Sau Khi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang, Tôi Đăng Xuất

Chương 77

Sau khi dỗ dành Enigma đang kích động xong, Úc Thanh Hoàn lại một lần nữa dời ánh mắt về phía Lăng Chu, trừ chuyện đánh dấu ra, những yêu cầu mà Omega đưa ra cậu đều không từ chối.

Cứ như vậy từ sáng đến tối, Úc Thanh Hoàn ở bên cạnh bồi Lăng Chu làm bài tập, xem phim, chơi game, ăn cơm. Sau đó, Lăng Chu lại điều chỉnh tư thế cho cậu, đổi thành trói hai tay cậu lên phía trước, Úc Thanh Hoàn không phản đối, thậm chí còn chủ động phối hợp, đầu kia của sợi dây vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay của Omega.

Đồng hồ kỹ thuật số treo trên tường phòng khách nhảy từ 21:59 sang 22:00, Lăng Chu ôm đầu gối ngồi trên sofa, trong lòng chỉ thấy trống rỗng, không cảm thấy chút thỏa mãn nào từ lần "cầm tù" này.

Rõ ràng Úc Thanh Hoàn vẫn ở ngay bên cạnh cậu ta, không đi đâu cả, thời gian một ngày hôm nay đều dành cho cậu ta, vậy mà cậu ta vẫn cảm thấy thiếu một điều gì đó.

Đúng lúc này, Úc Thanh Hoàn nhẹ nhàng vỗ vào khoảng trống bên cạnh mình, ra hiệu bảo Lăng Chu ngồi lên. Omega không suy nghĩ gì nhiều, bước tới ngồi xuống.

Trong phòng khách chỉ bật một ngọn đèn trần, ánh sáng mờ nhạt nhưng ấm áp. Bộ phim trên màn hình đang chiếu đến đoạn giữa, nam chính và nữ chính xảy ra mâu thuẫn lớn, sau một trận cãi nhau gay gắt thì chia tay mỗi người một nơi.

Lăng Chu nghiêng mặt nhìn Úc Thanh Hoàn, "Thanh Hoàn..."

Tiếp đó là một khoảng lặng rất dài. Omega cúi đầu, vùi mặt vào đầu gối, hồi tưởng lại mọi chuyện trong hôm nay.

Đây không phải là kết cục mà Omega mong muốn, giam giữ Úc Thanh Hoàn không làm cho bản thân thấy thỏa mãn, bởi vì sự thật là Alpha không yêu cậu ta, mà cậu ta cũng không có năng lực giữ Alpha lại bên mình mãi mãi.

Nói ra thì, hôm nay đúng là một ngày nực cười.

Omega đưa tay tháo dây trói trên cổ tay Úc Thanh Hoàn, "Xin lỗi anh."

Được tự do rồi, Alpha không đứng dậy bỏ đi, cũng không báo cảnh sát, không đuổi cậu ta ra ngoài hay làm điều gì khác. Úc Thanh Hoàn chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh cậu ta, đưa tay xoa nhẹ mái tóc Omega, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi, như thể Lăng Chu cũng là một người mà cậu trân trọng, "Anh không trách em, chỉ là... như em thấy đó, em vẫn không vui vẻ gì cả."

"Tại sao vậy?"

"Lăng Chu, đây không phải là kết quả em muốn sao?"

Omega lắc đầu, sợi dây vẫn được cậu ta nắm chặt trong tay, mặc dù đầu kia đã không còn buộc lấy Úc Thanh Hoàn nữa.

Lăng Chu khẽ nói: "Anh không yêu em, trói anh lại cũng không có ý nghĩa gì. Rõ ràng độ tương thích tin tức tố của chúng ta lên tới 90%, rõ ràng cơ thể anh rất thích tin tức tố của em, nhưng lý trí của anh thì không."

"Lý trí của anh mạnh hơn bản năng."

"Em biết, người anh thích là Lạc Tư Đình, không phải là Lạc Vân Khê. Ánh mắt anh nhìn Lạc Tư Đình rất khác, từng cử chỉ vô thức của anh đều cho thấy từ tận đáy lòng, anh rất ỷ lại Enigma đó."

