Úc Thanh Hoàn vỗ một cái lên mặt Tư Đình, lập tức cắt đứt tràng cười quái đản của hắn. Cậu trừng mắt cảnh cáo: "Cậu phát điên cái gì vậy?"
Nam quỷ ngoan ngoãn khôi phục dáng vẻ bình thường, chỉ là ánh mắt nhìn Heinrich vẫn mang theo địch ý rõ rệt.
Heinrich cố gắng giữ bình tĩnh để tiếp thu sự thật này. Đổi lại là ai thì cũng rất khó chấp nhận việc có một con quỷ đang lảng vảng trong nhà mình, đặc biệt con quỷ này ngày nào cũng bóp cổ họ suốt cả tháng nay.
Lúc này, một dòng tinh thần lực chậm rãi rót vào ấn đường của Heinrich, cảm giác dịu mát lập tức trấn an những dây thần kinh đang bồn chồn hỗn loạn, giúp y ổn định tâm thần đối mặt với hiện thực trước mắt. Heinrich hít sâu một hơi, hỏi:
"Đây chính là... người yêu đã chết của cậu sao?"
Nam quỷ ôm lấy eo Úc Thanh Hoàn từ phía sau, dán sát vào cơ thể dẫn đường, tựa cằm lên vai cậu. Nghe câu hỏi của Heinrich, địch ý trong mắt nam quỷ nhạt đi phần nào, hắn gật đầu, cất giọng đầy tự hào và kiêu ngạo:
"Không sai, chính là tôi!"
Úc Thanh Hoàn: "..."
Thật vất vả mới ngưng tụ được hình thể trước mặt Heinrich – đối tượng nhiệm vụ đương thời của dẫn đường – Tư Đình hận không thể lập tức đánh dấu Úc Thanh Hoàn từ đầu tới chân như một lời tuyên cáo chắc nịch: Úc Thanh Hoàn là dẫn đường của hắn! Quá khứ, hiện tại lẫn tương lai! Úc Thanh Hoàn cũng nhất định là của hắn! Dù hắn có làm quỷ cũng tuyệt đối không buông tay!
Nam quỷ chôn mặt vào hõm cổ Úc Thanh Hoàn, hít sâu một hơi mùi tin tức tố ngọt ngào của dẫn đường, lập tức cảm thấy cả thân lẫn tâm đều thư thái dễ chịu, giống như một sự tái sinh từ tận sâu linh hồn.
Heinrich hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa của hành vi này, bèn yếu ớt hỏi:
"......Tôi cũng phải chăm sóc Thanh Hoàn như vậy sao?"
Nghe đến cái tên đó, Tư Đình lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng như mũi tên sắc nhọn phóng thẳng về phía Heinrich. Úc Thanh Hoàn vội vàng giải thích cho nam quỷ hay ghen tuông:
"Anh ta không nói tôi, ý anh ta là người tên Thanh Hoàn trước kia."
Tư Đình hừ lạnh một tiếng, tay càng siết chặt lấy dẫn đường, tiếp tục hít mèo say mê.
"Chuyện này anh không cần học theo đâu." Úc Thanh Hoàn lên tiếng, giọng điệu có phần bất lực nói với Heinrich. Nhưng những lời này có phần muộn màng, có vẻ lính gác ngồi đối diện đã đang tưởng tượng ra viễn cảnh ôm nhau ấy trong đầu. Sau khi xác nhận bản thân có thể chấp nhận được, y đã quyết định được mình sẽ nên làm gì.
Duy nhất một điều là Heinrich mãi vẫn không tài nào nhớ ra nổi diện mạo của Thanh Hoàn trước kia. Trực giác mách bảo y rằng cái cậu "Thanh Hoàn" trước mắt này không phải diện mạo của người trong quá khứ.
Tư Đình liếc Heinrich một cái, hắn vẫn chưa quên lời mà Úc Thanh Hoàn đã nói trước khi bại lộ thân phận của hắn. Cậu muốn hắn dạy cho tên lính gác này cách chăm sóc dẫn đường, không lẽ đây cũng là một phần trong nhiệm vụ của cậu sao?
Thật là một nhiệm vụ khó hiểu.
Nhưng nếu có thể kiếm thêm được điểm tích phân thì hắn sẽ mua được loại thuốc đặc hiệu trong cửa hàng. Dẫn đường uống thuốc vào cơ thể sẽ khỏe lên. Nghĩ đến điều đó, Tư Đình miễn cưỡng cảm thấy có thể chịu đựng được tên lính gác này.
