Sau Khi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang, Tôi Đăng Xuất

Chương 65

Trong ba ngày tiếp theo, Úc Thanh Hoàn cho hệ thống trung thành Aivis một kỳ nghỉ ngắn. Tiết mục gửi những câu thâm tình sến súa thương xuân bi thu cho Lạc Vân Khê bị tạm dừng, Aivis cảm động đến mức vội vàng cuốn gói trở về Cục Quản lý Thời Không nghỉ dưỡng.

Lấy cớ "tâm trạng không tốt" để không trả lời tin nhắn của Lạc Vân Khê, lại viện lý do "về nhà thăm người thân" để thoát khỏi Lăng Chu, Úc Thanh Hoàn cũng cho bản thân mấy ngày thả lỏng. Tối thứ sáu cậu thực sự trở về biệt thự nhà họ Úc để ăn một bữa cơm rồi chơi đùa với hai đứa trẻ nhà Úc Thanh Bách một lúc, sau đó cậu lái xe đến biệt thự của Tư Đình.

Biết cậu đến thăm, Kaiden vui mừng khôn xiết, tinh thần hớn hở suốt cả đêm. Sử tử lớn hết nũng nịu đòi ôm lại đòi chơi nhặt bóng, rồi còn muốn chơi cả cần câu mèo. Thân hình đồ sộ của nó không thích hợp chơi mấy món đồ chơi dành cho mèo, thế nên Úc Thanh Hoàn đã đặc biệt mua một bộ cần câu cá chắc chắn nhất để cùng nó chơi đùa trong sân.

Phạm vi hoạt động của con sư tử này chỉ giới hạn trong biệt thự của Tư Đình và vào một thời gian cụ thể nào đó thì nó sẽ biến mất. Thỉnh thoảng, nó còn cần phải ở cạnh Tư Đình đủ lâu để duy trì năng lượng, nếu không sẽ dần trở nên yếu ớt và uể oải.

Về chuyện Kaiden biến mất theo giờ, Tư Đình không đưa ra được một lời giải thích thoả đáng. Không phải hắn không muốn nói, mà là thật sự không biết. Hỏi Kaiden, Kaiden cũng chỉ im lặng không trả lời.

Ánh mắt Úc Thanh Hoàn dừng lại giữa một người một sư tử, chẳng mấy chốc đã đoán ra nguyên nhân — Nhất định Tư Đình đã từng gặp qua Chủ hệ thống.

Rất có thể Enigma đã kí một thỏa thuận nào đó với Chủ hệ thống, nên mới có thể "nhập vai" ở thế giới này. Ký ức của Tư Đình đã bị phong ấn, nhưng Kaiden thì vẫn nhớ một cách rõ ràng.

Tội nghiệp Kaiden.

Mèo lớn làm việc, chủ nhân hưởng phúc, đúng là bất công.

Úc Thanh Hoàn dang tay ôm chặt Kaiden, vùi mặt vào lớp bờm mềm mại của nó, nhẹ nhàng nói: "Cậu vật vả rồi, Kaiden."

Kayden ư ử vài tiếng đầy ấm ức, nhưng vì được Alpha yêu thương, những ngày tháng sau này nó càng làm việc siêng năng hơn, chăm chỉ hơn.

Mỗi khi Kaiden ra ngoài "làm nhiệm vụ", Úc Thanh Hoàn sẽ dẫn Tư Đình đi theo dõi cha mẹ mình. Để tránh bị chú ý, hai người còn cố tình mua một chiếc xe cũ, trên thân xe có đầy những vết xước. Hôm đầu tiên Tư Đình lái xe về biệt thự còn bị bảo vệ chặn lại không cho vào, đến khi nhận diện được người trong xe đúng là Tư Đình thì bảo vệ tỏ ra rất ngạc nhiên: "Cậu phá sản rồi à? Không giống lắm..."