"Em ghen với Lạc Tư Đình, nhưng đồng thời cũng hiểu, anh ấy hơn em quá nhiều. Em là một Omega tệ hại."

Lăng Chu buông sợi dây trong tay, mặc cho nó trượt khỏi đầu gối rơi xuống ghế sofa. Cậu ta cúi đầu nhìn đôi tay đầy vết chai do lao động nhiều năm và cầm bút viết bài của mình. Đây là một đôi tay rất xấu, ngón giữa bàn tay phải còn hơi biến dạng, thực sự không đẹp đẽ gì.

Cậu ta không bằng Lạc Tư Đình, mãi mãi không theo kịp. Dù cậu ta có cố gắng thêm mười năm nữa cũng không thể sánh với Lạc Tư Đình hiện tại, huống hồ khi cậu ta đang cố gắng tiến về phía trước thì Lạc Tư Đình cũng đang tiến lên.

Cậu ta tự ti, không đẹp, không thể xuất hiện đường đường chính chính trước công chúng.

Còn Úc Thanh Hoàn thì dịu dàng, xinh đẹp, tỏa sáng rực rỡ.

Thứ duy nhất cậu ta có thể dựa vào chỉ là độ tương thích 90%. Nhưng ngay cả mức độ tương thích cao như vậy cũng không thể khiến Úc Thanh Hoàn nhìn cậu ta nhiều hơn, ánh mắt của Alpha luôn đặt trên người Lạc Tư Đình.

Lúc này, Aives không nhịn được nữa, mở lời:

【Ký chủ, độ lệch cốt truyện đang quá cao.】

【Tôi vì ai mà chết thì phản diện sẽ hận người đó.】

【Dù quá trình có sai lệch, chỉ cần kết cục giống nhau là được.】

Aivis ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng đúng. Thế giới này đã xảy ra nhiều biến cố như vậy rồi cũng không bắt buộc quá trình phải hoàn toàn chính xác, chỉ cần kết quả cuối cùng không sai là được.

Nhưng nếu họ đặt cược tất cả vào vụ tai nạn xe kia thì càng phải đảm bảo không có sơ suất, tuyệt đối không để xảy ra bất kỳ yếu tố ngoài ý muốn nào.

"Lăng Chu." Úc Thanh Hoàn cất tiếng, "Nhìn anh."

Chờ đến khi Omega bình tĩnh nhìn cậu, Úc Thanh Hoàn mới tiếp tục: "Xin lỗi vì không thể đáp lại tình cảm của em, nhưng anh không hề cho rằng em là một người tệ hại, cũng chưa bao giờ lấy em ra để so sánh với Tư Đình. Đúng là cậu ấy rất xuất sắc, nhưng em cũng có những điểm mạnh của mình, không phải sao?"

"Những tấm bằng khen và giấy chứng nhận của em, anh đều đã nhìn thấy."

Úc Thanh Hoàn nắm lấy tay phải của Lăng Chu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những vết chai, ánh mắt cậu ánh lên những tia sáng lấp lánh, giọng nói nhẹ nhàng: "Đó đều là minh chứng cho sự cố gắng của em, mà những tấm bằng khen đó chính là kết quả mà em đã đạt được."

"Lăng Chu, em nhất định sẽ trở thành một người rất ưu tú. Điều mà em nên quan tâm vào lúc này là việc học của mình chứ không phải chuyện tình cảm. Em không muốn nhân cơ hội này để thoát khỏi cuộc sống trong quá khứ, một lần và mãi mãi sao?"

Lăng Chu vô thức siết chặt tay Úc Thanh Hoàn, nhưng rất nhanh sau đó lại buông ra.

Ngực Omega phập phồng dữ dội.

【Độ hảo cảm của phản diện +5.】

Sự hối hận như muốn nuốt chửng cả người Lăng Chu, Omega lại lên tiếng:

"Xin lỗi, hôm nay em đã làm một chuyện rất ngu xuẩn."

