Nghe nói Cục Quản lý Thời Không lại bị đập phá.
Đối với tin tức này, Úc Thanh Hoàn tỏ ra vô cùng "kinh ngạc", không biết đến cùng là ai có thù oán sâu đậm với Cục Quản lý Thời Không mà lại ra tay phá hoại thêm một lần nữa.
Về phần Felix, sau khi mèo nhỏ biết mình phải làm thêm một công việc nữa liền dùng WeChat của Sở Hành Tri gửi tới một đoạn mắng chửi dài cả nghìn chữ. Kết quả bị Úc Thanh Hoàn thẳng tay bấm xoá hết. Mèo nhỏ tức giận đến mức đấm cho Cố Văn Giản một trận.
Mặc cho mèo nhỏ không cam lòng, Chủ hệ thống vẫn đưa nó đi làm công trong lúc Sở Hành Tri và Cố Văn Giản ra ngoài. Sau đó Felix phát hiện ra đồng nghiệp của mình là Kaiden đã lâu không gặp. Chuyện sau đó là hai đứa chỉ đổi qua một thế giới mới để tiếp tục ăn chơi, thi thoảng chỉ đánh nhau vài trận, cuối cùng mèo nhỏ cũng dần chấp nhận hiện thực này.
Trong lần ẩu đả trước đó, may mắn Ngu Dương chỉ bị thương ngoài da, không tổn hại đến gân cốt. Sau khi đơn giản bôi thuốc và băng bó, y tiếp tục trở về tiệm làm việc.
Úc Thanh Hoàn lo lắng cho bọn họ nên cũng thường xuyên ghé qua tiệm trái cây hơn. Ban đầu cậu chỉ dẫn theo Lăng Chu, sau này công ty Tư Đình được nghỉ Tết, hắn cũng mặt dày đi theo cùng. Ba người đi cùng nhau cũng không phải là một chuyện tốt. Tư Đình và Lăng Chu suốt ngày lời qua tiếng lại, châm chọc xỉa xói lẫn nhau. Ngu Dương và Trình Ánh Tuyết lúc đầu còn khuyên nhủ vài câu, về sau quen dần cũng mặc kệ họ, ai lo việc nấy.
Có lẽ do Tết Nguyên Đán sắp đến, Úc Thanh Hoàn bắt đầu sinh ra tâm lý lười biếng, không còn để tâm đến độ hảo cảm hay giá trị hắc hoá của nhân vật chính và phản diện nữa. Nhờ cậu thường xuyên ở bên bầu bạn, giá trị hắc hoá của Lăng Chu luôn duy trì ở mức thấp, còn độ hảo cảm của Lạc Vân Khê vẫn không hề giảm đi, mỗi ngày Omega đều gửi cho cậu nhiều tin nhắn thâm tình, cố gắng khơi dậy tình yêu trong lòng Alpha.
Ngày trước đêm Giao thừa, Úc Thanh Hoàn chỉ dẫn theo một mình Tư Đình đến nhà họ Ngu để thực hiện lời hẹn "đến ăn bữa cơm đoàn viên". Hai vợ chồng rất vui, tất bật chuẩn bị một bàn tiệc lớn. Tư Đình cũng không phụ sự kỳ vọng của cả hai, kéo theo một xe đầy quà tới, không biết còn tưởng hắn mang sính lễ tới cầu hôn.
Lúc họ ra về, Ngu Dương và Trình Ánh Tuyết cứ cố nhét những món đồ đắt tiền trở lại tay họ, Úc Thanh Hoàn và Tư Đình hết cách đành phải bỏ chạy ngay khi vừa bước ra khỏi cửa. Thậm chí hai người còn không dám đợi thang máy phải chạy xuống bằng thang bộ, Ngu Dương ở phía sau xách theo cả đống túi to túi nhỏ đuổi theo. Mãi cho đến khi họ leo lên xe rời khỏi khu dân cư, Ngu Dương mới chịu dừng bước.
Qua gương chiếu hậu, Úc Thanh Hoàn thấy được dáng vẻ bất lực của Ngu Dương đứng đó nhìn họ rời đi.
