Khi đồng hồ đếm ngược sinh mệnh dần tiến đến 1 ngày, mỗi ngày trôi qua thần kinh của Aivis đều căng như dây đàn. Nó sợ rằng nếu có bất kỳ sơ suất nào xảy ra trong phút cuối thì Úc Thanh Hoàn sẽ không thể thuận lợi trở về nhà.
So với Aivis luôn thấp thỏm lo lắng thì Úc Thanh Hoàn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Cậu cố gắng tránh việc cùng Tư Đình đi lại ngoài phố.
Lúc đầu, Enigma rất không hài lòng về chuyện đó nhưng sau hắn liền hiểu ra ngày chết của Alpha đã cận kề, đối phương không muốn hắn tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình đó. Tư Đình bắt đầu trở nên bồn chồn và bất an, thỉnh thoảng lại truy hỏi Úc Thanh Hoàn rằng khi nào thì cậu sẽ chết.
Ngay cả bản thân Úc Thanh Hoàn cũng không biết được đáp án chính xác, tất nhiên cậu không thể nói cho Tư Đình. Hơn nữa cậu đã có ý định không để đối phương chứng kiến nên dù có biết, cậu cũng sẽ không tiết lộ.
Những tình tiết cuối cùng không được biết trước quá nhiều, Úc Thanh Hoàn cũng sợ mọi chuyện sẽ không thuận theo ý muốn, vì thế cậu lại dọn về biệt thự của Tư Đình, chiều theo tất cả những đòi hỏi quá mức của đối phương một cách vô điều kiện. Chỉ cần Tư Đình không muốn dừng lại, cậu cũng sẽ tuyệt đối không phản kháng.
Liên tiếp mấy ngày liền, trên người cậu tràn đầy hơi thở mùi tuyết tùng.
Úc Thanh Hoàn chủ động đề nghị Tư Đình đánh dấu cậu thêm một lần nữa. Dưới sự dụ dỗ thơm ngọt của mùi quả cam, Enigma gần như đã mất khống chế nhưng đến cuối cùng hắn chỉ dùng răng cắn nhẹ lên tuyến thể của Alpha, không làm gì khác nữa.
Tư Đình ôm chặt lấy Úc Thanh Hoàn, như muốn hòa người kia vào tận xương tuỷ của mình, vĩnh viễn không chia lìa.
Chủ hệ thống quả thật đã thực hiện lời hứa với Úc Thanh Hoàn về việc hạ thấp mức độ báo động nhưng Tư Đình vẫn không ngừng gặp phải một số mối nguy nhỏ. Khi đi ngang qua các tòa nhà cao tầng, hắn thường sẽ gặp phải tình trạng đồ đạc từ trên cao rơi xuống; mỗi lần đứng gần lan can thì nơi đó sẽ bị lung lay; khi đi ngoài phố thì gặp phải xe hơi bị mất thắng...
Enigma lần nào cũng dễ dàng hóa hiểm thành an, hắn không mấy để tâm đến chuyện này nhưng nếu hắn đứng gần người khác quá thì những người đó cũng sẽ gặp xui xẻo theo. Người bị vạ lây nặng nề nhất chính là Úc Thanh Hoàn.
Có lần khi họ đang ân ái trong phòng tắm, chiếc gương treo trên tường bất ngờ vỡ nát. Dù Tư Đình đã ôm lấy Úc Thanh Hoàn tránh đi rất nhanh nhưng vẫn có một mảnh vỡ cắt qua cánh tay của Alpha.
Vì chuyện này, Tư Đình đau lòng thật lâu.
Tư Đình không cam tâm ngồi chờ chết, một lần nữa quay về Cục Quản lý Thời Không đập phá tanh bành, đồng thời ký thêm một hiệp định với Chủ hệ thống. Lần này trở lại, báo động đã hoàn toàn được giải trừ.
Hai ngày cuối cùng trước khi đếm ngược kết thúc, Úc Thanh Hoàn cả ngày đều ở lì trong tiệm trái cây của Ngu Dương và Trình Ánh Tuyết, lúc bận rộn thì giúp họ bán hàng, khi rảnh rỗi thì cùng vợ chồng họ tán gẫu.
