang cười cợt nói nhỏ, bảo trông cậu và A Mãng cứ như một đôi vợ chồng.
A Mãng cao lớn nhưng diện mạo không hề thô kệch. Hắn ta có cơ bắp săn chắc, làn da bánh mật do phơi nắng quanh năm, ngũ quan đoan chính, không hề khó nhìn. Khuyết điểm duy nhất là tính cách hắn ta ít nói, không giỏi giao tiếp, thường vì không thể nói chuyện mà chỉ có thể đứng ở ngoài đám đông.
Từ khi Heinrich giao nhiệm vụ chăm sóc Úc Thanh Hoàn cho A Mãng, hắn ta bắt đầu chủ động trao đổi nhiều hơn, thường xuyên hỏi han người khác làm thế nào để chăm sóc một người cho tốt, còn tìm đến những bạn lữ trong tổ chức để hỏi họ thích gì. Sau đó hắn ta quy nạp những "thứ được yêu thích" đó lên người Úc Thanh Hoàn, nghĩ cậu cũng thích như thế.
Hiển nhiên vệ binh cũng nghe được mấy lời trêu chọc đó, mặt hắn ta đỏ bừng, không dám ngẩng đầu nhìn cậu.
Nhân lúc Tư Đình không có mặt, Úc Thanh Hoàn cũng không ngại lấy hắn làm bình phong để giải quyết vấn đề này cho triệt để. Giọng cậu không lớn, nhưng trong đội ngũ hai mươi mấy người toàn là dị nhân, ai cũng nghe thấy một cách rõ ràng.
"Tôi có người mình thích rồi." Úc Thanh Hoàn dừng một chút, nghe thấy tiếng xì xào phía sau im bặt, mới nói tiếp: "Làm ơn đừng ghép đôi tôi với anh A Mãng nữa..."
Úc Thanh Hoàn thực sự không thể thốt ra được mấy chữ như "đôi vợ chồng", nghĩ thầm bọn họ chắc sẽ hiểu được thôi, cậu chỉ cần nói vậy là đủ.
Bầu không khí trở nên lúng túng.
A Mãng xoắn tay, vẻ mặt không biết nên làm gì, cứ len lén nhìn Úc Thanh Hoàn mấy lần, cuối cùng bối rối dùng tay ra hiệu: [Xin lỗi.]
Úc Thanh Hoàn không hiểu người này lại xin lỗi chuyện gì.
Đúng lúc ấy, Heinrich quay đầu lại, mang vẻ mặt vui vẻ hóng chuyện: "Thanh Hoàn, sao trước đây chưa từng nghe cậu nói có người mình thích?"
Trong mắt Úc Thanh Hoàn chợt lóe lên một tia giễu cợt. Cậu cúi đầu rồi giơ tay vén mũ trùm đầu lên che lại gương mặt, hàng mi dài run lên như sắp rơi nước mắt. Giọng nói của dẫn đường nghẹn ngào như đang cố kiềm nén cảm giác chua xót:
"...Người đó chết rồi."
Năm ngón tay Úc Thanh Hoàn siết chặt thành nắm đấm. Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh Tư Đình suốt mấy ngày qua cứ bay qua bay lại xung quanh mình. Cậu cố nhẫn nhịn, suýt thì bật cười thành tiếng.
Bầu không khí từ ngượng ngùng chuyển sang nặng nề. Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Heinrich với vẻ trách cứ: "Lão đại anh tệ quá."
A Mãng ngẩn ngơ nhìn dẫn đường đang "cố nén nước mắt, tỏ ra kiên cường" bên cạnh mình, hắn ta giơ tay khều nhẹ cậu, sau đó dùng thủ ngữ nói: [Đừng buồn...]
Vệ binh không giỏi an ủi người khác, nói được bấy nhiêu đó liền tiến vào trạng thái chết máy, không biết tiếp theo nên làm gì, chỉ biết nhìn Úc Thanh Hoàn bằng ánh mắt tràn đầy hối lỗi.
May mà những người khác lần lượt bước tới, họ bày tỏ sự tiếc thương với "mối tình đã khuất" của Úc Thanh Hoàn, còn ra sức an ủi cậu rằng "cái cũ không đi, cái mới không đến", chắc chắn cậu sẽ gặp được người tốt hơn.
Úc Thanh Hoàn: "..."
Đúng lúc này, Tư Đình đen mặt bay về bên cạnh cậu, nam quỷ mở miệng đầy oán trách:
"Cái cũ không đi, cái mới không đến?!"
Úc Thanh Hoàn: "......"
Quên mất người này luôn nghe được phong thanh rất nhanh.
May mắn cơn giận này của Tư Đình vội đến cũng vội đi. Hắn rất hài lòng với thân phận "người yêu quá cố của Úc Thanh Hoàn", bèn bắt tay vào việc chính một cách nghiêm túc. Hắn báo cho Úc Thanh Hoàn rằng phía trước có người mai phục, đối phương có 15 tên lính gác lộ diện, còn có thêm 10 người ẩn nấp trong bóng tối.
