Lúc Úc Thanh Hoàn ôm Bách Tuế cùng Tư Đình lặng lẽ quay về phòng, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Trong quá trình đó não bộ của Aivis đã vận hành với tốc độ chóng mặt. Cuối cùng, lúc dẫn đường ôm mèo vừa nằm xuống, hệ thống liền xúc động mở miệng:
【Ký chủ! Hình như tôi đã đoán ra thân phận của Thanh Hoàn rồi!】
【Nói thử xem.】
【Cậu từng nghe qua "Chủ Thần đã biến mất" chưa?】
Trên cả Chủ hệ thống của Cục Quản lý Thời Không, thực ra còn tồn tại một tầng quản lý cao hơn nữa — các hệ thống đều gọi người đó là Chủ Thần.
Chủ hệ thống lấy chấp niệm làm nguồn năng lượng, tìm kiếm những người thích hợp để xuyên qua thời không, phối hợp với sự trợ lực của các hệ thống nhỏ để giúp ký chủ hoàn thành tâm nguyện. Nhưng Chủ Thần thì khác — Chủ Thần sống bằng thiện ý, hấp thụ thiện ý để duy trì năng lượng.
Bao năm qua, Chủ Thần bặt vô âm tín, thế nhưng nguồn năng lượng ấy vẫn ổn định chưa từng suy giảm, tất cả đều có thể được giải thích bằng một khả năng — Chủ Thần đang đi tìm nguồn thức ăn.
Người duy nhất có thể khiến Chủ hệ thống không thể xác định được vị trí, đột nhiên xuất hiện rồi lại biến mất, hơn nữa còn có năng lực tiên tri... ngoài Chủ Thần ra thì không còn ai khác.
【Vậy ý của cậu là việc Thanh Hoàn đối xử tốt với mọi người ở đây... là vì đang tìm thức ăn?】
Không hiểu sao, ý nghĩ này lại khiến Úc Thanh Hoàn thở phào nhẹ nhõm.
【Không, ký chủ...】
【Chủ Thần đối xử tốt với cậu, mới là để "tìm thức ăn".】
Úc Thanh Hoàn: "?"
【Nhiệm vụ lần này của cậu và nhiệm vụ trước đó có xung đột về mặt thời gian. Theo lý mà nói, nếu cậu làm đúng theo quy trình bình thường thì sẽ không thể nhận được nhiệm vụ này. Chính Thanh Hoàn là người đã chủ động tiếp nhận nhiệm vụ này trước, sau đó đợi cậu hoàn thành nhiệm vụ trước đó, Chủ Thần sẽ giả chết rút lui, như vậy cậu chỉ cần hai tháng là có thể hoàn thành.】
【Còn lý do Chủ Thần chọn thế giới này, có lẽ nguyên nhân là vì Heinrich và những người khác đang cấp thiết cần đến một dẫn đường. Mỗi ngày Chủ Thần sẽ dành một ít thời gian để trấn an các lính gác mà không cần hồi báo, thu được thiện ý từ họ, cứ như vậy cho đến khi cậu hoàn thành nhiệm vụ trước...】
【Ký chủ, cậu nghĩ xem, đây chẳng phải là một nhiệm vụ "không thể thất bại" được dâng lên tận miệng sao? Một nhiệm vụ "bạch nguyệt quang" bình thường ngắn nhất cũng mất đến năm tháng. Chủ Thần làm vậy là để cậu có thể sớm được trở về. Biết điều này rồi, cậu... có cảm thấy biết ơn người đó không?】
Úc Thanh Hoàn bị chuỗi suy luận của Aivis làm cho sững sốt không nói nên lời. Cùng lúc ấy, mèo đen nhỏ đang nằm trong lòng cậu bất ngờ ngẩng đầu lên, đánh một cái ợ rất to.
Úc Thanh Hoàn: "..."
Biết ơn thì có đấy, nhưng việc bản thân mình là nguồn thức ăn gì đó... càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.
【Nhưng tại sao tôi là người được chọn? Vì sao Chủ Thần lại muốn giúp tôi?】
【Có lẽ... vì cậu "ngon miệng" chăng?】
【Cậu đang nói cái gì vậy?】
【Tôi thì có gì "ngon miệng" chứ! 】
Úc Thanh Hoàn còn chưa dứt lời, mèo đen nhỏ trong lòng đã vươn móng vuốt trước, nhè nhẹ giẫm lên tay cậu từng nhịp từng nhịp, cổ họng phát ra tiếng rù rì khe khẽ.
