Ý chí chiến đấu của thiếu niên mắc bệnh thần kinh còn bền bỉ hơn nhiều so với tưởng tượng của Úc Thanh Hoàn. Lạc Vân Khê thậm chí đã dần thích nghi với những tháng ngày cãi nhau với Tư Đình vào mỗi buổi sáng, thỉnh thoảng còn bị ăn hành đơn phương, ngoài ra còn phải chứng kiến Tư Đình và Úc Thanh Hoàn ân ái trước mặt mình, ngược lại Omega muốn chiếm một xíu không gian riêng tư với Úc Thanh Hoàn cũng không được.
Trong cuộc giằng co trẻ con này, người ngã xuống trước lại là người không ai ngờ tới — Úc Thanh Hoàn.
Ba ngày đầu sau khi chuyển đến nhà Tư Đình, Úc Thanh Hoàn không cảm thấy có gì khó chịu. Nhưng đến ngày thứ tư, cơ thể bắt đầu trở nên mệt mỏi. Alpha không để trong lòng, chỉ nghĩ do tối hôm qua đã mây mưa quá mức với Tư Đình mà thôi.
Sang ngày thứ sáu, triệu chứng mệt mỏi trở nên nghiêm trọng hơn, Úc Thanh Hoàn vừa đi được vài bước đã mềm nhũn hai chân, suýt nữa quỳ sụp xuống đất. May mắn Tư Đình phản ứng nhanh đỡ lấy cậu, bằng không đến giờ cả sức đi cũng chẳng còn.
Tư Đình không thèm nghe Alpha cố cậy mạnh mấy câu "Tôi không sao", lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân đến kiểm tra. Triệu chứng đột ngột của Alpha khiến Tư Đình và Lạc Vân Khê tạm thời đình chiến, cả hai cùng phối hợp chăm sóc cho Úc Thanh Hoàn.
Trong lúc chờ bác sĩ đến, Úc Thanh Hoàn tựa vào lòng Tư Đình, tranh thủ trò chuyện ngắn với Aivis.
【Sao lại thế này? Vẫn chưa đến thời điểm rời khỏi thế giới này mà?】
【Ký chủ, hình như là do chứng thiếu hụt tin tức tố gì đó của cậu thì phải?】
Úc Thanh Hoàn trầm ngâm chốc lát, đột nhiên hiểu ra đầu đuôi sự việc. Lúc còn sống chung với Lăng Chu, Omega thường xuyên tiết ra tin tức tố để xoa dịu cậu. Mùi đó rất nhạt, lâu dần cậu đã quen với sự tồn tại của hương bạch trà, không mấy để tâm.
Thế nhưng cơ thể cậu đã hình thành một phản xạ có điều kiện. Một khi không nhận được xoa dịu thì nó sẽ biểu tình bằng đủ thứ "bệnh vặt", buộc cậu phải quay về bên cạnh Lăng Chu.
Chả trách Omega kia chẳng nói chẳng rằng, cũng không làm ầm lên.
Bác sĩ tư nhân nhanh chóng đến nơi. Dựa vào triệu chứng và tiền sử bệnh lý của Úc Thanh Hoàn, việc đưa ra chẩn đoán cũng không mấy khó khăn. "Căn bệnh" này thậm chí không cần dùng thuốc, liệu pháp duy nhất chỉ có tin tức tố của Lăng Chu.
Chờ bác sĩ rời đi, ba người ngồi trong phòng khách, mỗi người một tâm trạng. Ánh mắt Lạc Vân Khê hết nhìn Úc Thanh Hoàn lại chuyển sang Tư Đình. Nói thật, cậu ta bắt đầu thấy Tư Đình có phần đáng thương rồi. Người mình yêu lại có độ tương thích tin tức tố thấp với mình, vì nghĩ cho sức khỏe của người ấy nên đành đau lòng buông tay, tự tay đưa người mình yêu trở về bên cạnh người khác.
Omega khẽ lau khóe mắt như muốn khóc nhưng miệng cậu ta lại không giấu nổi nụ cười:
"Huhuhu anh ơi, anh đáng thương quá đi! Em đau lòng chết mất!"
Tư Đình: "......"
Tư Đình siết chặt nắm tay phát ra tiếng kêu răng rắc, nhưng Úc Thanh Hoàn vẫn còn nằm trong lòng, hắn không thể bỏ Alpha xuống để đập cho Omega này một trận nên thân được. Enigma đành vớ lấy dĩa trái cây bên cạnh, chọn góc độ hiểm hóc nhất rồi ném thẳng vào Lạc Vân Khê.
