Sau Khi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang, Tôi Đăng Xuất

Chương 51

Dẫn đường giơ tay giả vờ lau nước mắt, giọng cũng yếu đi vài phần: "Thật ra còn chưa tới một trăm điểm đâu, tôi với Aivis đều muốn làm cậu vui thôi."

Nam quỷ tin mới lạ. Tư Đình vừa tức vừa buồn cười, đưa tay nhéo má dẫn đường một cái nhưng không dám mạnh tay, sợ để lại dấu vết không lành được, chỉ bóp nhẹ một chút rồi thả ra: "Úc Thanh Hoàn, sao trước giờ tôi không biết cậu lại ham tiền đến thế? Nói thật đi, rốt cuộc tôi đã kiếm được bao nhiêu điểm?"

Dẫn đường trầm mặc thật lâu, thăm dò mở miệng: "Thật ra... cũng khoảng 346 điểm thôi."

"Tôi kiếm được 600 điểm." Nam quỷ bỗng dưng nói.

Úc Thanh Hoàn trừng to mắt nhìn hắn: "Cậu nói cái gì vậy hả!"

Nam quỷ xoa cằm, nghiêm túc suy nghĩ một lát. Con số thực tế chưa tới sáu trăm nhưng nhất định cao hơn ba trăm, con số ban đầu Úc Thanh Hoàn bịa ra còn thấp hơn cả Aivis nhiều.

Nếu giả định con số 346 kia được đưa ra dựa trên mức 216 điểm của Aivis thì dẫn đường có thể đã chọn một giá trị trung bình. Sau một hồi suy luận, trước khi đưa ra kết luận cuối cùng, Tư Đình lại cân nhắc tới bản tính ham tiền của người này, đoán chắc con số đó còn thấp hơn cả mức trung bình, hắn khẳng định: "Vậy là tôi đã kiếm được khoảng 500 điểm."

Úc Thanh Hoàn: "............"

Cậu không muốn chơi với Tư Đình nữa!

Mèo con xoay người giận dỗi bước xuống giường. Tư Đình biết mình đoán trúng rồi nên không nói nữa, chỉ nhận mệnh mà đi theo phía sau cậu.

Úc Thanh Hoàn không xuống tầng trực tiếp tham chiến mà khoác một chiếc áo choàng dày cộm, cậu dễ dàng tránh khỏi tầm mắt của những lính gác, lặng lẽ di chuyển lên sân thượng. Cậu tìm một góc khuất ngồi xổm xuống, lén quan sát động tĩnh bên dưới.

Nam quỷ lượn lại gần bên cậu, nhìn thấy một đoạn đuôi nhỏ của mèo con lộ ra dưới lớp áo choàng, đang nhẹ nhàng ve vẩy về phía hắn. Tư Đình không nhịn được đưa tay ra nắm lấy chóp đuôi mèo, còn khẽ bóp một cái. Úc Thanh Hoàn quay đầu trừng hắn, trông vô cùng đáng yêu.

Úc Thanh Hoàn nhờ Aivis che giấu hơi thở của mình và Tư Đình, còn cẩn thận dặn dò Aivis dựng lên một ảo ảnh trong phòng, đề phòng có người phát hiện cậu đã lén chạy ra ngoài.

"Tôi còn tưởng cậu sẽ ra tay giúp anh ta chứ." Tư Đình ghé sát lại bên dẫn đường, cưỡng ép cậu trao cho hắn một nụ hôn nóng bỏng kéo dài mười giây.

Sau khi ngưng tụ thành thực thể, hắn ngồi xổm xuống bên cạnh dẫn đường, hai người vai kề vai khắng khít.

"Chỉ số hắc hóa không vô duyên vô cớ mà tăng lên. Gần đây Heinrich đang rất nỗ lực nâng cao thực lực, không bao lâu nữa có thể đột phá trở thành một lính gác cấp S. Trong nguyên tác anh ta cũng thực sự làm được điều đó. Nếu thực lực tăng lên, nhất định anh ta đã nhận ra được điều gì đó." Úc Thanh Hoàn ngừng một chút, chăm chú quan sát những người đang bao vây tầng dưới, cố gắng tìm xem có gương mặt quen thuộc nào không. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau cậu đã xác định được mục tiêu, chỉ tay cho Tư Đình: "Cậu thấy người tóc xoăn kia không? Chính ông ta là người đã làm tổn thương nguyên chủ Thanh Hoàn trước đây. Heinrich chắc chắn đã cảm nhận được hơi thở của ông ta nên giá trị hắc hóa mới tăng cao như vậy."

