Sau Khi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang, Tôi Đăng Xuất

Chương 66

Tiệc sinh nhật của Lạc Vân Khê sẽ diễn ra vào tuần sau, khi ấy kỳ thi cuối kỳ của Lăng Chu đã kết thúc, đưa Omega theo cũng không sao cả. Theo lời Aivis, bữa tiệc này là một tình tiết quan trọng trong cốt truyện để thúc đẩy mâu thuẫn giữa Lăng Chu và Lạc Vân Khê càng thêm sâu sắc, vì vậy Lăng Chu nhất định phải tham gia.

Vết thương ở chân của Omega cuối cùng cũng khá lên nhiều sau mấy ngày an ổn ở nhà tịnh dưỡng, ngày mà Lăng Chu thi xong môn cuối cùng, Úc Thanh Hoàn đã trốn làm, đứng đợi cậu ta cách cổng trường không xa.

Lăng Chu nhanh chóng xác định được vị trí của cậu, bước lên xe. Omega ôm cặp sách, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cậu: "Điểm ngữ văn đã có rồi, em đứng nhất lớp."

"Giỏi quá." Úc Thanh Hoàn nghĩ nghĩ một chút, "Vậy tối nay anh vẽ tặng em một bức tranh được không?"

Omega gật đầu thật mạnh, sau đó lại nói: "Em vừa học được cách làm một món tráng miệng mới, Thanh Hoàn, anh có muốn ăn thử không?"

"Được chứ." Úc Thanh Hoàn không từ chối.

Xe lăn bánh êm ái, chẳng mấy chốc đã về đến khu dân cư.

Thi xong, Lăng Chu tạm thời được nghỉ học ba ngày. Thứ hai tuần sau quay lại trường học bù một tuần rồi mới chính thức nghỉ Tết. Cậu ta đã nhắn trước với dì Trương, vừa về đến nhà liền đặt cặp xuống rồi vào bếp bắt tay nấu nướng. Omega như muốn dồn hết tâm sức để từng món ăn Úc Thanh Hoàn nếm đều có bóng dáng của cậu ta trong đó.

Úc Thanh Hoàn ngồi xuống ghế sofa, thành thạo trả lời tin nhắn của Tư Đình thay Aivis, sau đó cầm bút lên bắt đầu vẽ. Đã là phần thưởng thì không thể vẽ tuỳ ý như lần trước, lần này cậu phác họa bản nháp trước hẳn hoi.

Trong lúc cậu vẽ, Aivis liên tục thở dài vì thất bại. Nó không hiểu nhân vật công chính rốt cuộc đã biến đi đâu rồi. Nó đã rà quét khắp mạng lưới của thế giới này vậy mà vẫn không tìm được bất cứ tung tích nào của y. Ngay cả các nhà tù ở châu Âu hay châu Phi cũng đều tra qua, danh sách phạm nhân không hề có tên công chính. Tất nhiên những nhà tù khác cũng không có.

Nếu nhân vật công chính biến mất hay tử vong, thế giới này sẽ lập tức có biểu hiện bất thường, sẽ bật lên báo động đỏ. Nhưng hệ thống vận hành thế giới vẫn ổn định, không hề có dấu hiệu sụp đổ.

Nói cách khác, công chính vẫn còn sống và đang ở đâu đó trong thế giới này. Thế nhưng y lại vô thanh vô tức, không lướt mạng, thậm chí suốt bảy ngày liền không thanh toán bất kỳ đơn hàng nào qua điện thoại.

Tin xấu là: Công chính đã biến mất trọn vẹn bảy ngày.

Tin xấu hơn là: Những thông tin từ bảy ngày trước cũng không thể giúp Aivis xác định được vị trí của y. Người này chẳng khác nào bốc hơi khỏi trái đất.

Aivis thậm chí bắt đầu nghi ngờ liệu công chính có phải đã bị một Omega điên phê nào đó bắt cóc nhốt vào tầng hầm, rồi ABCXYZ, sau đó hoàn thành đánh dấu vĩnh viễn. AO có độ tương thích từ 70–90% muốn tiến hành đánh dấu vĩnh viễn quả thực cần khoảng bảy ngày, không thể có lời giải thích nào hợp lý hơn.

Ngoài đánh dấu vĩnh viễn ra, ai có thể bảy ngày liền không đụng đến điện thoại cơ chứ?