Cậu tham lam tận hưởng đoạn thời gian cuối cùng này, muốn ở cạnh cha mẹ mình thêm một chút để bù đắp những tiếc nuối năm xưa. Tiếc rằng những bức ảnh chụp chung ở thế giới này đều không thể mang về hiện thực, nếu được cậu nhất định sẽ mang về cho Úc Giang Nhã xem.
Sở Hành Tri hẹn gặp Úc Thanh Hoàn tại quán cà phê. Lần này y không còn cố khuyên cậu tránh khỏi cái chết đang đến nữa. Họ như hai người bạn thân lâu năm cùng nhau ngồi trong quán cà phê hàn huyên đủ điều.
Người kia một lần nữa tự tay pha cho Úc Thanh Hoàn một ly Latte nóng, chất lượng vẫn chẳng khá hơn. Úc Thanh Hoàn uyển chuyển khuyên y nên tập trung học hành cho tốt, đừng mãi mê mày mò chuyện pha cà phê làm gì.
Trước khi rời đi, Úc Thanh Hoàn nhờ Sở Hành Tri mua giúp cậu một xiên kẹo hồ lô, xem như bồi thường cho việc mình đã phải uống hết ly cà phê khó nuốt ấy.
Alpha cầm xiên kẹo hồ lô quay về biệt thự của Tư Đình, hai mắt toả sáng chọn một viên sơn trà đẹp nhất đưa cho Enigma.
...
Ngày định mệnh đến. Hôm đó là một ngày thứ Bảy thời tiết đẹp bất ngờ. Nắng xuân rực rỡ xua tan hơi lạnh mùa đông, vạn vật như sắp tái sinh, báo hiệu mùa xuân đang gõ cửa.
Úc Thanh Hoàn lái xe đưa Lăng Chu đi dạo ở trung tâm thương mại, tiện thể mua cho Omega mấy bộ quần áo mới. Cậu ta lại cao thêm một chút, vóc dáng dần hiện ra đường nét rõ ràng, lúc thử qua vài bộ đồ hợp với dáng mình, Omega đỏ mặt, ngại ngùng bước ra phòng thử đồ.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Úc Thanh Hoàn không khỏi nhớ đến Úc Giang Nhã.
Con bé đã theo cậu chịu không ít khổ cực, quần áo mặc trên người thường phải giặt đến bạc màu rồi mới nỡ mua cái mới.
Úc Thanh Hoàn không tài nào nhớ nổi dáng vẻ Úc Giang Nhã mặc một chiếc váy xinh đẹp là như thế nào. Hình ảnh hiện lên trong đầu cậu chỉ là con bé luôn mặc bộ đồng phục do trường phát cho, quanh năm suốt tháng đều như vậy.
Sau khi trở về, cậu cũng nên mua cho Úc Giang Nhã vài chiếc váy xinh đẹp.
Dù sao thì mười ba tuổi cũng chính là độ tuổi bắt đầu biết làm đẹp rồi.
Lúc Lăng Chu bước vào phòng thử đồ một lần nữa, một giọng nói quen thuộc chợt vang lên sau lưng Úc Thanh Hoàn:
"Anh Thanh Hoàn?"
Úc Thanh Hoàn quay đầu lại, người gọi cậu là Lạc Vân Khê. Omega theo bản năng muốn bước tới ôm chầm lấy Úc Thanh Hoàn như vô số lần trước đó. Thế nhưng vừa đưa tay ra, Omega chợt nhớ ra mối quan hệ giữa họ đã không còn là kiểu có thể ôm nhau tùy tiện như trước nữa. Cậu ta lặng lẽ rụt tay về.
Thấy Lạc Vân Khê có vẻ muốn nói lại thôi, Úc Thanh Hoàn nghiêng người, dặn dò vài câu với nhân viên bán hàng rồi đặt tạp chí trong tay xuống, đứng dậy cùng Lạc Vân Khê tìm một chỗ thích hợp để trò chuyện.
Giờ này trong trung tâm thương mại không thể nói là vắng người, thỉnh thoảng vẫn có dòng người qua lại, không phải nơi lý tưởng để tâm sự.