"Em vẫn chưa làm anh bị thương mà?" Úc Thanh Hoàn nhẹ nhàng xoa đầu Omega, "Cứ xem như đang cùng em chơi trò chơi nhập vai đi, thế nào, anh đóng vai con tin cũng không tệ chứ?"

Lăng Chu thật thà đáp:

"Nói thật thì... hơi tệ một chút."

"......"

Úc Thanh Hoàn bấu mạnh vào má Omega, đối phương đau đến mức hít một hơi lạnh, vội vàng đổi giọng:

"Rất tốt, rất ra dáng con tin!"

Alpha truy hỏi:

"Con tin ra dáng gì?"

"Ừm... yếu ớt, hiền lành lại xinh đẹp?"

Úc Thanh Hoàn phì cười thành tiếng, buông má Omega ra. Phim vẫn đang chiếu, chỉ còn mười phút là kết thúc, Alpha nhân cơ hội đó sai Omega đi làm cho mình một ly sữa dâu.

Sữa dâu rất ngon, tay nghề nấu nướng của Lăng Chu vẫn luôn rất tốt.

Để "trừng phạt" Omega vừa làm chuyện xấu, Úc Thanh Hoàn giám sát cậu ta viết thêm hai trang bài tập Tết nữa, sau đó cả hai mới ai về phòng nấy rửa mặt nghỉ ngơi.

Đợi Alpha bước ra khỏi phòng tắm, Tư Đình chẳng biết từ lúc nào đã leo lên tầng tám đang ngồi trên giường cậu, sắc mặt u tối, tựa như một con sói đói lâu năm.

Chỉ nhờ vào một tấm ảnh và một đoạn ghi âm 1s mà sống sót suốt một ngày, Tư Đình chậm rãi đứng dậy, từng bước từng bước ép Alpha vào góc tường. Hắn vươn tay nâng cằm Úc Thanh Hoàn lên, giọng khàn khàn:

"Úc Thanh Hoàn, tôi muốn nghe bản live."

Biết thức thời, Úc Thanh Hoàn thuận theo yêu cầu của hắn.

Kết quả là người kia nhân cơ hội này, bức cậu gọi hết lần này đến lần khác, mãi đến khuya mới chịu dừng lại.

......

Ngày tháng trôi qua từng chút một, thời điểm Úc Thanh Hoàn tử vong cũng ngày càng cận kề, thế nhưng mỗi ngày vẫn bình yên như trước, không có một dấu hiệu bất thường nào.

Úc Thanh Hoàn đi công chứng di chúc, đồng thời để lại một bức thư cho Tư Đình. Cậu không giao bức thư này cho luật sư mà cất nó trong một chiếc két sắt, mật mã là ngày sinh nhật của Tư Đình.

Dưới sự mời mọc úp mở liên tục của Sở Hành Tri, cuối cùng Úc Thanh Hoàn cũng đồng ý đến nhà y xem mèo.

Trước khi cậu bước vào cửa, Felix đã ngồi chực chờ sẵn ở bên trong, mèo nhỏ cúi rạp người xuống như sắp lao ra vồ lấy con mồi. Cửa vừa mở, nó liền như bắn vọt ra ngoài như đạn pháo... rồi bị Úc Thanh Hoàn đã có chuẩn bị từ trước một tay nắm đầu, chiếc cổ vận mệnh bị cậu nhấc bổng lên, mèo nhỏ tức giận vung móng đấm đá loạn xạ vào không khí.

Alpha chuyển sang túm lấy gáy Felix, điềm nhiên quay qua hỏi Sở Hành Tri: "Mèo đâu?"

"......"

Sở Hành Tri ngơ ngác trước cảnh tượng này, y nhìn Úc Thanh Hoàn rồi lại nhìn Felix đang bị cậu xách trên tay, bất giác thấy một người một mèo này dường như... quá quen thuộc với nhau thì phải.