Bốp một tiếng, chiếc dĩa bay trúng ngay trán Omega.
Omega bị đập hai mắt nổ đom đóm, cách gặp Diêm Vương chỉ còn một bước chân.
Lạc Vân Khê vừa hồi thần, còn chưa kịp mở miệng chửi ầm lên thì Tư Đình đã bế Úc Thanh Hoàn đi xuống gara. Hắn muốn đưa Alpha về chỗ Lăng Chu.
Úc Thanh Hoàn ban đầu còn định nói gì đó nhưng vừa bị bế lên cả người liền như con thuyền trôi nổi giữa biển khơi, lúc chìm lúc nổi, ý thức dần mơ hồ, chưa kịp lên tiếng thì đã thiếp đi.
Ban đần, Úc Thanh Hoàn đã mơ một giấc mơ không an ổn. Trong mộng có rất nhiều tình tiết khiến cậu phiền lòng, buộc cậu liên tục phải nhớ lại những chuyện đau buồn đã trải qua. Mãi cho đến khi một làn hương bạch trà mỏng manh len vào chóp mũi, dịu dàng xoa dịu sự phiền muộn và bất an trong lòng cậu. Cảnh trong mơ dần dần trở nên tươi sáng, cậu mơ thấy Ngu Dương, Trình Ánh Tuyết và Úc Giang Nhã.
Cả gia đình họ lâu lắm rồi mới cùng nhau quây quần bên bàn ăn, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Có lẽ đó là đêm giao thừa, hoặc cũng có thể là Tết Trung Thu, tóm lại là một bữa cơm đoàn viên ấm áp. Sau đó, Tư Đình cũng tham gia cùng họ, hắn ngồi bên cạnh cậu, vẻ mặt điềm tĩnh trò chuyện với cha mẹ cậu, nhưng bàn tay dưới gầm bàn lại lặng lẽ đan chặt lấy tay mình.
Vậy mà khi tỉnh dậy, bên cạnh không có gia đình, cũng chẳng thấy Tư Đình đâu.
Chỉ có Lăng Chu đang lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt u ám, giọng nói mang theo một thứ cảm xúc nặng nề: "Thanh Hoàn, còn thấy khó chịu không?"
"...Không khó chịu nữa rồi."
"Vậy thì tốt."
Bầu không khí chợt trở nên trầm lắng. Ánh sáng trong phòng mờ mịt, rèm cửa kéo kín không chừa một khe hở, chỉ có chiếc đèn bàn nơi đầu giường hắt lên tia sáng màu vàng ấm, miễn cưỡng soi tỏ khuôn mặt Úc Thanh Hoàn.
Lăng Chu cứ thế lặng lẽ ngồi bên giường không nhúc nhích, luôn nhìn Alpha không rời. Quanh người cậu ta toát lên một làn khí hắc ám vô cùng quen thuộc đối với Úc Thanh Hoàn.
Có lẽ đa phần nhân vật phản diện đều mang loại khí chất này — Úc Thanh Hoàn tự nhủ.
Mùi bạch trà trong không khí vô cùng dày đặc, như một ngọn núi đè nặng lên người Úc Thanh Hoàn, khiến cậu không thể cử động dù chỉ một chút.
Không khó để nhận ra Lăng Chu vẫn đang cố dùng tin tức tố để áp chế Alpha. Hiếm có Omega nào mà tin tức tố lại mang tính công kích rõ ràng đến thế.
Một lúc sau, Omega khẽ cử động, đầu ngón tay lướt nhẹ qua gò má Úc Thanh Hoàn, cuối cùng dừng lại ở vị trí cằm. Lăng Chu lẩm bẩm: "Thanh Hoàn, nếu anh có thể mãi mãi ngoan như thế này thì tốt biết mấy."
Úc Thanh Hoàn giả vờ không nghe rõ, hỏi lại: "Sao?"
Lăng Chu chỉ lắc đầu, nói một câu "Không có gì", rồi đứng dậy rời khỏi phòng, đi chuẩn bị thức ăn cho cậu.
Omega vừa đi khỏi, rèm cửa lập tức bị kéo tung ra, ánh nắng chói chang ùa vào khiến Úc Thanh Hoàn không khỏi hơi nheo mắt. Tư Đình nhanh chóng trèo cửa sổ vào rồi kéo rèm lại, ánh sáng trong phòng lại biến mất.
