8.
“Những thứ đó đều do thẻ của tôi thanh toán, quyền sở hữu chưa bao giờ thuộc về cô.”
“Một tháng. Không trả được thì gặp nhau ở toà.”
Tôi chẳng buồn dây dưa với Hà Kiểu Kiểu nữa, ra lệnh cho người tống cô ta ra ngoài.
Sau đó giao toàn bộ sự việc cho luật sư riêng của tôi xử lý.
Xử lý xong chuyện bên phía Hà Kiểu Kiểu, trong lòng tôi vẫn bực bội không thôi.
Đúng lúc Lục Tầm hẹn tôi ăn tối, nói muốn hợp tác phát triển dự án ở khu Nam thành phố.
Tiền tự dâng đến cửa, tôi đương nhiên sẽ không từ chối.
Mới ăn được một lúc, phía đạn mạc lại bắt đầu thương xót cho nam chính.
[Thật khó quá… Nam chính thật sự phải nhượng bộ nữ phụ rồi sao?]
[Haiz, mà nam chính còn đang mắc bệnh ung thư xương, không có tiền phẫu thuật nữa, vốn còn cơ hội tìm đến nam phụ, mà bị nữ phụ phá hỏng rồi.]
[Tôi chỉ muốn xem nam nữ chính yêu nhau ngọt ngào thôi mà, sao phải ngược đãi họ thế này?]
Tôi hơi nhíu mày, vừa ngẩng đầu đã thấy Tiêu Hạc đi tới.
Hắn đút tay vào túi quần, đứng trên cao nhìn xuống tôi.
Trong mắt toàn là sự thù hận, liếc tôi một cái rồi lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
“Tô Dạng, tôi thừa nhận cô rất có bản lĩnh.”
“Tôi biết cô yêu tôi, nên mới cố tình phá rối, cố tình nhắm vào Tiểu Kiểu.”
“Thế này đi, tôi cho cô một cơ hội. Chuyện hôm qua tôi nói vẫn còn hiệu lực — cô giúp tôi trả viện phí, đợi tôi khỏi bệnh rồi, tôi có thể miễn cưỡng chia tay với Tiểu Kiểu, làm bạn trai cô ba năm.”
Tiêu Hạc dừng lại một chút, như thể thấy quyết định đó thật sự rất nhục nhã, liền nghiến răng nghiến lợi bổ sung:
“Chỉ ba năm, đó là giới hạn cuối cùng của tôi.”
Tôi bật cười, hỏi ngược lại:
“Xin hỏi, tôi từng nói là thích anh lúc nào vậy?”
Tiêu Hạc cười, đầy vẻ tự tin:
“Cô không cần nói, tôi cũng biết.”
“Tô Dạng, tôi hiểu rõ cô. Cô vừa gặp tôi đã phải lòng, không tiếc cách để chia rẽ—”
Hắn còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
Lục Tầm kéo tôi ra sau lưng anh, anh ấy khó chịu nhìn Tiêu Hạc:
“Sao lại là anh nữa? Trốn khỏi viện tâm thần rồi chẳng ai đi tìm à?”
Tiêu Hạc thu lại nụ cười, giọng lập tức trở nên lạnh lẽo:
“Lục Tầm, chuyện giữa tôi và Tô Dạng không đến lượt anh xen vào.”
“Anh là cái thá gì?”
Đạn Mạc lập tức tán dương nam chính bá đạo điển trai.
Còn tôi thì không ngừng thở dài.
Tiêu Hạc rõ ràng vẫn chưa chấp nhận được thân phận hiện tại của mình, trong lòng còn canh cánh chuyện hôm qua bị Lục Tầm phớt lờ.
Nhưng hắn vẫn chưa hiểu rõ sự thật.
Bây giờ, hắn—
Không xu dính túi, bệnh sắp chết.
Không có lấy một chút tư cách để đối đầu với tôi.
“Dựa vào việc tôi là người theo đuổi Tô Dạng, dựa vào việc nhà tôi và nhà họ Tô là bạn lâu năm, tôi đương nhiên có quyền.”
Chỉ một câu nói, hạ màn ván cờ.
Nhưng tôi lại đánh giá thấp sự tự luyến của Tiêu Hạc.
Hắn bật cười khinh:
“Tô Dạng, tôi biết cô vẫn canh cánh chuyện tôi với Tiểu Kiểu bên nhau, nên mới cố ý tìm Lục Tầm để k*ch th*ch tôi.”
“Không sao, tôi không để tâm đâu. Lời tôi nói vừa rồi vẫn còn giá trị, chỉ cần cô—”
“Không cần đâu.”
Tôi thẳng thừng ngắt lời, khinh bỉ đáp:
“Anh nghèo rớt mồng tơi, còn tự luyến mù quáng. Tôi có mù cũng chẳng thèm anh!”