"Nếu hôm nay người đó chết, giá trị hắc hóa của Heinrich sẽ trở lại như cũ. Nhưng dẫu sao ông ta cũng là một lính gác nửa cấp S, lại còn là cha của nhân vật thụ chính, xung quanh còn có nhiều lính gác cấp A hỗ trợ như vậy, muốn hạ gục ông ta không phải chuyện dễ."

"Nếu Heinrich không làm được, tôi sẽ âm thầm giúp một tay. Như vậy giá trị hắc hóa của anh ta chắc chắn sẽ hạ xuống. Trước đó Heinrich đã biết tôi có khả năng thao túng tinh thần, chỉ cần tôi làm hơi lộ liễu một chút, độ hảo cảm của anh ta với tôi cũng sẽ tăng lên."

Úc Thanh Hoàn nói xong, quay đầu nhìn Tư Đình: "Tôi nói những điều này, chắc đủ để cậu hiểu rõ tôi là người thế nào rồi chứ?"

Nam quỷ gật đầu: "Ừ, cậu là một người tốt."

Úc Thanh Hoàn: "?"

"Cậu ra tay giúp Heinrich tiêu diệt kẻ thù, anh ta đáp lại cậu bằng điểm hảo cảm và giá trị hắc hóa, chẳng phải rất hợp lý sao?" Tay Tư Đình lại bắt đầu không an phận, lần nữa mò xuống vu.ốt ve đuôi nhỏ của mèo con. Hắn tò mò hỏi, "Úc Thanh Hoàn, nếu giá trị hắc hóa và độ hảo cảm của tôi với cậu vẫn còn tác dụng, ngay cả khi tôi nhốt cậu lại, ngày đêm triền miên, có phải cậu cũng sẽ không phản kháng hay không?"

"Cậu sẽ phối hợp với tôi, để tôi hôn đủ, sờ đủ, làm đủ... Cậu sẽ vì tôi mà thay đủ loại đồ trắng khác nhau, như ren, lụa, voan, cotton..."

Nam quỷ thở dài: "Làm mục tiêu nhiệm vụ của cậu tốt thật. Muốn làm gì thì làm. Sao lúc đó tôi lại không tranh thủ làm thêm vài chuyện quá đáng hơn chứ?"

Úc Thanh Hoàn rút ra một kết luận sâu sắc, Tư Đình đã hoàn toàn hết thuốc chữa.

Cậu dời mắt đi, cuộc chiến ở dưới tầng cũng đã bắt đầu. Trong trí nhớ của Thanh Hoàn, nhân vật công thụ chính chưa từng xuất hiện, lần giao dịch trước công chính cũng không tới. Úc Thanh Hoàn từng hỏi Aivis mới biết được ngay cả chuyến tập kích này, công chính cũng không xuất hiện.

Nhưng thụ chính thì đã tới rồi, hắn ta đứng ngay sau lưng cha mình, cũng là một lính gác nửa cấp S. Úc Thanh Hoàn chợt nhớ ra điều gì, nghiêng đầu nhìn sang nam quỷ bên cạnh, không nằm ngoài dự đoán, hai người liền đối mặt. Tư Đình vẫn luôn nhìn cậu, hoàn toàn chẳng để tâm đến tình hình dưới kia. Úc Thanh Hoàn nói: "Còn bảy ngày nữa. Cậu cũng biết tôi luôn đặt nhiệm vụ lên hàng đầu, vậy nếu mục tiêu nhiệm vụ mới yêu cầu tôi cùng hắn ta yêu đương, tôi sẽ đồng ý. Tôi chỉ chọn con đường ngắn nhất. Nếu cậu không chịu nổi..."

