Sau Khi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang, Tôi Đăng Xuất

Chương 72

Vì sự "ăn vạ" quá mức cứng rắn của Lạc Vân Khê, Tư Đình không có hứng thú đi làm ngay từ đầu lại càng kiên quyết không bước ra khỏi cửa. Tất cả các cuộc họp đều bị hắn sắp xếp thành họp online, nếu không thể họp online thì Tư Đình chỉ lạnh lùng gửi cho thư ký Đường bốn chữ — "Không họp thì thôi."

Tài sản nhà họ Lạc nhiều như thế đủ để hắn tiêu xài trong mấy tháng còn lại, sau này công ty có sụp đổ hay phá sản thì cũng không liên quan gì đến hắn.

Lạc Vân Khê dù sao cũng đã ngủ một đêm ngoài cửa, lúc này chỉ gắng gượng đấu võ mồm với Tư Đình một chút thì hai mắt đã díu lại, kéo vali lên lầu đi ngủ.

Tư Đình ngồi đối diện với Úc Thanh Hoàn, hắn cố ý chọn một vị trí mà camera không quay tới nhưng chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Alpha, vừa họp vừa nhìn trộm.

Úc Thanh Hoàn đang phiền não chuyện cái đuôi không thể thu lại được, cậu không muốn cứ dùng điểm tích phân để che giấu mãi. Huống hồ cái đuôi này thật sự không nghe lời, nó ngoe nguẩy tứ tung, khi thì vỗ chỗ này, lúc lại đụng chỗ nọ. Đôi lúc Úc Thanh Hoàn quên đi sự tồn tại của nó, nó liền chọt chọt vào đùi Alpha, bị bắt lại mới chịu an phận.

Cậu và cái đuôi này thật sự không quen thuộc gì nhau.

Để cái đuôi yên tĩnh một chút, Alpha đành phải kẹp nó dưới người rồi ngồi trên sofa, một tay đè lên chóp đuôi, một tay gõ chữ trò chuyện với Ngu Dương và Trình Ánh Tuyết.

Bọn họ lập một nhóm chat nhỏ, thường xuyên chia sẻ những chuyện vụn vặt thường ngày. Hai vợ chồng gần đây vừa để ý đến một căn tiệm nhỏ, sau mấy ngày nay bàn bạc giá cả thì đã thuê luôn, chuẩn bị mở tiệm bán trái cây.

Căn tiệm nằm ở vị trí đắc địa, giá thuê lại rẻ, trang trí cũng được sửa sang tử tế, hai người vui mừng khôn xiết, dù bận bịu vẫn không giấu nổi sự hân hoan trong từng câu chữ gửi cho Úc Thanh Hoàn.

Trong đó có bàn tay sắp xếp của Tư Đình, điều này Úc Thanh Hoàn rõ hơn ai hết. Người này từ trước đến nay đều thích âm thầm quan sát, xác định sở thích của đối phương rồi chiều chuộng đúng ý như đi guốc trong bụng người ta.

Đa số lúc làm những chuyện này, Tư Đình đều không bao giờ nhắc đến.

Úc Thanh Hoàn đã viết xong di chúc. Tài sản được đứng dưới tên cậu không nhiều, căn hộ đang ở cùng phần lớn số tiền tiết kiệm cậu đều để lại cho Lăng Chu. Cậu rất muốn để lại cho cha mẹ nhiều tài sản hơn nhưng không thể quá phô trương để tránh bị nghi ngờ, nên chỉ chừa lại hai căn nhà cho họ.

Sau này nếu bán nhà cũng sẽ được một khoản tiền lớn. Nếu không muốn bán, họ có thể ở một căn, căn còn lại cho thuê.

Mười năm trước, đứa con trai của hai vợ chồng đã mất vì tai nạn xe. Không bao lâu nữa cậu cũng sẽ rời khỏi thế giới nhỏ này bằng một tai nạn xe khác. Úc Thanh Hoàn không biết điều này có để lại cú sốc quá lớn cho họ hay không.

Cậu cần có người giúp mình lo hậu sự, cậu sẽ tiết lộ cho họ vài điều, nói với họ rằng cậu không chết, cậu chỉ trở về nhà mà thôi.

Úc Thanh Hoàn lặng lẽ ngước mắt, nhìn về phía Tư Đình. Người này không hề tập trung vào cuộc họp, Enigma chống cằm ngắm cậu từ nãy tới giờ, ánh mắt vừa chạm nhau, Úc Thanh Hoàn chột dạ quay mặt đi.

