Sau Khi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang, Tôi Đăng Xuất

Chương 74

Trước mặt hàng trăm người dân, lính cứu hỏa và cảnh sát, Tư Đình bơi về phía bờ sông, ung dung lên khỏi mặt nước, lắc nhẹ mái tóc cho nước văng ra. Hắn thản nhiên liếc nhìn đám đông đang vây xem, hoàn toàn không có chút tự giác của người gặp nạn.

Thực ra, hắn đã sớm đập vỡ cửa kính thoát thân, bơi sang bờ bên kia của dòng sông. Nhưng vì điện thoại bị rơi lại trong xe, trên người cũng không mang theo tiền mặt nên đành phải quay ngược lại, bơi về phía bờ bên này.

Thư ký Đường cuống quýt hốt hoảng, hoàn toàn đánh mất phong thái trầm ổn thường ngày, chỉ thiếu nước chắp tay niệm "A Di Đà Phật" trước mặt Tư Đình. Xem ra vị thư ký này vẫn chưa muốn mất đi công việc việc nhẹ lương cao lại gần nhà này.

Việc đầu tiên sau khi lên bờ, Tư Đình hỏi thư ký Đường: "Tôi còn phải đi ăn cơm với khách hàng không?"

Lần đầu tiên thư ký Đường cảm thấy ông chủ của mình là một kẻ cuồng công tác. Dĩ nhiên, nếu ánh mắt của đối phương không mang hàm ý "nếu anh dám nói có, tôi sẽ giết anh" thì càng tốt hơn.

Thư ký Đường lắc đầu, tiện thể báo cáo tình hình trong lúc Tư Đình rơi xuống nước: Trước tiên, anh ta đã gọi điện cho Úc Thanh Hoàn, nhưng vừa nói được một câu thì bên kia đã dập máy, sau đó cũng bặt vô âm tín. Tiếp đó, anh ta đã giải thích tình hình với khách hàng, đồng thời báo cáo tai nạn lên Chủ tịch Lạc, người đang trên đường tới hiện trường.

Khi hai người còn đang bận rộn bàn giao công việc, một nhân viên cứu hỏa do dự mãi cuối cùng vẫn quyết định chen lời, hỏi Tư Đình có cần tới bệnh viện kiểm tra không. Tư Đình lễ độ từ chối, nói rằng hắn chỉ bơi một vòng dưới nước mà thôi, chưa đến mức phải nhập viện.

Công việc còn lại giao hết cho thư ký Đường xử lý. Tư Đình cầm điện thoại và chìa khóa xe rời khỏi hiện trường. Suốt dọc đường, hắn gọi cho Úc Thanh Hoàn rất nhiều cuộc, nhưng không một cuộc gọi nào được kết nối.

Điều khiến Tư Đình cảm thấy bất an là hắn không thể cảm ứng được vị trí của chiếc vòng tay. Ngồi trong xe, hắn cũng không biết nên đi đâu. Quần áo ướt sũng dính sát vào da càng khiến tâm trạng bực bội của Enigma càng trở nên tồi tệ.

Cuối cùng, ánh mắt của Tư Đình dừng lại trên chiếc nhẫn đeo ở tay trái.

Hắn bắt chước động tác của Úc Thanh Hoàn hôm đó, khẽ động ngón tay, rồi chờ đợi trong chốc lát.

Chiếc nhẫn còn lại nhanh chóng phát ra hồi đáp, Tư Đình lập tức thở ra nhẹ nhõm.

Không lâu sau, một sợi chỉ đỏ kéo dài từ chiếc nhẫn, sợi chỉ lan dần về một góc khác của thành phố, hướng về nhà họ Lạc.

Tư Đình lập tức khởi động xe, hướng về phía nhà họ Lạc.

Ở đầu bên kia của sợi chỉ đỏ...

Viên đạn thứ hai của Úc Thanh Hoàn chưa kịp xuyên thủng qua trán của thụ chính, một luồng sáng xanh lam lóe lên, trong tích tắc bao lấy viên đạn.

Chỉ một giây sau, Úc Thanh Hoàn biến mất tại chỗ, xuất hiện trong một không gian độc lập tạm thời được mở ra.

Đó là một phòng khách nhỏ mang phong cách cổ điển châu Âu.

