Sau Khi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang, Tôi Đăng Xuất

Chương 67

hông nói đến chuyện Alpha vốn không thể đánh dấu ngược lại Enigma, chỉ riêng độ tương thích giữa hai người, tin tức tố của Úc Thanh Hoàn hoàn toàn không có tác dụng trấn an được Enigma trong kỳ dễ cảm.

Enigma cuốn lấy Úc Thanh Hoàn như một con bạch tuộc, rất nhanh đã khiến Alpha nóng đến đổ mồ hôi đầy người, áo sơ mi bị kéo bung vài chiếc cúc. Enigma không được an ủi liền không ngừng dùng đôi môi cọ lên cổ Úc Thanh Hoàn, để lại từng dấu hôn nóng bỏng.

Úc Thanh Hoàn bị chuỗi hôn tỉ mỉ dày đặc ấy giày vò đến toàn thân run rẩy, cậu cố gắng đẩy Enigma đang đè lên người mình ra, "Tư Đình, tôi đi... ừm, đi tìm thuốc ức chế cho cậu."

Hiển nhiên, Enigma không thích đề nghị này.

Hắn lập tức cúi đầu hôn lên môi Alpha, thuần thục cạy mở khớp hàm của Úc Thanh Hoàn, đưa lưỡi vào khuấy đảo liên tục, bá đạo trao đổi nước bọt với đối phương.

Một lúc sau, Tư Đình đã không còn thỏa mãn chỉ với những nụ hôn. Hắn ôm lấy Alpha, đặt cậu ngồi lên đùi mình, vừa hôn sâu hơn vừa đưa tay luồn vào dưới vạt áo của Úc Thanh Hoàn.

Nửa tiếng sau...

Úc Thanh Hoàn bỗng bừng tỉnh, cậu lập tức dùng sức đẩy Tư Đình ra, giơ tay lên lau đi vệt nước trên môi. Cậu đã biến mất nửa tiếng đồng hồ, có lẽ Lăng Chu và Lạc Vân Khê đã nhận ra điều bất thường. Enigma lại tiếp tục quấn lên, Úc Thanh Hoàn giơ chân đạp nhẹ vào bụng hắn, "Đừng quậy nữa, tôi còn việc nghiêm túc phải làm."

Alpha cài lại từng cúc áo một, hỏi Tư Đình: "Thuốc ức chế của Enigma không có tác dụng với cậu sao?"

Tư Đình thở d.ốc, ánh mắt gắt gao nhìn Úc Thanh Hoàn, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Úc Thanh Hoàn suýt thì quên mất người này vốn xuất thân từ một lính gác. Khi còn là lính gác, hắn từng chịu đựng những cơn tinh thần bạo loạn vì không tìm được dẫn đường tương thích. Hiện tại trở thành Enigma dường như vẫn còn mang theo cái thiết lập bất lợi này.

Chỉ là...

Úc Thanh Hoàn quan sát thần sắc của Tư Đình, cảm thấy đối phương trông có vẻ tỉnh táo hơn so với lúc đầu, "Dịch thể của tôi có tác dụng?"

Tư Đình không đáp, chỉ một mực nhìn chằm chằm vào môi cậu.

Úc Thanh Hoàn lập tức bảo Aivis biến ra một con dao nhỏ, dứt khoát rạch một đường ở đầu ngón tay, cậu bóp má Tư Đình rồi đặt ngón tay vào miệng hắn. Đối phương dù đau lòng nhưng ngoan ngoãn ngậm lấy, không dám lãng phí một giọt nào.

Năm phút nữa lại trôi qua.

Úc Thanh Hoàn rút tay về, lau nước bọt lên áo Tư Đình rồi lật người xuống giường, "Tôi phải quay về trước."

Alpha chỉnh lại dáng vẻ cho gọn gàng, thấy Tư Đình vẫn luôn dõi theo cậu, ánh mắt mong mỏi không rời, cậu không khỏi mềm lòng. Nghĩ đến lần trước bản thân rơi vào kỳ dễ cảm, Enigma đã lo liệu cho cậu từng chút một, bây giờ cậu cứ thế bỏ lại Enigma đang trong kỳ dễ cảm một mình, quả thực có hơi vô tình quá.

Úc Thanh Hoàn quay lại ôm Tư Đình một cái, còn cúi đầu hôn lên môi hắn, "Chờ đến lúc cốt truyện diễn ra xong, tôi sẽ đến tìm cậu."

Tư Đình khàn giọng đáp: "Được."

Úc Thanh Hoàn ba bước ngoái đầu lại một lần, chậm rãi rời khỏi phòng. Nào ngờ vừa mở cửa ra liền đối diện với ánh mắt của Lăng Chu và Lạc Vân Khê đang đứng bên ngoài.