May mắn là cũng không cần Sở Hành Tri giới thiệu, Trường Mệnh đã tự mình bước ra khỏi ổ mèo, khi đến gần Úc Thanh Hoàn thì chậm bước lại, đi vòng quanh người cậu một vòng, chóp mũi động đậy rồi nhẹ nhàng cọ đầu vào ống quần Alpha đầy thân thiết.

Giây tiếp theo, Úc Thanh Hoàn dùng tay còn lại nhấc gáy Trường Mệnh lên, xách cả hai con mèo quay người bước ra ngoài:

"Xem mèo xong rồi, tôi về đây."

Sở Hành Tri: "?"

Cố Văn Giản: "?"

Ngay lúc Úc Thanh Hoàn gần bước ra khỏi cửa, Sở Hành Tri nhanh tay kéo lấy cổ áo kéo mạnh cậu trở về. Alpha bật ra một tiếng "Ặc", thuận thế lùi vào trong nhà.

Tư Đình ở ngoài cửa chờ thời cơ bắt lấy hai con mèo, nào ngờ Cố Văn Giản "rầm" một tiếng đóng sập cửa ngay trước mặt hắn.

Tư Đình: "......"

Năm phút sau...

Hai bên đạt được thỏa thuận hòa bình, cùng ngồi quanh bàn trà. Được thả tự do sau khi rơi xuống đất, Felix liền lao vào một trận hỗn chiến quá chênh lệch về thực lực với Úc Thanh Hoàn. Sau khi bị ăn đòn no nê, mèo nhỏ liền nhào vào lòng cậu, ngoan ngoãn cuộn lại như một ổ bánh mèo.

Trường Mệnh thì trở nên dè dặt hơn hẳn, nó không làm thêm động tác thân mật nào, chỉ yên lặng nhảy lên vai trái của Úc Thanh Hoàn, nằm im không nhúc nhích.

"...Cậu xịt nước hoa có mùi bạc hà mèo à?"

"Không đâu." Úc Thanh Hoàn gỡ Trường Mệnh xuống khỏi vai mình nhưng mèo đen lại nhảy sang vai phải, tiếp tục nằm yên, "Không giấu gì các anh, thật ra tôi là Giáo chủ của Giáo phái Miêu Miêu, mèo trên khắp thế giới này đều do tôi cai quản. Mỗi con mèo thấy tôi đều phải ba bước lạy chín bước khấu đầu, hô to 'Giáo chủ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế'! Thật đó nha!"

Sở Hành Tri & Cố Văn Giản: "............"

Hai Alpha chấn động quá mức, tạm thời mất đi chức năng ngôn ngữ, hai người trơ mắt nhìn Úc Thanh Hoàn bị mèo vây quanh, khóe miệng không khỏi co giật.

Đợi đến khi Úc Thanh Hoàn dùng kỹ năng vuốt mèo siêu phàm dỗ được Felix, Trường Mệnh liền nhân cơ hội nhảy xuống từ vai Alpha, đạp lên đầu Felix rồi kêu "meo meo" hai tiếng với Úc Thanh Hoàn, tỏ ý mình cũng muốn được vuốt.

Không ngoài dự đoán, Felix và Trường Mệnh lại lao vào choảng nhau giữa phòng khách.

Năm phút sau, thế giới quan của Sở Hành Tri đã được tái thiết lập, y đã chấp nhận sự thật về Giáo phái Miêu Miêu, còn đứng dậy gói ghém hết vật dụng cho mèo để Úc Thanh Hoàn ôm cả mèo lẫn đồ mang về.

Tuy nhiên, Úc Thanh Hoàn không mang Trường Mệnh đi. Cậu ghé sát vào người Sở Hành Tri, đối phương theo phản xạ cúi người xuống, để cậu thì thầm vào tai mình.

Cuối cùng, Úc Thanh Hoàn ôm Felix rời đi. Trong thang máy, cậu mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt Sở Hành Tri, mãi cho đến khi cửa thang máy chậm rãi khép lại.

【Đếm ngược sinh mệnh còn lại của bạn: 7 ngày.】

Bình Luận (0)
Comment