Trước mặt Úc Thanh Hoàn, Chủ hệ thống với mái tóc bạc xõa dài phủ vai, đôi mắt như bầu trời xanh thẳm, khoác trên người bộ âu phục trắng, trên tay cầm một ly rượu vang.

Xứng với câu "đẹp người nhưng không hề đẹp nết".

Chủ hệ thống ngước mắt nhìn thiếu niên tóc xanh đang đứng chắn trước mặt Úc Thanh Hoàn, rồi lại vượt qua thiếu niên đó để nhìn thẳng vào người con trai tóc đen mắt vàng phía sau, gật đầu tỏ ý mời Úc Thanh Hoàn ngồi xuống trò chuyện, mặc dù chẳng ai để tâm đến lời mời đó.

Y chống một tay lên cằm, khẽ nhấp một ngụm rượu vang, làm ra vẻ đau lòng mà nói: "Cần gì phải khách sáo đến thế? Với giao tình giữa chúng ta, nếu cậu muốn gặp tôi thì cứ bảo Aivis nhắn với tôi một câu là được. Dù sao Lạc Vân Khê cũng vô tội."

"Ai nói tôi muốn gặp anh?" Úc Thanh Hoàn lập tức giơ súng lên lần nữa, bóp cò. Viên đạn dừng lại cách trán Chủ hệ thống chỉ chừng khoảng ba phân.

Khóe môi cậu nhếch lên một nụ cười giễu cợt, "Chắc là anh đã tiêu hao không ít năng lượng để tái tạo lại thế giới nhỏ đó rồi nhỉ?"

"Thì sao?" Chủ hệ thống khẽ lắc ly rượu, đáp trả, "Chẳng lẽ cậu thật sự nghĩ khẩu súng đổi được từ chợ tích phân đó có thể tổn thương tôi được à?"

Nghe vậy, Úc Thanh Hoàn xoay khẩu súng trong tay, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông tóc bạc trước mặt, vừa cảnh giác vừa dò xét. Sau đó, cậu thản nhiên vứt khẩu súng sang một bên, giơ tay ra hiệu cho Aivis tránh ra.

Việc hệ thống nhỏ ra mặt bảo vệ khiến Úc Thanh Hoàn có chút bất ngờ, nhưng suy cho cùng nguồn gốc sức mạnh của Aivis vẫn là từ Chủ hệ thống, cậu ta không phải là đối thủ của y.

"Nếu khẩu súng đó không thể làm anh bị thương..." Úc Thanh Hoàn chậm rãi nâng tay lên, nhìn chằm chằm vào đường vân tay trong lòng bàn tay mình, ngẩn người trong chốc lát. Sau đó, từng làn khí đen dần quấn quanh đầu ngón tay cậu, hệt như những gì nam quỷ Tư Đình đã từng làm.

Về bản chất, cậu còn làm quỷ lâu hơn Tư Đình.

Oán niệm trong lòng cậu cũng không thua kém gì Tư Đình. Vậy thì những gì Tư Đình làm được, cậu cũng có thể làm được.

Khí đen đột ngột bùng phát, hai đồng tử của Úc Thanh Hoàn biến thành sắc đỏ thuần túy. Theo chuyển động của ngón tay, oán khí hóa thành một con mãng xà khổng lồ, lượn lờ quanh người cậu rồi há to cái miệng đầy máu, lao thẳng về phía Chủ hệ thống.

Bàn ghế gần đó lập tức hóa thành tro bụi. Chủ hệ thống giật mình, vung ly rượu đập về phía đầu rắn đồng thời dịch chuyển cách ra xa ba mét. Oán khí nào dễ dàng buông tha, lập tức đuổi theo sát nút. Một màn chắn ánh sáng xanh lam hiện lên trước người Chủ hệ thống, nơi tiếp xúc với khí đen phát ra âm thanh "xèo xèo" ghê rợn.

Aivis nhìn Úc Thanh Hoàn đang điều khiển oán khí tấn công một cách thuần thục, lại nhìn Chủ hệ thống đang bị dồn ép đến chân tường, cảm thấy có lẽ chuyện này không đến lượt nó xem vào. Aivis biến thành một quả cầu ánh sáng nhỏ màu xanh lam, lặng lẽ bay đến đậu trên vai Úc Thanh Hoàn.