Họ rời khỏi trung tâm, đứng ngay bên lề đường nói chuyện.
Nơi này là vị trí rất dễ xảy ra tai nạn. Úc Thanh Hoàn mơ hồ cảm thấy có một sức mạnh vô hình nào đó đang chi phối mình, giống hệt cảm giác lúc trước cậu chắn viên đạn cho Bách Ninh Dực.
Úc Thanh Hoàn vô thức đảo mắt xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng Tư Đình đâu, trong lòng khẽ thở phào. Cậu quay lại nhìn Lạc Vân Khê đang đứng đối diện. Omega cúi đầu thật thấp, dùng mũi chân đá đá một viên sỏi nhỏ dưới chân. Nói chuyện với Lạc Vân Khê không cần phải suy xét quá nhiều, Úc Thanh Hoàn quyết định mở lời trước:
"Vân Khê, có chuyện gì vậy?"
Omega kia dừng mũi chân lại nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn Úc Thanh Hoàn, giọng cậu ta rất khẽ:
"Anh Thanh Hoàn... Chúng ta thật sự không còn khả năng sao?"
Qua một lúc vẫn không nghe Alpha trả lời, Lạc Vân Khê dè dặt ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt của Úc Thanh Hoàn. Cái nhìn này khiến tim cậu ta lỡ một nhịp.
Rất kỳ lạ, rõ ràng bọn họ đã quen nhau từ bé. Vậy mà chỉ dạo gần đây mỗi lần nhìn vào đôi mắt của Úc Thanh Hoàn, tim cậu ta mới bắt đầu đập loạn không kiểm soát. Đó thực sự là một đôi mắt rất đặc biệt, vô cùng xinh đẹp. Chỉ cần một cái chớp mắt cũng đủ hút hồn người khác.
Lúc này, Úc Thanh Hoàn mới nghiêm túc trả lời Omega:
"Vân Khê, xin lỗi."
Một lần nữa nghe được đáp này, Lạc Vân Khê vẫn không tránh khỏi cảm giác đau lòng và hối hận. Trước đây hai người họ đã có biết bao cơ hội để ở bên nhau, vậy mà mãi đến khi Alpha yêu người khác, cậu ta mới hiểu lòng mình.
Không thể trách Úc Thanh Hoàn. Tất cả là do cậu ta quá chậm hiểu, không biết trân trọng người trước mắt. Lạc Vân Khê lại cúi đầu xuống, tim đau nhói như bị một bàn tay mạnh mẽ siết chặt.
Mà người Úc Thanh Hoàn yêu... lại là Lạc Tư Đình.
Với người này thì cậu ta chẳng có nổi một cơ hội bé tí để chen chân.
Lạc Vân Khê hít sâu một hơi, lại hỏi:
"Em... em là thế thân của anh ấy sao?"
Nghe vậy, Alpha lắc đầu:
"Đương nhiên là không. Em là em, Tư Đình là Tư Đình, hai người hoàn toàn khác nhau. Anh phân biệt rất rõ."
Lại một mũi tên nữa cắm thẳng vào ngực Omega, thật ra cậu ta còn hy vọng Úc Thanh Hoàn sẽ nói rằng, người thế thân là Lạc Tư Đình.
Omega há miệng, muốn hỏi vì sao Úc Thanh Hoàn lại đột nhiên không thích mình nữa? Muốn hỏi vì sao lại thích Lạc Tư Đình? Lạc Tư Đình tốt ở chỗ nào? Muốn hỏi... vì sao mọi chuyện lại trở nên như thế?
Nhưng hết thảy đã định, Omega hiểu rõ càng hỏi chỉ càng thêm đau lòng. Mỗi câu trả lời của Alpha đều như lưỡi dao cứa từng nhát vào tim mình, không một chữ nào là điều cậu ta mong đợi.
Thời gian gần đây Úc Thanh Hoàn không còn nhắn tin cho cậu ta nữa. Đến lượt cậu ta xem đi xem lại những đoạn trò chuyện suốt mấy năm qua của hai người, không ngừng nhớ lại từng khoảnh khắc những lần họ bên nhau.
