Sau Khi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang, Tôi Đăng Xuất

Chương 63

Hai Omega ai nấy đều mang một bụng tức giận, ra tay không chút lưu tình.

Lạc Vân Khê từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều, nào phải đối thủ của Lăng Chu. Ban đầu còn có thể đánh trả vài chiêu nhưng về sau hoàn toàn rơi vào thế yếu, gần như bị đánh cho không ngóc đầu dậy được.

Tư Đình đến rất nhanh, người này trực tiếp trèo cửa sổ leo lên từ ban công. May mà cả hai Omega đều đang ẩu đả hăng say không phát hiện ra hành vi bất nhã của hắn. Dưới sự chỉ huy của Alpha, Enigma kéo hai Omega ra, mặt mày xám xịt ném cả hai lên ghế sofa, bộ dạng hắn như đang tiếc rằng: "Sớm biết là bọn họ đánh nhau, tôi đã đến muộn hơn một chút."

Úc Thanh Hoàn bị tiếng hét của bọn họ làm cho đầu đau như búa bổ. Hai luồng tin tức tố của Omega trong không khí cũng không ngừng giao tranh. Tư Đình trông thấy sự khó chịu trong mắt Úc Thanh Hoàn liền tiện tay nhặt lấy hai chiếc gối ôm bên cạnh, "bốp bốp" nện cho mỗi đứa một cái, vẻ mặt cau có:

"Thu lại tin tức tố của hai người đi!"

Hai Omega lập tức theo phản xạ mà nhìn về phía Úc Thanh Hoàn, ngoan ngoãn thu hồi tin tức tố.

Chỉ là không yên tĩnh được bao lâu, Lạc Vân Khê càng nghĩ càng thấy tủi thân, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Úc Thanh Hoàn lục tìm hòm thuốc, ngồi xuống bên cạnh Lạc Vân Khê. Tuy nhìn qua Lạc Vân Khê trông thảm hơn Lăng Chu đôi chút nhưng Lăng Chu lại bị thương ở chân, hai bên một người thì bị thương một người thì què quặt. Lúc này lông mày cậu ta nhíu chặt, có lẽ là vì quá đau.

Hiện tại, đúng là thời điểm tuyệt vời nhất để diễn ra cốt truyện.

Úc Thanh Hoàn vừa nhẹ giọng dỗ dành Lạc Vân Khê, vừa dùng khăn giấy lau đi nước mắt cho cậu ta, sau đó lấy thuốc tỉ mỉ bôi đều lên vết thương cho Omega.

Trong mắt cậu đong đầy nỗi xót xa và lo lắng, không nỡ nói một câu nặng lời với Lạc Vân Khê, chỉ dịu dàng hỏi han:

"Còn đau lắm không?"

Vừa nghe thấy câu ấy, Lạc Vân Khê lập tức bĩu môi, nước mắt vừa mới ngừng lại lại ào ào tuôn ra như vòi nước hỏng:

"Anh Thanh Hoàn! Bọn họ đều bắt nạt em! Huhuhu!"

Giá trị hắc hóa của Lăng Chu lúc này tăng vọt như tên lửa, lên đến 80.

Sắc mặt của Tư Đình cũng trầm xuống.

Lạc Vân Khê túm chặt lấy cánh tay Úc Thanh Hoàn, sợ anh trai sẽ kéo Alpha đi rồi quay lại đánh cậu ta một trận. Omega vừa khóc vừa lải nhải bắt Úc Thanh Hoàn phải đòi lại công bằng cho mình, còn yêu cầu cậu phải đánh cả Tư Đình lẫn Lăng Chu thành đầu heo.

Alpha lúng túng vô cùng, nhưng vì muốn Lạc Vân Khê chịu yên nên đành phải diễn trò, cậu cầm gối ôm đập nhẹ hai cái vào người Tư Đình tượng trưng cho có. Enigma khoanh tay trước ngực, lạnh lùng trừng Lạc Vân Khê, hai mắt gần như viết rõ: "Tôi sẽ giết cậu."

Lạc Vân Khê không dám dây vào Tư Đình, quay đầu lại chỉ tay vào Lăng Chu: "Còn cậu ta nữa!!"

"......"