【Thanh Hoàn, ngon lắm. Tôi no rồi.】
Úc Thanh Hoàn: "............"
Ngoài cửa có tiếng động, Heinrich vừa lúc đẩy cửa bước vào, Úc Thanh Hoàn liền thuận tay ném Bách Tuế cho lính gác. Heinrich hốt hoảng đỡ lấy mèo đen nhỏ, hoang mang hỏi: "Sao vậy?"
Dẫn đường xoay người, chỉ để lại cho họ một cái gáy lạnh lùng mang theo giận dỗi.
Mà ở nơi Heinrich không thể nhìn thấy, Úc Thanh Hoàn dùng khẩu hình nói với Tư Đình: Lát nữa dù xảy ra chuyện gì... đều là tôi đang diễn, cậu đừng lo.
Tư Đình nhíu mày, ánh mắt đăm chiêu nhìn dẫn đường, không lên tiếng đáp lại.
Từ khi bước vào thế giới này, Tư Đình rất hiếm khi rời khỏi Úc Thanh Hoàn. Trong vô số ngày đêm mà ngay cả bản thân dẫn đường cũng không nhận ra, hắn vẫn luôn lặng thầm dõi theo cậu. Hắn là người rõ ràng nhất cậu thay đổi như thế nào, cho dù là những điều nhỏ nhặt nhất.
Họ vừa chuyển vào căn cứ mới, mèo con cuối cùng cũng có được một căn phòng rộng rãi hơn, có giường lớn mềm mại, có gối êm chăn ấm. Nhưng mèo con chẳng còn sức mà "tuần tra lãnh địa" của mình nữa. Mỗi ngày cậu chỉ nằm trên giường bệnh, thời gian ngủ càng lúc càng dài, không biết đến khi nào sẽ là một giấc ngủ yên giấc ngàn thu.
Trong thế giới cũ của hắn, công nghệ y học tiên tiến đến nhường ấy còn không giữ được mạng của Úc Thanh Hoàn, huống chi là nơi nghèo nàn lạc hậu như hiện tại. Không gian tinh thần của cậu đã tổn thương nghiêm trọng, bất kể là cấp A hay cấp S, là lính gác hay dẫn đường... thì kết cục duy nhất cũng chỉ là một con đường chết.
Tư Đình nghe thấy Úc Thanh Hoàn và Heinrich cãi nhau chí choé, nghe thấy Heinrich hỏi rằng dẫn đường cấp A vừa chết khi nãy có phải do cậu làm không. Kỳ thực, trong lòng Heinrich đã sớm có đáp án. Trừ Úc Thanh Hoàn ra, không một ai có khả năng làm được như vậy cả.
Mèo con lại chối đây đẩy, đến khi bị Heinrich vạch trần mới thẹn quá hóa giận mà thừa nhận. Có lẽ trong dự tính của Úc Thanh Hoàn, vào lúc này Heinrich nên tỏ ra cảm kích, nên tỏ ra vui mừng mới phải. Lính gác đã tự tay báo thù, xem như trả được món nợ máu thay Thanh Hoàn, đáng lẽ đây là thời khắc để ăn mừng mới đúng.
Nhưng Heinrich lại không như thế.
Y chỉ yên lặng ngồi đó, đầu ngón tay khẽ vu.ốt ve Bách Tuế trong lòng, đôi mắt nhìn về phía Úc Thanh Hoàn, sâu trong đáy mắt lại thoáng qua nét bi thương.
Tư Đình thấy bàn tay còn lại của Heinrich đặt trên đầu gối chậm rãi siết lại, mười ngón bấu chặt đến mức các đốt ngón tay chuyển sang trắng xanh vì dùng sức quá mạnh. Lâu thật lâu sau, người kia mới cất giọng hỏi Úc Thanh Hoàn:
"Cậu có thể ở lại không? Úc Thanh Hoàn... rốt cuộc tôi phải làm gì mới có thể chữa khỏi cho cậu? Chúng tôi đã thu thập rất nhiều, rất nhiều loại dược liệu rồi... chẳng lẽ... chẳng lẽ không có loại nào dùng được sao?"