Tư Đình hỏi Heinrich:
"Tôi nghe nói một tổ chức khác có hơn trăm người, vậy nơi ở của bọn họ có rộng không? Có thoải mái không?"
Heinrich không hiểu dụng ý của hắn, nhưng vẫn thành thật trả lời:
"Rộng rãi hơn chỗ này một chút."
"Vậy thì chúng ta đi chiếm lấy căn cứ và vật tư của chúng. Những kẻ chịu quy hàng thì anh thu nạp họ cho Thanh Hoàn dùng làm người hầu, chuyên phụ trách dọn dẹp và đun nước. Nấu cơm thì không cần, tôi sẽ phụ trách việc bếp núc và làm ấm giường." Tư Đình nói tiếp, "Thuốc cũng vậy, tôi sẽ tự nấu vì không an tâm giao việc này cho người hầu làm. Khi bọn họ rảnh tay anh có thể sai họ chế tạo thêm một số đồ nội thất, làm vài món đồ chơi thủ công cũng được. Thân thể Thanh Hoàn ốm yếu chỉ có thể nằm trên giường, không chơi game được, cũng không xem phim được. Nếu đến cả đồ chơi cũng không có thì chắc chắn sẽ buồn chết mất......"
Úc Thanh Hoàn nhìn Heinrich đang ghi chép như bay, cậu thấy anh ta cẩn thận viết từng chi tiết lên tờ giấy thô ráp:
"Chiếm căn cứ kẻ địch, giữ lại một số người đun nước, dọn vệ sinh, làm đồ nội thất và đồ chơi. Dẫn đường phải ở phòng có giường lớn, phải có đồ chơi. Phải nấu cơm cho dẫn đường, làm ấm giường, tự tay sắc thuốc."
Úc Thanh Hoàn: "..."
Sắp hết thời gian, Tư Đình lại dần dần trở nên trong suốt. Trước khi biến mất, nam quỷ nâng khuôn mặt của dẫn đường lên, ép cậu phải quay lại đối diện với mình, rồi cúi đầu hôn xuống.
Lúc Tư Đình duỗi lưỡi muốn tăng thêm độ sâu cho nụ hôn, Heinrich nhỏ giọng "ồ" một tiếng, nghiêm túc và quan sát tỉ mỉ, học tập kĩ thuật làm sao để hôn dẫn đường đến mức không thở nổi.
Úc Thanh Hoàn vừa tức vừa sốt ruột, cậu định đẩy Tư Đình ra nhưng lại bị lính gác giam chặt trong lòng.
Một con sư tử đen to lớn đột ngột xuất hiện chắn giữa hai người họ và Heinrich, nhe răng cảnh cáo y. Heinrich lập tức nhắm mắt bịt tai, lập tức hiểu ngay chiêu này không được học lén.
Khoảng hai phút sau, dẫn đường mềm nhũn ngã vào lòng nam quỷ, trên người cậu được phủ một lớp chăn mỏng, gò má mềm dán vào ngực hắn, chỉ chừa lại cho Heinrich một cái gáy lạnh lùng.
Kaiden bước tới cuối giường nằm phục xuống, đầu gác lên hai chân trước, dùng ánh mắt lưu luyến nhìn Úc Thanh Hoàn. Hiện giờ dẫn đường vẫn chưa thể chơi với nó, Felix cũng không xuất hiện, Kaiden có chút buồn bã.
Bị hôn đến choáng váng, đầu óc mơ hồ, Úc Thanh Hoàn chẳng còn sức để nghe xem Tư Đình đang truyền dạy cho Heinrich mấy thứ tạp nham gì. Cậu rúc trong lòng nam quỷ, đuôi mèo ngoan ngoãn đặt trên đùi, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này không quá sâu, mới chỉ nửa tiếng đồng hồ Úc Thanh Hoàn đã tỉnh lại. Heinrich dường như lại đi lấy thêm giấy trắng, tranh thủ khoảng thời gian ấy đã ghi chép được hơn mười tờ, tờ nào cũng chứa đầy chữ viết.
Không thể nào... Chăm sóc dẫn đường mà cũng có nhiều điều cần chú ý như thế ư?
Úc Thanh Hoàn rút một tờ ra xem, phát hiện nội dung bên trong đáp ứng được đầy đủ tiêu chí chăm sóc cho một dẫn đường, cậu vô cùng hài lòng. Nếu thật sự được trải nghiệm nó thì mỗi ngày của cậu nhất định sẽ ngập tràn hạnh phúc và thỏa mãn.