Năng lượng của Chủ hệ thống phân bố khắp các thế giới nhỏ. Trong khi hấp thu năng lượng từ nhân vật chính và người xuyên không, y cũng đồng thời duy trì trật tự vận hành của thế giới đó.

Thứ đang đứng trước mặt chỉ là một phân thân.

Bản thể của y luôn ở trong Cục Quản lý Thời không. Một khi bản thể rời đi, các thế giới nhỏ sẽ rơi vào hỗn loạn. Không có "người giám sát", những kẻ xuyên không khó kiểm soát kia cũng sẽ nổi loạn, các nhân vật chính có thể thức tỉnh hàng loạt, thậm chí còn có nguy cơ xảy ra hỗn loạn thời không.

Nếu phân thân chết, bản thể cũng sẽ bị tổn thương.

"Cậu có biết mình đang làm gì không?" Chủ hệ thống liên tục lùi lại, không gian xung quanh vốn được y dùng năng lượng tạo ra cũng đang dần hóa thành tro bụi, bên ngoài chỉ còn một màu đen vô tận, "Giết tôi, cậu sẽ hại chết rất nhiều người."

Trên màn chắn ánh sáng bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Con hắc xà hút lấy năng lượng từ cơ thể Úc Thanh Hoàn, hình thể càng lúc càng lớn, đôi mắt đỏ rực từ trên cao nhìn xuống Chủ hệ thống, nó tung một cú đập cực mạnh, phá tan hoàn toàn tấm chắn trước mặt y.

Úc Thanh Hoàn lạnh lùng nói: "Thì sao?"

Luồng sáng xanh lam hóa thành roi dài, quất về phía hắc xà. Chủ hệ thống vừa phản kích vừa nhìn gương mặt lạnh lùng vô cảm của Úc Thanh Hoàn.

Không hổ danh là người được bộ phận Phản Diện coi trọng, điều quan trọng nhất trong vai diễn là khí chất phải phù hợp.

Y trầm ngâm giây lát, lại hỏi: "Cậu không quan tâm đến sự sống chết của bọn họ sao? Dù cho họ từng là bạn bè, là người thân của cậu?"

Đuôi của con hắc xà quất mạnh lên ngực y, hành động thực tế ấy chính là câu trả lời dứt khoát mà Úc Thanh Hoàn dành cho Chủ hệ thống.

Chủ hệ thống ôm ngực, ho khan dữ dội, cuối cùng con phun ra một ngụm máu tươi: "Cậu không quan tâm cha mẹ mình phải chết thêm một lần nữa, không quan tâm bản thân có thể quay về thế giới thực, quay lại bên cạnh Úc Giang Nhã, cũng không quan tâm đến Tư Đình – người đã đợi cậu mười năm sao?"

Đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy phẫn nộ.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn thu tay lại, không ra đòn nữa.

Chủ hệ thống lau vết máu nơi khóe miệng, tiếp tục nói: "Thế giới nơi Tư Đình tồn tại từng sụp đổ một lần rồi. Trong kết cục ấy, không ai có thể ngăn cản cậu ta, sau khi hoàn toàn mất khống chế, cậu ta đã giết rất nhiều người. Người cuối cùng... là Bách Ninh Dực."

"Chỉ vì mười năm trước, cậu không chọn cậu ta."

"Mười năm trước, tôi đã hỏi cậu muốn vào bộ phận Phản diện hay bộ phận Bạch nguyệt quang. Cậu đã kiên quyết chọn cái trước. Tôi tôn trọng lựa chọn của cậu, nhưng điều ta không nói là..."

"Cậu là dẫn đường duy nhất phù hợp với Tư Đình."

"Nếu lần này cậu lại bỏ rơi Tư Đình một lần nữa, thế giới nhỏ hiện tại sẽ tiếp tục sụp đổ. Lần này tôi sẽ không phí thêm năng lượng để tiến hành sửa chữa nó. Đến khi ấy, mọi linh hồn trong thế giới đó... sẽ hóa thành tro bụi."