Úc Thanh Hoàn đứng tại chỗ, mặt đầy khó xử.

Cuối cùng vẫn là Tư Đình ra tay giải quyết sự vô lý của Lạc Vân Khê. Hắn túm lấy cổ áo Omega, lôi cậu ta ra khỏi nhà Úc Thanh Hoàn:

"Cậu quậy đủ chưa? Cảm thấy đánh nhau với Omega là chuyện đáng tự hào lắm phải không? Cậu không thấy mất mặt thì tôi thấy mất mặt thay cậu. Đã không thích Úc Thanh Hoàn thì đừng suốt ngày kiếm chuyện với cậu ấy nữa."

Lạc Vân Khê hai tay bám chặt khung cửa, sống chết không chịu đi:

"Anh quản em làm gì? Về làm việc của anh đi! Em cứ thích tìm anh Thanh Hoàn đấy, em thấy chướng mắt tên Lăng Chu đó không được sao? Em cũng có thể yêu đương với anh Thanh Hoàn được mà!"

"............"

Không khí bỗng chốc lặng ngắt như tờ.

Lạc Vân Khê nhận ra mình vừa nói sai điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Alpha đang đứng phía sau. Người nọ trong mắt toàn là vẻ thất vọng, hàng mi dài run lên, cuối cùng cúi đầu không nhìn cậu ta nữa.

Omega nhất thời mất cảnh giác, buông tay khỏi khung cửa, hé môi định giải thích:

"Anh Thanh Hoàn, em không có ý đó, em..."

Cậu ta còn chưa kịp giải thích đã bị Enigma nhanh tay kéo ra khỏi cửa, rầm một tiếng, cửa lập tức khép chặt.

Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.

Úc Thanh Hoàn khẽ thở phào trong lòng. Quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt đầy mất mát của Lăng Chu. Nhưng khác biệt ở chỗ — Lạc Vân Khê là giả vờ, còn Lăng Chu thì hình như là thật.

Omega khó nhọc đứng dậy khỏi sofa, khập khiễng bước về phía khu bàn ăn nhỏ lấy lại cây nạng của mình. Trong trận giằng co vừa rồi, cơm canh đã đổ đi không ít, xung quanh trở nên bừa bộn thảm hại. Lăng Chu cố nhịn nước mắt âm thầm dọn dẹp, trông vô cùng đáng thương.

Úc Thanh Hoàn bước tới nắm lấy cổ tay Omega, không để đối phương tiếp tục dọn dẹp. Cậu còn chưa kịp mở miệng thì Lăng Chu đã khóc. Khác với Lạc Vân Khê, Lăng Chu cho rằng khóc là một chuyện mất mặt, cậu ta lập tức quay đầu dùng tay áo nhanh chóng lau sạch nước mắt. Đợi đến khi tâm trạng ổn định hơn một chút mới quay sang nhìn Úc Thanh Hoàn, nghiêm túc hỏi:

"Anh thích cậu ta ở điểm nào?"

Đây là một câu hỏi khó.

Úc Thanh Hoàn cũng không rõ Lạc Vân Khê có gì đáng để cậu phải thích.

Nhưng thế giới này nhân vật chính là Lạc Vân Khê, còn cậu chỉ là một nhân vật phụ được thiết kế để hoàn chỉnh cốt chuyện, là một kẻ si mê nhân vật chính một cách vô điều kiện. Có thể trong mắt người khác Lạc Vân Khê không đến nỗi tệ, nhưng với Úc Thanh Hoàn thì thật sự khó mà khiến cậu động lòng.

Úc Thanh Hoàn liền lái sang chuyện khác:

"Anh gọi người tới dọn dẹp rồi. Cổ chân của em có nặng không?"

Lăng Chu: "Tại sao anh không trả lời? Ngay cả bản thân anh cũng không biết vì sao mình lại thích Lạc Vân Khê đúng không?"

"Tin tức tố của cậu ta cũng không thể hấp dẫn anh, Úc Thanh Hoàn, rốt cuộc thì anh thích cậu ta ở chỗ nào?"

Nghe được ẩn ý trong câu hỏi của Omega, Úc Thanh Hoàn thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói:

"Từ khi chưa phân hoá thành Alpha, anh đã thích em ấy rồi. Có thể em thấy độ tương thích của tin tức tố là điều rất quan trọng nhưng anh thì không nghĩ vậy."