Từng câu chữ tràn ngập quan tâm trước đây của Úc Thanh Hoàn, càng xem càng khiến cậu ta muốn khóc. Lạc Vân Khê cảm thấy, nước mắt mình rơi xuống mấy ngày này đong lại cũng được năm sáu cân.
Omega không cam tâm, cắn môi:
"Anh Thanh Hoàn, anh thật sự không thể chia tay với anh trai em sao?"
"Không thể."
"Nhưng độ tương thích của hai người đâu có cao..."
Úc Thanh Hoàn nói:
"Hình như anh... cũng không tương thích với ai mà?"
Chính xác là vậy.
Lạc Vân Khê nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu Úc Thanh Hoàn không thể ở bên Lăng Chu, vậy thì chi bằng... trở thành chị dâu của cậu ta còn hơn. Dù sao thì nước phù sa không nên chảy ra ruộng ngoài, sau này Úc Thanh Hoàn chuyển đến nhà họ sinh sống, cậu ta còn có thể ngày ngày được nhìn thấy Alpha.
Còn về Omega tên Lăng Chu kia, Lạc Vân Khê vĩnh viễn không thể quên người đó đã đánh mình nặng tay như thế nào. Những cú đấm đó, đến giờ nhớ lại vẫn còn thấy đau!
Lạc Vân Khê lo lắng hỏi: "Vậy sau này anh định làm thế nào? Không có tin tức tố xoa dịu, anh sẽ rất khó chịu."
"Trước khi kết hôn, anh sẽ đi cắt tuyến thể." Úc Thanh Hoàn không chút do dự mà đáp. Dù sao thì cậu cũng sắp chết rồi, kết hôn là điều không thể, cắt hay không cắt cũng không quan trọng.
Alpha nói lời ấy vô cùng nhẹ nhàng nhưng Lạc Vân Khê nghe được lại mở to hai mắt, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Cậu ta không ngờ...
Úc Thanh Hoàn lại có thể vì anh trai mình mà làm đến mức này.
Vậy trước kia, chẳng lẽ Úc Thanh Hoàn cũng từng nghĩ tới chuyện sẽ vì cậu ta mà cắt bỏ tuyến thể ư?
Nghĩ đến đây, Lạc Vân Khê bất giác cắn chặt môi dưới, cậu ta không muốn nhìn vào mắt Úc Thanh Hoàn nữa, quay mặt sang hướng khác. Cũng chính lúc này, cậu ta mới để ý thấy Lăng Chu đang đứng chờ ở cửa trung tâm thương mại.
Lạc Vân Khê cuối cùng cũng nhớ ra hôm nay Úc Thanh Hoàn ra ngoài là để đi dạo phố cùng Lăng Chu. Thế mà cậu ta đã làm mất thời gian của Alpha, còn hỏi những câu hỏi đã biết rõ đáp án từ trước.
Omega một lần nữa tự thuyết phục bản thân, sau đó gắng gượng cười: "Anh Thanh Hoàn, em hiểu rồi. Chúc anh... và anh trai em hạnh phúc. Chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt, phải không?"
Úc Thanh Hoàn gật đầu, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của Lạc Vân Khê: "Chúng ta mãi mãi là bạn tốt."
Chưa bao giờ Lạc Vân Khê cảm thấy hai chữ "bạn tốt" lại khó nghe như lúc này.
Omega mỉm cười nói lời tạm biệt, nhưng khi xoay người bờ vai lại khẽ chùng xuống, cậu ta bước đi lảo đảo muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, không muốn Úc Thanh Hoàn và Lăng Chu nhìn thấy dáng vẻ rũ rượi của mình.
Ban đầu cậu ta chỉ đi bộ, nhưng về sau không kiềm được, bắt đầu dần dần chạy bước nhỏ.
Rồi ngay sau đó, bên tai Lạc Vân Khê vang lên một tiếng còi xe chói tai.
Omega đầu óc trống rỗng, trơ mắt nhìn chiếc ô tô đang lao nhanh tới, chân đột nhiên như mọc rễ không thể nhúc nhích được.
Chỉ là rất nhanh, có người đã đẩy cậu ta ra.