Chỉ là, ánh mắt cậu vừa nhìn căn phòng nhỏ hẹp tồi tàn này, lập tức thở dài một hơi đầy sầu não:
"Haiz... Heinrich, anh nghèo thật đấy—"
Lính gác giận dữ giật lại xấp giấy ghi chú, đứng phắt dậy rời khỏi phòng dẫn đường. Trước khi đi vẫn không quên quay sang Tư Đình nói:
"Sư phụ, chiều nay con quay lại."
Tư Đình bình thản gật đầu, bàn tay giấu dưới chăn lại không hề yên phận đang nhào nặn mông mèo con. Chiếc đuôi lông mềm mượt cứ liên tục lướt qua cánh tay khiến hắn cảm thấy ngứa râm ran trong lòng.
Nhiệm vụ của mèo con chắc là đã có tiến triển. Sau khi tỉnh dậy, Tư Đình nhận ra cậu rơi vào trạng thái trầm tư suốt mấy giây, sau đó thần sắc dần dần hiện ra một chút thỏa mãn không dễ phát hiện. Hắn đoán Úc Thanh Hoàn đã trò chuyện với hệ thống và phát hiện trong nửa tiếng mình ngủ vừa rồi, nhiệm vụ đã có khởi sắc.
Vậy thì... lúc nãy vừa được hôn rồi, bây giờ làm càn hơn một chút chắc cậu cũng không trách hắn đâu nhỉ?
Tay của lính gác gác niết chặt hơn một chút, cảm nhận sự mềm mại trong lòng bàn tay, hắn bất giác nuốt nước bọt.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, dù hắn có hành động như thế mèo con cũng không lên tiếng ngăn cản. Tư Đình liền cúi người xuống hôn lên môi dẫn đường. Tư Đình cố gắng kiềm chế chỉ hôn hai ba phút rồi dừng lại, người trong lòng mặt mày ửng đỏ, hơi thở hơi gấp gáp, trông vừa ngon miệng lại vừa yếu ớt, khiến người ta không nỡ giày vò.
Tư Đình nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo và tóc tai cho Úc Thanh Hoàn, kê thêm một chiếc gối sau lưng để cậu nằm thoải mái hơn, làm xong tất cả mới hỏi:
"Cần bao nhiêu điểm tích phân mới đổi được loại thuốc đó?"
Úc Thanh Hoàn phải mất một lúc lâu mới lấy lại hơi sức, chậm rãi đáp:
"Một nghìn điểm."
"Vậy giờ cậu còn bao nhiêu?"
Úc Thanh Hoàn gọi Aivis mở bảng thông tin đếm phần điểm còn lại, tính đến hiện tại cậu có tổng cộng 102007 điểm. Dẫn đường tự giác bỏ đi mấy con số 0, mặt mày u sầu nói với Tư Đình:
"Haiz, chỉ còn 127 điểm thôi."
【Ký chủ, lương tâm cậu không thấy cắn rứt à?】
Sự thật chứng minh, lương tâm của Úc Thanh Hoàn không chỉ không cắn rứt, mà còn có dấu hiệu... hắc hoá luôn. Cậu xem lính gác bên cạnh mình, vẻ mặt như muốn nói lại thôi. Đối phương lập tức rơi vào bẫy, lo lắng hỏi:
"Sao thế?"
"Ban đầu gần như đã tích đủ một nghìn rồi, nhưng lần trước xóa ký ức của Heinrich, mấy hôm trước lại xóa ký ức của hơn hai mươi người, mỗi ngày còn phải dùng bốn năm điểm để cách âm..." Úc Thanh Hoàn đúng lúc quay đầu ho hai tiếng, khiến Tư Đình lại hoảng hốt một trận. Cảm giác ngứa trong cổ họng tan đi, cậu mới tiếp tục nói với giọng yếu ớt:
"Bệnh của tôi không sao, chỉ có cậu là nên cẩn thận hơn một chút. Việc gì có thể nhờ Heinrich giúp che giấu thì đừng khách sáo. Cùng lắm thì tôi... lại xóa ký ức thêm một lần nữa vậy. Nếu nhiệm vụ thất bại hoàn toàn, tôi sẽ bị trục xuất ra khỏi thế giới này ngay."