Mạng lưới cốt truyện loạn hết cả lên.

Công chính không xuất hiện đúng lúc gây ra các lỗ hổng quan trọng trong cốt truyện. Hậu quả là thụ chính ngày nào cũng chạy đến tìm Úc Thanh Hoàn trò chuyện tâm tình, hiện tại Aivis cũng không dám nhiệt tình nịnh nọt Omega như trước, sợ thụ chính thực sự nảy sinh tình cảm với ký chủ thì kịch bản sẽ nát luôn.

Úc Thanh Hoàn lại chẳng mấy để tâm đến những lời than vãn của Aivis. Dù sao công chính cũng không nằm trong danh sách nhiệm vụ của cậu. Mặc dù sau này sẽ có vài tình tiết như đưa quà cho Lạc Vân Khê rồi bị công chính bắt gặp, khiến y nổi giận vì ghen, thì nếu như không có công chính, cậu vẫn có thể tiếp tục đưa quà và hoàn thành nhiệm vụ.

Cậu tận tâm hoàn thành những tình tiết thuộc về mình, như vậy là đạt tiêu chuẩn rồi, không ai có thể trách cậu được. Giống như hiện giờ, mặc dù cậu suốt ngày kề cận bên Tư Đình nhưng sự quan tâm dành cho Lăng Chu cũng không thiếu. Độ hảo cảm và giá trị hắc hóa của phản diện tuy có hơi cao một chút nhưng vẫn chưa bạo phát, cũng chưa vượt ngưỡng 250. Như vậy tính ra, nhiệm vụ của cậu vẫn đang diễn ra rất hoàn mỹ!

Úc Thanh Hoàn hài lòng nhìn tỷ lệ hoàn thành và điểm số của mình, chỉ thấy tâm trạng thư thái, nhân sinh viên mãn.

Đợi đến khi Lăng Chu và dì Trương chuẩn bị xong bữa tối, Úc Thanh Hoàn cũng đã vẽ xong bản phác thảo. Ở đây không có nhiều quy củ như biệt thự nhà họ Úc, cậu để dì Trương cùng ngồi xuống ăn cơm với mình.

Cơm nước xong, dì Trương dọn dẹp nhà bếp rồi mới ra về.

Lăng Chu vừa thi xong, đầu óc đang tiến vào trạng thái ngủ đông. Úc Thanh Hoàn chuẩn bị ít đồ ăn vặt cho cậu ta, còn để Omega tự chọn một bộ phim để xem giải trí.

Một tiếng sau, Lăng Chu tình cờ phát hiện thiệp mời tiệc sinh nhật bị Úc Thanh Hoàn "vô tình" để quên dưới gầm bàn trà. Alpha đang vẽ tranh thì trông thấy, thuận miệng hỏi Omega:

"Em muốn đi không?"

Lăng Chu gập thiệp mời lại, "Ừm, em muốn đi."

Chuyện này tiến triển thuận lợi đến mức Úc Thanh Hoàn thấy hơi bất ngờ. Tốc độ trưởng thành của Lăng Chu thực sự đáng kinh ngạc. Thiếu niên Omega thần sắc điềm tĩnh, không lộ chút bối rối nào về bữa tiệc sắp tới.

Không biết có phải ảo giác không, Úc Thanh Hoàn cảm thấy Omega dường như lại cao thêm một chút.

Alpha hơi lo lắng nhắc nhở một câu: "Vân Khê có thể... sẽ không quá thân thiện, dù sao lần trước hai người gặp nhau cũng không quá suôn sẻ."

"Không sao đâu." Lăng Chu dịu dàng đáp, "Lần này em sẽ không gây chuyện với cậu ta. Huống hồ cậu ta đã mời em, biết đâu là có ý định muốn giảng hoà. Nếu em không đi, chẳng phải sẽ phụ lòng 'ý tốt' của cậu ta sao?"

Không đợi Úc Thanh Hoàn mở lời, Lăng Chu đã tiếp tục: "Cậu ta là người mà Thanh Hoàn thích, nhân phẩm chắc chắn sẽ không tệ. Nếu cậu ta vẫn không thân thiện với em, vậy là do bản thân em làm chưa đủ tốt."

Sắc mặt Úc Thanh Hoàn hiện lên vài phần tán thưởng, nhưng trong lòng lại thầm đánh giá: Lời này sao nghe có chút... trà xanh?

