Không do dự nữa, Úc Thanh Hoàn lập tức xóa đi ký ức của Lạc Vân Khê và Lăng Chu, khiến họ quên sạch cảnh tượng vừa nhìn thấy khi nãy. Nhưng đây chỉ là trị ngọn chưa trị tận gốc, Lạc Vân Khê đã động lòng muốn ở bên cậu, cho dù lần này quên mất việc thổ lộ thì vẫn còn lần sau.
Sắp đến giờ diễn ra nghi thức cắt bánh kem, trước khi cùng Lạc Vân Khê xuống lầu, Úc Thanh Hoàn không nhịn được quay đầu nhìn lại căn phòng đang đóng chặt cửa ở góc khuất. Mười năm qua, cậu luôn hành động theo bước chân hệ thống giao phó, tuân thủ theo kịch bản không sai sót một ly, chỉ mong nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để được trở về nhà.
Mãi đến giờ phút này cậu mới nhận ra — làm con rối bị giật dây hóa ra lại là chuyện đau lòng đến thế.
"Anh Thanh Hoàn, ở đó có chuyện gì sao?"
"Không có gì." Úc Thanh Hoàn thu lại ánh nhìn. "Cũng gần đến giờ rồi, chúng ta mau xuống thôi."
Khi quay lại đám đông, Úc Thanh Hoàn theo bản năng trở về đứng bên cạnh Úc Thanh Bách. Kịch bản bắt nạt không xảy ra như dự đoán, Lăng Chu vẫn bình an vô sự. Qua lời kể của Úc Thanh Bách, Úc Thanh Hoàn mới biết trong khoảng thời gian cậu ở trên lầu, Lăng Chu và Lạc Vân Khê đã đấu với nhau không ít thứ, từ vật tay, đánh bida cho đến chơi nhạc cụ. Kết quả hai người hòa nhau, không phân thắng bại.
Trong những trận so tài ấy, biểu hiện của Lăng Chu vô cùng đúng mực, khiến Úc Thanh Hoàn cũng được nở mặt thơm lây.
Nghe đến đây, Úc Thanh Hoàn hơi nghiêng đầu nhìn Lăng Chu đang an ổn đứng bên cạnh mình. Chiếc bánh sinh nhật sáu tầng từ từ được đẩy ra, nhân vật chính như ánh trăng được muôn vì sao vây quanh, chìm trong những lời chúc tốt đẹp của mọi người. Sau khi nhắm mắt ước nguyện, Omega từ tốn thổi tắt nến.
"Cậu ta không phải vì em."
"Lăng Chu chính là Lăng Chu. Cậu ta thể hiện tốt là để chứng tỏ sự cố gắng của bản thân, chứ không phải để cho em nở mày nở mặt."
Nghe thế, đôi mắt của Omega bên cạnh hơi mở to.
Úc Thanh Bách đưa tay xoa mái tóc đen của Úc Thanh Hoàn, dịu dàng cười: "Biết rồi, họa sĩ nhỏ."
"Anh làm rối kiểu tóc của em rồi đó." Úc Thanh Hoàn bực bội nói, rồi cũng đưa tay xoa loạn mái tóc của Lăng Chu.
Lăng Chu ngẩn người nhìn Úc Thanh Hoàn một lúc, sau đó mới chầm chậm giơ tay lên, quay đầu nhìn về phía Úc Thanh Bách. Đối phương lập tức trao cho cậu ta một ánh mắt "cậu dám thử xem", Omega biết điều rụt tay về, nhưng chỉ rụt được một nửa lại vươn tay xoa rối mái tóc vừa được chỉnh lại của Úc Thanh Hoàn.
Úc Thanh Hoàn: "......"
Úc Thanh Hoàn ôm đầu, thốt lên: "Hai người thật là đáng ghét!"
Úc Thanh Bách và Lăng Chu cố nhịn một lúc, cuối cùng cả hai cùng bật cười.
Chiếc bánh kem sáu tầng, Lạc Vân Khê chỉ cắt nhát đầu tiên, phần còn lại giao cho phục vụ tiếp tục cắt bánh. Úc Thanh Hoàn không có nhiều hứng thú, chỉ ăn từng miếng nhỏ, ánh mắt thường xuyên nhìn về phía căn phòng tối om kia.
Đã xong nghi thức cắt bánh rồi, vậy mà không ai nhớ ra Lạc Vân Khê vẫn còn một người anh trai.
Trong thế giới nguyên bản của Tư Đình, cha mẹ của hắn đã qua đời từ sớm. Bây giờ đổi sang một thế giới mới, có thân phận mới... nhưng hắn vẫn không thể... có được tình thân sao?
Úc Thanh Hoàn đang mải mê suy nghĩ, không nhận ra Lam Minh Dục trong bộ lễ phục dạ hội màu xanh thẫm đã đi đến trước mặt mình. Quý bà Omega này đã hơn bốn mươi lăm tuổi nhưng nhan sắc trông vẫn trẻ trung như ngoài tuổi ba mươi, sức khoẻ và làn da được bảo dưỡng rất tốt, trên mặt bà nở một nụ cười hiền hoà.
Bà đưa một miếng bánh sinh nhật đến tay cậu, dịu dàng dặn dò:
"Thanh Hoàn, cháu có thể giúp bác gái mang miếng bánh này lên cho Tư Đình được không?"
Tim Úc Thanh Hoàn như lỡ mất một nhịp.
Cậu theo phản xạ quay đầu nhìn về phía Úc Thanh Bách, người kia lập tức đón lấy phần bánh cậu đang ăn dở được vài miếng, ánh mắt trấn an:
"Yên tâm, ở đây cứ để anh lo."