Chủ hệ thống chậm rãi đứng dậy, cơn đau thấu tim khiến y cau mày thật chặt. Y nhìn thẳng vào mắt Úc Thanh Hoàn, thấy sắc đỏ trong đôi mắt cậu dần dần phai nhạt cho đến khi trở về màu vàng kim ban đầu, y nhẹ giọng: "Cậu ta khó khăn lắm mới đợi được cậu xuất hiện. Cậu thật sự nhẫn tâm để mọi thứ kết thúc tại đây sao?"

Lời vừa dứt, một bộ bàn ghế mới xuất hiện ngay trước mặt hai người.

Úc Thanh Hoàn ung dung ngồi xuống, nâng chén rượu trên bàn, nhẹ nhàng lắc lắc ly cola trong tay, mỉm cười nhìn Chủ hệ thống: "Ngồi xuống trò chuyện đi, không cần khách sáo thế đâu."

Chủ hệ thống: "..."

Chủ hệ thống phẩy tay vá lại vết rách trên âu phục, bình thản ngồi xuống, cầm lấy ly cola thuộc về mình, khẽ nhấp một ngụm, đợi Úc Thanh Hoàn mở lời trước.

"Không được gây phiền phức cho cha mẹ tôi và cho Tư Đình nữa." Úc Thanh Hoàn nói thẳng.

Chủ hệ thống đặt ly rượu xuống: "Đây là khảo nghiệm cuối cùng dành cho người xuyên không. Xin lỗi, tôi không thể đáp ứng. Cậu cũng biết rõ nếu người xuyên không muốn trở về thì chấp niệm là điều tất yế..."

Còn chưa kịp nói hết câu, luồng oán khí lại hóa thành một con hắc xà nhỏ quấn chặt lấy cổ Chủ hệ thống, xúc cảm lạnh băng khiến da đầu y run lên: "...Tôi sẽ không gây phiền phức cho cha mẹ cậu nữa, được chưa?"

"Còn cả Tư Đình."

"Cậu ta thì không được." Chủ hệ thống cảm nhận được con rắn càng lúc càng siết chặt, nhưng lần này y không thể nhượng bộ: "Tư Đình không thuộc về thế giới này, cậu ta lại luôn gây nhiễu loạn cốt truyện chính. Tôi đã kích hoạt cơ chế cảnh báo của thế giới nhỏ, cậu ta gặp tai nạn là điều hiển nhiên."

Úc Thanh Hoàn híp mắt nhìn người đối diện đầy ẩn ý, khóe môi cong lên: "Tôi chết rồi, cậu ấy cũng sẽ đi theo. Anh còn sợ cậu ấy bám lấy thế giới nhỏ này không buông à?"

"Biết đâu được? Cái cũ không đi, cái mới không đến. Nhỡ đâu có người tốt hơn cậu xuất hiện, có khi cậu ta sẽ quên mất cậu cũng nên."

"Vậy vừa nãy anh nhắc tới chuyện 'chờ tôi mười năm. Tôi là dẫn đường duy nhất phù hợp của cậu ấy' để làm gì?"

"...Cậu muốn đàm phán bằng cách này sao?"

"Đừng tưởng Tư Đình đã quên thì tôi cũng không biết anh đang lợi dụng Kaiden làm những gì." Úc Thanh Hoàn nâng tay lên, con hắc xà trước khi rút về còn bất ngờ cắn vào vai Chủ hệ thống một cái. Đối phương bị đau bật ra một tiếng rên khẽ rồi trơ mắt nhìn con rắn thong thả bò về cổ tay Úc Thanh Hoàn. Sau khi quấn chặt vào tay cậu thì nó ngoảnh đầu, lè lưỡi trêu chọc y một cái đầy tà khí: "Có thơm không?"

Chủ hệ thống vô thức nuốt nước bọt, ánh mắt không rời khỏi con rắn: "Cái gì?"

Con rắn biến mất trong chớp mắt, chỉ còn lại bàn tay trắng như ngọc của Úc Thanh Hoàn còn lơ lửng trong không trung. Ánh mắt Chủ hệ thống từ đầu ngón tay lướt lên gương mặt tinh xảo của cậu, đầu lưỡi y li.ếm nhẹ răng hàm dưới, hồi thần lại thì lẩm bẩm: "Chấp niệm của cậu thật sự rất ngon. Mỗi lần nghĩ đến chuyện cậu sắp về nhà, tôi lại thấy vô cùng tiếc nuối."