Cậu bật cười thành tiếng.
Quay đầu nhìn người bên cạnh, cậu dịu dàng nói: "Tư Đình, tôi thấy mình thật sự rất hạnh phúc."
Enigma kiên định đáp lại một câu: "Tôi cũng vậy."
Trên đường, dòng người và xe đã vắng hơn rất nhiều. Hai bên đường treo cao những chiếc lồng đèn đỏ rực, một số màn hình lớn nhấp nháy dòng chữ "Chúc Mừng Năm Mới". Úc Thanh Hoàn mở cửa xe đón lấy những đợt gió chiều, cậu ngắm nhìn những toà nhà cao tầng phía trước cùng ánh chiều tà ở chân trời xa xăm, cả bầu trời được nhuộm thành một màu đỏ cam rực rỡ.
Xe chạy thẳng về biệt thự của Tư Đình. Vừa bước vào nhà, cả hai người liền cuốn lấy nhau. Ban đầu là quấn quýt trên ghế sofa, sau đó lại chuyển sang bồn tắm trong phòng ngủ của Tư Đình.
Cứ thế, họ mải miết dây dưa đến tận nửa đêm. Cuối cùng, Úc Thanh Hoàn mệt đến mức bất chấp tất cả mà thiếp đi. Chiếc ruy băng đỏ quấn quanh cổ tay và thân thể càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cậu. Chiếc đuôi mèo mềm mại được thả ra từ lúc bước vào nhà cho đến lúc chủ nhân đã ngủ say, nó vẫn chưa được thu về, yên lặng vắt lên đùi của Alpha, trông ngoan vô cùng.
Trong vô số lần tình nồng ý mật ấy, Úc Thanh Hoàn dễ dàng nhận ra Tư Đình rất muốn đánh dấu cậu theo bản năng. Hương tuyết tùng cứ quanh quẩn trong không khí, bao vây và phủ lên người cậu. Mùi hương thơm nồng và hấp dẫn đến thế nhưng độ tương thích lại bằng 0. Mặc dù Tư Đình đã cố gắng tự thuyết phục bản thân nhưng mỗi lần đánh dấu thất bại hắn đều cảm thấy thất vọng tràn trề.
Hắn muốn cho cả thế giới biết, Úc Thanh Hoàn là Alpha của hắn.
Chỉ tiếc là... không thể.
Sáng sớm ngày Giao thừa, chú Dương đến đón Úc Thanh Hoàn trở về biệt thự nhà họ Úc. Trên đường họ ghé qua đón Lăng Chu. Omega tránh né không đề cập đến chuyện Alpha biến mất suốt cả đêm, chỉ là giá trị hắc hoá hơi tăng lên một chút.
Đêm Giao thừa Úc Thanh Hoàn không thể ở cạnh Tư Đình. Cậu bị "giam lỏng" trong nhà họ Úc, còn Tư Đình cũng không thể rời khỏi nhà họ Lạc.
Sau bữa cơm tất niên thịnh soạn, mẹ Úc đã kéo Lăng Chu và chị dâu của cậu sang một bên nói chuyện phiếm. Úc Thanh Bách thì ngồi đánh cờ cùng cha Úc, chỉ có Úc Thanh Hoàn là bị hai đứa nhỏ lôi ra ngoài sân cùng chơi đốt pháo hoa.
Úc Thanh Hoàn bất đắc dĩ giơ hai cây pháo bông, làm nền cho hai đứa nhỏ chụp hình.
Cậu không thể hiểu được tại sao hai đứa nhỏ này lại thích chụp hình đến vậy, còn dùng cả đồng hồ trẻ em để chụp nữa chứ.
Mãi đến khi pháo hoa cháy hết, ba người cùng nhau quay vào nhà, Úc Thanh Bách nhìn cậu bằng ánh mắt khó tả. Sau đó, anh mở màn hình điện thoại đưa cho cậu xem, bên trong có hẳn một album chứa hơn một trăm tấm ảnh chân dung cận mặt của cậu.
Hai đứa nhỏ lập tức đỏ bừng mặt, dùng nắm đấm bé xíu ra sức "hành hung" người cha thân yêu của mình.
