Sau Khi Trọng Sinh, Nam Nữ Chính Nghèo Đến Điên Dại

Chương 10

10.

 

Phần đạn mạc trên không trung lập tức im bặt, trống trơn như tờ giấy trắng.

 

Nhưng trong phòng livestream thì vẫn còn cuộn lên không ngừng.

 

Các bạn học xung quanh cũng nhìn chằm chằm Hà Kiểu Kiểu, đánh giá cô ta từ đầu đến chân.

 

Họ thấy Hà Kiểu Kiểu không phản bác được, trong lòng đương nhiên đã có phán đoán của riêng mình.

 

“Chậc chậc, không ngờ lại lật xe thế này. Tôi nói rồi mà, nhìn ngoại hình tiểu thư nhà người ta thế kia, cần gì phải ghen với cái cô này chứ.”

 

“Tham lam vô độ, cứ thích dùng dư luận để tạo thanh thế, đúng là muốn nổi tiếng đến mức phát điên rồi.”

 

Tiêu Hạc mặt tái nhợt, vội vã chạy tới.

 

Hắn thở hồng hộc, kéo Hà Kiểu Kiểu sang một bên.

 

“Kiểu Kiểu, em đừng làm loạn nữa.”

 

“Mau tắt livestream đi.”

 

Giọng hắn hạ xuống rất thấp, nhưng vì đứng gần nên tôi vẫn nghe rõ câu đó: 

 

“Thế này mất mặt quá rồi.”

 

Mà câu nói này lại khiến Hà Kiểu Kiểu nổi điên.

 

“Em làm vậy không phải cũng là vì anh sao?”

 

“Anh cả ngày ăn của em, dùng của em, hết lần này tới lần khác vào viện cấp cứu, ngoài mấy lời hứa suông thì còn cho được em cái gì?”

 

Bình luận lại bắt đầu xuất hiện, nhưng không còn mù quáng bênh vực “nữ chính” Hà Kiểu Kiểu nữa.

 

[Câu này của nữ chính có phần quá đáng rồi, đâm vào lòng tự trọng của nam chính quá. Cô ấy vốn là người hiểu rõ nam chính nhất cơ mà.]

 

[Tôi cảm thấy nữ chính đời này khác quá, kiếp trước cô ấy dịu dàng hiểu chuyện biết bao nhiêu.]

 

[Kiếp trước, nữ chính là người được lợi, chẳng cần bỏ ra gì cả. Giờ lại là người phải trả giá, tâm lý đương nhiên thay đổi.]

 

Tôi cười nhạt, chẳng buồn quan tâm.

 

Bị ép bước vào cuộc sống cơm áo gạo tiền quá sớm, còn phải tính toán từng đồng.

 

Làm sao có thể “ngọt ngào mãi mãi” như phần đạn mạc mộng tưởng được?

 

Kiếp trước, bọn họ yêu nhau tám năm, tất cả đều dựa vào nền tảng vật chất mà tôi cung cấp.

 

Bây giờ đến chuyện sinh tồn còn là vấn đề, còn tâm trí đâu mà mơ mộng tình yêu hay lý tưởng?

 

Xem xong trò cười, tôi liền giục Lục Khê rời đi.

 

“Lúc nãy Lục Tầm nhắn tin bảo đã đến cổng trường rồi. Giờ chắc cũng tới rồi, chúng ta đi nhanh lên.”

 

Lục Khê nhướng mày, cười trêu tôi:

 

“Ây chà, bây giờ cậu nắm rõ lịch trình anh tớ còn hơn em ruột là tớ đây nữa nhỉ?”

 

“Thế có phải tớ nên sớm tập gọi cậu là chị dâu rồi không?”

 

Tôi cười khẽ, không phủ nhận.

 

Lục Tầm đã bày tỏ rõ ràng, muốn tôi cho anh ấy một cơ hội.

 

Tôi không từ chối thẳng thừng, giờ cũng đang dần tiếp xúc thử.

 

Chúng tôi vừa bước ra được mấy bước thì Tiêu Hạc bất ngờ quay đầu kéo lấy tay tôi.

 

“Sở Dạng!”

 

Hắn tức giận trừng tôi, rồi bất lực nhắm mắt lại.

 

“Tôi nhận thua rồi, lần này cô thắng.”

 

“Tình trạng bệnh của tôi ngày càng nặng, đã bắt đầu lan rộng, bác sĩ bảo không thể kéo dài nữa.”

 

“Chỉ cần cô chịu bỏ tiền tìm người mổ cho tôi, điều kiện gì cô đưa ra, tôi cũng…”

Tiếng động cơ xe thể thao vang lên át cả lời hắn.

 

Lục Tầm bước xuống từ chiếc Koenigsegg, tiến nhanh đến, hất tay Tiêu Hạc ra.

 

“Sao lại là anh nữa vậy? Anh có bệnh à? Nếu thật sự không tìm được đường về, tôi có thể gọi người giúp anh.”

 

“Nhưng anh không thể cứ lợi dụng tính cách tốt của Dạng Dạng rồi suốt ngày đến làm phiền cô ấy như thế được!”

 

Tiêu Hạc sững người, mắt dán chặt vào chiếc xe của Lục Tầm.

 

Ánh mắt hắn trở nên mơ hồ, như đang chìm trong hồi ức.

 

Xem ra là lại nhớ về cuộc sống xa hoa khi xưa rồi.

 

Tôi bật cười, cố ý hỏi Lục Tầm:

 

“Sao hôm nay lại lái xe này đến? Anh vẫn thường đi Cullinan mà?”

 

“Người mình thích còn đang học đại học, anh đương nhiên phải trẻ trung, nổi bật một chút, tránh để vài kẻ không biết thân phận mơ tưởng đến.”

 

“Con người, quý nhất là biết mình đang ở đâu.”

 

Tôi phì cười, lặng lẽ nhìn Hà Kiểu Kiểu đang mon men chạm vào chiếc siêu xe ở không xa.

 

Cô ta mà dám để lại dù chỉ một vết xước, tôi sẽ kiện đến mức cô ta phá sản luôn.

 

Nhưng rõ ràng cô ta cũng hiểu rõ tình cảnh hiện tại, đành lưu luyến thu tay lại.

 

“Thôi, màn hài kịch kết thúc rồi. Mau đi ăn thôi, tớ đói sắp chết rồi.”

 

Lời của Lục Khê khéo léo phá tan bầu không khí, tôi cũng nhanh chóng kéo cô ấy và Lục Tầm rời đi.

 

Tiêu Hạc vẫn chưa chịu từ bỏ, lại gọi tôi thêm lần nữa.

 

Tôi hoàn toàn mất kiên nhẫn, bực bội nói:

 

“Chúng ta quen thân lắm sao? Nghe mấy lời nhảm của anh đã khiến tôi tốn bao nhiêu thời gian rồi anh có biết không?”

 

“Anh bị bệnh thì tự đi kiếm tiền mà chữa, không kiếm nổi thì ra đường mà ăn xin đi!”

Bình Luận (0)
Comment