9.
Không biết có phải câu “nghèo rớt mồng tơi” của tôi đã đả kích Tiêu Hạc quá nặng hay không, mà suốt hơn một tháng sau đó, hắn không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Tôi thì mừng rỡ vì được yên thân, chuyên tâm tận hưởng kỳ nghỉ.
Nhưng phần đạn mạc thì thỉnh thoảng vẫn nhảy ra cập nhật tình hình nam nữ chính.
Tiêu Hạc không có tiền, cũng không còn tôi – “nữ phụ ác độc” này – để dựa vào.
Hắn chỉ còn cách sống dựa vào Hà Kiểu Kiểu – nữ chính.
Mẹ ruột của Hà Kiểu Kiểu, theo lý mà nói mấy năm qua chắc cũng tiết kiệm được ít tiền.
Nhưng chồng bà ta lại là kẻ mê cờ bạc, có bao nhiêu tiền đều nướng hết, chẳng còn dư lại gì.
Kiểu Kiểu, đến tiền tiêu vặt cũng không có – ngày trước đều dùng thẻ phụ tôi cấp.
Giờ còn phải đối mặt với khoản bồi thường hơn hai triệu, suýt nữa bị dồn đến mức phát điên.
Căn hộ cao cấp vừa mua còn chưa kịp dọn vào ở đã phải vội vàng bán lại để xoay tiền.
Cuối cùng ba người bọn chúng phải chen chúc trong một căn nhà thuê 500 tệ một tháng, tìm đủ cách làm việc kiếm sống.
Tất nhiên cũng chẳng còn thời gian mà gây chuyện nữa.
Còn phần đạn mạc thì đổ hết lỗi lên đầu tôi.
Bọn họ trách tôi không chịu tiêu tiền giúp hai nhân vật chính – nam nữ chính “đáng thương” của họ.
Mỗi lần thấy mấy lời đó, tôi không nhịn được mà bật cười.
Thương nhân đầu tư thì phải tính đến hồi báo.
Hoặc là giá trị cảm xúc, hoặc là giá trị thương mại.
Còn hai người họ thì chỉ biết ngồi ăn bám, tôi việc gì phải đổ tiền vào cái hố không đáy ấy?
Đúng lúc trường đại học khai giảng, Hà Kiểu Kiểu chắc chẳng có tiền đóng học phí.
Nếu không có gì bất ngờ thì sau này cũng chẳng còn liên hệ gì nữa.
Tôi và Lục Khê vừa thu dọn xong ký túc xá, vừa xuống lầu thì...
Bị Hà Kiểu Kiểu giơ điện thoại đập thẳng vào người.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì mặt tôi đã xuất hiện trong phòng livestream của cô ta.
“Mọi người nhìn đi! Chính là cô ta! Chính cái con tiện nhân này đã hại tôi thê thảm như thế!”
Tôi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Hà Kiểu Kiểu.
Chỉ một tháng ngắn ngủi, cô ta đã thay đổi quá nhiều.
Vẻ thanh cao tự cho là đúng ngày xưa biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là sự mệt mỏi và tàn tạ không thể che giấu.
Mỹ phẩm rẻ tiền chẳng thể nào che nổi quầng thâm dưới mắt.
Hà Kiểu Kiểu hung hăng giơ điện thoại lên mắng chửi tôi – kẻ đầu sỏ khiến cô ta khốn đốn.
Nói tôi dựa vào tiền nhà mình để ức h**p cô ta.
“Cô ta ngoài việc có tiền hơn tôi, thì còn có gì hơn chứ? Từ nhỏ đã không xinh đẹp bằng tôi, cũng không được mọi người yêu quý như tôi. Ngay cả ba mẹ cô ta cũng thích tôi hơn, đến cả người cô ta thích cũng chỉ yêu tôi!”
“Cô ta ghen tị với tôi, nên mới dùng quan hệ, bỏ tiền ra mua chuộc trường học để ép tôi phải thôi học!”
“Tôi đã từ bỏ biết bao nhiêu cơ hội vui chơi, đăng ký biết bao lớp học thêm mới thi đỗ được vào ngôi trường này! Còn cô ta – Tô Dạng – từ nhỏ đã sống sung sướng trong nhung lụa, vậy mà đến cả cơ hội duy nhất để tôi ngẩng đầu lên cũng muốn cướp luôn!”
Phần bình luận cũng lập tức bị cô ta dắt mũi, sục sôi mắng chửi tôi – “tên tư bản ác độc”.
Khoảng cách giàu nghèo, quả nhiên là vũ khí dư luận lợi hại nhất.
Các bạn học xung quanh cũng dừng lại, bàn tán xôn xao, chỉ trỏ về phía tôi.
Tôi đang định phản bác thì Lục Khê đã ra tay trước, không chút do dự, tát cho cô ta một cái.
“Màn kịch này cũ quá rồi đấy, không thấy chán à?”
“Nói bạn chúng tôi – Tô Dạng – không cho cô học tiếp? Có chứng cứ không? Chúng tôi thì có đấy – chứng cứ cô lén bán đồ hiệu của Tô Dạng, bao gồm cả video giám sát mẹ cô hồi làm giúp việc trong nhà họ Tô, ăn cắp đồ cổ. Muốn tôi chiếu luôn lên livestream cho mọi người xem không?”
“Còn bạn trai cô nữa – nghèo rớt mồng tơi, mắc ung thư xương, vậy mà còn ngang nhiên đòi Tô Dạng bỏ tiền ra chữa bệnh cho hắn?”
“Ngoài mồm thì cô mắng người ta là tư bản thối nát, vậy mà lại ba lần bảy lượt vừa ăn bám vừa ra vẻ đạo đức, còn đứng đó mà ngửa tay xin tiền à?”
“Từ nhỏ cô đã sống trong nhà Tô Dạng, ăn đồ nhà người ta, dùng tiền nhà người ta, vì muốn mua quần áo mà còn định bán dây chuyền của người ta lấy tiền – mấy chuyện đó sao cô không kể luôn trong livestream của mình đi?”