Sau cùng, Úc Thanh Hoàn khóc đến kiệt sức, cả người rúc vào lòng Tư Đình ngủ thiếp đi. Cậu ngủ rất trầm, trong mơ hồ dường như nghe thấy có người gọi tên mình, nhưng tiếng gọi ấy chỉ khiến cậu siết chặt mảnh ngọc vỡ nhỏ như đầu ngón tay trong lòng bàn tay hơn, mắt vẫn nhắm nghiền không chịu tỉnh lại.
Lúc choàng tỉnh khỏi giấc ngủ say, trời ngoài cửa sổ đã hơi hửng sáng, bình minh sắp sửa ló dạng. Tư Đình vẫn ôm chặt cậu trong vòng tay. Cảm giác được người trong lòng động đậy, Tư Đình mở mắt ra, dịu giọng hỏi:
"Dậy rồi à?"
Úc Thanh Hoàn cảm thấy mắt mình hơi sưng, cũng không muốn nói chuyện, liên tục ho khan vài tiếng. Lính gác bên cạnh vội vàng vỗ nhẹ lưng cậu, giúp cậu thuận khí, còn hỏi cậu có cần gọi người lên không. Úc Thanh Hoàn khẽ lắc đầu, nương theo ánh sáng lờ mờ trước bình minh cẩn thận nhìn kỹ mảnh ngọc trong lòng bàn tay mình.
Từ lúc Tư Đình mang nó trở về cậu đã nhìn không dưới trăm lần, đến giờ vẫn cảm thấy không chân thật. Bài học đầu tiên dành cho những người xuyên không chính là dạy họ hiểu được "chấp niệm quan trọng đến nhường nào". Úc Thanh Hoàn từng gặp nhiều người đứng giữa hai lựa chọn nan giải, chấp niệm lại không kiên định, kết cục của họ thường là mất cả chì lẫn chài, hoặc là phát điên hoặc là mất mạng.
Một khi vật dụng chất chứa chấp niệm vỡ nát rất khó để tìm lại. Dù chỉ là một mảnh nhỏ như vậy, nhưng cảm giác mất mà tìm lại được này khiến Úc Thanh Hoàn không kìm được bật khóc hết lần này đến lần khác.
Suy cho cùng, cậu cũng biết sợ.
Lính gác bất đắc dĩ đưa tay xoa má cậu, nói:
"Thật mong lúc tôi đi mất rồi cậu cũng buồn như vậy. Úc Thanh Hoàn, cậu đúng là đồ vô lương tâm."
Mèo con khẽ rên lên một tiếng, thả lỏng người rúc gọn vào lòng lính gác. Không thể phủ nhận động tác này đã xoa dịu cơn bất bình trong lòng Tư Đình ngay lập tức. Hắn nắm lấy bàn tay còn lại của dẫn đường, nửa ép buộc mà đặt lên eo mình, sau đó còn đưa cả đôi chân nhỏ kia đặt lên đùi mình.
Úc Thanh Hoàn không từ chối, chỉ lặng lẽ dụi mặt vào ngực Tư Đình, nhẹ nhàng cọ cọ. Cậu lưỡng lự một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói:
"Cảm ơn."
"Chỉ vậy thôi?" Tư Đình bóp nhẹ hai má mềm của cậu, buộc mèo con đang xấu hổ phải ngẩng đầu lên nhìn mình. Đôi mắt vàng sau trận khóc tối qua như được gột rửa, nhìn càng rực rỡ hơn ngày thường, hàng mi dài khẽ run, trông có vẻ rất đáng thương.
Ngay lúc Tư Đình định từ bỏ việc "trừng phạt" mèo con thì Úc Thanh Hoàn lại nhào lên người hắn, bàn tay đang giữ mảnh ngọc vỡ vẫn nắm chặt đặt trên gối, cậu dùng tay còn lại ôm lấy vai hắn. Mèo con chủ động hôn lên môi Tư Đình, thậm chí con vươn đầu lưỡi nhỏ tìm cách tách môi lính gác ra.