"Nếu tôi không chịu nổi," Ánh mắt Tư Đình hơi trầm xuống, "Cậu sẽ từ chối hắn sao?"

"Không." Dẫn đường vô tình lắc đầu, đưa tay chỉ vào ngực nam quỷ, "Nếu cậu không chịu nổi, nhớ trả mảnh ngọc vỡ này cho tôi trước khi tôi đi."

Tư Đình: "......"

Tư Đình tức đến sắp hộc máu nhưng chỉ còn cách siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Úc Thanh Hoàn! Tôi không trả! Tôi nhất định không trả!"

"Không sao đâu, cậu cố chịu một chút là được." Úc Thanh Hoàn vỗ vai nam quỷ như an ủi, "Tôi với hắn ta rồi cũng sẽ chia tay thôi, giống như tôi với cậu vậy."

Nhắc đến hai chữ "chia tay", nam quỷ càng giận dữ, tai sư tử của hắn bật ra, cụp hẳn xuống thành hình dạng cánh máy bay. Úc Thanh Hoàn thản nhiên giơ tay lên, xoa nhẹ đôi tai sư tử, cảm giác mềm mại khiến cậu rất hài lòng. Tư Đình muốn gạt tay dẫn đường ra, lại không nỡ.

Dẫn đường tiếp tục quan sát cục diện trận chiến, nam quỷ bên cạnh cũng dần dần bình tĩnh lại. Hắn không cam lòng mà nâng mặt Úc Thanh Hoàn lên, hôn thêm một cái nữa, sau đó mới thở dài, thấp giọng nói: "Tôi hiểu, kết cục của những kẻ không được yêu... chính là như vậy."

"Nhưng không sao, tôi rất yêu cậu. Chỉ cần được thấy cậu ở bên cạnh tôi... là đủ rồi."

"Thật không?" Hai mắt Úc Thanh Hoàn đã hóa thành mắt mèo để quan sát rõ hơn, cậu không cần quay đầu, chỉ giơ bàn tay đang bị nam quỷ nắm chặt lên, "Vậy thì đừng nắm tay tôi nữa, cũng không được chạm, không được hôn lung tung đâu đó."

Nam quỷ không chỉ không buông, trái lại còn siết chặt hơn nữa.

Úc Thanh Hoàn tạm thời không dư tinh thần để chú ý đến Tư Đình, cậu dồn hết tâm trí vào cuộc chiến dưới lầu. Cuộc chiến giữa các dị nhân thông thường chỉ cần vài giây đã có thể phân định thắng bại. Nếu cậu đã quyết định giúp Heinrich tiêu diệt kẻ thù thì càng phải tập trung để bắt lấy thời cơ chuẩn xác nhất.

Phía sau kẻ địch là ba dẫn đường tạo thành hàng rào hỗ trợ. Dẫn đường hệ trị liệu tuy không thể trực tiếp tham chiến nhưng họ có thể dựng nên bức tường phòng ngự kiên cố, làm giảm bớt ảnh hưởng của tạp âm từ môi trường lên các lính gác, còn có thể điều chỉnh cảm xúc của lính gác trong lúc tác chiến, khiến họ vừa hưng phấn vừa lý trí, trở thành một cỗ máy giết người biết suy nghĩ.

Phía Andrew có dẫn đường làm hậu thuẫn, tỷ lệ thắng của Heinrich không cao. Không chỉ Heinrich, toàn bộ lính gác và vệ binh ở phe họ đều ở thế yếu. Lần giao dịch trước đó phe địch bị tiêu diệt hai mươi lính gác, bọn họ đang lúc oán giận ngút trời, lại được dẫn đường kí.ch thí.ch cảm xúc, gần như ai nấy đều bộc phát vượt qua năng lực thường ngày.

Cần phải thủ tiêu ba dẫn đường đó trước.

Úc Thanh Hoàn đứng dậy, tinh thần lực chậm rãi lưu chuyển quanh thân. Người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng Tư Đình ở rất gần lại có thêm một phần năng lực của quỷ hồn, hắn có thể trông thấy rõ ràng quỹ tích vận hành của tinh thần lực trên người dẫn đường. Chúng trôi nổi về phía trước, dần dần ngưng tụ thành một cây cung cao bằng thân người.