Tư Đình thấy thế nheo mắt lại, trực giác mách bảo hắn — mèo con lại đang nghĩ trò xấu gì rồi.

Chờ đến khi kết thúc cuộc họp, Tư Đình lập tức bước nhanh tới trước mặt Úc Thanh Hoàn, đè mèo con dưới thân, thuận tay vuốt mấy cái lên cái đuôi lông mượt:

"Nói đi, cậu lại muốn làm chuyện xấu gì đó?"

"Trong mắt cậu tôi là loại người chuyên làm chuyện xấu ư?" Mèo con dùng móng nhỏ chống lên vai Enigma, đuôi mèo lặng lẽ lướt khỏi lòng bàn tay tà ác, "Đừng dùng tư thế này nói chuyện... không thì lát nữa..."

Úc Thanh Hoàn chưa nói xong thì khoé mắt đã bắt được một bóng người quen thuộc. Lạc Vân Khê cũng chú ý đến tư thế không mấy đứng đắn hiện tại của hai người.

Omega trố mắt kinh ngạc nhìn hai người họ.

Nói chính xác hơn, cậu ta chỉ đang nhìn người anh vô liêm sỉ của mình đang đè chặt Úc Thanh Hoàn bên dưới, Alpha cố tình đẩy ra nhưng hắn vẫn không chịu nhúc nhích.

Từ nhỏ thể chất của Alpha đã yếu ớt, căn bản không phải đối thủ của Enigma. Dù bị đè đau cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.

Anh Thanh Hoàn đáng thương quá!

Lạc Tư Đình thật sự quá đáng mà!

Omega lao tới như một mũi tên, kéo Tư Đình từ trên người Úc Thanh Hoàn xuống, "Anh đang làm gì thế?! Đừng có đè hỏng anh Thanh Hoàn của em!"

Tư Đình một tay đẩy Lạc Vân Khê ra, "Thần kinh à? Bọn tôi đang tình cảm mặn nồng thì liên quan gì đến cậu?"

"Tình cảm mặn nồng? Mặn nồng ở đâu ra? Em chỉ thấy anh cố tình đè anh Thanh Hoàn thôi!"

Lạc Vân Khê nheo mắt cố tìm cho ra một vết thương nào đó trên người Úc Thanh Hoàn để làm bằng chứng tố cáo sự áp bức của Enigma, nhưng tìm mãi không thấy gì. Cậu ta đành lớn giọng bịa đặt:

"Em dám chắc eo của anh Thanh Hoàn nhất định bị đè đỏ rồi! Bị anh đè sưng lên rồi!"

Tư Đình khoanh tay cười lạnh, "Sao? Cậu có mắt nhìn xuyên thấu à? Nhìn xuyên qua cả đồ ngủ thấy được eo người ta bị đè đỏ? Thế cậu thấy dấu hôn chưa? Còn cả dấu răng nữa? Nói cho cậu biết, không chỉ là eo, cả chân của cậu ta đều có dấu của tôi hết!"

"Lạc Tư Đình, anh là đồ vô liêm sỉ!" Để tăng thêm khí thế cho mình, Lạc Vân Khê nhanh nhẹn bước lên sofa, đứng từ trên cao trừng mắt với Tư Đình, "Anh thật là bẩn thỉu! Không xứng với anh Thanh Hoàn! Hai người sớm muộn gì cũng chia tay!"

"Tôi và Úc Thanh Hoàn mãi mãi sẽ không chia tay!" Tư Đình nổi giận, kéo Lạc Vân Khê từ trên sofa xuống, "Trước đây cậu ấy bị mù mới thích cậu, bây giờ sáng mắt rồi, không chỉ yêu đương với tôi, sau này chúng tôi còn sẽ kết hôn, cùng nhau sống răng long đầu bạc, chết rồi cũng sẽ chôn cùng mộ! Đời đời kiếp kiếp không chia xa!"

Lạc Vân Khê mặt đỏ gay, "Anh nằm mơ đi! Anh chỉ là một thế thân cỏn con của em thôi! Chờ em triển khai chút mị lực, anh Thanh Hoàn nhất định sẽ quay lại thích em!"

"Thích cậu cái gì? Cậu có gì để người ta thích? Thích cái thân hình gầy như que củi này à? Hay là thích căn bệnh thần kinh của cậu?!"

"Lạc Tư Đình!!!"