Ngoại hình của hai anh em Úc Thanh Hoàn thật ra giống bà ngoại nhiều hơn, nhưng đôi mắt màu vàng kim hiếm có thì lại được di truyền từ cha mình. Ông nội nhà họ cũng là người có đồng tử màu vàng, nhưng màu mắt của Úc Giang Nhã đậm hơn một chút, giống cha họ hơn, còn đôi mắt của Úc Thanh Hoàn thì trong và nhạt hơn, dưới ánh mặt trời càng thêm nổi bật. Hồi nhỏ, vì màu mắt đặc biệt ấy mà cậu từng bị trêu chọc không ít lần, có người yêu thích nhưng cũng có người gọi cậu là "yêu quái".

Năm mười tám tuổi, khi vào đại học, Úc Thanh Hoàn đã mua một cặp kính áp tròng để che đi màu mắt bẩm sinh. Sau này xuyên vào các thế giới nhỏ, cậu không còn bận tâm đến việc này nữa. Các hệ thống đều tỏ ra rất hài lòng với đôi mắt ấy, thường xuyên chỉnh sửa thiết lập, khiến các nhân vật nguyên tác cũng phải có mắt vàng kim như cậu.

Lúc này gặp được một đôi mắt vàng kim khác như trong quá khứ, Úc Thanh Hoàn có chút ngẩn ngơ.

Thấy hai vợ chồng nọ mua đồ xong bước ra khỏi cửa hàng, Úc Thanh Hoàn vội kéo Tư Đình nấp vào một góc, hai người vô cùng ăn ý, giả vờ như đang chỉnh lại kính râm.

Họ từng là những học viên của trường quân sự được huấn luyện chuyên nghiệp, việc theo dõi hai người bình thường không phải chuyện gì khó. Cả hai chuẩn bị kỹ lưỡng, mặc áo khoác đen, quấn khăn quàng đồng bộ, đeo kính râm thời thượng loại tốt nhất, cứ thế mà lặng lẽ bám theo, bám theo...

... rồi bị đưa thẳng vào đồn cảnh sát.

Tại đồn cảnh sát, hai vợ chồng lên tiếng tố cáo bằng giọng điệu nghiêm khắc, nói rằng chính hai người này đã nhiều lần lén lút bám theo họ, hành tung mờ ám, nhìn là biết không phải người đàng hoàng.

Úc Thanh Hoàn và Tư Đình bị bắt tại trận, hết đường chối cãi. Úc Thanh Hoàn sống chết giữ lấy chiếc kính râm của mình, quyết không chịu tháo xuống.

Alpha kiên trì được một phút, cuối cùng vẫn bị cưỡng chế tháo kính ra. Cảnh sát đang làm công tác ghi chép ngẩn người, nhìn cậu, rồi lại nhìn sang hai vợ chồng kia: "Ahh..."

Màu mắt đặc biệt này dù có lật tung mười con phố cũng chưa chắc gặp được một người, thế mà bây giờ, kẻ theo dõi lẫn người bị theo dõi... đều là mắt vàng kim.

— Không lẽ là đứa con thất lạc năm nào của hai người họ tìm về?

Hai vợ chồng cũng sững sờ. Trình Ánh Tuyết lên tiếng: "Cậu là người hôm đó..."

Lời còn chưa nói hết, nước mắt cô đã tuôn rơi. Cô ngơ ngác đưa tay lên, đến khi đầu ngón tay ướt đẫm mới giật mình nhận ra là mình đang khóc.

Trình Ánh Tuyết không biết vì sao, chỉ cảm thấy khi nhìn đứa trẻ này tim mình liền đau nhói, đau thắt từng cơn.

Trình Ánh Tuyết vừa khóc, hốc mắt Úc Thanh Hoàn cũng lập tức đỏ lên, cậu nhào ngay vào lòng Tư Đình.

Cảnh sát dùng hệ thống nhận diện khuôn mặt, xác nhận thân phận Úc Thanh Hoàn 23 tuổi, Alpha, hiển nhiên không thể là con ruột của người phụ nữ 35 tuổi này được, nếu không thì lại thành một vụ án khác mất rồi.