Úc Thanh Hoàn rất ít khi chủ động đòi hỏi những chiếc hôn. Mèo con luôn ở thế bị động đón nhận. Lần này, cậu học theo cách Tư Đình hôn mình để hôn lại, nhưng kĩ thuật vụng về lại thêm thẹn thùng càng khiến mọi thứ rối tung rối mù lên. Cuối cùng, cậu chọc cho Tư Đình bốc hỏa cả người, còn bản thân thì kiệt sức ngã sang một bên, không ngừng ho mấy tiếng.
Tư Đình thật sự hết cách với cậu, đành nén cơn lửa tình đi đỡ dẫn đường ngồi dậy, vỗ lưng giúp cậu thuận khí:
"Úc Thanh Hoàn, chắc kiếp trước tôi mắc nợ cậu đúng không?"
Hắn cầm ly nước bên cạnh, cẩn thận đỡ cậu uống từng ngụm cho thông cổ họng.
Nụ hôn vừa rồi chưa đến ba phút, chưa bằng một phần mười thời gian trung bình mỗi lần họ hôn nhau, vậy mà Úc Thanh Hoàn cảm thấy như mình đã bị vắt kiệt toàn bộ sức lực. Dẫn đường mềm nhũn không xương tựa vào ngực Tư Đình, bàn tay đang nắm mảnh ngọc cũng dần thả lỏng.
Tư Đình bỗng dâng lên một linh cảm chẳng lành.
"Còn một tháng nữa thôi..." Úc Thanh Hoàn thều thào nói, "Không đau, nhưng tôi có thể cảm nhận được... sự sống đang trôi đi."
Tư Đình theo phản xạ siết chặt cậu vào lòng, lại sợ làm cậu đau mà nới lỏng lực đạo đôi chút. Hắn sực nhớ ra điều gì, liền hỏi:
"Vậy nhiệm vụ của cậu... đã hoàn thành chưa?"
Dẫn đường ngẩn người, cậu bỗng bật cười, nhưng tiếng cười chưa dứt đã bị cơn ho thay thế:
"Khụ khụ, tôi còn tưởng cậu sẽ hỏi... có phải tôi lại sắp rời xa cậu hay không."
"Tôi không bận tâm chuyện đó nữa, cậu đi đâu thì tôi đuổi đến đó là được." Tư Đình lấy chăn quấn chặt cơ thể dẫn đường.
Được lính gác bảo bọc trong vòng tay và sự dịu dàng quấn quýt, ở trạng thái thực thể thân nhiệt của Tư Đình cũng đã trở lại bình thường. Sự ấm áp lan tỏa toàn thân khiến Úc Thanh Hoàn bắt đầu buồn ngủ. Trước khi thiếp đi, cậu miễn cưỡng thì thầm:
"...Vẫn chưa."
Nhiệm vụ của cậu vẫn chưa hoàn thành.
...
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trên giường chỉ còn lại Úc Thanh Hoàn. Tư Đình đang ngồi trên chiếc ghế chuyên dụng bằng trạng thái linh hồn. Mảnh ngọc vỡ được đặt trong một chiếc bình thủy tinh nhỏ không biết hắn đã tìm được ở đâu, bình thủy tinh được buộc bằng một sợi dây đen, đặt ngay bên tay Úc Thanh Hoàn.
"Chào buổi sáng, bạn trai—" Úc Thanh Hoàn vừa mở miệng liền nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tư Đình, cậu nhịn cười sửa lời:
"...Tư Đình."
Tuy vẫn chưa phải là cách xưng hô khiến người ta hài lòng nhất, nhưng so với ba chữ "bạn trai cũ" thì tốt hơn nhiều, Tư Đình cũng vui vẻ tiếp nhận:
"Chào buổi sáng."
