Sau Khi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang, Tôi Đăng Xuất

Chương 45

Chỉ riêng một mình Tư Đình đã đoạt mười lăm mạng. Bởi vì giá trị hắc hóa tăng quá cao kéo theo hệ luỵ là ngoại hình của hắn cũng được tiến cấp, tinh thần thể Kaiden cũng được nâng cấp lên một tầng cao mới, trở thành sư tử Kaiden phiên bản u linh.

Đã rất lâu rồi Úc Thanh Hoàn chưa từng nổi giận đến mức này.

Thậm chí quên mất bản thân mình vẫn còn đang trọng thương. Mãi đến khi kẻ địch đều đã chết sạch, cát vàng nhuốm một tầng máu đỏ, Úc Thanh Hoàn mới quay đầu, lao nhanh đến nơi mảnh ngọc bình an rơi xuống. Nhưng chỉ vừa đi được nửa đường, trước mắt cậu tối sầm, cổ họng lại dâng lên cơn ngứa ngáy quen thuộc. Trước khi ngã gục xuống đất, Úc Thanh Hoàn được một người đỡ lấy.

A Mãng giữ chặt cậu trong lòng. Máu tươi tuôn ra từ miệng cậu, tầm nhìn đã mơ hồ đến mức không thể phân biệt được gì. Úc Thanh Hoàn dốc ra chút sức lực cuối cùng, vươn tay định chạm vào vết màu xanh lục mơ hồ kia. Nhưng sự thật là vật ấy còn cách cậu một đoạn rất xa, lại bị lớp cát vàng cuồn cuộn dần dần vùi lấp.

Đôi tay của dẫn đường vô lực rũ xuống, hoàn toàn mất đi tri giác.

A Mãng ôm lấy Úc Thanh Hoàn, mang theo hai người lính gác cấp A lập tức quay trở về căn cứ. Heinrich thì dẫn những người còn lại lục soát các vật phẩm giá trị trên thi thể, đồng thời tìm kiếm món đồ Úc Thanh Hoàn đã đánh rơi trong sa mạc.

Nhưng sa mạc này biến đổi từng phút từng giây. Miếng ngọc vỡ kia chỉ càng bị vùi lấp sâu hơn theo từng đợt gió cát. Họ tìm suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng chỉ tìm được sợi dây đen từng dùng để buộc lấy mảnh ngọc bình an, đành bất đắc dĩ quay về.

Sau khi bọn họ rời đi, Tư Đình lại quay về trạng thái linh hồn, vẫn tiếp tục tìm kiếm những mảnh vỡ của miếng ngọc. Khi Tư Đình ở trạng thái quỷ hồn, Kaiden cũng thế. Con sư tử với ngoại hình đã thay đổi quá nhiều đang lặng lẽ tiến về phía trước, cúi đầu ngửi ngửi mặt đất, mong có thể lần ra dấu vết của ngọc bình an.

Bọn họ khởi hành vào lúc sáng sớm, khi Heinrich dẫn đội ngũ rút khỏi sa mạc thì đã quá giữa trưa.

Chẳng bao lâu sau, mặt trời ngả về phía Tây, vầng trăng sáng vằng vặc treo cao giữa bầu trời.

Một người thiếu niên tóc xanh lam đứng cách đó không xa, nhìn một người một sư tử vẫn không ngừng mày mò tìm kiếm, lên tiếng khuyên nhủ: "Từ bỏ đi, các cậu không tìm được đâu. Miếng ngọc đó rất đặc biệt, vốn không dễ vỡ, mà nếu đã vỡ rồi thì nghĩa là duyên phận giữa nó và Úc Thanh Hoàn đã chấm dứt."

Tư Đình không dừng tay, cũng không ngẩng đầu, chỉ hỏi: "Cậu ấy sao rồi? Úc Thanh Hoàn từng nói miếng ngọc bình an này có thể giúp cậu ấy ổn định. Nếu nó vỡ rồi, cậu ấy có rơi vào trạng thái du hồn không? Có nguy hiểm đến tính mạng không?"

"Cậu ấy vẫn chưa tỉnh, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng. Bây giờ vẫn chưa đến thời điểm rời khỏi thế giới này nên cậu ấy sẽ không chết, cũng sẽ không rơi vào trạng thái du hồn." Aivis lần lượt trả lời.

"Tôi đã chỉnh sửa ký ức của bọn họ rồi, những lính gác và vệ binh đó sẽ không nhớ các cậu từng xuất hiện."

"Tư Đình, đừng... cản trở nhiệm vụ của cậu ấy."

Động tác trong tay Tư Đình khựng lại, vẻ mặt không hài lòng nhìn Aivis: "Các người đang điều khiển cậu ấy?"