Nhưng Lăng Chu đã "tha thiết yêu cầu" được đi cùng, hơn nữa cũng nằm trong danh sách khách mời, Úc Thanh Hoàn không có lý do để từ chối.

Sáng sớm hôm sau, Úc Thanh Hoàn đã đưa Lăng Chu đi đặt may lễ phục, chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật. Ngoài việc may đồ, buổi chiều hai người còn đi spa chăm sóc da, vào sáng ngày sinh nhật của Lạc Vân Khê, các nhà tạo mẫu tóc đến tận nhà, thay đổi kiểu tóc cho cả Úc Thanh Hoàn và Lăng Chu.

Omega sau khi được chăm chút từ đầu đến chân thực sự như được lột xác, đúng là mang dáng vẻ người lớn thật rồi.

Riêng Úc Thanh Hoàn, quần áo của cậu đều do Tư Đình lo liệu. Kể từ khi biết cậu sẽ tham dự tiệc sinh nhật của Lạc Vân Khê, Enigma đã thức trắng một đêm để thiết kế một bộ đồ đôi, tông chủ đạo là màu đen trắng, thiết kế tinh vi đến mức nếu không nhìn kỹ thì sẽ khó phát hiện ra là đồ đôi, nhưng trong lòng hai đương sự thì rõ ràng hơn ai hết.

Ban đầu Úc Thanh Hoàn cũng không nhận ra, mãi đến khi Enigma chỉ cho cậu từng chi tiết hoa văn ẩn và những điểm nhấn nhỏ nhặt trong bản thiết kế.

Alpha trầm mặc thật lâu:

"...Những bộ đồ đôi trước kia của chúng ta, không lẽ cũng là...?"

Tư Đình đáp:

"Chỉ có một nửa là do tôi thiết kế thôi. Bộ quân phục màu đen ánh kim mà cậu thích nhất ấy, từ bản vẽ đến đường cắt, toàn bộ đều là tôi tự tay làm. Với cả bộ đồ mặc thường ngày, cổ áo có hình sư tử và mèo, cũng là tôi thiết kế..."

Người kia liệt kê ra hơn chục bộ, đều là những bộ từng được Úc Thanh Hoàn tấm tắc khen và mặc qua nhiều lần. Tựa như một loại duyên phận, Úc Thanh Hoàn đều rất thích những mẫu thiết kế của Tư Đình, là thích thật lòng, thích từ khi cậu còn chưa biết Tư Đình đã chính tay tạo ra chúng.

Bị vạch trần chuyện mặc đồ đôi, Tư Đình không nhịn được mà bổ sung thêm một câu:

"Cậu thích, tôi rất vui. Vui lắm, vui cực kỳ."

Alpha thật sự cảm động.

Lúc hai người một lần nữa lăn giường, Alpha đã chiều theo sở thích của Enigma. Tay chân cậu bị trói bằng một dải lụa đỏ, chiếc chuông nhỏ trên vòng cách ly tuyến thể của cậu cũng được thay bằng một chiếc chuông to hơn, kêu vang hơn.

Sau đó, tiếng chuông cứ vang lên mãi không ngừng...

...

Thoát khỏi hồi ức, Úc Thanh Hoàn nhìn vào chính mình trong gương. Bộ vest được cắt may vừa vặn, hôm đó chính Enigma đã dành trọn một giờ đồng hồ để "đo đạc" từng chút một, không còn bộ nào có thể vừa người hơn được nữa.

Trang phục hôm nay của cậu lấy màu trắng làm chủ đạo, điểm xuyến thêm hoạ tiết màu đen. Bộ của Tư Đình thì ngược lại, có chỗ bù trừ cho nhau nhưng không quá rõ ràng. Trên ngực Alpha đính một chiếc trâm cài nạm đá quý màu vàng cũng là món quà mà Tư Đình đã tặng.

Có điều...

Úc Thanh Hoàn lấy điện thoại ra xem, từ sau tin nhắn "chào buổi sáng" vào sáng nay, Tư Đình vẫn chưa gửi thêm tin nào mới. Điều này thật sự không giống với phong cách của Enigma.

Buổi tiệc này tuy bề ngoài là mừng sinh nhật cho Lạc Vân Khê nhưng thực chất là dịp để gắn kết mối quan hệ giữa Lạc Tư Đình và Lạc Vân Khê, tạo tiền đề cho hai người thuận lợi tiếp quản tập đoàn Lạc thị trong tương lai.