Hắn nhìn xuống bóng râm ở dưới tầng, xác nhận thời gian và nhiệt độ đã đủ cao, tính toán trở lại bên cạnh dẫn đường. Nào ngờ vừa đến gần Úc Thanh Hoàn đã rùng mình vì lạnh, hắn lập tức dừng lại, quay về vị trí cũ.
...Dẫn đường bị thương, đã bắt đầu sợ lạnh.
Hơn nữa vì bị lạnh bất ngờ, cái đuôi của Úc Thanh Hoàn cũng lộ ra. Do không gian tinh thần không ổn định nên tạm thời cậu không thu lại được.
A Mãng mang nước và dụng cụ rửa mặt vào phòng, thấy tâm trạng của dẫn đường có vẻ tốt hơn hôm qua không ít, hắn ta bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Rửa mặt xong, Úc Thanh Hoàn mới khẽ kéo tay áo A Mãng, thì thào:
"Lạnh quá... có thể lấy giúp tôi một chiếc áo khoác không?"
A Mãng quay người đi đến tủ lấy ra một chiếc áo khoác mỏng, vừa định giúp cậu mặc vào thì thấy cậu lắc đầu, nói nhỏ:
"Dày hơn một chút."
Vì vậy, A Mãng lại lấy thêm một chiếc áo khoác dày hơn, giúp Úc Thanh Hoàn mặc vào, lo lắng ra dấu hỏi: [Cậu khó chịu lắm ư? Không thoải mái chỗ nào?]
"Có lẽ là hơi sốt nhẹ, tôi cảm thấy lạnh." Úc Thanh Hoàn vừa dứt lời, A Mãng đã vươn hai ngón tay thử nhiệt độ trên trán cậu, rồi lập tức xoay người đi lấy thuốc và nhiệt kế.
Sau khi người rời đi, Úc Thanh Hoàn nhìn về phía Tư Đình đang ở cuối giường, gọi: "Lại đây đi."
Tư Đình còn chần chừ không nhúc nhích, Úc Thanh Hoàn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nhắc lại lần nữa: "Lại đây."
Nam quỷ rón rén trôi tới, cẩn thận quan sát sắc mặt của dẫn đường, sau khi xác nhận cậu không bị lạnh cóng mới dám nằm xuống.
A Mãng bưng cháo, thuốc và nhiệt kế lên, theo sau còn có cả Heinrich. Y đặt một túi lớn đầy tinh thạch năng lượng lên bàn của Úc Thanh Hoàn. Phận là lão đại lại không biết xấu hổ mà chiếm lấy chiếc ghế đẩu thấp, còn ra hiệu cho A Mãng ngồi xổm bên giường đo nhiệt độ cho dẫn đường.
Vệ binh ra hiệu bảo dẫn đường há miệng, cậu ngoan ngoãn làm theo. A Mãng nhìn đầu lưỡi hồng hồng của cậu mà mặt mày đỏ bừng. May mắn dẫn đường đã ngậm lấy nhiệt kế, khép miệng lại ngay.
Tư Đình nhìn thấy cảnh này, nắm chặt tay phát ra tiếng răng rắc.
Aivis đã được Úc Thanh Hoàn thả ra khỏi phòng tối, đồng thời cũng truyền cho cậu đoạn cốt truyện tiếp theo. Thanh Hoàn lo lắng bức tường phòng vệ mình dựng lên cho lính gác không đủ kiên cố, lại lo sợ phe đối thủ tráo trở, giở trò mai phục nên mới đề nghị đi cùng.
Kết quả không ngoài dự đoán, phía đối phương bất ngờ đánh lén bọn họ. Thanh Hoàn lập tức dốc toàn lực tăng cường kết giới tinh thần cho bên mình, nhưng đội ngũ đối thủ có đến hai dẫn đường, trong đó một người là công chính, người còn lại là một dẫn đường cấp B.
Trận chiến đó khiến thương thế của Thanh Hoàn càng thêm trầm trọng, bên họ còn thiệt hại một lính gác và bốn vệ binh, rút lui thảm hại.