Sau một hồi thưởng thức, Úc Thanh Hoàn chọn ra một hai tấm khá ổn trong số đó rồi gửi cho Tư Đình. Đối phương chỉ đáp lại ngắn gọn — Đẹp quá, muốn hôn.
Trong lúc đó, Úc Tử Mộ táo bạo nói ra nguyện vọng: "Sau này lớn lên, con muốn gả cho chú Thanh Hoàn!"
Kết quả là nhận được một cái kí đầu tràn đầy tình thương của cha từ Úc Thanh Bách.
Không ai thực sự để tâm đến lời nói đùa của trẻ con, trong phòng đầy ắp tiếng cười vui vẻ. Úc Tử Thiện ngồi im lặng bên cạnh Úc Thanh Hoàn, đôi tay nhỏ siết lại. Cuối cùng, cô bé lấy hết dũng khí, lí nhí nói: "Con... con cũng muốn gả!"
Úc Thanh Hoàn giơ tay ra hiệu cho Úc Thanh Bách nhìn qua, rồi chỉ vào Úc Tử Thiện: "Bé con này cũng cần được dạy dỗ nè anh."
Thế là Úc Thanh Bách bắt đầu đuổi theo Úc Tử Mộ và Úc Tử Thiện khắp căn phòng, mệt đến mức thở không ra hơi.
Đúng 00:00 giờ, pháo hoa đồng loạt vang lên như sấm, ánh sáng rực rỡ phủ kín bầu trời đêm.
Tư Đình gọi điện tới, chỉ nói vỏn vẹn hai câu:
"Chúc mừng năm mới, Úc Thanh Hoàn."
"Tôi nhớ cậu lắm."
Thế là vào lúc hai giờ sáng đêm giao thừa, Úc Thanh Hoàn trèo cửa sổ rời khỏi phòng, thuần thục tránh đi ánh mắt mọi người, rời khỏi biệt thự nhà họ Úc, chui vào chiếc xe mà Tư Đình đã lái đến gần đó.
Bọn họ ôm hôn thắm thiết trong xe, trao cho nhau những lời yêu thương ngọt ngào.
Đến khi trời sắp sáng mới đành luyến tiếc chia xa. Và cứ thế, bảy ngày liên tiếp đều như vậy.
Ban ngày Úc Thanh Hoàn ở nhà họ Úc ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nửa đêm thì chuồn ra ngoài để hẹn hò. Đến mùng bảy, cậu dẫn theo Lăng Chu quay về căn hộ của mình, bắt đầu suy tính đến chuyện nhiệm vụ.
Trong bảy ngày ăn Tết, giá trị hắc hóa của Lăng Chu lại giảm đi không ít, được đánh giá bằng dòng chữ đỏ "khá thấp". Thế là Úc Thanh Hoàn quyết định lạnh nhạt với Omega vài ngày, biện pháp đơn giản là đi làm, dù sao Lăng Chu cũng không thể bước chân vào công ty của Tư Đình được.
Quả nhiên chiêu này cực kỳ hiệu quả. Úc Thanh Hoàn tăng ca liền ba ngày, giá trị hắc hóa của Lăng Chu lập tức vọt lên 70. Omega căn bản không tin cậu thật sự tăng ca vì công việc, một mực cho rằng là Lạc Tư Đình lấy việc công làm việc tư.
Mà thực tế đúng là như vậy.
Gần đây Tư Đình vô cùng mê mẩn với trò văn phòng play, đặc biệt yêu thích cái cảm giác Úc Thanh Hoàn vì lo sợ bị phát hiện mà phải gồng mình nhẫn nhịn, khiến hắn có một loại thỏa mãn nào đó gần như bi.ến thá.i.
Ngoài việc phải chú ý đến giá trị hắc hóa của Lăng Chu, độ hảo cảm của Lạc Vân Khê cũng khiến Úc Thanh Hoàn đau đầu không kém. Đặc biệt là cậu từng nã súng gi.ết ch.ết thụ chính một lần nên ít nhiều còn cảm thấy khó xử. Thế là cậu quyết định mời Lạc Vân Khê đến nhà Tư Đình ăn một bữa cơm do bảo mẫu nấu, nhân vật thụ chính cảm động đến nỗi ôm chầm lấy eo Úc Thanh Hoàn mà khóc ròng:
"Anh Thanh Hoàn, em biết mà, chỉ cần em thể hiện chút quyến rũ, anh sẽ lại yêu em lần nữa, hu hu hu!"