Lẽ nào Tư Đình đang bận chuyện này?

Úc Thanh Hoàn cất điện thoại vào túi.

Phản diện rồi cũng sẽ có ngày trở thành ông trùm thương nghiệp mới có đủ năng lực đối đầu với nhân vật chính. Đây cũng là một trong những lý do cậu muốn Lăng Chu tham dự buổi tiệc này.

Là bạch nguyệt quang, cậu phải để lại cho Lăng Chu một vài điều gì đó, để sau khi mình không còn nữa, từng cử chỉ và hành động của Lăng Chu ít nhiều sẽ mang ảnh hưởng từ chính con người cậu.

Trước khi ra khỏi nhà, Úc Thanh Hoàn đã chỉ dạy cho Lăng Chu một vài qui tắc xã giao cơ bản, dạy cậu ta cách bắt tay lễ phép hay những lưu ý khi cầm ly rượu...

"Tuy em đã đủ mười tám tuổi, nhưng dù sao em vẫn chưa quen với những buổi tiệc tùng như thế này, có thể không uống rượu thì cố gắng đừng uống. Lúc đó anh sẽ dặn phục vụ đổi thành nước ngọt cho em."

"Danh sách khách mời tiệc sinh nhật của Lạc Vân Khê, một nửa là do cậu ta tự chọn, phần lớn là bạn bè cùng lứa tuổi, một số là bạn thân từ nhỏ hoặc là bạn học. Nửa còn lại do tổng giám đốc Lạc chọn, chủ yếu là bạn bè trong giới thương nhân và quan trường. Thông thường, họ sẽ dẫn theo con cái, nhưng sẽ không can thiệp quá sâu vào việc giới trẻ tương tác với nhau. Đa phần họ sẽ tập trung trong phòng tiếp khách để trò chuyện."

"Em không cần quá câu nệ trước nhóm khách trẻ tuổi, nhưng trong đó cũng không tránh được có vài vị đại thiếu gia hay tiểu thư có tính cách kiêu căng. Em cứ hạn chế tiếp xúc với những người như thế. Anh không chắc có thể luôn ở bên cạnh em trong suốt buổi tiệc, nhưng anh sẽ cố gắng tạo ra một môi trường an toàn cho em trước rồi mới rời đi."

Omega ngoan ngoãn gật đầu.

Không hiểu sao, Úc Thanh Hoàn luôn có cảm giác như cậu ta đang mong chờ Lạc Vân Khê giở trò gì đó vậy.

Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, Alpha đưa Omega xuống lầu, chú Dương đã chờ sẵn ở dưới, đợi hai người lên xe liền lập tức lái đến biệt thự nhà họ Lạc.

Buổi tiệc sinh nhật lần này vẫn được tổ chức tại sảnh tiếp khách nối liền với sân sau, trong sảnh treo đầy bóng bay màu vàng và bạc, trang trí thêm một số hoạ tiết sinh nhật. Hai bên sảnh đặt những chiếc bàn dài phủ khăn trắng tinh, trên bàn bày đủ các loại bánh ngọt, chính giữa được đặt một tháp rượu champagne.

Ở góc tây nam của sảnh tiếp khách có đặt một cây đàn dương cầm, nghệ sĩ dương cầm đang ngồi đó, tấu lên những bản nhạc dịu dàng để tạo không khí cho buổi tiệc.

Ngoài sân cũng đặt nhiều bàn dài, bày bánh ngọt và hoa tươi, trên mặt đất trải một tấm thảm đỏ kéo dài đến tận đình nghỉ mát giữa hồ bơi, bên trong đình đặt một cây đàn cello trắng muốt.

