11.
Đươngnhiên, Tiêu Hạc rất để ý đến lòng tự trọng của mình.
Hắn không thể hạ mình đi ăn xin.
Tôi biết được từ phần đạn mạc trực tiếp rằng hôm đó Tiêu Hạc bị tôi kích động mạnh.
Hắn bắt đầu vay tiền đầu tư chứng khoán.
Với ký ức từ kiếp trước, chỉ cần hắn nhớ lại một chút là có thể tìm được kẽ hở để kiếm được một khoản.
Nhưng tôi không cho phép điều đó xảy ra.
Đã bị mắng là nữ phụ ác độc rồi…
Vậy nếu tôi không làm chút gì ác độc thì chẳng phải uổng công bị chửi suốt bấy lâu sao?
Tôi luôn theo dõi hành động của Tiêu Hạc thông qua phần đạn mạc trực tiếp.
Cổ phiếu nào hắn mua, tôi cũng lập tức mua theo.
Tôi còn kéo cả hai anh em Lục Tầm cùng tham gia.
Đợi đến khi Tiêu Hạc kiếm được vài chục vạn.
Quả nhiên, bọn họ không nhịn được mà bắt đầu vay đòn bẩy, tăng thêm số lượng cổ phiếu.
Ngay cả mẹ ruột của Hà Kiểu Kiểu và gia đình cậu ruột cô ta cũng nhập hội.
Tôi rất vui lòng khi thấy điều đó. Người càng nhiều thì càng thú vị.
Khi tất cả đã mắc câu, tôi lập tức bán khống cổ phiếu.
Toàn bộ số tiền Tiêu Hạc và Hà Kiểu Kiểu cực khổ kiếm được đều mất sạch.
Lỗ đến tận gốc rễ.
Còn tôi và hai anh em nhà họ Lục thì thu về đầy túi, mỗi người mua một căn biệt thự, ba nhà cạnh nhau.
Bên kia, cậu của Hà Kiểu Kiểu cảm thấy mình bị lừa, ngày nào cũng đến làm loạn đòi bồi thường.
Ba của Hà Kiểu Kiểu – một con nghiện cờ bạc – còn phát điên, đập nát hết đống đồ đạc ít ỏi trong nhà.
Tất cả áp lực, vì thế đều đổ lên người Hà Kiểu Kiểu.
Còn Tiêu Hạc, vì thua lỗ nghiêm trọng trên sàn chứng khoán, bị đả kích lớn khiến bệnh tình tái phát nặng hơn.
Phải nhập viện một lần nữa.
Hắn lại cố tìm bác sĩ từng phẫu thuật cho hắn ở kiếp trước.
Nhưng mãi cũng không tìm được.
Cũng đúng thôi.
Đạn mạc nói, kiếp trước tôi đã bỏ ra số tiền cực lớn, mời bác sĩ hàng đầu từ nước ngoài về bằng chuyên cơ riêng, để làm phẫu thuật cho Tiêu Hạc.
Hắn mà tìm được mới là chuyện lạ.
Còn Hà Kiểu Kiểu thì phải đối mặt với sự đòi hỏi từ cha mẹ ruột và cả cậu ruột.
Chưa kể còn phải lo chi phí phẫu thuật đắt đỏ cho Tiêu Hạc.
Cô ta, người từng làm kẻ hút máu người khác cả đời, nay chỉ mới trải qua có nửa tháng làm “túi máu” thôi mà đã không chịu nổi.
Thế là cô ta cãi nhau ầm ĩ với Tiêu Hạc ngay trong bệnh viện, sau đó bỏ mặc hắn lại mà đi.
Những bình luận từng ủng hộ nữ chính cũng bắt đầu lung lay.
[Nữ chính hơi quá đáng rồi, lúc nam chính cần cô ấy nhất thì lại bỏ đi, tám năm tình cảm mà không bằng chút tiền sao.]
[Tất cả là lỗi của nữ phụ, nếu nữ phụ chịu bỏ tiền cứu nam chính từ đầu thì nữ chính đâu phải chia tay nam chính? Nam chính đã hạ mình cầu xin được làm bạn trai của nữ phụ rồi mà cô ta còn coi thường, thật ghê tởm.]
[Nhưng… Nữ phụ đâu biết gì đâu? Cô ta đâu có trọng sinh mà biết trước được tương lai?]
Tôi chỉ cười nhạt, không để trong lòng, tập trung nộp đơn xin học cao học ở nước ngoài.
Vì chuyện hiểu lầm tôi do nghe lời nói dối của bảo mẫu trước đó, ba mẹ tôi cảm thấy vô cùng áy náy.
Họ quyết định giao cho tôi một công ty con để tôi bắt đầu thử sức quản lý.
Đương nhiên, tôi phải chăm chỉ học hành, bảo vệ tài sản của chính mình.
Chỉ nghe mấy bình luận đó thôi, tôi đã thấy rùng mình.
Tôi tuyệt đối không muốn rơi vào cảnh phải tranh cơm với bệnh nhân trong viện tâm thần.
May mà giờ, tôi còn có Lục Tầm – thiên tài tài chính – ở bên cạnh.
Có anh ấy chỉ dạy, tôi càng thêm vững tin.