Úc Thanh Hoàn – người không hề cảm nhận được chút quyến rũ nào từ thụ chính: "..."
"Anh đá anh trai em đi, chúng ta cùng bỏ trốn nhé!" Lạc Vân Khê hùng hồn nói với Úc Thanh Hoàn.
Sau đó, Lạc Vân Khê bị Tư Đình cho ăn hành một trận. Enigma mắng om om: "Đá tôi? Còn bỏ trốn với cậu? Cậu nằm mơ à, xem tôi có đánh gãy chân cậu hay không!"
"Em sai rồi em sai rồi..!!"
"Anh Thanh Hoàn cứu em !!"
"Á á á bớ người ta giết Omega rồi!!"
Úc Thanh Hoàn bình thản hút một ngụm trà sữa mà Tư Đình pha riêng cho cậu, xoay người rời khỏi hiện trường.
Nhưng rõ ràng, sự "trừng phạt bạo lực" của Tư Đình không làm Lạc Vân Khê từ bỏ. Ngay cả hành động "bỏ mặc không cứu" của Úc Thanh Hoàn, qua lời tự bào chữa của cậu ta cũng trở thành "vì đại cục làm trọng".
Bất đắc dĩ, một buổi chiều nào đó, Úc Thanh Hoàn chỉ còn cách nhờ hệ thống theo dõi lộ trình di chuyển của Lạc Vân Khê. Khi đối phương sắp đến văn phòng của Tư Đình, cậu đẩy Enigma ngã xuống ghế sofa rồi cúi đầu hôn hắn.
Enigma hạnh phúc bất ngờ, siết chặt eo và vai cậu, nhất quyết không cho cậu chạy trốn giữa chừng.
Lạc Vân Khê vừa đẩy cửa bước vào thì trực tiếp bắt gặp AE đang khóa môi nồng nhiệt trên sofa theo kiểu Pháp.
Trái tim của nhân vật thụ chính tan vỡ, cậu ta khóc suốt một ngày một đêm.
Sau đó, vào lúc bốn giờ sáng, cậu ta gửi tin nhắn cho Úc Thanh Hoàn:
【Lạc Vân Khê】: Bốn giờ sáng, mặt trời thật đẹp, đáng tiếc anh lại thành chị dâu của em rồi.
【Lạc Vân Khê】: Anh Thanh Hoàn, em rút lui rồi, lần này em rút lui cả đời!!
【Lạc Vân Khê】: Hu hu hu!! Em khóc to lắm luôn đó!
Xem xong, Úc Thanh Hoàn thiếu chút nữa chặn luôn người này.
Cậu đáp lại vào lúc 11:28 trưa:
【Úc Thanh Hoàn】: Khi bọn anh cưới, em có thể làm phụ dâu không?
Độ hảo cảm của nhân vật thụ chính "vèo" một phát tụt xuống 70. Theo tin tình báo từ "tai mắt" mà Tư Đình đã cài cắm trong nhà, sau khi nhận được tin nhắn của cậu, Lạc Vân Khê ở trong phòng tru lên một lúc lâu, suýt bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Cùng lúc đó, Lăng Chu bị Úc Thanh Hoàn lạnh nhạt suốt bảy ngày nay, giá trị hắc hóa đã vượt mốc 85.
Và rồi trong một buổi sớm mai, Úc Thanh Hoàn ngủ một giấc sâu hơn mọi ngày. Tỉnh dậy, cậu phát hiện mình đã bị trói, nằm trong một góc của phòng thay đồ, miệng còn bị mảnh vải quấn chặt không thể phát ra tiếng.
Ừm, nếu mà không lầm thì... hình như cậu lại bị bắt cóc rồi.
【Đếm ngược sinh mệnh còn lại của bạn: 30 ngày.】