Sau lần ấy, giá trị hắc hóa của Heinrich sẽ tăng lên khoảng 40-50 điểm, chính thức bước lên con đường phản diện.
Úc Thanh Hoàn đi theo kịch bản của Thanh Hoàn, tham gia quá trình trao đổi con tin. Ngày đó giá trị hắc hoá của Heinrich đã đến 90, y mang theo nhiều người hơn nguyên tác, còn giấu sẵn một nhóm người phía sau để yểm trợ. Úc Thanh Hoàn bị mất đi mảnh ngọc bình an, dẫn theo nam quỷ phát cuồng và tinh thần thể phiên bản u linh mở một trận tàn sát, nơi đi qua không ai sống sót.
Điểm duy nhất giống với nguyên tác là thương thế của cậu thật sự càng thêm nghiêm trọng.
Chủ hệ thống vẩy một nét bút lớn, sảng khoái viết xuống mấy chữ đỏ như máu cho nhiệm vụ kịch bản lần này — Không đạt tiêu chuẩn.
Úc Thanh Hoàn âm thầm thở dài trong lòng.
May là nhiệm vụ thật sự của cậu là đóng vai Thanh Hoàn, làm giảm giá trị hắc hóa và nâng cao độ hảo cảm của phản diện đến phạm vi định sẵn, thất bại trong kịch bản không đồng nghĩa với việc nhiệm vụ chính hoàn toàn thất bại.
Vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Huống hồ, sau những ngày vừa rồi, giá trị hắc hóa của Heinrich lại bất ngờ giảm xuống còn 85, độ hảo cảm với cậu cũng tăng đến 40.
Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng.
Thời gian đến, A Mãng lấy nhiệt kế ra, quả nhiên dẫn đường có hơi sốt nhẹ. Hắn ta như thường lệ đút cháo cho Úc Thanh Hoàn, sau đó là thuốc.
Trong suốt quá trình này, Heinrich vẫn không rời đi. Y cứ ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp bé, thoải mái nhìn Úc Thanh Hoàn. Sau lại thấy A Mãng ngồi xổm lâu có vẻ khó chịu, mở miệng đề nghị: "Không phải cuối giường có cái ghế sao? A Mãng, sao cậu không lấy cái ghế đó ngồi?"
Tư Đình bị đụng chạm lập tức ngồi thẳng dậy, sẵn sàng nổi đóa bất cứ lúc nào.
Úc Thanh Hoàn lại ngó Heinrich một cái, cố tình hỏi: "Vậy sao anh không ngồi?"
Nghe cậu hỏi vậy, Heinrich vô thức rụt cổ lại, trực giác mách bảo chỉ cần y ngồi lên chiếc ghế đó nhất định sẽ có chuyện xấu xảy ra, nhưng cụ thể là chuyện gì thì y cũng không nói rõ được.
Tóm lại, Heinrich tuyệt đối sẽ không đụng vào cái ghế đó nữa.
Khoan đã... y vừa nói là "nữa" sao?
Heinrich gạt bỏ ý nghĩ quái lạ đó ra khỏi đầu, cười nói với Úc Thanh Hoàn: "Tôi quan tâm cậu ấy mà, muốn cậu ấy ngồi cho thoải mái một chút, không được à?"
Dẫn đường và vệ binh đồng loạt ném cho hắn một ánh mắt ghét bỏ.
Heinrich: "......"
Sau khi Úc Thanh Hoàn uống thuốc xong, lính gác miệng vừa nói quan tâm cấp dưới liền trở mặt đuổi vệ binh ra ngoài. Y lôi chiếc ghế đẩu thấp lại gần đầu giường, sau đó từ trong túi lấy ra một vài tờ giấy nhàu nhĩ và một cây bút. Heinrich cẩn thận vuốt phẳng mấy tờ giấy, kết quả vì quá mạnh tay còn lỡ xé rách một tờ.
