Lạc Vân Khê dẫn Úc Thanh Hoàn sang một phòng tiếp khách nhỏ, cũng là nơi cách văn phòng Tư Đình xa nhất.
Vừa rời khỏi Tư Đình, suy nghĩ của Úc Thanh Hoàn lại trở về đôi vợ chồng nọ. Cậu tỉ mỉ hồi tưởng lại mọi chi tiết trong cuộc gặp gỡ thoáng qua khi nãy, cậu muốn xác nhận xem họ có đang sống tốt hay không.
Thật lòng, cậu rất nhớ ba mẹ mình.
Mỗi khi nhìn thấy người em họ nhỏ tuổi nép vào lòng mợ làm nũng, cậu lại nghĩ, nếu ba mẹ mình vẫn còn sống thì tốt biết bao.
Thậm chí có mấy lần cậu bắt gặp Úc Giang Nhã đang trốn trong chăn khóc thút thít. Con bé chắc cũng nhớ cha mẹ lắm.
Cậu có nên thử đi gặp đôi vợ chồng kia không?
Cậu có thể trò chuyện với họ nhiều hơn, tìm hiểu cuộc sống hiện tại của họ ra sao, hỏi họ thích gì và không thích gì. Sau này trở về thế giới thực, cậu có thể kể lại tất cả điều đó cho Úc Giang Nhã nghe.
Nếu cậu không chủ động tiếp cận đôi vợ chồng đó, sau này Úc Giang Nhã biết được nhất định sẽ trách cậu nhút nhát và nhu nhược.
Cậu vẫn còn hơn bốn tháng nữa, hoàn toàn có thể tận dụng khoảng thời gian này để xem họ còn thiếu thứ gì, có điều gì cần cậu giúp đỡ hay không. Hiện tại cậu có rất nhiều tiền, có thể cho cha mẹ mình sống tốt hơn một chút.
Vậy thì... vì sao không thử đi gặp họ một lần?
Úc Thanh Hoàn cứ thế thất thần đi theo sau Lạc Vân Khê. Đúng lúc đầu óc đã suy nghĩ thông suốt, cậu lại đâm sầm vào cánh cửa kính trước mặt, vang lên một tiếng "rầm" thật to.
Tiếng động ấy lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Ban đầu họ chỉ nhìn lén, nghe thấy Úc Thanh Hoàn đụng vào kính mới xôn xao hẳn lên. Họ vừa buồn cười vừa lo lắng cậu bị đau, thậm chí có ai đó quan tâm lên tiếng hỏi: "Trợ lý Úc, cậu có không sao? Phải cẩn thận chứ!"
"Không sao, tôi không sao." Úc Thanh Hoàn vừa ôm đầu vừa xấu hổ đến muốn chết, vội vàng bước vào phòng tiếp khách.
Thật sự muốn độn thổ luôn cho rồi.
Lạc Vân Khê ban đầu còn cố giữ bộ mặt nghiêm túc, vừa nãy thấy Úc Thanh Hoàn đâm vào cửa kính thì đã suýt bật cười. Người anh Thanh Hoàn ôn hòa lại quy củ của cậu ta hóa ra cũng có lúc trông ngốc nghếch như vậy.
Lạc Vân Khê chợt nhớ lại khung cảnh vừa rồi trong văn phòng của Lạc Tư Đình. Người anh trai lạnh lùng của cậu ta hiếm khi mang theo ý cười rõ rệt, vui đùa thoải mái cùng Úc Thanh Hoàn. Mà Úc Thanh Hoàn khi đó trông cũng rất khác so với mọi ngày.
Cảm giác ấy khiến Lạc Vân Khê thật khó diễn tả, nghĩ mãi cậu ta mới tìm được một từ ngữ hợp lý — nghịch ngợm. Omge bắt gặp được một nét tinh nghịch trong mắt Úc Thanh Hoàn trong lúc hai người họ đùa giỡn với nhau, thần sắc ấy linh động lạ thường, giống hệt một chú mèo con nghịch ngợm.
Trước đây, Úc Thanh Hoàn không như vậy.
Apha luôn nhìn Lạc Vân Khê bằng ánh mắt của một bậc trưởng bối, kiểu như "Anh làm mọi thứ đều vì em", rõ ràng người này vẫn còn trẻ mà cứ như già dặn lắm rồi.