Vì hấp thu nhiều năng lượng tinh thạch mạnh hơn, các lính gác ở phe địch gần như đều từ cấp B trở lên. Trong thế giới này, lính gác đạt đến cấp A đã có thể che giấu hơi thở, cấp S thì lại càng xuất quỷ nhập thần. May là cấp S ở nơi này hiếm hoi như sinh vật nằm trong sách đỏ, ngay cả nhân vật thụ chính trong nguyên tác cũng chỉ là một lính gác cấp A.
Úc Thanh Hoàn đang cân nhắc có nên báo cho Heinrich không thì thấy y đã ra hiệu cho cả đội dừng lại, để lại năm lính gác cấp A ở lại dò chừng, còn mình thì dẫn theo những người còn lại tiến lên phía trước.
Bọn họ hoàn toàn không có lợi thế về quân số.
Trong nguyên tác, chỉ số hắc hóa của Heinrich ở thời điểm này vẫn chưa cao, chuyến đi này do y thật lòng muốn giao dịch nên mới rơi vào bẫy địch. Úc Thanh Hoàn đoán Thanh Hoàn vì lo lắng sẽ có gian trá nên mới đề nghị được đi cùng.
Tù nhân bị đeo vòng trói không thể thả ra tinh thần thể, miệng cũng bị bịt kín phòng trường hợp kế hoạch của Heinrich bị tiết lộ ra ngoài.
Những người còn lại trong đội ngũ đi đến điểm hẹn.
Nhân lúc không ai chú ý, Úc Thanh Hoàn dùng khẩu hình hỏi Tư Đình: Đối phương không có dẫn đường?
Tư Đình xác nhận: "Không có dẫn đường."
Giá trị hắc hóa của Heinrich đã vượt ngưỡng, nhân vật công chính lại không tham dự giao dịch, kịch bản đã xảy ra chênh lệch đáng kể, sợ rằng sẽ có biến cố phát sinh.
Sắc mặt Úc Thanh Hoàn trầm xuống. Cậu từng xuyên vào một số thế giới linh dị, hiểu rõ hơn ai hết những lời tiên tri một ngữ thành sấm. Đối với vai phản diện mà nói, câu nói ứng với nhân vật này xưa nay đều là "điềm lành thì không linh, điềm xấu thì linh nghiệm". Dù hiện giờ cậu không còn đóng vai phản diện nữa nhưng vẫn có cảm giác điềm xui vận rủi luôn đeo bám mình.
Dẫn đường lo lắng quay sang phía Tư Đình, lặng lẽ nói bằng ánh mắt: Lát nữa cậu cẩn thận một chút.
Nam quỷ không rõ dẫn đường đang lo lắng điều gì nhưng được cậu bận tâm khiến hắn rất vui vẻ. Tư Đình gật đầu đảm bảo, một lần nữa dõi về phía trước, trong mắt hắn hiện lên vài phần nghiêm túc khó nhận ra.
— Dù không hiểu mười mấy tên lính gác cấp A đó có gì đáng cảnh giác, nhưng nếu dẫn đường nói như vậy, hắn vẫn nghe lời thì hơn.
Giữa sa mạc rất dễ mất phương hướng, vì thế mọi người đều mang theo thiết bị định vị toạ độ, địa điểm gặp mặt được thống nhất tại một tọa độ cụ thể. Loại thiết bị định vị này dùng nguyên thạch lấy từ lạc đà biến dị mà tạo thành, khác với tinh thạch năng lượng được hấp thụ vào cơ thể dị nhân, nguyên thạch này không sinh ra trong khoang ngực lạc đà mà được ẩn giấu trong bướu của chúng. Một con lạc đà biến dị bình thường chỉ có hai khối nguyên thạch.
Dẫn đường luôn nhạy bén trước những dao động cảm xúc của lính gác, Úc Thanh Hoàn nhíu chặt mày, cậu cảm nhận được nhóm người phía trước từ đầu tới chân đều tỏa ra hơi thở của sự bất thiện.
Phía đối diện cũng đã phát hiện ra Úc Thanh Hoàn, ánh mắt bọn họ không giấu nổi sự tò mò xen lẫn vài phần đề phòng. Hai bên nhìn nhau trong chớp mắt, xác nhận được mục tiêu.
Ngay lúc Heinrich chuẩn bị tiến lên phía trước, một tiếng súng đột ngột xé tan sự tĩnh lặng giữa hai bên.
Tư Đình phản ứng ngay lập tức, hắn ngưng tụ hàn khí vào lòng bàn tay định chắn lấy viên đạn. Thế nhưng viên đạn này cũng xuyên thấu qua bàn tay Tư Đình. Lính gác lập tức xoay người, dùng tay còn lại siết chặt viên đạn, cưỡng ép đóng băng nó trong 0,5 giây.
Úc Thanh Hoàn ở trạng thái ổn định chắc chắn né được viên đạn này một cách dễ dàng nhưng hiện tại cậu đã bị thương, Tư Đình phải bảo đảm không để xảy dù chỉ một sai sót nhỏ. Vì thế ngay sau khi 0,5 giây trôi qua, quỷ hồn lập tức đuổi theo viên đạn, một lần nữa bắt lấy nó khi viên đạn còn cách Úc Thanh Hoàn khoảng hai mét.