Enigma vội bước tới bên giường, ngửi thấy mùi tin tức tố Omega đậm đặc trên người Úc Thanh Hoàn, hắn chỉ cau mày rồi hỏi bằng giọng đầy lo lắng: "Thanh Hoàn, cậu thấy sao rồi?"
Úc Thanh Hoàn khẽ lắc đầu, vươn tay ra từ dưới chăn nắm lấy tay Enigma, mười ngón tay đan chặt, nhẹ giọng nói: "Tại sao... không ở lại?"
Tư Đình im lặng, không trả lời.
Phải rất lâu sau, Enigma mới khẽ đáp: "Khi cậu ta không có ở đây, tôi sẽ lên tìm cậu."
Tư Đình không nói, nhưng Úc Thanh Hoàn vẫn có biện pháp để hiểu ra. Từ miệng Aivis, Alpha đã biết được Lăng Chu đã gửi đến Tư Đình một lời uy hiếp nhẹ nhàng rằng nếu có người ngoài ở đó thì việc phát tán tin tức tố sẽ không ổn định, hiệu quả chữa trị cho Alpha cũng sẽ không hiệu quả, buộc Tư Đình phải rời đi.
Lời này của Lăng Chu cũng không phải giả, có người ngoài, Omega rất dễ bị "kích động".
Chính vì vậy, Tư Đình mới đành nhượng bộ.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của Lăng Chu, hai người đành môi chạm môi một cái rồi lập tức tách ra.
Omega đẩy cửa bước vào, ngồi xuống bên cạnh Úc Thanh Hoàn, không cho phép Alpha tự mình ăn cơm, nhất định phải để cậu ta đút. Xem xét đến việc giá trị hắc hóa của Lăng Chu hiện đang ở mức khá cao, Úc Thanh Hoàn lựa chọn thỏa hiệp, dù sao việc được người khác đút ăn cũng không phải lần đầu tiên, cậu đã rất quen được chăm sóc như thế này rồi.
Giữa cậu và Lăng Chu dường như chẳng còn lời nào để nói, cả căn phòng vì vậy mà trở nên vô cùng yên ắng, chỉ hơn hai tháng ngắn ngủi, Lăng Chu tựa hồ đã thay đổi rất nhiều.
"Ở trường học ổn không?" Úc Thanh Hoàn chợt hỏi.
Lăng Chu rõ ràng khựng tay một chút, rồi trả lời: "Khá ổn."
Thực ra, Omega sống ở trường không hề an ổn. Trường học xuất hiện lời đồn, đâu đâu cũng là những lời gièm pha ác ý. Cha cậu ta từng đến trường làm ầm ĩ một trận, mắng cậu ta là đồ vong ân phụ nghĩa. Tuy đã bị nhà trường ngăn cản, nhà họ Úc cũng đã cho người kịp thời phát hiện và xử lý nhưng không ít tin đồn vẫn bị truyền đi khắp trường — Họ nói cha cậu là kẻ nghiện cờ bạc, còn cậu ta thì được nhà giàu bao dưỡng.
Chiếc xe sang trọng mỗi ngày đưa đón cậu ta chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Ngay cả các giáo viên cũng nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ quái, như thể cậu ta còn trẻ mà đã sa chân vào con đường lầm lỡ vậy.
Lăng Chu không mấy để tâm đến điều đó, vì vậy mới cảm thấy "khá ổn".
Cậu ta thậm chí còn mong những lời đồn đó là thật, mong mình được nhà giàu bao dưỡng, trở thành chim hoàng yến được Úc Thanh Hoàn nuôi dưỡng trong lồng son.
Đáng tiếc tâm tư của Alpha hoàn toàn không đặt trên người mình.
Chỉ vì một câu nói của Lạc Vân Khê "Em không muốn anh sống chung nhà với Omega khác" liền dọn ra ngoài không do dự.
Giá mà Lạc Vân Khê chết đi thì tốt.
Thế giới này mỗi ngày đều có người ra đi, tại sao người chết không thể là Lạc Vân Khê?
Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp đặt lên đỉ.nh đầu Lăng Chu. Cậu ta sững sờ trong giây lát, ngẩng đầu lên liền gặp phải ánh mắt dịu dàng đến tận cùng của Úc Thanh Hoàn, người kia nhẹ giọng hỏi:
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Bàn tay trên đầu chỉ nhẹ nhàng xoa một cái rồi buông ra, thế nhưng cảm giác lưu lại khiến Lăng Chu rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Đôi mắt Alpha ánh lên vẻ áy náy, "Xin lỗi, không bàn bạc gì với em mà đã tự ý dọn đi, cuối cùng lại còn phiền em chữa bệnh cho anh."