Hai Omega vừa thấy cậu, đầu tiên là tỏ ra vui vẻ vì cuối cùng cũng đã tìm được người, nhưng ngay sau đó nhìn thấy đôi môi sưng đỏ, mái tóc rối loạn và quần áo xộc xệch của Úc Thanh Hoàn, cả hai liền ngây ra như phỗng.

Alpha thuận tay khép cửa phòng lại.

Trong phòng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ riêng đôi môi Úc Thanh Hoàn thôi cũng đủ nói lên tất cả, huống chi trong cổ áo sơ mi của cậu còn lộ ra một số vết hôn mờ mờ.

Chân của Lăng Chu và Lạc Vân Khê như mọc rễ tại chỗ, không sao nhúc nhích được, họ gắt gao nhìn chằm chằm vào môi Úc Thanh Hoàn, truy hỏi: "Ai đã hôn anh?!"

Úc Thanh Hoàn chối ngay: "Không ai hôn anh cả."

"Môi của anh như thế mà không có ai hôn sao?!" Lạc Vân Khê bước lên một bước định mở cánh cửa sau lưng cậu ra, "Cho em xem thử là ai ở trong đó!!"

Úc Thanh Hoàn giữ lấy cổ tay Omega, cau mày không vui: "Lạc Vân Khê, đừng làm loạn."

"Đừng làm loạn? Anh bảo em đừng làm loạn?!" Lạc Vân Khê hất tay Úc Thanh Hoàn ra, lại cố đẩy cửa thêm lần nữa, thế nhưng Alpha vẫn giữ chặt cửa sau lưng, cậu ta không tìm được khe hở nào để chen vào, "Úc Thanh Hoàn, tránh ra! Em phải nhìn cho rõ tên khốn nào đang trốn trong đó! Anh bị người khác hôn vậy mà còn trách em làm loạn. Anh chưa bao giờ nặng lời với em như thế!! Rốt cuộc là con hồ ly tinh nào?!"

"Người bên trong mau ra đây cho tôi! Có gan hôn anh ấy mà không dám nhận sao?!"

"Vân Khê, bên trong không có ai hết." Úc Thanh Hoàn lại lần nữa ngăn tay Omega lại.

"Nếu không có ai thì sao không cho em vào?"

"Rốt cuộc kẻ đó là ai mà khiến anh phải che chở đến mức này?"

Lạc Vân Khê hít sâu một hơi, ánh mắt lướt qua đôi môi của Úc Thanh Hoàn là lại tức đến phát run.

Anh Thanh Hoàn rõ ràng là yêu mình nhất, vậy mà bây giờ lại có người dám ức hiếp Úc Thanh Hoàn ngay trước mắt mình!

Lạc Vân Khê siết chặt nắm tay, "Anh Thanh Hoàn, anh tính tình tốt, không thích chấp nhặt với người khác nhưng em thì không như vậy. Bây giờ anh bị người ta giở trò ngay trong nhà em, em không thể khoanh tay đứng nhìn!"

"Anh bỏ tay ra đi, em sẽ không làm gì hắn đâu. Nhưng nếu hắn đã dám làm vậy với anh thì phải có gan thừa nhận chứ!"

Lúc này, Lăng Chu vẫn luôn im lặng đứng một bên bỗng nhiên mở miệng: "Là Lạc Tư Đình đúng không?"

Úc Thanh Hoàn theo bản năng định nói một câu "Không phải", thế nhưng lúc này cánh cửa sau lưng cậu đột ngột bị đẩy ra. Cửa phòng mở toang, Tư Đình bước lên một bước, gần như dán sát vào người Úc Thanh Hoàn, ánh mắt lạnh băng của Enigma quét qua Lạc Vân Khê và Lăng Chu.

Với Enigma vẫn còn đang trong kỳ dễ cảm, việc Alpha của mình bị người khác dây dưa đã đủ khiến hắn bực bội đến cực điểm. Lông mày Tư Đình rũ xuống, toàn thân toát ra một luồng sát khí rợn người:

"Là tôi cưỡng hôn cậu ấy, thì sao?!"

"Các người là gì của cậu ấy? Có tư cách gì xen vào?!"

Tư Đình đưa một tay đặt lên eo Alpha, giọng lạnh lẽo:

"Các người, biến càng xa càng tốt."

Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lạc Vân Khê, Tư Đình kéo Alpha vào phòng, "cạch" một tiếng khóa trái cửa lại.

Enigma áp Alpha dựa lên cánh cửa, nhưng không có động tác thân mật nào quá đà. Hắn chỉ ôm thật chặt người trong lòng, không nỡ buông tay.