Giọng của Heinrich càng lúc càng nhỏ lại, người nọ cúi thấp đầu, ngay cả sợi tóc cũng nhuốm vẻ thất vọng.
Trước kia y đã không giữ được Thanh Hoàn, hiện tại cũng không giữ được Úc Thanh Hoàn.
Úc Thanh Hoàn quả thật không lường được sẽ xảy ra kịch bản này, cậu bị sự đau lòng và nài nỉ của Heinrich làm bất ngờ khiến tiết tấu trở nên rối loạn. Hết cách, cậu đành phải bắt đầu luôn màn "diễn kịch" của mình.
Dẫn đường đặt một tay lên mép giường, tay kia che ngực ho khan, ban đầu chỉ là ho nhẹ, về sau càng lúc càng nặng, như thể muốn ho ra cả tim cả phổi. Heinrich hoảng hốt gọi những người khác đến giúp, căn phòng bỗng chốc trở nên chật kín người. Ngay lúc Lục Thập Ngũ đẩy cửa bước vào, Úc Thanh Hoàn đột nhiên ho ra một ngụm máu lớn, máu tươi lập tức nhuộm đỏ tấm ga giường trắng tinh.
Dẫn đường thở d.ốc đầy khó nhọc, nước mắt si.nh l.ý men theo gò má chảy xuống, cậu ngã vào lòng Heinrich, đầu ngón tay vấy máu buông thõng bên người, không còn sức lực.
Máu đỏ của cậu như đâm vào mắt Tư Đình, đau nhói.
Hắn nhìn thấy ánh mắt của dẫn đường rơi trên người mình, thấy hắn ngoan ngoãn nghe lời, không bốc lên một thân oán khí đen kịt, không giận dữ đi bóp cổ bất kỳ ai, cậu khẽ cong môi nở một nụ cười an lòng, nụ cười ấy gần như dốc cạn chút sức lực cuối cùng của dẫn đường.
Xung quanh thấp thoáng vang lên tiếng nức nở đầy phiền muộn.
Tư Đình bỗng cảm thấy cổ họng mình khô rát đến phát đau. Có lẽ là do diễn xuất của Úc Thanh Hoàn quá thật, đến mức hắn hoàn toàn không thể xem cảnh tượng trước mắt là giả được, nỗi đau của dẫn đường rõ ràng đến vậy mà.
Dù Úc Thanh Hoàn từng nhiều lần nói với hắn rằng, có Aivis ở đây, cậu sẽ không cảm thấy đau, nhưng Tư Đình vẫn luôn không thể ghi nhớ câu nói đó. Mỗi lần nhìn thấy dẫn đường nhíu mày, ho khan rồi ngất xỉu, hắn đều thấy rất đau rất đau, đau đến mức cảm giác như tim mình bị khoét mất một mảnh, rướm máu không ngừng.
Suy cho cùng, hắn cũng chẳng khác gì Heinrich, chỉ có thể mở to mắt nhìn Úc Thanh Hoàn hết lần này đến lần khác "chết" đi ngay trước mặt mình.
Đau khổ đến vậy.
Tư Đình không chịu nổi nữa, muốn ôm chặt Úc Thanh Hoàn, muốn giật cậu ra khỏi vòng tay Heinrich, muốn giết sạch những kẻ đang có mặt trong phòng, muốn khiến dẫn đường không cần phải làm cái nhiệm vụ chết tiệt kia nữa.
Hắn lơ lửng trước mặt dẫn đường, cúi người định hôn lên môi cậu, nhưng khi hai đôi môi chỉ còn cách nhau chưa đầy một tấc, Tư Đình lại đột ngột dừng lại.
— Hắn không thể phá hủy nhiệm vụ của Úc Thanh Hoàn.
Úc Thanh Hoàn xem những nhiệm vụ này còn quan trọng hơn cả mạng sống. Nếu lúc này hắn ngưng tụ ra thực thể thì dẫn đường sẽ phải tiêu hao điểm tích phân để xóa trí nhớ của những người xung quanh, đến khi đó cậu không thể mua thuốc đặc hiệu được nữa.
Nam quỷ lặng lẽ lui vào một góc phòng.
Hắn nhìn đám người vây quanh dẫn đường, kẻ thì giúp Lục Thập Ngũ làm việc, người thì lau vết máu dính trên thân thể Úc Thanh Hoàn.