Omega khẽ đáp: "...Em không phiền."
Cậu ta càng mong được mãi như thế này, càng mong Úc Thanh Hoàn có thể luôn ở bên cạnh mình như vậy.
"Vừa ăn xong mà ngủ ngay thì cũng không tốt, hay bây giờ anh vẽ một bức cho em nhé?" Úc Thanh Hoàn đề nghị, rồi lấy chiếc máy tính bảng đặt bên cạnh, thứ mà cậu không mang theo khi dọn về nhà Tư Đình.
Lăng Chu khẽ gật đầu, "Vậy em..."
Thiếu niên bỗng trở nên hơi lúng túng, giọng nói cũng nhỏ đi mấy phần, "Phải tạo dáng thế nào mới được ạ?"
Úc Thanh Hoàn nhấn công tắc rèm cửa, ánh chiều tà lập tức rọi vào phòng, cậu đặt một quyển sách vào tay Lăng Chu, bảo Omega cứ đọc, còn mình thì vẽ.
Thời gian dần trôi, mặt trời lặn xuống sau rặng núi, bức vẽ cũng dần hình thành, giá trị hắc hóa của Lăng Chu từng chút từng chút một hạ xuống.
Úc Thanh Hoàn không khỏi cảm thán:
Thời niên thiếu của phản diện thật dễ dỗ.
...
Những ngày sống chung với Tư Đình tuy đã xảy ra chút biến cố khiến Úc Thanh Hoàn buộc phải dọn về chỗ cũ nhưng đồng thời cậu cũng nhận được một tin vui. Sau khi hấp thu lượng tin tức tố vừa đủ, cậu đã có thể điều khiển chiếc đuôi mèo của mình một cách tự nhiên.
Ban ngày, Úc Thanh Hoàn sẽ ở bên Lăng Chu, phần lớn thời gian cậu đều ru rú ở nhà chơi game, vẽ tranh, hoặc cùng Omega xem vài bộ phim hay chương trình truyền hình. Thỉnh thoảng ở nhà quá lâu, họ cũng sẽ xuống lầu đi siêu thị hoặc dạo trung tâm thương mại một chút. Lăng Chu có vẻ rất hài lòng với cuộc sống như vậy, chỉ số hắc hóa liên tục giảm xuống, chỉ còn 60, được đánh giá là mức độ thấp.
Đến tối, Lăng Chu trở về phòng mình nghỉ ngơi, chưa đầy một phút sau Tư Đình đã từ tầng sáu leo lên, chui vào chăn của Úc Thanh Hoàn, không ngừng xoa nắn mông của Alpha cho đến khi cậu bật ra chiếc đuôi mèo quen thuộc.
Khi cơ thể khá hơn một chút, Úc Thanh Hoàn lại đi một chuyến đến cửa hàng trái cây. Lăng Chu không có bạn bè, cũng không muốn ở một mình trong căn nhà trống vắng, cậu ta cẩn thận đề nghị được đi cùng Úc Thanh Hoàn và được cậu đồng ý.
Tết Nguyên Đán cận kề, mỗi ngày Tư Đình đều bận tối mắt tối mũi, không thể cùng cậu qua đó được.
Trước khi đi, Úc Thanh Hoàn đã gọi điện báo trước với Trình Ánh Tuyết, mong họ đừng nhắc đến chuyện của Tư Đình trước mặt Lăng Chu. Cậu còn thêm mắm dặm muối kể về hoàn cảnh khốn khổ của Omega khiến hai vợ chồng ấy vừa gặp thằng bé liền xót xa không thôi, nhét cho cậu ta đủ thứ ngon lành. Họ càng đối xử tốt, Lăng Chu lại càng ngồi ngay ngắn như một bé ngoan, làm việc gì cũng vô cùng chăm chỉ.
Trên đường trở về, Lăng Chu ôm theo một túi lớn đầy bánh kẹo và trái cây, thỉnh thoảng lại lén lút ngó sang Úc Thanh Hoàn đi bên cạnh. Đợi đến khi Úc Thanh Hoàn không nhịn được hỏi, Omega mới lí nhí như muỗi kêu lên tiếng: "Họ... không ghét em, đúng không?"
"Tất nhiên là không." Úc Thanh Hoàn mỉm cười, giọng điệu còn kiên định hơn nụ cười đó, "Bọn họ rất quý em."
Một câu này khiến Lăng Chu vui vẻ suốt cả đêm.