"Đương nhiên là không." Aivis bước đến gần, dừng lại trước mặt Tư Đình. Mặt cát không hề in lại dấu chân cậu ta, "Cậu ấy làm những nhiệm vụ này là để sống sót. Ngăn cản cậu ấy làm nhiệm vụ, cũng chính là muốn cậu ấy chết."

Ánh mắt Tư Đình thoáng lay động: "Tôi hiểu rồi."

Trước khi tiếp tục công việc, hắn lại hỏi Aivis: "Có cách nào khiến tôi tạm thời có được thân thể thật không? Tay tôi bây giờ không thể đào cát được."

Aivis thở dài bất đắc dĩ, ngửa tay lên, một luồng ánh sáng màu lam điện tử xoay chuyển trong lòng bàn tay cậu ta. Không lâu sau, một con mèo nhỏ đang say ngủ xuất hiện trong tay Aivis. Aivis đưa Felix đến trước mặt Tư Đình: "Hôn tinh thần thể cũng được."

Tư Đình cẩn thận ôm lấy mèo nhỏ: "Nó sao vậy?"

Kaiden lập tức bỏ dở việc trong tay, chồm đến gần bên cạnh hắn, li.ếm li.ếm trán Felix. Thấy mèo nhỏ vẫn không tỉnh, nó thấp giọng gầm gừ đầy lo lắng.

Aivis: "Yên tâm, nó không sao. Đợi Thanh Hoàn tỉnh lại, nó cũng sẽ tỉnh."

Cả người lẫn sư tử đều an tâm trở lại. Sau khi hôn mèo nhỏ, cả hai đều khôi phục thực thể, tiếp tục chia nhau đi đào cát. Aivis quay trở về bên cạnh Úc Thanh Hoàn. Nó không thể rời xa ký chủ quá lâu.

...

A Mãng không ngủ không nghỉ suốt hai ngày đêm, luôn túc trực bên giường Úc Thanh Hoàn.

Hắn ta vẫn nhớ rõ trạng thái của dẫn đường lúc hôn mê, sắc mặt trắng bệch, áo choàng trắng bị máu tươi nhuộm đỏ, hiệu ứng thị giác vô cùng mãnh liệt.

Trong đôi đồng tử màu vàng kim của cậu tràn đầy sự nôn nóng và tuyệt vọng.

Miếng ngọc đó đối với cậu hẳn là một vật vô cùng quan trọng.

Thế nhưng bọn họ đã lỡ mất thời điểm vàng để tìm kiếm, sau này muốn tìm lại nó còn khó như mò kim đáy biển. Nhóm Heinrich đào bới suốt mấy giờ đồng hồ cũng chỉ tìm được một sợi dây buộc màu đen mà thôi.

Theo lý mà nói, từ lúc mảnh ngọc bị vỡ đến lúc họ quay lại không đến nửa tiếng, không lý nào miếng ngọc lại biến mất một cách sạch sẽ như vậy. Nếu đã tìm thấy sợi dây buộc thì ít nhất cũng phải có dấu vết của mảnh ngọc, nhưng những mảnh vỡ ấy cứ như đã bốc hơi khỏi sa mạc vậy. A Mãng ôm đầu cố nhớ lại những gì đã xảy ra, nhưng chẳng thể nào nhớ được cảnh tượng mảnh ngọc bình an rơi xuống đất sau khi vỡ.

Chờ đến lúc dẫn đường tỉnh lại, nhất định sẽ rất đau lòng.

A Mãng cẩn thận quấn sợi dây đen ấy quanh cổ tay dẫn đường. Ngay khi quấn xong, ngón tay người trên giường khẽ động đậy. A Mãng lập tức đứng bật dậy, siết chặt lấy tay cậu.

Người nằm trên giường từ từ mở mắt, đôi mắt vàng không còn sự dịu dàng và yên tĩnh như trước đây, chỉ còn lại sự lạnh nhạt và xa cách. Cậu rút tay khỏi lòng bàn tay A Mãng sau đó đưa tay lên ấn trước ngực mình. Xác nhận mảnh ngọc quả thật đã mất, Úc Thanh Hoàn lại đảo mắt khắp căn phòng như đang tìm kiếm điều gì đó. Cuối cùng, ánh mắt cậu mới dừng lại trên người A Mãng, nhưng vẻ lãnh đạm ấy vẫn không hề thay đổi.

Ánh mắt đó khiến A Mãng trở nên lúng túng. Nhưng hắn ta vẫn chưa quên việc mình cần làm. Hắn ta đỡ dẫn đường ngồi dậy, cho cậu uống một chút nước ấm, kế đến lại đút cháo cho cậu ăn. Trong suốt quá trình, dẫn đường chỉ máy móc nuốt xuống, không còn phản ứng đến những câu hỏi quan tâm của hắn ta như trước.