Nhưng chưa kịp mở miệng giải thích, hai vợ chồng đã chủ động xin rút đơn tố cáo, đồng ý giải quyết riêng. Sau đó, bốn người cùng nhau rời khỏi đồn cảnh sát.

Họ tìm một quán mì nhỏ ngồi xuống.

Trong lúc chờ mì được dọn lên, hai tay đặt dưới bàn của Úc Thanh Hoàn không ngừng siết lại, thỉnh thoảng còn in ra vài vết móng tay. Thực lòng mà nói, gặp gỡ nhau trong tình huống này quả thật rất ngượng ngùng, cậu không biết làm cách nào để giải thích rằng mình không phải một kẻ bi.ến thá.i, cũng không phải là đứa con bị họ bỏ lại năm nào.

Theo thiết lập của thế giới này, cậu chính là Alpha nhà họ Úc, năm nay 23 tuổi. Dù có trừ đi 4 tuổi thì cũng không thể nào là con của bọn họ được.

Qua một lúc, Tư Đình chủ động nắm lấy tay cậu, ngăn lại động tác gãi ngón tay vì căng thẳng. Enigma là người đầu tiên giữ được bình tĩnh, cất lời nói phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng:

"Xin chào hai vị, xin lỗi vì chúng tôi đã tạo ra hoàn cảnh gặp nhau khó xử này. Tôi tên là Lạc Tư Đình, còn cậu ấy là Úc Thanh Hoàn."

Hai vợ chồng gật đầu, cũng lần lượt giới thiệu bản thân. Tên mẹ Úc Thanh Hoàn vẫn là Trình Ánh Tuyết, nhưng tên cha thì đã thay đổi, từ Úc Dương thành Ngu Dương.

Trong lúc Úc Thanh Hoàn im lặng không lên tiếng, Tư Đình liền chủ động tìm một lý do hợp tình hợp lý cho hành vi theo dõi của họ. Enigma nói rằng Ngu Dương trông rất giống một người bạn cũ đã khuất của hai người. Mà việc trực tiếp tiến đến hỏi "Chào anh, anh có phải là người bạn đã mất của tôi không?" thì quả thật không được lịch sự cho lắm, nên họ mới chọn cách âm thầm theo dõi để tránh làm hai người phản cảm.

Úc Thanh Hoàn: "......"

Trình Ánh Tuyết: "......"

Ngu Dương cười ngượng ngùng một cái, cảm thấy hình như việc theo dõi còn bất lịch sự hơn hỏi thẳng một câu.

Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, không biết nên đáp lại thế nào. Mãi đến khi ánh mắt họ một lần nữa rơi xuống người thiếu niên đối diện, thấy người tên Úc Thanh Hoàn này đôi mắt đang ướt long lanh, gương mặt hiền hoà mang theo vẻ áy náy:

"Anh Dương, chị Ánh Tuyết, em xin lỗi..."

— Tha thứ họ đi.

— Hai người họ chỉ muốn xác nhận xem Ngu Dương có phải một cố nhân hay không mà thôi, hành vi theo dõi cũng chỉ là vô tình. Hơn nữa một đứa trẻ vừa ngoan vừa xinh xắn, lại khiến người ta đau lòng như vậy, có thể sai được sao?

"Được rồi, không có gì đâu. Mau ăn mì đi, mì để lâu sẽ bị nở ăn không ngon nữa." Ngu Dương rất tự nhiên đưa lọ tương ớt cho Úc Thanh Hoàn, giống như đã quen biết từ lâu, biết cậu thích cho thêm tương ớt lúc ăn mì vậy.

Úc Thanh Hoàn cũng thực sự làm như thế.

Ngu Dương và Trình Ánh Tuyết nhìn nhau một cái, Trình Ánh Tuyết lại bất chợt rươm rướm nước mắt. Nhìn cậu Alpha ăn từng miếng nhỏ, ăn rất nho nhã, trong lòng cô vui vẻ vô cùng.