Tư Đình cụp mắt không nhìn nữa, hắn sợ mình không kiềm chế được mà giết sạch bọn họ. Nhưng chính vì cúi đầu, hắn mới phát hiện ra trên chiếc ghế dành riêng cho mình đã được khắc thêm một dòng chữ nho nhỏ — "Ghế độc quyền của ác quỷ, grào grào!"
Phía sau nét khắc hình đầu sư tử kiểu đơn giản đó, không biết từ khi nào Úc Thanh Hoàn đã khắc thêm một cái đầu mèo nhỏ dễ thương. Ở giữa sư tử và mèo nhỏ còn có một hình trái tim nhỏ xíu, nếu không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện ra.
Tư Đình nâng tay lên, đầu ngón tay khẽ lướt qua trái tim bé nhỏ ấy.
【Giá trị hắc hóa của phản diện số 1 +50.】
Nhất định phải quấn lấy Úc Thanh Hoàn không buông, bất kể là người, là quỷ, hay là cầm thú. Tư Đình thề hắn tuyệt đối sẽ không để Úc Thanh Hoàn rời xa hắn, hắn muốn mãi mãi, mãi mãi ở bên cạnh Úc Thanh Hoàn.
...
Dẫn đường sắp chết rồi.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, sự thật này như một tảng đá nặng nề đè lên ngực tất cả mọi người. A Mãng ngày đêm tự nhốt mình trong phòng để đột phá không gian tinh thần, những người còn lại thì được Heinrich cho phép vào phòng dẫn đường, thay nhau trò chuyện và từ biệt với cậu. Đa phần bọn họ là những thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, từ nhỏ đã phải trải nhiều lần sinh ly tử biệt, họ tiễn biệt người thân và đồng bạn, họ tận mắt chứng kiến những lính gác và vệ binh khác qua đời vì tinh thần không được trấn an. Thế nhưng khi cái chết lại một lần nữa cận kề, họ vẫn không thể kìm được mà bật khóc.
Thậm chí có người còn nắm lấy tay Úc Thanh Hoàn, nức nở nói muốn chia một nửa tuổi thọ của mình cho cậu.
Bọn trẻ không phải người xấu, cũng không phải cố tình làm ngơ tình trạng sức khỏe của Thanh Hoàn.
Chỉ là... chúng không hiểu.
Từ khi có ký ức, sinh mệnh của bọn trẻ đã luôn có một cái kết được định sẵn, tương lai của chúng rồi sẽ có ngày cuồng hóa và chết đi. Chúng còn chưa biết cách giữ mạng cho bản thân, càng không hiểu làm sao để giữ lại mạng sống cho một dẫn đường.
Dẫn đường trong sa mạc này vốn đã hiếm hoi, cho dù tình cờ có được một hai người cũng không chắc sẽ tương thích với không gian tinh thần của bọn trẻ, có thể trấn an và xoa dịu chúng dễ dàng. Thanh Hoàn là dẫn đường đầu tiên có tinh thần lực tương thích với chúng, và có lẽ... cũng là người duy nhất trong đời.
Heinrich ghét cay ghét đắng cảnh tượng khóc lóc tang thương, liền tập trung mọi người lại huấn luyện một trận, sau đó truyền đạt lại di ngôn mà Úc Thanh Hoàn muốn nhắn nhủ đến mọi người — Dẫn đường hy vọng trước khi chết có thể được nhìn thấy thật nhiều nụ cười của bọn họ, cậu muốn khắc ghi hình ảnh đẹp nhất của mọi người.
Từ hôm đó trở đi, không còn ai khóc than trước mặt Úc Thanh Hoàn nữa. Dù nụ cười trông có chút gượng gạo, nhưng ít ra... vẫn là một nụ cười.
Để giữ được tỉnh táo lâu hơn, Úc Thanh Hoàn đã dùng toàn bộ điểm tích phân mà Tư Đình kiếm được để mua thuốc đặc hiệu ngắn hạn. Trừ những lúc riêng tư, phần lớn thời gian còn lại cậu đều ở cạnh Lục Thập Ngũ và Heinrich.