Úc Thanh Hoàn được A Mãng yểm hộ, an toàn tránh khỏi viên đạn ấy.
Nhưng trong khoảnh khắc cậu nghiêng người né tránh, một khối ngọc từ cổ áo cậu rơi ra ngoài. Ngay sau đó, viên đạn thứ hai xuyên qua thân thể Tư Đình, chính xác bắn trúng tâm điểm của miếng ngọc bình an.
"Đoàng!" Tiếng nổ vang rền dội thẳng vào màng tai Úc Thanh Hoàn, đồng tử cậu đột ngột co lại.
Ngọc bình an trong nháy mắt bị bắn nát, mảnh vụn tản ra trên nền cát vàng.
Tư Đình nhớ lại tác dụng của mảnh ngọc ấy, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Hắn lập tức ngẩng đầu nhìn cậu, sắc mặt Úc Thanh Hoàn đã trắng bệch, hai mắt chăm chú dán vào mảnh ngọc bình an đã vỡ vụn, rồi bất chợt ho ra một ngụm máu đỏ tươi.
"Thanh Hoàn!" — Tư Đình theo bản năng vươn tay đỡ lấy dẫn đường nhưng có một đôi tay còn nhanh hơn hắn một bước.
Chiếc đuôi mèo đen ở phía sau dẫn đường lặng lẽ hiện hình.
Tinh thần lực cuồn cuộn như dời non lấp bể bao trùm cả trăm dặm quanh đó. Dẫn đường gạt tay A Mãng ra, lúc ngẩng đầu lần nữa, đôi mắt màu vàng kim dưới ánh nắng lóe lên hàn quang lạnh lẽo. Úc Thanh Hoàn nhìn thẳng vào lính gác vừa nổ súng, trầm giọng nói: "Đi chết cho tôi!"
Không ai biết cậu làm cách nào, dẫn đường vừa dứt lời, tinh thần thể bên cạnh lính gác kia lập tức gào lên một tiếng thê lương, cơ thể nó nổ tung trong chớp mắt, hoá thành sương máu tung tóe bốn phía. Lính gác cầm súng lập tức quỵ xuống vì đau, mắt và tai đều chảy ra máu đỏ.
Biến cố chỉ diễn ra trong vòng vài giây, Heinrich liền dứt khoát rút dao kết liễu con tin ngay lập tức.
Tư Đình đau lòng nâng mặt dẫn đường lên thật nhẹ, xác nhận đối phương không có ý từ chối, bèn lập tức cúi xuống hôn cậu.
Dưới ánh mắt của mọi người, lính gác bắt đầu ngưng tụ thành thực thể, một đôi tai sư tử đen xuất hiện trên đầu Tư Đình. Sau lưng hắn, bóng dáng hùng vĩ của con sư tử đen hiện lên, Kaiden thoáng nhìn Úc Thanh Hoàn với ánh mắt lo lắng, rồi gầm lên giận dữ về phía đám lính gác phe đối diện.
Cùng lúc đó, Úc Thanh Hoàn và Tư Đình cũng đồng thời xông về phía địch. Dẫn đường dang rộng hai tay, mười ngón múa động rồi đột ngột siết chặt thành nắm đấm. Tinh thần lực dệt thành tấm lưới vô hình bao phủ toàn bộ kẻ địch, phong tỏa năm giác quan ở nhiều mức độ, công kích thẳng vào lớp tường chắn không gian tinh thần của chúng.
Lúc lướt qua Heinrich, Tư Đình đoạt lấy con dao trong tay y, rồi xông đến bên cạnh Úc Thanh Hoàn, một đao đâm thẳng vào tim tên lính gác gần nhất vừa bị cậu khống chế.
Phía bên kia, sư tử đen giơ móng vuốt, bằng lực đạo không gì cản nổi đập thẳng xuống thân một lính gác cấp B, vết thương sâu đến thấy xương, máu tuôn như suối.
"GRÀOO—!"
Aivis gào thét điên cuồng: 【Ký chủ, cậu bình tĩnh chút được không!! Tư Đình, cậu cũng bình tĩnh lại! Kaiden cũng vậy!! Á á á! Heinrich! A Mãng! Mọi người bình tĩnh lại cho tôi đi mà!!】
Úc Thanh Hoàn mặt lạnh như băng, không nói lời nào bắt Aivis nhốt vào phòng tối, trầm giọng nói với Tư Đình - người vừa càn quét xong một lượt lại quay về bên cậu đòi một cái hôn để giữ hình thể: "Cẩn thận có cá lọt lưới."
Lính gác cả người đầy máu tiến lại gần một cách cẩn trọng, tránh để máu của kẻ khác dính lên người Úc Thanh Hoàn. Hắn nghiêng đầu, nhanh chóng dùng đầu lưỡi li.ếm sạch vết máu bên khóe môi cậu, rồi trả lời: "Vâng, chủ... khụ, Thanh Hoàn."