Nếu như con trai họ vẫn còn sống và lớn lên khoẻ mạnh, có lẽ cũng sẽ giống như Úc Thanh Hoàn bây giờ, lông mày và đôi mắt của cậu thật sự quá giống.

Nghĩ đến đây, Trình Ánh Tuyết lại không kìm được mà đưa tay lau nước mắt.

Úc Thanh Hoàn mím môi, cậu rất muốn hỏi nhưng không biết nên mở miệng thế nào.

May thay, Tư Đình bên cạnh nhìn ra sự do dự trong cậu, vừa đưa khăn giấy ra vừa hỏi:

"Chị Ánh Tuyết làm sao vậy?"

Ngu Dương thở dài một tiếng, chậm rãi kể rõ nguyên do.

Hai vợ chồng họ từng có một đứa con trai năm tuổi, tóc đen mắt vàng, gương mặt có vài phần tương tự Úc Thanh Hoàn. Nhưng đứa trẻ ấy mười năm trước đã gặp phải tai nạn giao thông không qua khỏi. Hiện tại Úc Thanh Hoàn khiến họ nhớ đến người con trai đã khuất, cho nên mới có phần đa sầu đa cảm.

Úc Thanh Hoàn lập tức nhét một miếng mì vào miệng, cảm giác ngượng ngùng ban đầu đã không còn nữa, cậu khôi phục lại dáng vẻ thoải mái, thậm chí vô tư lên tiếng:

"Không sao đâu ạ, em có thể làm con nuôi của hai người cũng được!"

Cậu nhai nhai nuốt nuốt rồi nghiêm mặt nói: "Ba! Mẹ!"

Ngu Dương & Trình Ánh Tuyết: "............"

May mà trong quán mì ngoài họ ra chỉ có vài người khách, tiếng "Ba Mẹ" rền vang như sấm kia không truyền đến tai quá nhiều người. Ông chủ quán còn từ cửa lấy thức ăn ló đầu ra trêu chọc:

"Chà chà, Tiểu Ngu Tiểu Trình, con trai mới xinh quá nhỉ, đẹp trai thật đó!"

"Bên cạnh là bạn trai của cậu nhóc à? Cũng đẹp trai không kém!"

Nghe vậy, Tư Đình lập tức gửi cho ông chủ một ánh mắt "Nói hay lắm, tôi thích nghe", rồi chủ động nhích lại gần Úc Thanh Hoàn, cố tình cọ cọ. Kết quả bị Alpha tát nhẹ một cái vào tay mới chịu dừng lại.

Những người khác cũng vui vẻ hùa theo, vừa húp mì vừa hô: "Chúc mừng, chúc mừng!"

Ngu Dương và Trình Ánh Tuyết thật sự là dở khóc dở cười.

Úc Thanh Hoàn nghĩ mình lớn như vậy rồi gọi ba mẹ thì cũng thấy ngượng ngùng, liền lùi một bước:

"Hay là, nhận em làm em trai cũng được?"

Lần này Ngu Dương và Trình Ánh Tuyết thật sự gật đầu đồng ý.

Quả nhiên giống như những gì Úc Thanh Hoàn tưởng tượng, hai người họ vừa gặp cậu đã cảm thấy thân quen như đã biết nhau từ trước, hỏi han cậu đủ điều từ sự nghiệp cho đến tình cảm. Cậu không thể nói ra sự thật nên đành lược bỏ vài điều, chỉ nói Tư Đình đang khởi nghiệp, hai người là bạn thời đại học, vừa tốt nghiệp đã bị Tư Đình kéo vào làm cùng công ty. Hai người đã quen biết nhiều năm nên dù Tư Đình có là ông chủ cũng không dám bắt nạt mình.

Nghe xong, hai vợ chồng liền nhìn Tư Đình với vẻ mặt vô cùng hài lòng.