Úc Thanh Hoàn chớp mắt vô tội: "Anh đã nhận được không ít lợi ích từ tôi rồi, tôi chỉ đưa ra yêu cầu nhỏ nhoi là gỡ bỏ cảnh báo, như vậy có quá đáng không?"

Tiếp đó mèo con ra vẻ đau lòng, đưa tay lên lau khóe mắt chẳng hề có giọt lệ nào: "Người yêu của tôi bị thương, tôi đau lòng lắm."

"Bị thương?" Chủ hệ thống nhíu mày hỏi lại, "Ý cậu là chuyện cậu ta bơi một vòng giữa dòng sông à?"

Úc Thanh Hoàn trợn tròn mắt: "Đang giữa mùa đông đó, nước sông lạnh chết đi được..."

"...So với chuyện đó," Chủ hệ thống khóe miệng giật giật, "Tư Đình của cậu chỉ bơi lội giữa mùa đông thôi. Lạc Vân Khê mới là người mất mạng."

Úc Thanh Hoàn rút ra một chiếc ống hút cắm vào ly cola, hút một ngụm thật dài: "À, tôi là luyến ái não. Lạc Vân Khê đúng là rất vô tội, nhưng tôi là người không có lương tâm, cũng không có đạo đức. Cả người toàn là oán khí, mỗi lần mất kiểm soát thường sẽ làm mấy chuyện sát hại nhân vật chính. Đôi khi còn trực tiếp ra tay tàn sát ở Cục quản lý thời không. Dù sao tôi là phản diện, không phải nhân vật chính, chủ trương của tôi hủy diệt tất cả."

"Không làm được chân thiện mỹ, quang minh chính trực vĩ đại, xin lỗi nhé."

"..."

Chủ hệ thống bất lực lùi một bước: "Tôi chỉ có thể giảm mức cảnh báo, không thể gỡ bỏ hoàn toàn. Nhưng đổi lại, cậu nhất định phải..."

"Tôi đưa Felix cho anh mượn." Úc Thanh Hoàn không đợi y nói xong, ném luôn con át chủ bài ra, "Để nó và Kaiden cùng đi làm công."

Chủ hệ thống nghẹn lời: "Cậu đúng là chủ nhân tốt của nó nhỉ."

Alpha khẽ mỉm cười: "Cảm ơn lời khen."

...

Khi rời khỏi không gian độc lập, Úc Thanh Hoàn không xuất hiện bên cạnh Lạc Vân Khê nữa. Chủ hệ thống sợ cậu lại giở trò, nã súng vào nhân vật chính thêm lần nữa.

Xe cậu dừng ở vị trí cách biệt thự nhà họ Lạc một trăm mét.

Alpha nằm gục trên tay lái, khép mắt lại, mệt mỏi đến cùng cực.

Chưa được bao lâu, cửa kính xe bị ai đó gõ nhẹ lên hai cái.

Úc Thanh Hoàn hạ cửa kính xuống, ánh mắt giao nhau với người ngoài cửa xe rồi không rời đi nữa. Cậu thấy mũi hơi chua xót, đôi mắt vàng ánh lên một tầng hơi nước nhè nhẹ, khiến vẻ ngoài của cậu càng thêm phần yếu ớt đáng thương.

Cửa xe mở ra, Enigma đau lòng ôm chặt lấy cậu.

Cậu chôn mặt vào hõm cổ Enigma, đáng thương nũng nịu: "Tư Đình, có người bắt nạt tôi..."

"Còn cướp cả Felix đi rồi, TT^TT..."

————

Biên tập: Cái đoạn Công bảo nói chuyện với Chủ hệ thống về chuyện Tư Đình chờ 10 năm ý, mình giải thích chút tại lúc đầu mình đọc cũng không hiểu. Nghĩa là trong tất cả các người xuyên không thì chỉ có Úc Thanh Hoàn khi trở thành dẫn đường mới phù hợp với Tư Đình thôi. Nên nếu 10 năm trước công chọn làm tuyến nv BNQ thì sẽ gặp Tư Đình sớm hơn. Nhưng gặp sớm không bằng gặp đúng lúc. Hehe ~

Bình Luận (0)
Comment