"Cùng lắm thì anh cắt bỏ tuyến thể là được."

Lăng Chu tức đến bật cười:

"Anh có thể vì cậu ta mà không tiếc cắt bỏ tuyến thể, vậy còn cậu ta thì sao? Cậu ta có sẵn lòng không?!"

"Dù em ấy có sẵn lòng hay không, chỉ cần anh sẵn lòng là đủ rồi."

Úc Thanh Hoàn đọc ra lời thoại của một kẻ si tình mà Aivis đã chuẩn bị cho cậu, giọng đầy sâu lắng:

"Anh có thể vì em ấy mà cả đời không kết hôn, mãi mãi làm anh Thanh Hoàn của em ấy, ở bên cạnh bảo vệ em ấy cả đời."

Lăng Chu: ".................."

Lăng Chu bị những lời si tình mù quáng của Úc Thanh Hoàn làm nghẹn họng, chống nạng bước bịch bịch về phòng mình.

Đợi đến khi người đã vào phòng, Úc Thanh Hoàn mới không nhịn được mà xoa xoa hai cánh tay mình.

【Nói ra mấy lời thiếu não này mà tôi còn là bạch nguyệt quang trong lòng phản diện được hả?】

【Ký chủ, không sao đâu, cho dù thiếu não... nhưng cậu vẫn còn đẹp mà!】

【Cảm ơn...】

Úc Thanh Hoàn gọi điện thuê dịch vụ dọn dẹp, đồng thời nhắn tin cho Tư Đình, hỏi han tình hình bên Enigma như thế nào rồi.

Phản hồi từ Enigma ngắn gọn trong mấy chữ:

【Tư Đình】: Muốn độc cho nó câm luôn.

Úc Thanh Hoàn bật cười. Trước khi nhân viên quét dọn tới nơi, cậu mở quạt hút mùi, sau đó ngồi trên sofa dành ra mười phút để vẽ một chú sư tử nhỏ mang vẻ mặt đáng thương gửi cho Tư Đình.

Enigma bảo cậu vẽ thêm một con mèo nhỏ. Úc Thanh Hoàn mở cửa cho nhân viên dịch vụ xong rồi quay lại ngồi xuống sofa vẽ một con mèo đang làm nũng. Vẽ xong gửi đi, Enigma lập tức lấy nó đặt làm ảnh đại diện.

Nửa tiếng sau, công tác dọn dẹp hoàn tất. Có vẻ Lăng Chu đã suy nghĩ thông suốt, Omega khập khiễng bước đến trước mặt Úc Thanh Hoàn. Ánh mắt vô tình chạm phải mấy dòng tin nhắn dài ngoằn trên màn hình điện thoại Alpha, suýt thì lại sụp đổ tinh thần.

Omega hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định như thể đang tuyên thệ gia nhập Đảng:

"Thanh Hoàn, em có thể mãi mãi làm em trai Lăng Chu của anh. Em sẽ giống như anh đối với Lạc Vân Khê, kiên trì không đổi mà thích anh, làm... ừm, theo đuổi anh."

Úc Thanh Hoàn: "......"

Úc Thanh Hoàn:  "Em không cần như vậy."

Omega tiến lên một bước, hai tay từ sau lưng chậm rãi lấy ra một bông hồng đỏ được xếp bằng giấy đưa cho Úc Thanh Hoàn, chân thành nói:

"Anh yên tâm, em nhất định cũng sẽ gửi cho anh thật nhiều tin nhắn yêu thương."

Thấy Úc Thanh Hoàn khờ mặt không chịu nhận, Omega dứt khoát nhét bông hồng vào tay cậu, nói một câu "Chúc ngủ ngon" rồi lại khập khiễng quay về phòng.

Một phút sau, điện thoại của Úc Thanh Hoàn "ting" một tiếng, cậu nhận được một bài văn nhỏ đúng 100 chữ. Sau đó là một chuỗi dài những tiếng "ting ting", những ô tin nhắn nhiều dòng tràn khắp màn hình, toàn là những bài văn chân tình từ Omega.