Chỉ đến khi nhìn thấy sợi dây đen trên cổ tay, nét mặt dẫn đường mới hơi thay đổi một chút.

Phòng bệnh yên tĩnh đến mức khiến người ta bất an.

Dẫn đường vẫn luôn ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, qua một thời gian rất lâu sau, cậu mới khẽ cất lời:

"A Mãng, anh ra ngoài trước đi."

Dù không quay đầu lại, Úc Thanh Hoàn cũng biết A Mãng đang dùng thủ ngữ nói điều gì.

"Không sao đâu, tôi sẽ không nghĩ quẩn. Tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi. Nếu thấy khó chịu, tôi sẽ rung chuông."

A Mãng đứng yên tại chỗ thêm một lúc, cuối cùng mới chậm rãi rời khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Tầm mắt của Úc Thanh Hoàn rời khỏi khung cửa sổ, trở về cổ tay mình.

Dây đeo ngọc bị đứt có dấu vết cháy xém, có lẽ vệ binh đã dùng thủ pháp thô sơ nối nó lại. Nhưng sợi dây này và miếng ngọc bình an đó không phải cùng một nguồn gốc. Sợi dây chỉ là món đồ cậu dùng điểm tích phân để đổi từ trung tâm mua sắm, nó chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì với cậu cả.

Úc Thanh Hoàn tháo sợi dây đen khỏi ra cổ tay, nhét xuống dưới gối. Ngoài trời xanh thẳm, ánh nắng nhè nhẹ, là một buổi chiều dễ chịu hiếm hoi trên sa mạc.

Úc Thanh Hoàn nằm xuống, nhốt Aivis vừa định lên tiếng hỏi thăm cậu trở lại phòng tối.

Ngọc bình an đã vỡ rồi.

Nếu người kia biết, nhất định lại trách cậu tại sao không biết trân trọng nó.

Cậu đã từng rót vào miếng ngọc ấy không biết bao nhiêu chấp niệm muốn quay về nhà. Từ trước đến nay dù bị lửa thiêu, bị tác động vật lí, thậm chí kể cả khi cậu bị nhốt vào lò luyện yêu hóa thành tro bụi, nó cũng chưa từng sứt mẻ dù chỉ một góc nhỏ.

Vậy mà bây giờ nó không chỉ bất ngờ rơi xuống đất, còn bị đạn bắn vỡ tan.

— Là khát vọng muốn về nhà của cậu đã lung lay rồi sao?

Nhưng rõ ràng cậu chưa từng có ý định ở lại thế giới này dù chỉ một giây, một phút nào.

Úc Thanh Hoàn đặt tay lên ngực mình.

Lần này, cậu không còn cảm nhận được sự tồn tại của miếng ngọc bình an nữa.

Khi lời tiên tri vang lên trong đầu, phản ứng đầu tiên của cậu là: Tư Đình sắp biến mất, mà không phải mảnh ngọc có khả năng bị vỡ.

Điều đó có nghĩa Tư Đình đã ảnh hưởng đến phán đoán của cậu, ảnh hưởng đến nội tâm của cậu sao?

Không lẽ cậu nên...

Nên nhẫn tâm đuổi Tư Đình đi?

Đúng lúc ấy, nam quỷ mất tích đã lâu đột nhiên xuất hiện.

Tư Đình xuyên qua cánh cửa, lập tức nhào về phía người trên giường:

"Úc Thanh Hoàn!"

Nhưng một câu nói lạnh lùng của dẫn đường khiến hắn khựng lại giữa không trung.

"Sao cậu còn chưa đi?"

Tư Đình đè xuống cảm giác khó chịu do câu nói ấy mang đến:

"Tôi đi đâu?"

"Trở về thế giới ban đầu của cậu." Dẫn đường bình thản nhìn hắn.

"Cậu đã không còn là mục tiêu nhiệm vụ của tôi nữa. Dù có dây dưa thế nào, tôi cũng sẽ không ở bên cậu đâu."

Tư Đình hít sâu một hơi:

"Cậu có ý gì?"

"Ý là hiện tại đối với tôi, cậu đã không còn một chút giá trị nào hết."

Úc Thanh Hoàn thản nhiên nói:

"Lúc trước tôi đồng ý ở bên cậu chỉ là vì nhiệm vụ. Tôi lợi dụng tình cảm của cậu để kiếm điểm tích phân. Những câu từng nói như 'tôi thích anh', 'sẽ mãi ở bên cậu', 'tôi sẽ không chết'... đều để lừa cậu mà thôi."

"Mấy lời đó tôi nói để lừa cậu, cũng đã từng lừa gạt không ít người. Sau này có khi còn đem ra lừa thêm vài người khác."

"Cậu không phải là người duy nhất. Cũng không phải người cuối cùng."