Lục Thập Ngũ là đứa trẻ được bác sĩ Lục nhận nuôi, suốt ngày chỉ dốc lòng vào việc nghiên cứu y dược, kinh nghiệm đối nhân xử thế vô cùng ít ỏi, lời nói lại càng chẳng biết uyển chuyển là gì. Mỗi lần khám cho Úc Thanh Hoàn xong đều nói thẳng thừng: tình trạng của dẫn đường rất tệ, sống không qua nổi một tuần. Mà con số này, ngày một giảm đi.
Heinrich và Tư Đình nghe vậy tâm trạng càng nặng nề.
Nhưng Úc Thanh Hoàn thì không sao cả, cậu lại khá yêu thích Lục Thập Ngũ. Thiếu niên này có sẵn thiên phú, thêm vào đó là nguồn tinh thạch năng lượng có sẵn trong phòng, chỉ cần cậu chỉ dạy đôi chút, chắc chắn cậu bé sẽ có đột phá. Thậm chí chưa đến ba ngày đã mở ra được một góc của không gian tinh thần.
Úc Thanh Hoàn để Lục Thập Ngũ mở không gian tinh thần ra với mình, trong mảnh đất nhỏ đó, cậu gieo xuống một hạt giống hoa hướng dương được ngưng tụ từ tinh thần lực.
Lục Thập Ngũ sống ở sa mạc, chưa từng thấy qua nhiều loại hoa, liền hỏi: "Đây là gì?"
Dẫn đường thần thần bí bí không trả lời, sau đó truyền thêm một chút tinh thần lực vào không gian tinh thần của thiếu niên, đảm bảo đóa hướng dương kia sẽ sinh trưởng tươi tốt, nở rộ đầy sức sống hướng về phía mặt trời.
Làm xong việc đó, Úc Thanh Hoàn nâng tay xoa đầu thiếu niên: "Sau này em nhất định sẽ lợi hại hơn bác sĩ Lục."
Lục Thập Ngũ chăm chú nhìn cậu, đôi mắt màu đen dần dần phủ đầy ánh sáng.
Cuối cùng, cậu ta khẽ khàng hỏi một câu: "Anh Thanh Hoàn... anh tin là em có thể cứu được họ không?"
"Đương nhiên." Úc Thanh Hoàn cong mắt cười, không chút do dự mà đáp.
Lục Thập Ngũ mắt hoe đỏ, nhẹ nhàng ôm lấy Úc Thanh Hoàn một cái.
...
Vào ngày cuối cùng trong sinh mệnh của Úc Thanh Hoàn.
A Mãng cuối cùng cũng đột phá, trở thành một lính gác chân chính. Hắn ta nôn nóng mang theo một con sói nhỏ còn đang trong thời kỳ ấu niên xông thẳng vào phòng của dẫn đường. Trong lúc vội vã, hắn ta còn chật vật ngã nhào một cú, cuối cùng lấm lem bụi đất, một chân quỳ xuống bên giường của Úc Thanh Hoàn, hai tay thành kính nâng con sói nhỏ lên, dâng đến trước mặt dẫn đường, chỉ để người kia có thể chạm vào một cái.
Con sói nhỏ tròn lẳn như cục bông, toàn thân phủ lớp lông xám trắng mềm mịn, nó còn chưa biết sủa, trong cổ họng chỉ phát ra vài tiếng "ư ử" mơ hồ. Nó tò mò đảo mắt nhìn khắp bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người đang v.uốt ve nó. Sói con nghiêng đầu, chớp mắt đầy ngơ ngác, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu, vừa chua xót vừa nhói đau, khiến nó chỉ muốn khóc.
Nó hơi nghiêng đầu, vươn chiếc lưỡi hồng bé xíu nhẹ nhàng li.ếm lên cổ tay dẫn đường, khẽ rên: "Ư Ư."
Úc Thanh Hoàn tò mò hỏi: "Nó nói gì thế?"
A Mãng vẫn chưa thể nói chuyện rõ ràng, đành đặt sói con xuống, dùng thủ ngữ để trả lời: [Nó nói... nó rất thích cậu.]
Bất chợt, A Mãng cúi đầu, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống mặt đất, vỡ ra thành từng vòng sóng nước nhỏ, "Thanh... Thanh Hoàn..."
A Mãng úp mặt lên mép giường của người kia, nước mắt đầm đìa, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: "Đừng... đừng mà, đừng... chết... xin cậu đừng..."