Vậy mà bây giờ...
Úc Thanh Hoàn lại có thể dùng ánh mắt kiểu "cạn lời" để nhìn cậu ta.
Thật gần gũi, thật cảm động!
Lạc Vân Khê chỉ cảm thấy linh hồn mình cũng đang run rẩy vì phấn khích, tựa như đang gào lên "Cuối cùng cũng có người hiểu mình rồi!" Chính là loại phản ứng này, chính là ánh mắt ba phần bất lực bảy phần cưng chiều này! Cậu ta thích như vậy nhất!
Lạc Vân Khê nước mắt lưng tròng nhìn Úc Thanh Hoàn, "Anh Thanh Hoàn ơi!"
Úc Thanh Hoàn: "......"
Lạc Vân Khê đột nhiên đưa tay ôm ngược, càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng: Đúng rồi, đúng là ánh mắt này, thích chết đi được!
Từ góc nhìn của Úc Thanh Hoàn, chỉ trong một phút đồng hồ mà Lạc Vân Khê thay đổi sắc mặt liên tục đến mấy chục lần hệt như một con tắc kè hoa. Cậu ta không đi đóng phim đúng thật là uổng phí.
【 Hình như thụ chính bị điên rồi thì phải?】
【Chắc là có chút... nhìn không được bình thường cho lắm.】
【 Không lẽ công chính là người đến cứu rỗi cậu ta à?】
Một người một hệ thống cùng im lặng ba giây, đột nhiên nhận ra điều gì đó.
【Khoan đã, công chính đâu rồi?】
【Ờ ha, công chính đâu mất tiêu rồi?!】
Cuộc trò chuyện giữa Úc Thanh Hoàn và Aivis bị Lạc Vân Khê cắt ngang. Cuối cùng Omega cũng nhớ ra mục đích thật sự của lần trò chuyện này. Lạc Vân Khê lập tức thẳng lưng, nhíu mày, nghiêm túc đặt câu hỏi cho Úc Thanh Hoàn: "Anh Thanh Hoàn, tại sao anh lại làm trợ lý cho anh trai em?"
Úc Thanh Hoàn thành thật đáp: "Cậu ấy bảo anh làm."
Omega sờ cằm suy nghĩ, dựa theo những thông tin mà mình thu thập được thì đúng là Alpha không nói dối. Nhưng cậu ta không hài lòng với đáp án này, lại truy hỏi: "Anh ấy bảo anh làm thì anh phải làm sao?"
"Ừ." Úc Thanh Hoàn gật đầu.
Nếu cậu từ chối, Tư Đình có thể dỡ luôn căn nhà của cậu xuống thành đống hoang tàn rồi dùng dây thừng trói cậu lại mang về nhà hắn. Cậu chỉ là một Alpha nhỏ nhoi, không dám không nghe.
Lạc Vân Khê đau lòng nói: "Anh Thanh Hoàn, sao anh có thể như vậy chứ!"
"Anh...thì sao?" Úc Thanh Hoàn ngơ ngác.
Lạc Vân Khê lau nước mắt: "Anh quá đáng lắm!"
Có lẽ cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, Aivis thay Lạc Vân Khê bổ sung một câu nói từ tận đáy lòng:
【Đáng ghét đáng ghét, em ghét anh Thanh Hoàn nhất luôn!】
"......"
Hệ thống này ngày nào cũng gửi tin nhắn si tình, đầu óc cũng sắp không bình thường nữa rồi.
Úc Thanh Hoàn thẳng tay cho Aivis vào phòng tối để tự kiểm điểm.
Sau đó, cậu ngẩng đầu nhìn Lạc Vân Khê, giả vờ như mình thực sự bị tổn thương bởi những lời oán trách của Omega. Đôi mắt vàng kim đầy vẻ khó hiểu vì sao Omega lại nói mình quá đáng. Rành rành "Alpha" đã dâng cả trái tim chân thành để chiều chuộng Omega, thậm chí không quản ngày đêm gửi những đoạn tin nhắn thâm tình dài nằng nặc mà không cần hồi đáp, từng câu từng chữ đều lay động lòng người, chạm đến trái tim!
Có những đêm ba bốn giờ sáng trằn trọc không ngủ được, "Alpha" sẽ chui ra khỏi chiếc chăn ấm, vén rèm nhìn ra ánh bình minh, chụp hình rồi gửi cho Lạc Vân Khê một bức ảnh "mặt trời lúc bốn giờ sáng", bày tỏ nỗi tương tư đến người trong lòng.