Dẫn đường nắm lấy thân cung, khuỷu tay hơi cong, tay kia giương lên dây cung, một mũi tên dài gần như trong suốt từ từ hiện ra trong tay cậu. Úc Thanh Hoàn vừa kéo căng dây cung vừa hỏi: "Cho cậu một cơ hội tham gia, trái, phải, hay giữa? Tôi nên xử lý ai trước?"

Chiếc mũ trùm trên áo choàng của Úc Thanh Hoàn bị gió thổi bay, ánh trăng rơi xuống phản chiếu lên sườn mặt dẫn đường, nét mặt nghiêm trang như thần linh giáng thế. Tư Đình gần như không thể rời mắt, khẽ nói: "Giữa."

Vị trí đó nếu bị đánh trúng, hai dẫn đường ở hai bên cũng sẽ đồng thời rơi vào hoảng loạn.

Dây cung được kéo đến tận cùng, Úc Thanh Hoàn hơi điều chỉnh phương hướng, ngắm thẳng vào người dẫn đường ở giữa.

Mũi tên vô hình là thứ khó phòng bị nhất, lại do một dẫn đường cấp S bắn ra, tinh thần lực ngưng tụ thành hình càng là thứ khiến mục tiêu không thể nào tránh được.

Mũi tên dài xuất kích, im lặng không một tiếng động chuẩn xác ghim vào giữa mi tâm của dẫn đường ở vị trí trung tâm. Đối phương lập tức thét lên một tiếng thê lương, thất khiếu chảy máu, ngã vật xuống đất vì đau đớn, chẳng bao lâu đã tắt thở.

Trên chiến trường, dẫn đường vĩnh viễn là mục tiêu bị công kích hàng đầu. Giết một dẫn đường tương đương với việc phá vỡ phòng tuyến của vài chục, thậm chí cả trăm lính gác.

Ngay khi dẫn đường cấp A ấy ngã xuống, một số lính gác ở phía địch cũng đồng loạt kêu r.ên, liên kết tạm thời giữa họ bị cưỡng chế cắt đứt gây phản phệ nghiêm trọng, đầu mấy lính gác ấy đau như muốn nứt ra. Thậm chí còn chưa kịp rút lui, họ đã bị đánh ngã.

Cục diện giữa Andrew và Heinrich lập tức đảo chiều.

Dù phản diện Heinrich từng nói "chỉ xem Thanh Hoàn là bạn", nhưng y có thể lừa bản thân, lại không qua mắt được Úc Thanh Hoàn. Giá trị hắc hóa và độ hảo cảm của y đã nói lên tất cả: Heinrich thích Thanh Hoàn.

Từ sau khi Thanh Hoàn chết, số lần Heinrich đi săn đêm càng thường xuyên hơn. Ban đầu y không muốn gặp mặt Úc Thanh Hoàn nên luôn tìm cách tránh né, ngày đêm vùi đầu vào những trận chiến để cảm xúc của bản thân chết lặng đi.

Kiểu người như Heinrich vốn dĩ bản tính không xấu, bởi vì trải qua mất mát và đau thương mới bị ép trở thành phản diện. Khi chưa hắc hóa triệt để, chỉ số hảo cảm là thứ dễ tăng nhất. Độ hảo cảm không chỉ đại diện tình yêu, mà còn có thể là tình thân, tình bạn. Chỉ khi hảo cảm vượt ngưỡng 90, đó mới là tình yêu thuần túy.

Hảo cảm của Heinrich tăng rất chậm, có lẽ là vì để tâm đến thân phận của "Thanh Hoàn" đã bị người khác thay thế.

Tóm lại trong lòng Heinrich, Thanh Hoàn tuyệt đối không chỉ là "tài nguyên quý hiếm giữa sa mạc" mà thôi.

Dẫn đường kia đột nhiên xuất hiện giữa sa mạc, được Heinrich đang đi săn cứu về. Lính gác đã đem chút nước cuối cùng trong bình cho dẫn đường đang hôn mê, rồi cõng người về căn cứ.