Kỳ dễ cảm thường phóng đại những bất an trong lòng, khiến Enigma luôn thấp thỏm không yên.

Rõ ràng Tư Đình đã nói với bản thân vô số lần rằng nhiệm vụ của Úc Thanh Hoàn quan trọng hơn, mình không thể trở thành vật cản trên con đường về nhà của cậu. Chỉ cần cố chịu thêm vài tháng nữa thôi, Úc Thanh Hoàn sẽ không còn để mắt tới người khác nữa, sẽ không quan tâm hay mỉm cười với người khác trước mặt mình nữa.

Hắn đều hiểu hết.

Nhưng vẫn không thể khống chế được bản thân.

Hắn sợ, sợ rằng qua mỗi lần quan tâm, qua từng ngày tiếp xúc, Úc Thanh Hoàn sẽ thật sự yêu Omega Lăng Chu đó.

Khách quan mà nói, chỉ riêng về ngoại hình thôi cũng đủ thấy tên Omega ấy được Úc Thanh Hoàn nuôi dưỡng rất tốt, đã không còn là dáng vẻ gầy yếu thiếu dinh dưỡng ngày xưa nữa. Sắc mặt cậu ta rạng rỡ, dáng người và cử chỉ đều thay đổi hoàn toàn. Enigma vẫn thường xuyên giám sát và theo dõi Úc Thanh Hoàn nên biết rất rõ: Omega kia học theo động tác của Úc Thanh Hoàn, cẩn thận thăm dò xem dáng vẻ mà cậu yêu thích là gì.

Nếu như hắn không đi đến thế giới này...

Thì chắc chắn Úc Thanh Hoàn đã ở bên Lăng Chu rồi.

Enigma cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ Alpha, hương quả cam thanh mát lan vào chóp mũi. Lý trí nói với hắn rằng bây giờ nên buông tay ra, nên để Alpha đi làm nhiệm vụ, nhưng hắn lại không thể ngăn mình ôm cậu chặt hơn nữa:

"Xin lỗi..."

Có lẽ, hắn nên ra ngoài đánh cho cả Lăng Chu và Lạc Vân Khê ngất xỉu. Hắn sẽ khống chế lực đạo, chỉ đánh đến khi họ mất trí nhớ là được.

Enigma cảm thấy cách này rất khả thi.

Hắn chấn chỉnh lại tinh thần, nương theo ánh sáng lờ mờ nhìn khắp phòng một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một chiếc ghế. Enigma buông Alpha ra đi đến chỗ chiếc ghế, dùng tay không bẻ một chân ghế xuống. Hắn thử trọng lượng của chân ghế trong tay rồi nghiêm túc cam đoan với Alpha:

"Yên tâm, chuyện này rất nhanh sẽ được giải quyết."

Úc Thanh Hoàn chắn trước mặt Tư Đình, rút chiếc chân ghế trong tay Enigma ném sang một bên:

"Không cần phiền phức như vậy. Tôi dùng tích phân xóa ký ức của họ là được."

"Vì tôi mà cậu đã lãng phí quá nhiều điểm tích phân rồi." Tư Đình cúi người nhặt chân ghế dưới đất lên:

"Phiền toái do tôi gây ra, để tôi tự mình giải quyết."

Úc Thanh Hoàn lại một lần nữa giật lấy chiếc chân ghế, lần này cậu ném nó đi xa hơn chút:

"Chút điểm ấy có đáng gì, sao có thể so sánh với cậu được?"

Nếu để Tư Đình cầm chân ghế này tẫn người ta, phản diện lẫn thụ chính không chết thì cũng bị tàn phế.

"Điểm tích phân kiếm được là để dùng. Nếu tôi thực sự muốn từ chối, nửa tiếng trước tôi đã có hàng trăm cách để thoát khỏi cậu rồi." Úc Thanh Hoàn nâng tay vu.ốt ve gương mặt Tư Đình, chú ý thấy trên trán Enigma lấm tấm mồ hôi, cậu đưa tay lau đi một cách tự nhiên:

"Nếu cậu thấy khó chịu quá, không muốn rời xa tôi dù chỉ một giây, tôi có thể ở lại với cậu."

Tư Đình nắm lấy cổ tay Alpha:

"Nhưng nhiệm vụ của cậu..."

"Chỉ là một tình tiết nhỏ mà thôi, không hoàn thành cũng không sao." Úc Thanh Hoàn ôm lấy eo Tư Đình, nhẹ giọng nói:

"Dù sao thì giá trị hắc hóa và độ hảo cảm của Lăng Chu cũng đã đạt tiêu chuẩn rồi."