Lạc Vân Khê ngã ngồi trên mặt đất, hai tai ù ù, ngơ ngác nhìn dòng xe cộ xung quanh và đám đông đang dần vây lại, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tiếng khóc lẫn trong tiếng còi xe inh ỏi, còn có rất nhiều âm thanh hỗn tạp vang lên.
Lạc Vân Khê nghe thấy một cái tên quen thuộc, cậu ta chợt bừng tỉnh, lập tức nhìn về phía vị trí mình vừa bị đẩy ra. Ở hướng đó, cậu ta trông thấy Lăng Chu đang òa khóc nức nở, và...
Úc Thanh Hoàn đang nằm trong vũng máu.
Dòng máu đỏ tươi và nóng ấm từ trán Úc Thanh Hoàn nhỏ giọt xuống từng chút một, tầm nhìn của cậu dần trở nên mơ hồ. Nhờ Aivis mà cậu không cảm thấy đau đớn nhưng lại rõ ràng cảm nhận được máu trong cơ thể đang không ngừng chảy ra, cảm nhận được sinh mệnh đang dần rời xa mình.
Trong đám đông, cậu nhìn thấy Tư Đình.
Người này, cuối cùng vẫn nghĩ đủ mọi cách để tìm đến nơi.
Tư Đình đứng không xa, cả người hắn bị từng đạo ánh sáng xanh lam trói buộc không thể đến bên cậu. Enigma tuyệt vọng gọi tên cậu, không ai nghe thấy, nhưng Úc Thanh Hoàn có thể đoán được qua hình dáng đôi môi.
Lạ lùng thay, khóe mắt Úc Thanh Hoàn bỗng nhiên ươn ướt, nước mắt nhanh chóng lăn dài theo hai bên gò má rồi hòa lẫn vào máu tươi. Cậu đoán có lẽ dáng vẻ của mình bây giờ rất xấu xí, cậu vốn đã không muốn để Tư Đình thấy mình như thế này.
Thế nhưng đến lúc thật sự rơi vào tình cảnh này, Úc Thanh Hoàn lại đột nhiên rất muốn được ôm Tư Đình một lần nữa.
Nghĩ đến điều này, Úc Thanh Hoàn cảm thấy như mình có thêm chút sức lực. Cậu cố gắng từ từ bò dậy, sau đó dùng toàn bộ sức mình bước về phía Tư Đình đang đứng.
Nhưng chỉ vừa bước được hai bước, cậu lại ngã xuống một cách nặng nề. Lăng Chu ôm lấy cậu, hương vị cuối cùng cậu nghe được trong không khí là mùi bạch trà.
Không phải hương tuyết tùng mà cậu thích nhất.
Ý thức hoàn toàn rơi vào bóng tối, Alpha ngã xuống, chiếc vòng tay nơi cổ tay cậu bỗng nhiên vỡ tan, tách làm hai nửa rơi xuống đất.
Cùng lúc ấy, sợi dây trên cổ Tư Đình rơi ra, chiếc bình thủy tinh nhỏ bên trong va xuống mặt đất, mảnh ngọc vỡ trong đó hóa thành bột mịn, tan vào trong gió.
Alpha mãi mãi không tỉnh lại nữa.
...
——————
Gửi Tư Đình mà tôi yêu thương nhất:
Khi cậu đọc được bức thư này, có lẽ tôi đã chết đến không thể chết hơn rồi nhỉ? Nhưng cậu yên tâm, tôi không đau, thật đấy, một chút cũng không đau. Cái chết đối với tôi chỉ là chuyện trong nháy mắt, chớp mắt một cái là qua rồi.
Chỉ là, xin lỗi cậu, lại một lần nữa tôi khiến cậu đau lòng.
Tôi sẽ chờ cậu đến tìm tôi. Đến lúc đó... tôi hy vọng chúng ta có thể thật sự trở thành bạn đời được pháp luật công nhận, sau đó cùng nhau đi hết cuộc đời này, đầu bạc răng long.
Tư Đình, cậu nhất định sẽ đến, đúng không?
Còn nữa...
Tôi cũng yêu cậu, rất rất yêu cậu.
— Úc Thanh Hoàn.