Heinrich xấu hổ đặt tờ giấy rách xuống dưới cùng, y nắm chặt bút, nghiêm túc ngồi ngay ngắn nói: "Tôi chuẩn bị xong rồi!"
Úc Thanh Hoàn: "?"
Úc Thanh Hoàn: "Anh chuẩn bị xong rồi cái gì?"
Lính gác trịnh trọng đáp: "Chuẩn bị để học cách chăm sóc một dẫn đường bị thương."
Úc Thanh Hoàn suýt thì vạ miệng mắng tên này một trận, nhưng đột nhiên ánh mắt cậu xoay chuyển, trong đầu lóe lên một ý tưởng tuyệt vời. Cậu giả vờ thở dài sầu não, "Haiz, tôi xem anh là bạn tốt, vậy mà anh lại xem tôi là vật thí nghiệm."
"...Cậu xem tôi là bạn tốt?!" Heinrich nhăn nhó hỏi lại, "Trông không giống lắm đâu."
Lính gác vừa dứt lời, dẫn đường đã giơ tay vỗ một phát vào trán y. Heinrich ôm đầu, khó hiểu: "Tại sao cậu luôn đánh trúng tôi vậy?"
Phản xạ của lính gác vốn nhanh gấp nhiều lần so với dẫn đường, trong tình huống bình thường, dẫn đường rất khó đánh trúng lính gác, huống chi còn là một dẫn đường đang bị thương.
Heinrich bắt đầu nghi ngờ có phải năng lực của mình đã suy thoái rồi không.
Đúng lúc này, đôi mắt của dẫn đường trước mặt bỗng hoá thành đồng tử dọc vàng kim, ánh sáng đẹp đến mức khiến người ta say đắm, Heinrich thoáng ngây người, hoàn toàn quên mất từ lúc y vào cửa đến giờ, đuôi của dẫn đường chưa từng thu lại, phần đuôi đen nhẹ nhàng lộ ra khỏi chăn, lặng lẽ đong đưa.
Năm ngón tay lạnh lẽo của dẫn đường siết lấy cổ Heinrich, chỉ cần dùng thêm chút lực là có thể vặn gãy cổ y.
Úc Thanh Hoàn nở nụ cười rạng rỡ, "Muốn đánh trúng anh là chuyện đơn giản không phải sao?"
Đôi mắt vàng kim trở lại bình thường, Heinrich sợ toát mồ hôi lạnh, lặng lẽ lùi lại thoát khỏi sự khống chế của dẫn đường. Cuối cùng y cũng hiểu tại sao hôm đó các lính gác bên địch lại phản ứng chậm chạp bất thường, hóa ra đều do dẫn đường thâm tàng bất lộ này gây ra.
Người này quả nhiên có thiên phú khống chế tinh thần!
"Phải rồi, chẳng phải anh nói muốn học cách chăm sóc dẫn đường sao? Tôi cho anh xem một thứ tốt, bảo đảm cách học từ thứ này sẽ khiến anh hài lòng." Úc Thanh Hoàn nói xong liền quay sang, hôn lên môi Tư Đình đang nằm bên cạnh.
Nam quỷ dần hiện hình, nở một nụ cười "thân thiện" với Heinrich.
Dưới ánh mắt hoá đá của Heinrich, Úc Thanh Hoàn vui vẻ giới thiệu: "Tađa! Đây là con quỷ tôi nuôi trong nhà anh đó!"
Heinrich: "......"
Sau đó, Úc Thanh Hoàn lại vỗ vai Tư Đình: "Anh đừng thấy cậu ấy dữ tợn, thích bóp cổ người ta, thật ra cậu ấy cực kỳ cực kỳ biết cách chăm sóc dẫn đường nha!"
Nam quỷ giơ hai tay lên, hướng về phía Heinrich làm động tác bóp cổ, sau đó cất giọng cười âm trầm như ma quỷ: "Khặc khặc khặc khặc khặc —"
Heinrich: "............"
Có cách học nào an toàn hơn một chút không?