Vì thế Úc Thanh Hoàn nhận lấy miếng bánh mà Lam Minh Dục định mang đến cho Tư Đình.
Khi cậu chuẩn bị rời đi, Lam Minh Dục đưa tay kéo nhẹ cậu lại, hạ thấp giọng đủ chỉ hai người nghe thấy:
"Thanh Hoàn, Tư Đình đang trong kỳ dễ cảm, tâm trạng có thể không tốt lắm. Dì đã vào phòng kiểm tra, thuốc ức chế đã có tác dụng, thằng bé cũng đã đeo vòng chống cắn. Nhưng nếu có gì bất thường, cháu phải lập tức ra ngoài, được chứ? Dì đã bảo quản gia đứng chờ ở tầng ba, cháu cứ gọi to, ông ấy sẽ nghe thấy."
Úc Thanh Hoàn khẽ gật đầu:
"Vâng, cháu biết rồi."
"Phiền cháu quá." Lam Minh Dục nhẹ nhàng ôm lấy cậu một cái.
Úc Thanh Hoàn vòng qua đám đông, ban đầu là đi nhanh, rồi càng lúc càng vội, cuối cùng gần như chạy lên cầu thang.
Cậu chạy thẳng lên tầng ba, đến trước phòng của Tư Đình, còn chưa kịp giơ tay gõ cửa thì cánh cửa đã mở ra từ bên trong.
Đúng như lời Lam Minh Dục nói, Tư Đình đã đeo vòng chống cắn. Hắn vươn một tay về phía cậu, Alpha chẳng hề do dự nắm lấy tay Enigma, bước vào phòng cùng hắn.
Cậu đưa miếng bánh sinh nhật cho Tư Đình, trong mắt đong đầy ý cười:
"Bác gái nhờ tôi mang cho cậu."
Đèn trong phòng được bật lên, ánh sáng dịu dàng xua đi chút hơi lạnh trong gian phòng khép kín. Tư Đình kéo cậu ngồi xuống bên bàn tròn nhỏ cạnh cửa sổ. Từ khe hở nhỏ trên rèm có thể nhìn rõ cảnh tượng dưới lầu, thế nhưng người hắn muốn nhìn đã ở ngay trước mặt rồi, khe hở ấy không còn cần thiết nữa, Enigma đưa tay kéo rèm lại.
"Cậu trông rất vui, vì sao vậy?" Tư Đình hỏi, vẻ mặt nghi hoặc.
Úc Thanh Hoàn dùng nĩa xúc một miếng bánh nhỏ đưa đến miệng Enigma. Vì đeo vòng chống cắn nên Tư Đình không thể mở miệng quá to, chỉ có thể từ từ nuốt từng chút một:
"Có người đối xử tốt với cậu là chuyện rất đáng mừng không phải sao?"
"Dù sao thì dì ấy cũng xem như là người nhà của cậu..."
"Không phải." Tư Đình cắt ngang lời cậu rồi đón lấy chiếc nĩa trong tay Alpha, múc một miếng bánh khác đưa ngược lại:
"Người nhà của tôi chỉ có cậu thôi."
Alpha ngậm lấy chiếc nĩa, ngơ ngác nhìn Tư Đình. Hắn lại một lần nữa nhấn mạnh:
"Bà ấy không phải người nhà của tôi, cậu mới phải. Tôi chỉ cần cậu thôi, không cần gì khác."
Úc Thanh Hoàn bừng tỉnh, buông chiếc nĩa trong miệng ra.
Tựa như sợ cậu giành lại, Tư Đình lập tức đưa nĩa vào miệng mình.
Úc Thanh Hoàn: "......"
Cậu cố gắng chỉnh lại hành vi của Enigma:
"Này! Trên đó toàn nước miếng của tôi, cậu đừng có ngậm như thế!"
Enigma lại giả điếc, chỉ dùng ánh mắt nói với cậu rằng: "Tôi thích thế đấy", rồi quay mặt sang chỗ khác.
Úc Thanh Hoàn giành không lại Tư Đình, vành tai đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận: "Tư Đình!"
Hai người giằng co một lúc, cuối cùng Enigma cũng chịu buông tha cho chiếc nĩa tội nghiệp. Tư Đình nhận xét:
"Bánh này không ngon, không ngọt bằng tin tức tố của cậu."
"Ahhh! Cậu đừng nói nữa!" Úc Thanh Hoàn ngồi phịch lên đùi Tư Đình, giơ tay đấm nhẹ vào ngực hắn, hai má nóng bừng như muốn bốc khói.
Một cách tự nhiên, họ lại trao nhau một nụ hôn thật khẽ.
Một lát sau, Aivis vì tình huống khẩn cấp mà phá vỡ giam cầm từ phòng tối, thị giác của hệ thống vẫn đóng, nhưng có thể phát ra âm thanh:
【Ký chủ, nguy rồi!!】
【Cuối cùng tôi cũng điều tra được tung tích của công chính! Người đó... người đó...!】
【Nói nhanh đi, công chính thế nào?】
【Ba ngày trước công chính đã đến Cục dân chính một chuyến, và cùng một Alpha khác... đăng ký kết hôn!】
【Tôi còn tưởng là chuyện gì... chỉ là kết...】
Úc Thanh Hoàn bật dậy từ trên người Tư Đình, mắt mở to như không tin vào tai mình:
"Cậu nói cái gì? Công chính kết hôn rồi?!"
【Đúng vậy, kết hôn rồi.】