Sau khi ăn xong, mọi người cùng nhau đi tản bộ, Tư Đình xung phong đi mua nước, để lại không gian nói chuyện cho Úc Thanh Hoàn và hai vợ chồng.

Tư Đình vừa đi khuất, Trình Ánh Tuyết liền không nhịn được mở miệng:

"Tiểu Úc, cậu và Tư Đình...?"

"Hiện tại chỉ là bạn bè ạ." Úc Thanh Hoàn ngoan ngoãn trả lời.

Ngu Dương chen vào:

"Nhưng anh thấy nó có vẻ rất thích cậu, cậu không thích nó sao?"

"Ừm... có vài nguyên nhân khác, nên bọn em vẫn chưa thể đến với nhau." Úc Thanh Hoàn nói, "Nhưng hai người thấy cậu ấy là người tốt phải không ạ?"

"Nhìn qua thì rất không tồi."

"Chỉ là mới gặp, cần phải quan sát thêm."

"Dù sao ấn tượng đầu cũng khá tốt, thằng bé đối xử với cậu rất dịu dàng."

"......"

Hai người nhận xét rất chân thành, Úc Thanh Hoàn cong môi cười:

"Vậy nếu sau này chúng ta còn gặp lại, hai người phải giúp em để ý nhé, xem thử cậu ấy có đáng để em phó thác cả đời không."

Hai vợ chồng lập tức giơ tay làm động tác "OK" đầy chắc chắn.

Trên đường về, tâm trạng của Úc Thanh Hoàn vẫn luôn rất tốt. Tư Đình lái xe ổn định vào gara biệt thự, vừa bước vào nhà, Alpha liền bổ nhào vào lòng Enigma, vui vẻ dụi dụi liên tục.

Tư Đình như gặp thời tới, bế bổng Alpha lên mang thẳng lên phòng ngủ tầng hai, lấy ra bộ đồ cosplay mèo đã chuẩn bị sẵn, buộc Úc Thanh Hoàn mặc vào. Sau đó bị mèo con dụ dỗ đến mất kiểm soát, bạo lực mà đút cho Alpha ăn hai quả cam.

...

Sáng hôm sau, vừa mở mắt Úc Thanh Hoàn đã nhận được thiệp mời sinh nhật do Lạc Vân Khê gửi tới. Dưới sự thúc ép của Aivis, cậu không tình nguyện mà mở ra xem, rồi phát hiện trong danh sách mời không chỉ có cậu mà còn có cả Lăng Chu.

【Cốt truyện chính?】

【Đúng vậy! Trong buổi tiệc sinh nhật, Lạc Vân Khê sẽ bày trò chơi khăm Lăng Chu khiến giá trị hắc hóa của phản diện tăng mạnh. Nhiệm vụ của cậu là lần đầu tiên đứng ra bảo vệ Lăng Chu, chọc Lạc Vân Khê tức giận để độ hảo cảm của phản diện tiếp tục tăng lên.】

Úc Thanh Hoàn lặng lẽ kiểm tra bảng thông số, mấy ngày nay giá trị hắc hóa của Lăng Chu đã giảm nhẹ, chỉ còn 70. Nhưng độ hảo cảm thì vẫn tăng đều, đã lên tới 85 rồi.

Tăng thêm chút nữa thì sẽ đầy thanh mất.

【Giá trị hắc hóa của Lăng Chu có thể nào lên tới 250 không?】

【Tất nhiên là không thể rồi, ký chủ.】

Úc Thanh Hoàn ngẩng đầu, có chút suy tư, ánh mắt vô tình đối diện với Tư Đình.

— Vị thần nhân Tư Đình này của cậu đúng là thật khác biệt...

Alpha nhịn không được khẽ cười "phì" một tiếng, sau đó bị Enigma ôm chặt trong lòng, ra tay cù lét khiến Alpha không ngừng cầu xin tha thứ mới chịu dừng tay.

Bình Luận (0)
Comment