Úc Thanh Hoàn và Lăng Chu bước vào, lúc này khách mời đã đến gần đủ. Những bậc trưởng bối tụ tập trong sảnh tiếp khách đang nói cười xã giao với nhau. Bên cạnh họ là những hậu bối như Úc Thanh Bách, những người đang bắt đầu tiếp quản sản nghiệp gia đình. Những người trẻ hơn một chút thì tụ tập thành từng nhóm nhỏ ngoài sân, vài người đã thay đồ rồi nhảy vào hồ bơi đã được đổi sang chế độ nước ấm, một số Omega tụ họp bên thành hồ bàn tán chuyện chăm sóc sắc đẹp, các Alpha thì quây quanh bàn chơi bi-da. Phổ biến hơn cả là các Alpha và Omega đang tìm kiếm đối tượng trò chuyện hợp mắt, liên hôn thương nghiệp vẫn luôn là cách để duy trì sự hưng thịnh của gia tộc. So với việc bị ép kết đôi với một người xa lạ, chi bằng nhân dịp tiệc sinh nhật này họ sẽ chủ động tìm xem có ai hợp ý với mình không. Khách có thể được mời đến nhà họ Lạc đa phần đều là con cháu hào môn quyền quý, chọn ai cũng không lỗ.

Vừa bước vào sảnh, Úc Thanh Hoàn đã cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình. Chuyện nhà họ Úc chủ yếu đều do Úc Thanh Bách quản lý, bản thân cậu rất ít khi công khai lộ mặt, nhưng vẫn có không ít người nhận ra Úc nhị thiếu gia, cũng biết mối quan hệ giữa cậu và Lạc Vân Khê.

Sau một lúc tò mò quan sát, đám Alpha và Omega bắt đầu rục rịch, đang định cầm ly rượu bước tới bắt chuyện thì một bóng người đã vượt qua họ bước nhanh về phía trước. Lạc Vân Khê bổ nhào vào lòng Úc Thanh Hoàn, Omega này không hề kiềm chế sức lực, Úc Thanh Hoàn bị tông suýt thì ngã ra sau.

May mà Lăng Chu kịp thời đỡ lấy eo Úc Thanh Hoàn, mượn lực đỡ Alpha một chút.

Đợi đến khi Lạc Vân Khê buông tay, Lăng Chu lập tức tỏ ra quan tâm Úc Thanh Hoàn, cứ như Alpha vừa bị một con trâu húc trúng có nguy cơ bị gãy xương. Omega dịu giọng hỏi:

"Thanh Hoàn, anh không sao chứ?"

Không cho Úc Thanh Hoàn cơ hội đáp lời, Lạc Vân Khê đã trừng mắt nhìn Lăng Chu:

"Anh Thanh Hoàn thì xảy ra chuyện gì được? Cậu có ý gì, muốn châm chọc tôi sao?!"

"Tôi không có ý đó, Lạc thiếu gia đừng hiểu lầm..." Lăng Chu cúi đầu. Với tư cách là phản diện có đất diễn quan trọng, ngoại hình của cậu ta đương nhiên cũng không tầm thường. Tuy ngũ quan không tinh xảo bằng Úc Thanh Hoàn nhưng cũng vượt trội hơn hẳn người khác. Hơn nữa với thân phận là Omega, giả bộ đáng thương là trở thành một bản năng quen thuộc. Lăng Chu nhỏ nhẹ giải thích:

"Từ sau kỳ dễ cảm lần trước, sức khỏe của Thanh Hoàn vẫn không ổn định. Lạc thiếu gia cho rằng vừa nãy mình chỉ đụng nhẹ vào người anh ấy nhưng nếu tôi không đỡ được, Thanh Hoàn không đứng vững rồi ngã xuống thì sao?"

Vừa nói, cậu ta vừa nắm lấy tay Úc Thanh Hoàn, giọng đầy xót xa:

"Vết xước lần trước trên ngón tay anh ấy đến giờ vẫn chưa lành, không biết sau này có để lại sẹo hay không."

"Aida, xin lỗi Lạc thiếu gia, tôi không có ý trách cậu đâu, dù sao cậu cũng đâu cố ý làm Thanh Hoàn bị thương. Chỉ là tôi... tôi thật sự đau lòng, tôi xót anh Thanh Hoàn, vết thương lớn như vậy nhất định là đau lắm."

Úc Thanh Hoàn: ".................."

Lăng Chu nói câu nào đều mang sát thương câu đó, thùng thuốc nổ trong lòng Lạc Vân Khê gần như bùng cháy, ngực phập phồng dữ dội, không chịu thua đáp trả:

"Anh Thanh Hoàn với tôi quen nhau từ nhỏ! Tôi cũng rất quan tâm anh ấy, cậu đừng hòng ly gián tình cảm của bọn tôi! Đồ trà xanh chết tiệt!"

Lạc Vân Khê nắm lấy tay còn lại của Úc Thanh Hoàn, kéo cậu về phía mình:

"Anh Thanh Hoàn, chúng ta sang bên kia đi!"