Ngoài việc đến thăm Ngu Dương và Trình Ánh Tuyết, Úc Thanh Hoàn cũng tranh thủ ghé qua quán cà phê của Cố Văn Giản. Cậu vẫn đưa Lăng Chu theo cùng nhưng bản thân lại cùng Sở Hành Tri đi dạo quanh và nói chuyện riêng, để Lăng Chu ở lại quán học bài và tán gẫu cùng Cố Văn Giản.
Cố Văn Giản mở quán cà phê này là vì Sở Hành Tri. Tay nghề pha cà phê của người này chỉ ở mức bình thường, chất lượng bình dân nhưng giá thành xa xỉ, ngoại trừ những "kẻ ngốc" chịu chi tiền để mua một không gian yên tĩnh thì chẳng có khách khứa gì nhiều.
Úc Thanh Hoàn và Sở Hành Tri tìm một góc vắng để ngồi xuống trò chuyện.
Với tư cách là nhân vật công chính đã thức tỉnh, Sở Hành Tri không chỉ có ý thức tự thân mà còn biết trước toàn bộ kết cuộc trong tương lai. Tuy không biết đến nhân vật được bổ sung thêm là Lạc Tư Đình, nhưng "Lăng Chu" thì y lại rất rõ.
Úc Thanh Hoàn nhấp một ngụm Latte do Sở Hành Tri pha chế, so với tay nghề của Cố Văn Giản thì kẻ tám lạng người nửa cân, đều khó nuốt như nhau.
Cậu cố uống thêm một ngụm nữa rồi hỏi Sở Hành Tri: "Anh thấy Lăng Chu là người thế nào?"
"Hiền hơn tôi tưởng rất nhiều." Sở Hành Tri ngừng lại một lát, "Với cậu ấy mà nói, cậu hẳn là rất quan trọng."
Từ lúc hai người họ xuất hiện đến khi Úc Thanh Hoàn đi riêng với mình, ánh mắt của Lăng Chu chưa từng rời khỏi Alpha, rõ ràng rất ỷ lại vào cậu.
Sở Hành Tri không nhịn được nói thêm: "Đã thức tỉnh rồi, vậy cậu có thể..."
Một câu nói lưng chừng.
"Anh muốn nói đến cái chết của tôi sao?" Úc Thanh Hoàn cười nhạt, trong giọng nói khó tránh mang theo chút tiếc nuối, "Tôi và Lạc Vân Khê cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Dù có những thiết lập ràng buộc suy nghĩ của tôi nhưng Lạc Vân Khê đối với tôi cũng không phải người xa lạ. Dù cậu ta có hơi ồn ào lắm lời nhưng bản tính không xấu, tôi xem cậu ấy như em trai mình. Không thể thấy chết mà không cứu."
Sở Hành Tri bất đắc dĩ thở dài: "Thế còn Lạc Tư Đình? Cậu vì Lạc Vân Khê mà hi sinh, có từng nghĩ đến sau khi cậu chết, Lạc Tư Đình sẽ thế nào không?"
"Ừm..." Úc Thanh Hoàn cắn ống hút, uống liền hai ngụm cà phê lớn, "Cái cũ không đi thì cái mới không đến. Rồi sẽ có người tốt hơn, phù hợp với cậu ấy hơn xuất hiện, cậu ấy sẽ quên tôi thôi."
"Úc Thanh Hoàn." Sở Hành Tri hít sâu một hơi, "Cậu là đấng cứu thế từ bi quảng đại gì đấy à?"
Alpha nghiêm túc đáp: "Không, tôi chỉ là một chàng khờ thuỷ chung thôi."
Sở Hành Tri: "..."
Bị mấy lời này của Úc Thanh Hoàn làm nghẹn họng, Sở Hành Tri im lặng hồi lâu rồi nốc một ngụm lớn ly Latte bạc hà trong tay, uống xong rồi phán: "Khó uống thật, sớm muộn gì cái tiệm này cũng đóng cửa."
"Phụt." Úc Thanh Hoàn bật cười thành tiếng, "Tin tức tố của anh là bạc hà à?"
"Ừ." Sở Hành Tri không phủ nhận, cúi đầu ngửi ngửi, sợ rằng tin tức tố tràn ra sẽ khiến Úc Thanh Hoàn khó chịu, "Tin tức tố của tôi bị rò rỉ rồi ư?"
Úc Thanh Hoàn lắc đầu, chỉ vào ly Latte bạc hà trong tay Sở Hành Tri, "Latte bạc hà, Americano bạc hà, trà sữa nhạt bạc hà, bánh ngọt bạc hà, nhìn là biết Cố Văn Giản rất thích bạc hà."