Úc Thanh Hoàn lặng lẽ chuyển khoản hai nghìn tệ cho dì Trương, bảo dì hôm sau mua thêm sách bài tập cho Lăng Chu làm. Sau đó lại chuyển thêm một nghìn tiền vé xe.

...

Những ngày sau đó diễn ra như một vòng lặp khác thường. Aivis thay cậu gửi văn mẫu thâm tình cho Lạc Vân Khê, Lăng Chu làm xong bài tập lại gửi tin nhắn thâm tình cho cậu, Tư Đình biết được chuyện này, không cam lòng cũng bắt chước mỗi ngày gửi tin nhắn thâm tình cho cậu.

Úc Thanh Hoàn thề cả đời này không muốn thấy thêm bất kỳ một bài văn si tình nào nữa.

Tin nhắn WeChat lại hiện lên, lần này lại là những dòng tin nhắn ngọt ngào được gửi từ Tư Đình đang ngồi cách đó hai mét. Úc Thanh Hoàn đọc một cách nghiêm túc rồi cầm gối ôm ném về phía Tư Đình:

"Cậu hơn thua chuyện này để làm gì, Tư Đình cậu có ấu trĩ quá không?!!"

Tư Đình áp sát lại hôn một cái:

"Dù sao tôi cũng không thể thua, tôi phải viết hay hơn Lăng Chu mới được!"

Úc Thanh Hoàn tỏ ra tâm phục khẩu phục.

Chiếc sofa đơn bất đắc dĩ phải chứa hai người, tuy không biến dạng nhưng có phần không được thoải mái. Úc Thanh Hoàn đẩy đầu Enigma ra xa một chút, trong văn phòng bật máy sưởi quá ấm, cậu nóng đến mức không thở được:

"Tôi xuống dưới lầu mua ly trà sữa."

Alpha vừa đứng dậy, Enigma nhanh chóng đuổi theo: "Tôi cũng đi."

Bên cạnh công ty có một trung tâm thương mại, hai người chọn một tiệm trà sữa quen thuộc, Úc Thanh Hoàn gọi luôn trà chiều cho cả nhóm đồng nghiệp theo khẩu vị họ thích rồi cầm lấy điện thoại của Tư Đình, thành thạo dùng tiền của người này để thanh toán.

Hai người họ mỗi người cầm một ly trà sữa, ngồi ở ghế bên ngoài tiệm, vừa uống trà nóng vừa đón gió lạnh.

Ra ngoài rồi, Tư Đình không thể quá dính lấy Úc Thanh Hoàn, chỉ thỉnh thoảng công khai nhìn cậu say đắm. Mèo con đang cố sức hút một ngụm thạch khoai môn, hai má phồng phồng, trông mềm mại khiến người ta muốn chọc một cái.

Đáng tiếc, cái đuôi mèo ở thế giới trước còn chưa được sờ đủ. Nếu bây giờ Úc Thanh Hoàn có thể mọc ra đuôi mèo, chắc chắn sẽ vểnh đuôi lên cao và lắc lư đầy vui vẻ.

Dễ thương thật.

Nhưng đúng lúc này, Tư Đình thấy sắc mặt của Úc Thanh Hoàn đột nhiên thay đổi. Alpha đang chăm chú nhìn về một hướng với biểu cảm hoảng hốt khó tin.

Ly trà sữa đổ nghiêng ngả, Alpha bật dậy chạy đi.

Úc Thanh Hoàn vội vàng đến mức suýt lao vào đèn đỏ, Tư Đình kịp thời kéo cậu lại. Theo ánh mắt của Alpha, hắn nhìn thấy một đôi vợ chồng ở bên kia đường, dường như họ cũng có cảm ứng mà dừng lại, quay đầu nhìn về phía Alpha.

Úc Thanh Hoàn theo bản năng nắm lấy tay Tư Đình, trong lòng dâng lên một nỗi bất an.

Họ chỉ đứng yên như thế, cách nhau một con đường không rộng lắm, đối mặt trong giây lát. Sau đó, người đàn ông trong cặp vợ chồng kéo người phụ nữ rời đi.

Đèn giao thông phía trước chậm rãi chuyển xanh, Tư Đình hỏi cậu có muốn đuổi theo hay không, Úc Thanh Hoàn theo bản năng lắc đầu.