Cùng lúc đó, Lăng Chu cũng siết chặt tay Úc Thanh Hoàn, khiến Lạc Vân Khê không thể lôi cậu đi được.

Lăng Chu không quên lễ nghi mà Úc Thanh Hoàn từng dạy, Omega vẫn đứng thẳng lưng, chỉ là giữa mày có nét bất an, vừa lễ phép vừa tội nghiệp:

"Thanh Hoàn, đừng cách em quá xa..."

Vẻ mặt bắt đúng cảm xúc — Em sợ lắm.

"Á á cậu buông tay ra mau!"

"Tôi không buông."

"Cậu không thể đi tìm người khác chơi được hả? Anh Thanh Hoàn là của tôi!"

Lăng Chu nhẹ giọng như gió:

"Cậu có rất nhiều bạn, còn tôi thì chỉ có mỗi Thanh Hoàn thôi."

"Vậy thì phải trách tính tình của cậu quá tệ đó! Không ai muốn chơi với cậu hết!"

"Lạc thiếu gia nói đúng, tất cả là lỗi của tôi. Tính tôi tệ, tôi đáng chết..."

"......"

Hai Omega cứ tôi một lời, cậu một lời khiến Úc Thanh Hoàn đầu nhức bưng bưng. Các Alpha và Omega xung quanh cũng không ai có ý định đứng ra ngăn cảm, phần lớn họ chỉ xem trò vui. Những người ban nãy còn định bắt chuyện làm quen với cậu, sau khi biết thân phận cậu là Úc nhị thiếu gia cũng không còn tâm tư ấy nữa.

Úc Thanh Hoàn bị hai người kéo qua kéo lại, cảm thấy bất lực vô cùng. Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, các trưởng bối trong phòng khách cũng bắt đầu chú ý đến tình hình bên này.

Cuối cùng, Lạc Vân Khê và Lăng Chu đồng thanh hét lên:

"Anh Thanh Hoàn, anh chọn ai?!" / "Thanh Hoàn, anh chọn ai?"

【Trong kịch bản thì tôi phải chọn ai?】

【Ký chủ, đoạn này không có trong kịch bản.】

Úc Thanh Hoàn lạnh lùng, đồng loạt hất tay hai người ra:

"Lạc Tư Đình đâu? Anh chợt nhớ ra có việc gấp cần hỏi cậu ấy."

Lạc Vân Khê vốn đang trừng Lăng Chu đầy tức giận, nghe thấy cái tên đó, khí thế xẹp đi quá nửa:

"Anh trai em? Không biết nữa, sáng giờ em không thấy, hình như anh ấy không khỏe thì phải?"

Nói xong lại siết nắm tay, tiếp tục trừng Lăng Chu. Lăng Chu thừa dịp Úc Thanh Hoàn không nhìn thấy, âm thầm trợn mắt một cái.

Lạc Vân Khê không tiếng động mắng: Đồ trà xanh chết tiệt!!

Lăng Chu không tiếng động đáp trả: Đồ thần kinh.

Lúc này Úc Thanh Bách đi tới. Alpha cao một mét chín, mang theo khí chất không giận tự uy, anh lạnh lùng nhìn Lạc Vân Khê và Lăng Chu, cứ như đang hỏi: Các cậu đang bắt nạt Thanh Hoàn đấy à?

Hai Omega lập tức hóa thành chim cút, không dám thở mạnh lấy một hơi.

Có Úc Thanh Bách ở đây, Úc Thanh Hoàn yên tâm giao Lăng Chu cho anh trai mình:

"Anh giúp em trông Lăng Chu một lát, em đi vệ sinh sẽ quay lại ngay."

"Được." Úc Thanh Bách gật đầu thoải mái, thấy hai Omega rục rịch định nhấc chân đi theo, anh lập tức mạnh tay kéo vai họ lại, lực mạnh đến nỗi như muốn bóp nát hai đứa nhóc này luôn.

Alpha giọng lạnh như băng:

"Không nghe rõ à? Thanh Hoàn nói là đi vệ sinh."

Nghe vậy, hai Omega khó khăn nuốt nước bọt, khép nép đứng nguyên tại chỗ.