Khóe môi Sở Hành Tri giật giật, y rất muốn phủ nhận nhưng cũng biết nếu cứ chối như vậy thì chẳng khác gì giấu đầu lòi đuôi. Cố Văn Giản bày tỏ sự yêu thích quá rõ ràng, đến cả tên quán cà phê cũng đặt là "Hành Giản".
Alpha đành chịu thua, cúi đầu uống thêm một ngụm Latte bạc hà, có lẽ nhờ vào tác dụng tâm lý nên y cảm thấy không còn giống nước súc miệng bạc hà nữa.
Úc Thanh Hoàn ở đối diện vẫn đang vật lộn với ly Latte nóng trong tay. Uống một ngụm, nhăn mặt. Không cam tâm, lại uống một ngụm, lại nhăn mặt. Lặp đi lặp lại như thế cũng uống được quá nửa ly.
Có lẽ ngay cả bản thân Úc Thanh Hoàn cũng không nhận ra, những động tác nhỏ này của cậu trông rất đáng yêu, khiến người ta muốn trêu chọc.
Sở Hành Tri lấy từ túi áo ra một hộp đường viên nhỏ, hỏi với vẻ ân cần: "Muốn thêm chút đường không?"
Úc Thanh Hoàn nghe vậy, cắn ống hút ngẩng đầu, cậu nhìn hộp đường trong tay Sở Hành Tri một cách khó tin. Mèo con lắc lắc ly Latte trong tay, xác nhận bên trong chỉ còn một ít, lập tức phồng má giận dỗi: "...Anh cố tình đúng không?"
Sở Hành Tri khẽ bật cười, cuối cùng đưa cho cậu một xâu kẹo hồ lô để dỗ mèo con vui lại.
Y nhìn Úc Thanh Hoàn cầm cây kẹo hồ lô, hơi nghiêng đầu vươn đầu lưỡi hồng hồng li.ếm nhẹ lớp đường ở ngoài, sau đó cắn từng miếng thịt sơn trà vào miệng.
Không hiểu sao, hình ảnh đó lại khiến Sở Hành Tri thấy quen mắt.
Y cố nhớ rất lâu, cuối cùng từ trong đống bài vở lôi ra được một mẩu ký ức, bèn nói: "Dạo gần đây, tôi nhặt được một con mèo mướp nhỏ."
Nghe vậy, động tác cắn kẹo hồ lô của Úc Thanh Hoàn khựng lại, ngẩng đầu nhìn Sở Hành Tri, chờ Alpha nói tiếp.
Sở Hành Tri nhìn trái nhìn phải, càng lúc càng chắc chắn suy đoán của mình, "Cậu có chút giống nó, nhất là vài động tác nhỏ. Lúc tôi bắt gặp nó trộm ăn xúc xích mèo, nó cũng sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt y như cậu vừa rồi..."
Alpha nheo mắt, một tay xoa cằm, trầm ngâm hỏi: "Cậu cũng đang chột dạ đấy à?"
"Anh nói lung tung gì vậy." Úc Thanh Hoàn buông kẹo hồ lô, trừng mắt không chịu thua, "Tôi không phải mèo mướp!"
Sở Hành Tri lại bổ sung một câu: "Lúc bị bắt quả tang làm chuyện xấu xong nó ngồi giận lẫy... cũng giống cậu lắm à nha."
Úc Thanh Hoàn: "............"
Để chứng minh lời mình là thật, Sở Hành Tri đặc biệt lấy điện thoại ra, tìm một đoạn video đưa cho Úc Thanh Hoàn xem.
Trong video, hình dạng của Felix đã thay đổi rõ rệt. Dễ thấy nhất là đốm đen trên lông biến thành sọc vằn, vóc dáng vẫn nhỏ nhắn, trông y hệt bé mèo mướp con.
Mèo nhỏ trong video đang kêu meo meo. Trong tai người khác chỉ là tiếng mèo kêu bình thường nhưng Úc Thanh Hoàn lại nghe được ý nghĩa bên trong
Tôi không có trộm ăn xúc xích mèo đâu!
Tôi ăn một cách đường đường chính chính, ăn công khai đấy nhé!
Nhân loại đáng ghét kia, tôi sẽ ngồi lên bàn phím của cậu, để cậu không làm bài được! Không cho tôi mười cây xúc xích mèo thì đừng hòng dỗ được tôi!
Úc Thanh Hoàn cúi đầu mỉm cười, nghe Sở Hành Tri hỏi cậu: "Dễ thương không?"