"Alpha" còn sử dụng app giao đồ ăn vô cùng thuần thục, mỗi ngày đều dùng tiền của Lạc Tư Đình đặt một bó hoa tươi gửi đến tay Lạc Vân Khê, bất kể mưa gió, shipper đều giao hàng tận nơi!
"Alpha" còn theo dõi ứng dụng dự báo thời tiết mỗi ngày, trời lạnh thì khuyên bảo Lạc Vân Khê mặc thêm áo ấm, trời nóng thì nhắc nhở cậu ta mặc đồ mỏng nhẹ, trời mưa thì ân cần dặn dò phải nhớ mang ô.
Suốt hai mươi bốn giờ mỗi ngày, chỉ cần Lạc Vân Khê tìm Úc Thanh Hoàn, "Alpha" nhất định sẽ trả lời trong vòng mười giây, dù là đang ăn, đang tắm, đang ngủ, đang chơi game, hay đang tình tứ bên Tư Đình, "Alpha" cũng sẽ có mặt trả lời ngay lập tức!
Không ai quan tâm đến Lạc Vân Khê hơn "Úc Thanh Hoàn"!
Nỗi buồn trong mắt Alpha lan tràn, đôi mắt màu vàng kim hơi ngấn nước càng trở nên trong sáng lay động lòng người. Lạc Vân Khê còn chưa biết phải nói gì, Úc Thanh Hoàn đã khẽ nghiêng đầu, nhẹ nhàng hít mũi nói: "Đúng vậy, là anh quá đáng... xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh."
Một giọt lệ lặng lẽ trượt xuống má Alpha.
Không phải Lâm Đại Ngọc, mà còn hơn cả Lâm Đại Ngọc.
Lạc Vân Khê vô thức mở to đôi mắt, nhịp tim vang lên dồn dập. Cậu ta đưa tay ra, đầu ngón tay chạm nhẹ lên giọt nước mắt trên má Alpha.
Omega không thể kìm được ý nghĩ — Alpha khóc lên thật đẹp, má cũng thật mềm.
Thật giống tiên nữ hạ phàm.
Tim cậu ta đập inh ỏi.
Úc Thanh Hoàn lùi về phía sau một bước, sự mềm mại nơi đầu ngón tay biến mất. Tay Lạc Vân Khê khựng lại một lúc mới chậm rãi thu về. Omega thấy Alpha ngẩng đầu, đưa tay lau sạch nước mắt. Lạc Vân Khê nhỏ giọng hơn một chút: "Anh Thanh Hoàn, anh là người em kính trọng nhất, nhưng anh thật sự không thể như vậy... không thể..."
Alpha nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng xen lẫn cố chấp: "Không thể thế nào?"
Lạc Vân Khê cắn răng: "Anh không thể xem anh trai em là thế thân của em!"
Úc Thanh Hoàn: "???"
Có bước khởi đầu, những lời tiếp theo liền thuận lợi hơn nhiều. Omega đè nén cảm xúc rung động trong lòng, chính khí lẫm liệt nói với Úc Thanh Hoàn: "Em biết anh trai em và em có vài nét giống nhau, anh xem anh ấy là thế thân của em cũng là điều dễ hiểu."
Úc Thanh Hoàn - người không hề cảm thấy Lạc Vân Khê và Tư Đình giống nhau ở điểm nào, ánh mắt càng thêm hoang mang.
Lạc Vân Khê tiếp tục: "Anh trai em ở nước ngoài quá lâu, có lẽ anh đã quên dáng vẻ trước đây của anh ấy rồi. Một tháng trước anh ấy về nước, anh đã phát hiện anh Tư Đình có vài phần giống em! Đúng lúc anh ấy lại đề nghị anh làm trợ lý cho mình. Anh đã bị gương mặt ấy mê hoặc nên mới đồng ý làm công việc này! Mỗi ngày anh nghiêm túc đi làm, nhìn gương mặt của anh trai em nhưng trong lòng lại nhớ đến em. Tuy anh ngồi bên cạnh anh ấy nhưng anh lại soạn những tin nhắn mùi mẫn ấy gửi cho em!"