Cậu bỗng nhiên nhớ lại một vài chuyện... rất xa xưa.

...

Năm Úc Thanh Hoàn 15 tuổi, cha mẹ cậu qua đời trong một trận hỏa hoạn bất ngờ, cậu và đứa em gái 9 tuổi may mắn thoát nạn, sau đó được gửi đến sống nhờ ở nhà cậu mợ, tránh khỏi cảnh bị đưa vào cô nhi viện.

Gia đình cậu mợ đối xử với hai anh em cũng không đến nỗi nào, nhờ số tiền thừa kế do cha mẹ để lại mà hai anh em cậu miễn cưỡng được ăn học bình thường trong hai năm đầu. Nhưng đến năm thứ ba thì mọi thứ bắt đầu trở nên tồi tệ. Chi tiêu vượt quá thu nhập, người em họ thường hay phàn nàn trong nhà có đến năm người, rất chật chội và không có không gian riêng tư. Cậu và mợ thì suốt ngày cãi nhau trong phòng vì chuyện tiền bạc.

Khi ấy, Úc Thanh Hoàn 17 tuổi. Cậu đề nghị được tạm nghỉ học để đi làm thêm nhưng bị cậu mợ thẳng thừng từ chối. Mợ kéo cậu xuống lầu tránh mặt người khác, nói chuyện với cậu rất lâu. Mợ khuyên cậu đừng suy nghĩ nhiều, nên chuyên tâm vào việc học. Cậu và Úc Giang Nhã đều là những mầm non học giỏi, tương lai thi đậu vào một trường đại học tốt rồi tìm được công việc ổn định, khi ấy báo đáp cậu mợ cũng chẳng muộn. Mấy năm nay cậu mợ đã cố gắng hết sức rồi, về sau chỉ mong có thể được hưởng phúc từ con cháu thôi.

Từ ngày hôm đó, toàn bộ thời gian của Úc Thanh Hoàn đều dành cho việc học và làm thêm, hy vọng có thể gánh bớt phần nào gánh nặng cho gia đình. Giang Nhã khi ấy mới 11 tuổi, thỉnh thoảng đi theo cậu tới chỗ làm thêm, cầm bài tập đến gần chỗ cậu ngồi làm. Đôi lúc Úc Thanh Hoàn quay đầu lại sẽ thấy cô bé đang xách một túi chai nhựa rỗng, mấp máy môi không phát ra tiếng mà nói: "Em sẽ cố lượm đủ tiền mua hai cây xúc xích nướng!"

Nhưng thường thì con bé chỉ đủ tiền mua một cây.

Hai người cầm lấy cây xúc xích nướng chia đôi, mỗi người một nửa ăn hết.

Đến sinh nhật 18 tuổi của Úc Thanh Hoàn, mợ đặt cho cậu một chiếc bánh kem, cái bánh ấy giá chỉ 35 đồng nhưng nó cũng chính là một ngòi nổ. Người em họ khóc lóc hỏi rằng tại sao sinh nhật mình chưa bao giờ có bánh kem, tại sao mợ lại đối xử tốt với cậu như vậy, tại sao cậu và Giang Nhã cứ ở mãi trong nhà mình không chịu đi, tại sao cha mẹ mình lại quan tâm cho con của người khác như thế?

Chẳng lẽ vì cha mẹ của Úc Thanh Hoàn và Úc Giang Nhã đã mất mà cậu ta phải nhường cha mẹ của mình cho bọn họ sao?!

Chiếc bánh kem chưa kịp chúc mừng đã bị người em họ ném xuống đất.

Sau đó, cậu mợ vội vã đuổi theo người em họ bỏ nhà đi.

Giang Nhã nhặt lên một miếng bánh còn có thể ăn được từ đống bừa bộn trên sàn, hai anh em chia nhau ăn hết. Giọng cô bé nghẹn ngào, cố kìm nước mắt lên tiếng chúc: "Anh ơi, sinh nhật vui vẻ."

Sáng hôm sau, người cậu đưa cho Úc Thanh Hoàn một chiếc thẻ ngân hàng, trong đó là học phí cho cậu và Giang Nhã trong một năm tới. Dưới sự giúp đỡ của người cậu, Úc Thanh Hoàn làm thủ tục chuyển trường cho Giang Nhã. Sau đó, hai anh em thu dọn hành lý rời khỏi thành phố.