"Dễ thương lắm." Úc Thanh Hoàn gật đầu.
Mấy giây sau, nhân vật công chính lại bồi thêm một câu: "Giống cậu thật."
"Cho nên anh đang gián tiếp khen tôi dễ thương đấy à?" Úc Thanh Hoàn nửa đùa nửa thật hỏi lại.
Không ngờ nhân vật công chính lại gật đầu nghiêm túc: "Đúng vậy."
Úc Thanh Hoàn ngẩn ra, vành tai lặng lẽ đỏ ửng.
Không biết làm gì cho phải, cậu đành cầm lấy ly Latte còn sót lại mấy ngụm. Lúc này cà phê nóng đã nguội nhưng cậu vẫn bỏ thêm một viên đường nhỏ rồi uống hết. Viên đường trong đó vẫn chưa tan.
Úc Thanh Hoàn lầm bầm: "Cà phê anh pha cũng ngon lắm."
"Nếu sau này cậu lại tới, lần nào tôi cũng pha cho cậu."
"..."
"Không muốn à?"
"...Thì muốn."
Sở Hành Tri không nhịn được bật cười.
Trên đường quay về quán cà phê, Úc Thanh Hoàn cắn nốt miếng sơn trà cuối cùng rồi ném que kẹo vào thùng rác. Sở Hành Tri lại nhắc đến một con mèo khác của mình.
Một con mèo đen, tên là Trường Mệnh.
Sở Hành Tri hỏi Úc Thanh Hoàn có thích mèo con không. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, y nói khi nào có cơ hội sẽ đưa mèo cho Úc Thanh Hoàn xem, để cậu quen dần với nó, phòng khi sau này y và Cố Văn Giản đi hưởng tuần trăng mật, còn có thể nhờ Úc Thanh Hoàn trông mèo hộ.
Úc Thanh Hoàn mỉm cười đồng ý.
Trong lòng cậu âm thầm cảm thán — nhân vật công chính tốt bụng quá.
So với đó, trong một đoạn video khác, Felix vẫn luôn xúi giục Trường Mệnh "bỏ nhà đi bụi" đúng là xấu xa.
Mèo nhỏ thì xấu, công chính thì tốt.
Tạm biệt Sở Hành Tri, trên đường trở về Úc Thanh Hoàn tiện đường ghé qua chỗ Ngu Dương một chút. Cửa hàng trái cây của hai vợ chồng sau Tết sẽ khai trương, mấy hôm nay chắc cũng chuẩn bị gần xong rồi.
Trên đường lái xe đến cửa hàng, Lăng Chu tỏ ra rất háo hức. Giữa chừng, hai người còn xuống xe mua chút quà mang theo. Khi sắp đến nơi, Lăng Chu đứng trước gương chỉnh lại y phục và đầu tóc, muốn lấy dáng vẻ tốt nhất để gặp Ngu Dương và Trình Ánh Tuyết.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, cả hai đã phát hiện có điều gì đó không ổn.
Trước cửa hàng trái cây đậu một chiếc xe cảnh sát, vài nhóm người vây quanh bên ngoài khiến lối vào bị chắn mất một phần. Úc Thanh Hoàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu vội vã đỗ xe rồi đi nhanh qua đám đông tiến vào hiện trường.
Cửa hàng trái cây vốn đã trang trí gần hoàn thiện lúc này tan hoang khắp nơi, tấm biển hiệu chuẩn bị lắp đặt nằm gãy đôi trên mặt đất. Ngu Dương không thấy đâu, Trình Ánh Tuyết được mấy viên cảnh sát vây quanh, họ đang lấy lời khai và ghi chép gì đó.
Vừa trông thấy Úc Thanh Hoàn, Trình Ánh Tuyết thoáng ngẩn ra, vành mắt lập tức đỏ hoe. Cô cúi đầu bật khóc đầy uất ức, sau đó lại vội vàng dùng tay áo lau nước mắt, gắng gượng mỉm cười về phía Úc Thanh Hoàn.
Úc Thanh Hoàn bước tới, nhẹ giọng an ủi cô vài câu. Sau đó, cậu nghe được đầu đuôi sự việc từ miệng cảnh sát: Có người đến cửa hàng gây rối, còn ra tay đánh Ngu Dương bị thương.
Kẻ gây chuyện đã bị đưa về đồn, đồng nghiệp cũng đưa Ngu Dương đến bệnh viện gần nhất.
Úc Thanh Hoàn siết chặt nắm tay.