"Anh Thanh Hoàn, xin lỗi vì bao năm qua em chưa từng hồi đáp anh, nhưng không thích chính là không thích, em thật sự không thể làm trái lòng mình. Hơn nữa, mức độ tương thích tin tức tố của chúng ta chỉ có 30, em hoàn toàn không thể xoa dịu cho anh, mà anh cũng không thể giúp em giảm cơn sốt trong kỳ phát tình. Chúng ta không phù hợp."
"Em biết anh rất thích em, dù em có nói gì anh cũng không chịu buông tay... nhưng... anh trai em vô tội, anh ấy không nên bị kéo vào chuyện giữa chúng ta. Hiện tại mẹ em còn muốn tác hợp cho anh và anh ấy, chuyện này thật sự không nên. Chẳng lẽ anh thật sự định cưới anh trai em, xem anh ấy là thế thân của em, rồi lấy danh nghĩa chị dâu để bên cạnh bảo vệ em cả đời sao?"
Úc Thanh Hoàn: "............"
Đây là cái lối suy nghĩ gì vậy trời?
Nhưng phóng lao thì phải theo lao, Úc Thanh Hoàn cảm thấy mình không cần lên tiếng thừa nhận hay phủ nhận. Cậu tiếp tục để Lạc Vân Khê tự tưởng tượng, dù sao thì mọi sự vô lý cũng sẽ trở nên hợp lý, đó chính là "số phận" của thế giới này.
Alpha cúi đầu cười khẽ, khi ngẩng lên hốc mắt đã đỏ bừng, hai hàng nước mắt nối tiếp nhau rơi xuống. Cậu cắn chặt môi dưới, có chút máu rỉ ra.
Đối diện với Omega đang định bước lên một bước, Úc Thanh Hoàn nhẹ nhàng lui về sau. Nước mắt thấm ướt hàng mi, Alpha cười tự giễu, đưa tay lau đi.
Ánh mắt ngấn lệ, Alpha vừa cười vừa nói: "Là anh có lỗi với hai người."
Trong nụ cười này, không hiểu sao lại mang theo vài phần châm biếm.
Không đợi Lạc Vân Khê phản ứng lại, Úc Thanh Hoàn đã dùng tay áo lau sạch nước mắt rồi quay người mở cửa chạy đi. Cậu không quay lại văn phòng của Tư Đình mà chạy thẳng về phía thang máy.
— Tuyệt quá, lại được tan làm sớm!
Úc Thanh Hoàn bước vào thang máy, một đường thuận lợi rời khỏi tập đoàn Lạc thị. Sau khi xác nhận Lạc Vân Khê không đuổi theo, cậu thở ra nhẹ nhõm .
Cùng lúc này, trước cửa văn phòng tổng giám đốc, Tư Đình mặt lạnh như tiền đang nhìn Lạc Vân Khê. Omega như người mất hồn ngẩng đầu lên, khó chịu vò rối tóc mình.
— Vừa rồi mình có hơi nặng quá không?
Lạc Vân Khê cầu cứu nhìn sang Tư Đình, cuối cùng cắn răng một cái, chạy tới đẩy anh trai mình vào văn phòng, sau đó đóng cửa lại.
Cậu ta kéo Tư Đình ngồi xuống ghế sofa, hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Anh à, em có chuyện rất, rất quan trọng muốn nói với anh, anh phải chuẩn bị tinh thần."
Tư Đình lạnh nhạt đáp: "Nói đi."
Omega mím môi, hai tay siết chặt, sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt mới mở miệng: "Hình như anh Thanh Hoàn... xem anh là thế thân của em."
Cơn phẫn nộ không xảy ra như trong tưởng tượng. Lạc Vân Khê trơ mắt nhìn Lạc Tư Đình đầu tiên có hơi sửng sốt, sau đó khóe môi từ từ hiện lên ý cười, Enigma thở dài một tiếng: "Vậy thì tốt quá rồi..."
Lạc Vân Khê: "?"
Khóe môi Enigma càng cong lên, hoàn toàn là dáng vẻ của kẻ đang chìm đắm trong tình yêu, hắn thâm tình nói: "Chỉ cần có thể ở bên cậu ấy, dù trở thành thế thân của cậu cũng không sao cả."
"Tất cả đều do tôi cam tâm tình nguyện."
Lạc Vân Khê im lặng hai giây: "......Hả?"