"À, còn cả cái giọng the thé của cậu nữa."

"Em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa! Em ghét anh!"

"Cầu còn không được, làm ơn cút khỏi nhà tôi càng sớm càng tốt."

"Không! Em không đi! Em sẽ quấn lấy hai người mãi mãi! Em sẽ như vong, quấn lấy hai người cả đời!"

"Lạc Vân Khê, cậu bị bệnh à?"

"Đúng! Em có bệnh đó! Anh làm gì được em?!"

"......"

Nhân lúc EO đang cãi nhau, Úc Thanh Hoàn xem lại tin nhắn Ngu Dương gửi cho cậu. Cuối cùng cậu vẫn quyết định dùng tích phân để giấu đuôi mèo đi, buổi chiều ghé qua chỗ hai vợ chồng một chuyến.

Ngoài Ngu Dương ra, dì Trương và chú Dương cũng báo cáo tình hình Lăng Chu cho cậu. Omega không tỏ ra buồn phiền hay thất vọng vì cậu chuyển ra ngoài sống, ăn cơm đúng giờ xong lại về phòng làm bài tập.

Cậu và Lăng Chu không thường nhắn tin trên WeChat, cậu từng nói rõ rằng không hy vọng Lăng Chu vì chơi điện thoại mà lơ là việc học. Thế nên nội dung cuộc trò chuyện của hai người chủ yếu là sinh hoạt thường nhật, ví dụ như khi cậu đến đón Lăng Chu tan học sẽ nhắn kèm một bức ảnh định vị, Omega vừa tan học liền đáp lại ngay: "Vâng, em ra ngay!"

Kết quả cuối kỳ của Omega đã có, thành tích đứng nhất lớp và đứng thứ ba toàn khối, nỗ lực rất đáng khen. Quà tặng cậu đã hứa còn lại hai bức vẽ, tấm đầu tiên đã vẽ xong từ lâu, chỉ là vẫn chưa gửi nó đi.

Úc Thanh Hoàn nhìn đồng hồ, quyết định gửi bức tranh đó cho Omega.

Cậu vừa xong việc thì cuộc tranh cãi giữa Tư Đình và Lạc Vân Khê cũng vừa kết thúc. Enigma bước đến vòng một tay ôm lấy eo cậu, cứ thế xách người từ sofa lên, kẹp trong lòng mang thẳng lên lầu trở về phòng ngủ.

Đúng là thể lực kinh người.

Đóng cửa phòng lại, Tư Đình hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi:

"Tôi thật sự không thể giết nó sao?"

Úc Thanh Hoàn nằm bò cả người lên giường, đuôi mèo cong vút như một cái móc câu, "Không được."

Enigma lại được một trận vu.ốt ve đuôi mèo sảng khoái, Lạc Vân Khê ở bên ngoài bám dai như đĩa, đang đứng trước cửa phòng. Úc Thanh Hoàn không dám phát ra tiếng rên liền cắn một cái vào tay Tư Đình, để lại một dấu răng đều tăm tắp.

Sau một trận ồn ào, Úc Thanh Hoàn mở cửa phòng Enigma, hơi lúng túng quay về phòng ngủ của mình, chợp mắt một lát.

Bữa trưa như thường lệ có ba người cùng ăn, phần của Úc Thanh Hoàn do Tư Đình tự tay nấu, còn Lạc Vân Khê thì gọi đồ ăn ngoài.

Ăn xong, Úc Thanh Hoàn là người ra khỏi nhà trước, để Tư Đình ở lại giữ chân Lạc Vân Khê đang nhốn nháo đòi đi theo.

Cậu lái xe ra khỏi khu dân cư đợi sẵn, chừng mười phút sau, Tư Đình bước lên xe.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến cửa tiệm nhỏ của cặp vợ chồng. Tuy nơi đó chẳng cần sửa chữa gì nhiều nhưng dọn dẹp và bố trí thêm vài món nội thất cần thiết cũng đủ bận bịu hơn nửa ngày.

Hai người xắn tay áo cùng nhau giúp đỡ.

Sắp sửa hoàn tất, Tư Đình bị buộc phải ra xe mở một cuộc họp online ngắn, đến khi quay lại thì thấy Úc Thanh Hoàn cùng hai vợ chồng đang ngồi quây quần trên mấy chiếc ghế nhựa nhỏ, trò chuyện rôm rả với nhau. Alpha rất hiếm khi vui vẻ một cách thuần túy như vậy, ngay cả chân mày cũng mang chút ý cười, đôi đồng tử màu vàng càng sáng lấp lánh như bầu trời chứa đầy sao.