Ngay lúc ấy, điện thoại trong túi cậu vang lên. Người gọi đến là thư ký Đường, trong lòng Alpha chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Cậu nhận máy.
Giọng thư ký Đường run rẩy vang lên qua ống nghe: "Trợ lý Úc, tiểu Lạc tổng... lúc cậu ấy lái xe qua cầu vượt trên sông, xe đột nhiên mất kiểm soát tông gãy lan can... sau đó... người và xe cùng rơi xuống sông rồi..."
Âm lượng không nhỏ, những người đứng gần đều nghe thấy rõ mồn một.
Úc Thanh Hoàn không kịp nói thêm lời nào, cậu lao ra khỏi đám đông, vọt vào ghế lái, khởi động xe phóng đi như bay.
【Ký chủ, xin cậu bình tĩnh lại! Tư Đình nhất định không sao đâu, thông tin "độ hảo cảm" vẫn sáng, nghĩa là cậu ấy vẫn còn sống, không chết!】
【Hơn nữa, cậu ấy lợi hại như vậy...】
Mặc cho Aivis nói rách cả miệng, Úc Thanh Hoàn vẫn không đáp lại nửa lời. Alpha lái xe như bay, rất nhanh đã đến khu vực gần cầu vượt sông. Từ xa có thể thấy nơi đó đang bị vây chặt bởi một đám người.
Nhưng đó không phải là đích đến của Úc Thanh Hoàn. Alpha chỉ liếc qua một cái rồi tiếp tục lái xe rẽ đi nơi khác.
【Ký chủ, cậu định đi đâu vậy?】
【Hướng này là...】
Không đợi Úc Thanh Hoàn trả lời, Aivis đã đoán được điểm đến lần này của họ — nhà họ Lạc.
Một sự bất an lặng lẽ dâng lên trong lòng Aivis, nhưng nó không tiếp tục khuyên ký chủ của mình nữa. Nó biết rất rõ nếu dám nói thêm một chữ, nó sẽ bị ném vào phòng tối ngay lập tức.
Suốt cả quãng đường, không ai lên tiếng.
Khung cảnh ngoài cửa sổ vùn vụt lùi về phía sau.
Úc Thanh Hoàn đến nơi, cả đoạn đường đi vào không ai ngăn cản cậu. Vì mối quan hệ giữa cậu và Lạc Vân Khê, những người trong nhà thậm chí còn rất chu đáo, chủ động chỉ cho cậu vị trí của Omega.
Không tốn chút sức lực nào, Úc Thanh Hoàn đã đứng trước mặt Lạc Vân Khê.
Lạc Vân Khê đang ở trong phòng luyện đánh đàn như thường lệ. Thấy Úc Thanh Hoàn đến, Omega lập tức dừng tay đứng dậy, trong mắt toàn là vẻ hân hoan. Cậu ta bước lên một bước định nhào vào lòng Alpha như mọi khi.
Thế nhưng ánh mắt của Alpha giờ phút này lạnh lẽo mà sắc bén, đôi đồng tử vàng kim chứa đầy lửa giận khiến cậu ta không dám tiến lại gần.
Chiếc điện thoại bị bỏ quên trong xe không ngừng rung lên.
Rung hồi lâu, rồi tự động ngắt máy, lặp đi lặp lại như vậy.
Úc Thanh Hoàn chậm rãi giơ tay lên, một khẩu súng ngắn màu bạc xen lẫn ánh sáng xanh lam lấp lánh dần hiện hình. Cậu nắm chắc lấy nó, thuần thục lên đạn, sau đó đưa họng súng nhắm thẳng vào Lạc Vân Khê.
"Đoàng" một tiếng vang vọng.
Viên đạn xé gió bay đi, chuẩn xác cắm thẳng vào giữa trán Lạc Vân Khê.
Trước khi ngã xuống, nét mặt của Lạc Vân Khê đầy vẻ không thể tin nổi, thậm chí cậu ta còn chưa kịp thét lên.
Thế giới vỡ nát, nứt thành muôn vàn mảnh nhỏ, những mảnh vỡ ấy trôi dạt trong bóng tối, tan vào hư vô, cuối cùng trở thành một phần của bóng tối.
Một phút dài đằng đẵng trôi qua, từng sợi ánh sáng lam kéo những mảnh vỡ ấy từ trong bóng tối trở lại.
Thời gian đảo ngược, thế giới được tái tạo, viên đạn bay ngược lại, trở về khẩu súng trong tay Úc Thanh Hoàn.
Thế là, Alpha lại lần nữa giơ súng lên.
Không do dự bóp cò.