Trước khi họ rời đi, người em họ 12 tuổi bước vào phòng, nói: "Nếu thật sự không có tiền thì bán luôn miếng ngọc còn lại đi, biết đâu được thêm vài ngàn."

Cặp ngọc bình an vốn là một đôi.

Là cha mẹ tặng cho cậu và Giang Nhã, mỗi người một mảnh.

Năm 17 tuổi, Úc Thanh Hoàn đã đem mảnh ngọc của mình bán đi, đưa hết số tiền cho mợ. Chỉ còn lại mảnh ngọc của Giang Nhã là kỷ vật duy nhất mà cha mẹ để lại.

Giang Nhã dùng hết sức lực đấm thẳng một cú vào mặt người em họ. Hai người lập tức xông vào ẩu đả. Thanh Hoàn phải rất vất vả mới tách được hai đứa nhỏ ra, gương mặt cả hai đều bầm tím.

Về sau cậu và Giang Nhã thuê một căn phòng đơn cách trường đại học của cậu một giờ đi bộ. Từ đó bắt xe buýt đến trường của Giang Nhã chỉ mất 20 phút nhưng lúc nào cô bé cũng chịu khó dậy sớm, chạy bộ đi học.

Mỗi ngày sau khi tan học, Úc Thanh Hoàn lại đi làm thêm vào buổi tối. Về đến nhà cũng gần 11 giờ đêm. Giang Nhã để dành cơm trong hộp giữ nhiệt, đợi cậu về là có thể ăn được bữa cơm nóng hổi.

Lúc rảnh, cô bé còn làm mấy món đồ thủ công nhỏ đợi cuối tuần đem ra bày bán. Địa điểm bán hàng sẽ không cách chỗ làm thêm của cậu quá xa, thuận tiện cùng nhau về nhà. Vậy nên thỉnh thoảng Úc Thanh Hoàn sẽ thấy cô bé bị quản lý đô thị rượt đuổi khắp nơi, nhưng có lẽ nhờ mỗi sáng đều chạy bộ nên Giang Nhã chưa từng bị bắt.

Cuộc sống tuy rất vất vả nhưng về mặt tinh thần lại dễ chịu hơn nhiều so với lúc còn ở nhà cậu mợ.

Thêm học bổng và trợ cấp cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn, dần dần hai người cũng tích góp đủ học phí cho năm thứ hai.

Những tưởng cuộc sống đang dần khởi sắc thì đúng lúc đó Úc Thanh Hoàn gặp phải tai nạn giao thông, để lại nỗi đau và gánh nặng lên vai Giang Nhã. Nếu cậu xảy ra chuyện, cậu mợ sẽ đến tìm họ và đưa Giang Nhã đi. Nhưng đó không phải là một cuộc sống tốt đẹp gì, Giang Nhã nhất định cũng không muốn quay lại căn nhà đầy đau thương và cãi vã ấy.

Nhưng cô bé mới 13 tuổi, nếu không về nhà cậu mợ, chỉ có thể vào cô nhi viện mà thôi.

Hiện giờ Úc Thanh Hoàn đã kiếm được rất nhiều tiền, thậm chí còn có thể mang theo những đồng tiền đó trở về thế giới thực, đủ để cậu và Giang Nhã có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Cậu rõ ràng biết hai người vừa xuất hiện bên kia đường là ai. Họ chính là cha mẹ của cậu.

Trận hỏa hoạn năm đó cướp đi mạng sống của họ, khi ấy họ chỉ mới 35 và 37 tuổi. Cặp vợ chồng vừa rồi có gương mặt giống hệt cha mẹ cậu, cậu sẽ không nhận lầm. Trong vô số ngày đêm, cậu luôn hồi tưởng từng chút một ký ức bên cha mẹ mình, chỉ sợ một ngày nào đó mình sẽ quên mất họ.