Đặc biệt hơn, cái đuôi mèo chỉ riêng Tư Đình thấy được kia đang dựng thẳng tắp, đung đưa thành một vòng cung nhỏ.

Thấy hắn quay lại, Úc Thanh Hoàn lập tức đưa mắt nhìn sang, cong môi cười:

"Tư Đình!"

Không cần nói ra, Tư Đình cũng hiểu được ý của mèo con.

—Tôi vui lắm!

Tư Đình xách theo phần trà chiều mới mua đi đến mời Ngu Dương và Trình Ánh Tuyết, sau đó đưa tay ôm lấy Úc Thanh Hoàn. Hai vợ chồng thấy cảnh yêu đương lộ liễu của đôi trẻ thì có hơi ngượng ngùng, đến khi lấy lại tinh thần mới cười trêu một câu, khen hai người tình cảm thật tốt, ánh mắt hai vợ chồng không giấu được vui mừng.

Ban đầu họ định giữ Tư Đình và Úc Thanh Hoàn ở lại ăn cơm tối nhưng trong nhà vẫn còn Lạc Vân Khê đang làm mình làm mẩy, Kaiden cũng sắp về rồi. Úc Thanh Hoàn lại giấu chút tâm tư riêng, muốn giữ bữa tối này làm cái cớ cho lần gặp mặt tiếp theo, cậu đề nghị cùng đi ăn chung vào thứ bảy. Sau đó cùng Tư Đình lên xe quay về nhà.

Trên đường về, Tư Đình bất chợt hiểu ra lời nói còn dở dang của Úc Thanh Hoàn lúc sáng nay. Khi đèn xanh chuyển sang đỏ, xe dừng lại giữa ngã tư, Enigma quay đầu nhìn về phía Úc Thanh Hoàn bên cạnh, hỏi:

"Sau khi nhiệm vụ ở thế giới này kết thúc, cậu có hy vọng tôi làm gì giúp cậu không?"

Việc Enigma đoán ra chuyện này cũng không khiến Úc Thanh Hoàn ngạc nhiên, nhưng cậu không muốn tiết lộ quá sớm về cái chết của mình, tránh để Enigma cảm thấy bất an.

Đèn đỏ lần này kéo dài một cách bất thường, cũng vừa đủ để Úc Thanh Hoàn làm xong một chuyện. Cậu đưa tay đến trước mặt Tư Đình rồi xoè lòng bàn tay ra, ánh sáng xanh lam loé lên, hiện ra hai chiếc nhẫn bạc.

Úc Thanh Hoàn giải thích:

"Đây là đạo cụ tôi nhận được khi làm nhiệm vụ ở một thế giới nào đó, tên là 'Nhẫn tơ hồng'. Hai người yêu nhau đeo vào sẽ luôn cảm ứng được vị trí của nhau, bất kể thời gian hay không gian."

"Trước đây tôi đã cho rằng nó là phần thưởng vô dụng nhất, vì trước giờ đều là người khác đến tìm tôi, chưa từng có chuyện tôi đi tìm một người nào đó. Hơn nữa điều kiện kích hoạt của nó cũng rất khắt khe, phải là hai người thật lòng yêu nhau mới có tác dụng. Tôi từng nghĩ mình sẽ vĩnh viễn không có dịp dùng đến thứ này, nên nó luôn nằm yên trong kho đạo cụ."

"Không ngờ, nó thật sự đã đợi được đúng người."

Úc Thanh Hoàn cầm một chiếc nhẫn đeo vào ngón giữa tay trái của Tư Đình, sau đó khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, ra hiệu Enigma đeo chiếc còn lại vào tay mình. Tư Đình làm theo.

Đeo xong, Úc Thanh Hoàn cử động ngón tay một chút, chiếc nhẫn bên tay Enigma dường như nhận được tín hiệu gì đó đặc biệt, cũng khẽ rung theo.

Tư Đình hơi tròn mắt kinh ngạc.

Đèn đỏ chỉ còn ba giây đếm ngược cuối cùng.

Úc Thanh Hoàn bóp má Tư Đình rồi xoay mặt hắn về phía trước, ý bảo hắn nhìn đường, chuyên tâm lái xe. Đồng thời, cậu nói:

"Tư Đình, chúng ta cùng về nhà nhé~"

Bình Luận (0)
Comment