Úc Thanh Hoàn bất đắc dĩ vươn tay xoa đầu A Mãng, mỉm cười an ủi: "Được rồi, biết đâu sau khi tôi chết, tôi sẽ đến một thế giới mới, nơi ấy không có bệnh tật, không phải chịu đau đớn, tôi sẽ sống rất tốt, rất hạnh phúc."
Nghe đến đây, A Mãng lại khóc càng dữ dội hơn.
Sau khi A Mãng bị người khác không nỡ mà kéo ra ngoài, Heinrich thay vào vị trí đó, ngồi xuống bên giường Úc Thanh Hoàn. Y biết lần ra đi này không phải là điểm kết thúc trong sinh mệnh Úc Thanh Hoàn mà là một sự giải thoát khỏi nỗi khổ vì bệnh tật. Biết đâu mèo con cao ngạo lại thích nghịch ngợm này sẽ sống tốt hơn nhiều lắm. Dẫu có luyến tiếc trong lòng, nhưng y vẫn hy vọng Úc Thanh Hoàn có một cuộc sống tốt hơn.
Lính gác nắm lấy tay dẫn đường, kiên định nói: "Rồi sẽ có một ngày, chúng ta lại gặp nhau."
"Hy vọng đến lúc đó, tôi có thể khiến các cậu cảm nhận được tôi đã khác, để các cậu biết rằng những điều đã dạy tôi là không hề uổng phí."
Úc Thanh Hoàn mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Cuối cùng, Heinrich trèo qua cửa sổ rời đi, để không gian lại cho Tư Đình.
Felix đã không thể ra ngoài, Kaiden canh giữ một bên, sắc mặt u sầu, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng gầm khẽ đầy bi thương.
Úc Thanh Hoàn ôm lấy Tư Đình nằm trên giường, hai người siết chặt lấy nhau, thân mật như cả hai là một thể.
Nam quỷ bất an hỏi: "Úc Thanh Hoàn, nếu tôi không tìm được cậu... cậu sẽ yêu người khác sao?"
"Có thể lắm chứ."
"......"
"Dù sao người tiếp theo cũng sẽ ngoan hơn cậu mà."
Tư Đình tức giận, nhẹ nhàng cắn lên môi Úc Thanh Hoàn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt nhất cậu nên dẹp cái suy nghĩ đó đi! Tôi sẽ bám theo cậu... mãi mãi!"
Dẫn đường bật cười khẽ, cọ má vào lồng ngực lính gác: "Vậy thì phải xem cậu có bản lĩnh đến đâu rồi."
Lời từ biệt hôm nay đã lấy đi quá nhiều thời gian và sức lực của dẫn đường. Đối thoại với Tư Đình cũng chỉ đến đó là dừng lại, Úc Thanh Hoàn mệt mỏi khép mi, vì vậy cậu cũng không nghe được những lời tình sâu ý nặng mà Tư Đình nói ra sau đó.
Đêm đen mờ ảo.
Tiếng tim đập của người trong lòng dần yếu đi, cho đến khi ngừng hẳn. Từng chút từng chút một, cơ thể Úc Thanh Hoàn cũng dần mất đi hơi ấm.
Tư Đình không dám buông tay dù chỉ một khắc. Rõ ràng hắn biết cái chết của dẫn đường chỉ là khởi đầu cho một hành trình mới, nhưng nỗi sợ hãi cứ bủa vây trái tim hắn. Hắn sợ rằng những lời đó chỉ là lời an ủi mà thôi, sợ rằng... hắn sẽ thật sự không bao giờ tìm được Úc Thanh Hoàn nữa.
Khi trời sắp sáng, Tư Đình cúi đầu, đặt lên ấn đường của dẫn đường một nụ hôn nhẹ nhưng nặng trĩu.
Hắn siết chặt bình thủy tinh nhỏ đang đeo trên cổ, quyết định chọn con đường ngắn nhất — xông thẳng về Cục Quản lý Thời không.
Nhưng trước khi đi, Tư Đình định dành ra hai phút để làm một chuyện nhỏ. Hắn bước lên bệ cửa sổ, nhìn sang phòng của A Mãng bên cạnh.
Đã đến lúc... tính sổ với người này rồi.
—————
Thế giới thứ hai: Hoàn.