Enigma cũng vòng tay ôm lại Alpha, trầm mặc hồi lâu.

Cuối cùng, Tư Đình vẫn để Úc Thanh Hoàn rời đi. Dưới lầu là tiếng cười nói rôm rả, lớp lớp trai gái trẻ tuổi tụ tập lại nô đùa với nhau, tất cả đều như muốn nhắc họ rằng — Đây là tiệc sinh nhật của Lạc Vân Khê. Tư Đình chỉ là nhân vật được bổ sung vào nên có thể vắng mặt nhưng Úc Thanh Hoàn thì không thể. Nếu cậu biến mất quá lâu ắt sẽ có người đi tìm.

Hơn nữa, Lạc Vân Khê vẫn luôn đứng ngoài cửa chưa từng rời đi.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, thụ chính lập tức ngóng nhìn, thấy chỉ có Úc Thanh Hoàn đi ra, Omega chợt thấy cả người thả lỏng. Không hiểu tại sao, cậu ta cảm thấy giờ đây bản thân có chút sợ Tư Đình, cảm giác ánh mắt Enigma khi nãy thực sự quá đáng sợ, như muốn lột da rút xương người ta vậy.

Lạc Vân Khê tiến lên một bước, không còn cố chấp muốn mở cánh cửa sau lưng Úc Thanh Hoàn nữa:

"Anh Thanh Hoàn, chúng ta có thể nói chuyện một lát không?"

Úc Thanh Hoàn gật đầu.

Chỗ này không thích hợp để nói chuyện riêng, hai người rẽ lên ban công nhỏ ở tầng ba. Từ nơi này nhìn xuống, có thể thấy rõ khách khứa bên dưới sảnh. Bọn họ cũng thấy Lạc Vân Khê và Úc Thanh Hoàn, liền giơ cao ly champagne trong tay, bảo hai người mau xuống dưới.

Lạc Vân Khê mỉm cười giơ tay làm dấu OK với họ.

Ở một góc tầng dưới, Úc Thanh Bách đang trò chuyện cùng đại thiếu gia nhà họ Triệu, Lăng Chu đứng yên lặng bên cạnh, chỉ khi Úc Thanh Bách nhắc đến cậu ta mới có phản ứng. Lăng Chu trông thấy hai người, ánh mắt dừng trên người Úc Thanh Hoàn rất lâu, rồi mới rời đi.

Lạc Vân Khê thu lại ánh mắt, nhìn về phía Alpha trước mặt. Đối phương xắn tay áo lên, để lộ một đoạn cánh tay trắng trẻo, chiếc nơ nơi cổ áo đã không còn, hai nút áo trên cùng cũng để hở, gió nhẹ thổi qua mái tóc đen của Úc Thanh Hoàn, khiến cậu mang theo vẻ lười nhác, tùy ý mà cuốn hút.

Trái tim lại lần nữa đập loạn.

Lạc Vân Khê mím môi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cậu ta đứng nghiêm chỉnh trước mặt Úc Thanh Hoàn, trịnh trọng nói:

"Anh Thanh Hoàn, chúng ta hẹn hò đi!"

Úc Thanh Hoàn thiếu chút nữa bị sặc không khí, cậu kinh ngạc nhìn Omega trước mặt, cậu ta đang rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.

"Em đã suy nghĩ rất lâu, em nhận ra mình cũng... có chút thích anh. Những đoạn tin nhắn anh gửi cho em, em cảm động lắm. Những bức ảnh mặt trời lúc bốn giờ sáng đó nữa, em cũng rất thích. Những tấm ảnh ấy còn đẹp hơn nhiều so với những phong cảnh mà em từng thấy. Anh rất quan tâm em, luôn trả lời tin nhắn của em, nói chuyện với anh thật sự rất vui vẻ. Em không thể tìm được ai quan tâm và che chở cho em như anh."

"Mấy ngày nay anh không để ý tới em, em buồn lắm, luôn cảm thấy trong tim như thiếu mất một phần. Em đã suy nghĩ rất lâu, trước đây em đã quá tùy hứng, luôn khiến anh buồn lòng. Những năm qua đều là anh nhẫn nhịn em, chắc là anh mệt mỏi lắm."

"Thay vì để anh trai em làm thế thân, chi bằng anh với em quen nhau luôn đi."

"Vì vậy... Anh Thanh Hoàn..."

"Anh có nguyện ý làm bạn trai của em không?"

Aivis lệ rơi đầy mặt:

【Đừng mà.】

【 Nhất định là do cậu quấn người ta quá đà rồi, đây tuyệt đối không phải lỗi của tôi.】

【Huhu】

Bình Luận (0)
Comment