Tư Đình rất muốn nói, dù Úc Thanh Hoàn có rời đi đâu, dẫu cách xa nghìn dặm, hắn cũng sẽ tìm đến tận nơi. Nhưng mấy lời này trên cơ bản chỉ là lời nói suông, bản thân hắn cũng không có mười phần tự tin có thể làm được. Hắn lặng lẽ nắm lấy tay dẫn đường, hỏi:
"Trừ việc dạy Heinrich cách chăm sóc dẫn đường, tôi còn có thể làm gì giúp cậu nữa không?"
"Bản thân tôi phải là người tự nâng độ hảo cảm của Heinrich, cậu không giúp được đâu." Úc Thanh Hoàn suy nghĩ một chút rồi nói:
"Cậu có thể giúp tôi làm một chiếc xe lăn không? Ở mãi trong phòng buồn bực quá, tôi muốn ra ngoài đi dạo."
"Được." Tư Đình không chút do dự gật đầu.
Không đợi Úc Thanh Hoàn dặn dò gì thêm, Tư Đình đã trèo qua cửa sổ sang phòng bên cạnh của Heinrich sai lính gác này chuẩn bị công cụ và vật liệu. Hắn vừa chế tạo xe lăn cho Úc Thanh Hoàn vừa tiếp tục chỉ dạy Heinrich. Mỗi mười phút, hắn lại quay về hôn lên người mèo con một cái.
Tư Đình bận bịu ở phòng bên cạnh, còn Kaiden thì ở lại làm bạn với Úc Thanh Hoàn. Đến tận lúc này, cậu mới có thời gian để quan sát kỹ sự biến hoá của Kaiden, bộ lông toàn thân con sư tử đều chuyển thành màu đen, phần đỉnh bờm có màu trắng, hình dạng giống hình chữ V. Đầu tai, chóp đuôi và hai chân trước cũng có màu trắng.
Úc Thanh Hoàn tò mò ngắm nghía trái phải, rồi lần lượt cầm từng chân của Kaiden lên xem miếng đệm thịt đen sì và cứng cáp. Trong suốt quá trình, con sư tử vẫn ngoan ngoãn để mặc cậu nghịch ngợm. Một lát sau, Úc Thanh Hoàn hỏi:
"Nhớ Felix không?"
Kaiden gật đầu, nó lại gần dẫn đường, dùng lưỡi li.ếm li.ếm cánh tay cậu.
Tuy lúc này tinh thần lực có hơi rối loạn, nhưng thả Felix ra ngoài mười phút chắc cũng không sao. Cậu có thể tiện tay thả Bách Tuế ra luôn, để nó hấp thụ năng lượng của tinh thạch.
Vừa động niệm, hai chú mèo nhỏ đã được triệu hồi ra ngoài. Ánh mắt Kaiden lập tức quét qua Felix và Bách Tuế, sau đó đưa móng vuốt kéo Felix vào lòng mình, đuôi dài vung vẫy... gạt Bách Tuế rớt khỏi giường.
Úc Thanh Hoàn: "..."
May mà Bách Tuế không để tâm đến sự vô lễ của Kaiden, mèo xiêm nhẹ nhàng nhảy lên ghế đẩu, ngoan ngoãn ngồi đó, ánh mắt dừng lại trên người Úc Thanh Hoàn như đang chờ chỉ thị.
Thái độ nghiêm túc ấy khiến Úc Thanh Hoàn suýt nữa sinh ra ảo giác: nếu bây giờ cậu nói mình đói thì Bách Tuế sẽ lập tức mặc tạp dề đi nấu cơm luôn.
Trên giường, Felix thì nhảy nhót khắp người Kaiden, cuối cùng leo lên đầu há miệng cắn một cái lên tai sư tử.
Hoàn thành nghi thức "chào hỏi thân thiện", Felix ngẩng đầu nhìn Úc Thanh Hoàn, miệng "meo meo meo meo meo—" liên tục:
Tôi cũng muốn biến hình! Tôi muốn chín cái đuôi, sáu cái tai, tôi còn muốn một đôi cánh siêu to khổng lồ! Mau lên mau lên, tôi phải biến hình! Biến hình biến hình!
Úc Thanh Hoàn nhìn cái sinh vật bé bằng lòng bàn tay kia với vẻ mặt đầy ghét bỏ:
"Không biến được không biến được, đi chỗ khác chơi."
Dẫn đường cam đoan một trăm phần trăm là cái gu thẩm mỹ tạo hình đó không phải được kế thừa từ cậu mà là do... Felix bị đột biến gen.