Chứng nào tật đó, yên lặng được một lúc Lạc Vân Khê lại giơ ngón trỏ lên, chỉ vào Lăng Chu:

"Trà xanh nhỏ, cậu có dám đấu tay đôi với tôi không?!"

Lăng Chu lạnh lùng cười khẩy:

"Có gì mà không dám?"

"Đi!"

"Đi thì đi."

Úc Thanh Bách chịu lời uỷ thác của em trai nên đi theo hai người. Lạc Vân Khê lôi một cái bàn ra, Omega vung khăn trải bàn, bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu. Sau đó Omega thong dong ngồi xuống, đặt tay phải lên mặt bàn, khí thế đầy mình nói:

"Vật tay, dô!"

Một giây sau, Lạc Vân Khê bại trận.

Một phút sau, Lạc Vân Khê chín trận chín bại.

Úc Thanh Bách: "......"

Anh chưa từng thấy ai háo hức bị sỉ nhục như thế này.

...

Úc Thanh Hoàn tránh khỏi đám đông, đi lối khác lên lầu. Cậu ra lệnh cho Aivis xâm nhập vào điện thoại của Tư Đình, rồi chuyển định vị của Enigma sang máy mình. Kết quả cho thấy, Tư Đình đang ở trong biệt thự này.

Cậu lên đến tầng ba, đứng trước một căn phòng nằm khuất trong góc, ngửi thấy một tia mùi tuyết tùng nhàn nhạt lan ra.

Alpha dừng lại trước cửa phòng, do dự trong giây lát.

Từ hương tuyết tùng này, cậu có thể cảm nhận được Enigma đang mất kiểm soát và vô cùng bức bối. Kỳ dễ cảm của Tư Đình đến rồi sao...

Nếu bây giờ cậu đi vào, liệu có thể bình yên đi ra hay không là điều khó nói. Có khả năng vừa vào cửa liền bị Enigma ôm lấy hôn tới hôn lui, gặm tới gặm lui, nghiêm trọng hơn thì có thể sẽ bị đè xuống làm vài ba lượt.

Dưới lầu còn nhiều người như vậy, Lăng Chu vẫn đang đợi cậu trở lại, cậu còn phải hoàn thành tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân như cốt truyện yêu cầu.

Mềm lòng không phải là một thói quen tốt.

Alpha nhìn số dư điểm tích phân của mình, cảm thấy kiếm tích phân vẫn là quan trọng hơn. Tư Đình có thể tiêm một hai mũi thuốc ức chế sẽ nhịn được thôi.

Úc Thanh Hoàn thu tay khỏi tay nắm cửa, lùi một bước, chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng lúc này, cửa phòng từ bên trong bật mở, một bàn tay tà ác từ bóng tối vươn ra, nhanh như chớp bịt chặt miệng Alpha, kéo người vào trong phòng.

"Ưm—"

Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập đến, Úc Thanh Hoàn gần như phản xạ theo bản năng, tung khuỷu tay về sau mạnh mẽ đánh trúng Enigma. Đối phương đau đớn nới lỏng lực đạo, Alpha lập tức vật vai đối phương để khiến Enigma tỉnh lại. Nhưng lần này cậu không thành công, Enigma vững chắc như núi.

Ngược lại, Alpha bị Enigma vác lên vai, đi thẳng đến chiếc giường cách đó năm bước, ném cậu xuống đệm. Sau đó Enigma tháo dây lưng ở eo, trói chặt hai tay Alpha lại.

Mùi tuyết tùng dày đặc đến mức không một khe hở, bao trùm lấy toàn thân Úc Thanh Hoàn. Enigma mất đi lý trí đè lên người cậu, dưới ánh trăng nhợt nhạt ngoài cửa sổ, Úc Thanh Hoàn thấy được trong ánh mắt Enigma là thứ cảm xúc chiếm hữu điên cuồng, như thể muốn nuốt cậu vào tận xương tủy.

Nồng quá.

Mùi tin tức tố nồng đến mức nghẹt thở.

Úc Thanh Hoàn khó nhọc thốt lên từng từ:

"Tư Đình, cậu... cậu hãy..."

Enigma bỗng nhiên cúi người xuống, nghiêng đầu để lộ tuyến thể sau gáy, giọng khàn khàn mỏi mệt:

"Đánh dấu tôi."

"Đem tin tức tố của cậu..."

"Rót hết vào trong cơ thể tôi đi."

Bình Luận (0)
Comment