Tinh thần bạo loạn của lính gác có thể được xoa dịu tạm thời bởi tinh thạch năng lượng, nhưng khi mức độ nghiêm trọng vượt quá khả năng áp chế, họ sẽ ngừng việc hấp thụ năng lượng, chờ đợi đến lúc bản thân rơi vào trạng thái cuồng hóa, rồi lặng lẽ chết đi.

Việc đầu tiên mà Thanh Hoàn làm sau khi tỉnh lại là xoa dịu cảm xúc hỗn loạn trong không gian tinh thần của Heinrich.

Độ hảo cảm của lính gác khi đó lập tức nhảy vọt đến 40.

Trong bốn tháng Úc Thanh Hoàn chưa xuất hiện, Heinrich nhanh chóng trở thành bạn thân với Thanh Hoàn, hảo cảm cũng ngày càng tăng.

Tại thời điểm Úc Thanh Hoàn xuyên đến, bình thường mà nói, giá trị hắc hóa của Heinrich phải dao động trong khoảng 30 – 40, hảo cảm ở mức 75 – 85 thì mới hợp lý.

Tuyệt đối không thể là hắc hóa 100, hảo cảm 0.

Lúc này ở dưới lầu, vòng vây tấn công của Andrew khi dẫn đường cấp A bị hạ gục đã xuất hiện lỗ hỏng, Heinrich chớp lấy thời cơ tung một cú đánh mạnh mẽ về phía địch, y vung loạn thanh trọng kiếm trong tay như đang phát điên.

Mỗi ngày sau khi Thanh Hoàn chết, y chỉ có thể sống nhờ vào việc đồ sát dị thú. Tinh thạch năng lượng được hấp thụ hết rương này đến rương khác để bù đắp cho việc dẫn đường bên cạnh mình đã mất đi.

Giá như ngay từ đầu y đủ nỗ lực thì Thanh Hoàn đã không cần hy sinh tuổi thọ để giảm tỷ lệ tử vong cho mọi người.

Giá như từ đầu, y có đủ tinh thạch năng lượng, có đủ thực lực mạnh mẽ, thì Thanh Hoàn đã không chết.

Giá như hôm đó y đi cùng Thanh Hoàn, thì kẻ trước mặt này đã không có cơ hội làm hại cậu ấy!

Trọng kiếm vung xuống hung mãnh, chặt đứt một cánh tay của Andrew. Máu nóng bắn tung, nhuộm đỏ nửa bên mặt của Heinrich. Y đá ngã đối phương, giơ cao thanh kiếm trên tay.

Không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.

Úc Thanh Hoàn lại một lần nữa kéo căng dây cung, điều chỉnh hướng bắn, ngắm thẳng vào nhân vật thụ chính đang lao đến hỗ trợ.

Mũi tên dài ghim chính xác vào vai trái đối phương, chặn đứt thế tiến công. Cậu không thể giết thụ chính, nhưng làm hắn ta bị thương một chút thì không sao.

Được Úc Thanh Hoàn âm thầm yểm trợ, trong mấy giây ấy thanh kiếm trong tay Heinrich đã đâm xuyên qua trái tim Andrew, cho đến khi toàn bộ thanh kiếm ghim chặt vào ngực đối phương không còn khe hở.

Andrew mất mạng.

Cục diện cuộc chiến đã định, thụ chính dẫn người còn lại rút lui.

Heinrich ngã ra một bên, ngước nhìn ánh trăng sáng vằng vặc, vừa khóc vừa cười như một kẻ điên.

【Giá trị hắc hóa của phản diện số 2 -30】

【Độ hảo cảm của phản diện số 2 +10】

Đúng lúc này, một con mèo đen toàn thân xuất hiện giữa Úc Thanh Hoàn và Tư Đình. Lần này, cả hai đều nhìn thấy rõ ràng, đôi mắt xanh lam của mèo đen nhỏ từ từ biến thành màu bạc, một giọng nói từ hư vô vang lên bên tai hai người:

—Heinrich, cuối cùng sẽ trở thành hệ thống.

Bình Luận (0)
Comment