Chủ hệ thống sẽ chọn ra những linh hồn có chấp niệm mạnh mẽ từ thế giới hiện thực làm người xuyên không, số còn lại được phân phối ngẫu nhiên đến các thế giới nhỏ, đóng vai những nhân vật phụ không quan trọng. Những nhân vật đó sẽ trưởng thành theo cách tự nhiên, từ từ già đi, không giống như những người xuyên không, dừng lại ở độ tuổi trước khi chết.

Có lẽ, đây lại là một phép thử dành cho cậu.

Rõ ràng cặp vợ chồng ấy đã nhận ra điều gì đó khi nhìn thấy cậu. Biết đâu chỉ cần gặp mặt và trò chuyện đôi câu, họ sẽ sinh ra cảm giác thân quen như đã gặp nhau từ trước. Đến lúc đó Chủ hệ thống sẽ bắt cậu phải lựa chọn: Ở lại bên cha mẹ, hay quay về bên Giang Nhã.

Nhưng nếu cha mẹ cậu đang ở đây, họ vẫn ở bên nhau và có một cuộc sống mới thì cậu càng phải quay về, về bên Giang Nhã.

Úc Thanh Hoàn hít sâu một hơi, quay người rời đi. Tư Đình nhanh chóng theo kịp bước chân cậu, ly trà sữa bị đụng đổ đã được nhân viên quán dọn dẹp sạch sẽ. Úc Thanh Hoàn định gọi thêm một ly mang về văn phòng, thì thấy một ly trà sữa y hệt được đưa tới trước mặt mình.

"Quà tặng khuyến mãi đó! Cẩn thận kẻo nóng nhé~"

"Cảm ơn." Úc Thanh Hoàn không từ chối lòng tốt, cầm lấy ly trà sữa rời đi cùng Tư Đình.

Ra đến cửa, Enigma lại lên giọng trêu chọc: "Quà tặng đó~"

"Sao người ta không tặng tôi?"

Úc Thanh Hoàn cắm ống hút, ôm ly trà sữa đưa đến bên miệng Tư Đình, chớp chớp đôi mắt to vô tội, "Tôi cho cậu uống một ngụm nhé?"

Đợi đến khi Enigma há miệng định ngậm lấy ống hút, Alpha kia liền rụt tay lại, ôm ly trà sữa vào lòng, uống một ngụm thật to.

"Không phải nói cho tôi uống sao?"

"Tôi chỉ khách sáo thôi, ai bảo cậu thật sự muốn uống."

"Không được, phải cho tôi uống!"

"Không cho, không cho."

"Cậu không cho thì tôi cướp."

"Giữa ban ngày ban mặt mà cậu dám cướp trà sữa hả!"

Vì muốn giúp Alpha sớm quên đi tâm trạng tồi tệ vừa rồi, Tư Đình thật sự phối hợp diễn trò "cướp trà sữa" với cậu, hai người cãi nhau ầm ĩ đi vào thang máy. Dưới ánh mắt ngạc nhiên "tiểu Lạc tổng đã lâu không cười rạng rỡ thế này rồi" của mọi người, Tư Đình thành công giật được ly trà sữa chỉ còn lại phần đáy trong tay Úc Thanh Hoàn, ngậm lấy ống hút uống sạch sành sanh.

Lúc thư ký Đường bưng trà nóng đến, còn chưa kịp chào hỏi Tư Đình thì hai người họ đã đẩy cửa bước vào văn phòng.

Lạc Vân Khê đang ngồi trên chiếc sofa, lặng lẽ nhìn anh trai ruột của mình đang cười đùa cùng Alpha đang theo đuổi mình. Tay Tư Đình còn đặt trên vai Úc Thanh Hoàn, chưa kịp rút về.

Omega ngây người một lúc, sau đó làm ra vẻ mặt cực kỳ đau lòng. Cậu ta đưa tay ôm ngực, cảm thấy như cả thế giới đều đang phản bội mình.

Úc Thanh Hoàn đẩy Tư Đình ra, chỉnh lại cổ áo rồi bước đến trước mặt Lạc Vân Khê. Omega khẽ nhíu mày, nói với cậu bằng chất giọng đáng thương nhất: "Anh Thanh Hoàn, em nghĩ... chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc!"

Úc Thanh Hoàn: "..."

Chỉ trong một ngày mà cảm giác bất an tìm cậu đến tận hai lần!

Bình Luận (0)
Comment