Đôi tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Hai mắt của Tư Đình trở nên đỏ ngầu. Từng sợi âm khí lạnh lẽo hiện lên quấn quanh thân thể hắn, tỏa ra từng trận hàn ý lạnh thấu xương truyền đến Úc Thanh Hoàn khiến cậu khẽ run.

"Úc Thanh Hoàn." Tư Đình lùi lại một bước, sắc mặt u ám, nghiến răng nghiến lợi: "Cậu lặp lại lần nữa xem!"

"Dù có lặp lại trăm lần cũng như nhau."

Úc Thanh Hoàn nói tiếp:

"Tư Đình, tôi vẫn luôn lừa cậu, lợi dụng cậu..."

Còn chưa kịp nói hết câu, đôi mắt của nam quỷ đã chuyển sang màu đỏ sậm, gân xanh nổi rõ trên cánh tay, nét mặt nhăn nhó đến đáng sợ.

Ánh mắt nhìn Úc Thanh Hoàn như muốn xé toạc ra một lỗ máu trên thân thể cậu.

Thế nhưng, Úc Thanh Hoàn chờ mãi vẫn không thấy đối phương có hành động gì.

Nam quỷ tức giận đến cực điểm, cuối cùng hắn chỉ siết chặt nắm tay, quay người rời khỏi căn phòng.

Chẳng bao lâu sau, dưới lầu truyền lên những tiếng gào thét thảm thiết. Dường như lại có ai đó bị lệ quỷ bóp cổ.

Úc Thanh Hoàn buông lỏng bàn tay đang nắm chặt ga trải giường. Những đốt ngón tay trắng bệch dần dần khôi phục sắc hồng, cậu nghiêng đầu ho lên vài tiếng.

Chừng một phút sau, nam quỷ phát tiết xong lại quay về. Hắc khí quanh người đã tan, tròng mắt cũng trở lại sắc nâu quen thuộc.

Tư Đình nhìn người đang bình thản nằm trên giường, trong lòng chỉ muốn như bao lần trước, cúi xuống hôn thật sâu cướp lấy hơi thở của người nọ, để cái miệng ấy không thể nói ra thêm lời nào khiến hắn đau lòng nữa.

Hắn buông lỏng nắm tay, lòng bàn tay hằn rõ bốn vết trăng khuyết đỏ au.

"Cậu lợi dụng tôi, tôi chiếm được cậu, không có gì mâu thuẫn hết."

Úc Thanh Hoàn nhấc mí mắt, nhìn nam quỷ đang đứng ở cuối giường. Cậu bật ra một tiếng cười không cảm xúc, có chút tò mò hỏi:

"Chiếm được tôi? Là kiểu duyên phận âm dương cách biệt à?"

Chưa nói đến việc người và quỷ có thể ở bên nhau hay không, chỉ riêng chuyện cậu sẽ không ở lại thế giới này cũng đã là một cái kết buồn cho cả hai rồi. Không có gì chắc chắn Tư Đình còn có đuổi theo cậu như lần này được nữa.

Tư Đình không đáp.

Hắn cố nén lại lệ khí toàn thân, chậm rãi tiến về phía Úc Thanh Hoàn.

Lúc này dẫn đường mới nhận ra không biết từ bao giờ, vạt áo của Tư Đình đã bị rách một mảng, trông vô cùng nhếch nhác.

Úc Thanh Hoàn không đoán được hắn định làm gì, chỉ có thể lặng yên nhìn. Hắn lấy một túi vải nhỏ từ trong ngực ra, rồi mở ra trước mặt cậu.

Sau đó, Tư Đình cúi người, đặt một nụ hôn lên môi Úc Thanh Hoàn. Hắn ngưng tụ thành thực thể, nhẹ nhàng đặt mảnh vỡ của ngọc bình an được bọc trong vải vào lòng bàn tay cho cậu.

Trước khi mở lời, Tư Đình hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh tâm trạng, để lời nói không quá lạnh lẽo:

"Tôi ở sa mạc... tìm rất lâu."

"Chỉ tìm được chừng này thôi."

"Xin lỗi."

Ngay giây tiếp theo, Úc Thanh Hoàn đột ngột siết chặt mảnh ngọc, xúc động đến mức hai tay run rẩy, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Khóe mắt cậu ửng đỏ, nước mắt trào ra như mưa.

Cơn tức giận trong lòng Tư Đình lập tức biến mất sạch sẽ. Hắn ôm chầm lấy dẫn đường đang nghẹn ngào khóc nấc lên, thi thoảng đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ nhàng để giữ lại hình thể, mặc cho nước mắt đối phương thấm ướt cả vạt áo mình.

Mấy lời khi nãy...

Coi như chưa từng nghe đi.

Vì không có một chữ nào trong đó, là hắn muốn nghe cả.

Bình Luận (0)
Comment